Edit + beta: Herbicides.
Hình Đông gần như quên mất Giang Chước đang hỏi chuyện mình, hơi há miệng một lúc mới đáp một nẻo: “Cậu..... cậu là Giang Chước?”
Bên ngoài có rất nhiều lời đồn, dưới sự đồn bậy, anh ta nghe Giang Chước bị tự kỷ, bộ dạng như con gái, Giang lão thường nâng như nâng trứng, chăm chút như nuôi một đại tiểu thư. Đến khi Giang Chước lên TV, Hình Đông còn cố tình lên mạng tra xét, phát hiện toàn lời khen của fan nhan sắc, anh ta không khỏi nghĩ, thú vị thật, xem ra thế gia phong thủy trăm năm bây giờ lòi ra một ngôi sao showbiz.
Càng như vậy anh ta lại càng không phục, phái Linh Hoa đúng là truyền thừa của Giang gia, nhưng cũng là nhờ những người như anh ta mới phát triển như ngày nay. Giang Chước được nuông chiều từ bé, Giang Duy còn không có linh mạch, vậy tại sao trong những ứng cử viên cho vị trí chưởng môn lại không thể có anh ta?
—– Dù sao ấn Ngũ Hành trong tay bọn họ, đây là dấu hiệu cho sự đồng ý ngầm.
Hình Đông vẫn luôn có suy nghĩ này, đến tận hôm nay nhìn thấy Giang Chước, anh ta đột nhiên hoảng hốt nên mới hỏi một câu ngu như vậy.
Giang Chước nhướn mày nói: “Là tôi. Và tôi đã đến đây rồi, các vị còn muốn ngồi sao?”
Những người khác giật mình như vừa ngủ dậy, ý thức trở lại thân thể, người ta đã đến đây rồi, cần phải có chút nể nang, đều đứng dậy hành lễ nhường chỗ, điều chỉnh chỗ ngồi để trống vị trí trung tâm.
Giang Chước cũng không tỏ ra khách sáo gì, ngồi luôn xuống, hỏi: “Vừa rồi đang nói gì vậy?”
Cậu hỏi Tôn Thanh: “Tôi nghe thấy mọi người thề thốt gì đó —– Thanh ca, anh ngồi xuống mà nói.”
Khi Giang Chước ngồi xuống, những người khác cũng ngồi theo, chỉ Tôn Thanh vẫn đứng đó, bị Giang Chước nói thì mới ngồi.
Hình Đông nhìn cảnh này, cảm thấy mình nói chẳng sai, không phải con chó của Giang Chước thì là cái gì đây?
Tính cách Tôn Thanh lời ít ý nhiều, nhưng những chuyện nên báo cáo thì không bao giờ thiếu: “Trên núi nhiều lần phát sinh chuyện tinh thần đệ tử không bình thường, các vị trưởng lão đang họp bàn cách giải quyết, xảy ra tranh chấp do không biết có nên báo cáo chuyện này cho thiếu chưởng môn không. Tôi bảo để phân biệt xem bọn họ có điên không thì mọi người thề trung thành với Giang gia, 6 người đã thề, 5 người chưa.”
“Ồ, ra là vậy.” Giang Chước ôn hòa nói: “Xem ra trong số 5 người này có Hình sư huynh nhỉ?”
Muốn trách thì trách chiêu này của Tôn Thanh quá chí mạng, cũng quá bất ngờ, lý do chưa thề thật sự khó giải thích, Hình Đông hơi khựng lại chút mới mập mờ chọn từ nói: “Những môn phái như chúng ta, đều kính phục những người có năng lực. Thiếu chưởng môn tuổi trẻ tài cao, không ai không phục, cần gì làm mấy thứ hư hảo ấy, cứ như mọi người không tin tưởng nhau, tổn thương tình nghĩa môn phái.”
Anh ta thực sự láu cá, lấy được cái cớ rất hay, còn trả đũa lại. Đến cả Bộ Hạc Thanh vừa tranh chấp với Hình Đông cũng âm thầm gật đầu vì phản xạ nhanh nhạy của sư điệt này.
Lời này ý trong ý ngoài đủ cả, trong lòng anh ta, có lẽ cũng chẳng coi bao nhiêu đổ máu hy sinh của Giang gia ra gì, mà chỉ ước mơ nhòm ngó quyền lực và lợi ích.
Tôn Thanh luôn che chở Giang Chước, nghe vậy muốn mỉa lại, Giang Chước bỗng nói: “Tôn Thanh, em còn đưa theo vài người đến đây, anh ra ngoài tiếp đón đi.”
Tôn Thanh: “Đại thiếu..... “
Giang Chước quay đầu cười cười, Tôn Thanh hơi khựng lại, hơi cúi người rồi rời đi.
Hình Đông nghĩ đây là Giang Chước đang thỏa hiệp, lộ ra nụ cười đắc chí: “Thứ cho tôi nói thẳng, kiểu lời thề trung thanh với Giang gia này chắc gì đã có lợi cho môn phái, ví dụ như Giang sư thúc, nếu chúng ta trung thành với ông ấy thì chẳng lẽ ai cũng chểnh mảng nhiệm vụ..... “
Việc Giang Thần Phi không làm tròn trách nhiệm coi như là một vết nhơ của Giang Chước, Hình Đông tự cho rằng mình đã uy hiếp được đối phương, nhưng còn chưa nói xong, Giang Chước đã ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta.
Đối diện với ánh mắt đó, nụ cười còn chưa lộ ra hết lập tức cứng lại.
Khi cha mình còn sống, Hình Đông thường được ông đưa đi bắt những con quỷ chạy trốn từ địa ngục ra cùng. Anh ta từng thấy nhiều quỷ quái kinh dị máu me, có con đầu bị ép bẹp, có con chết chìm dưới sông nên thân thể phình như quả bóng, có con bị xe cán nên tứ chi không trọn vẹn.....
Đối mặt với chúng, cha anh ta nói không cần sợ, loại quỷ này chết ngoài ý muốn tử trạng thê thảm, tuy không cam lòng nhưng oán hận của bọn chúng có hạn. Thứ thực sự đáng sợ không ở bên ngoài, mà là trái tim bị vô số oán hận mất mát mài giũa thành kim loại lạnh giá, vì có dũng khí lúc nào cũng có thể bỏ hết tất thảy nên không sợ điều gì —- Lúc đó, phải nhớ kỹ, không được đụng vào vảy ngược* của đối phương.
*Vảy ngược: Về nghĩa đen, đây là chiếc vảy mọc ngược dưới cổ rồng, là điểm yếu, cũng là điểm mấu chốt của nó, tương truyền ai dám chạm vào vảy ngược của rồng thì sẽ bị nó giết ngay. Về nghĩa bóng, vảy ngược của một người cũng tương tự, là chuyện mà nếu đụng vào thì sẽ khiến người ta tức giận.
Lúc đó Hình Đông cảm thấy may rằng họ chưa gặp phải đối thủ nào mạnh mẽ đến vậy, sau vài năm, cha qua đời ngoài ý muốn, anh ta cũng không biết ông chết dưới tay quỷ quái bậc nào.
Mà lúc này, Hình Đông lại có cảm giác như bị ác quỷ nhìn chằm chằm.
Vẻ ngoài Giang Chước thanh tú nhã nhặn, tuy lúc này lạnh lùng nhưng cũng là cảnh đẹp, nhưng trong mắt cậu như có sự phẫn nộ và uy hiếp sâu sắc, giống như một thành kiếm sắc bén chưa rời vỏ đã lộ sát ý.
Hình Đông ngồi tại chỗ mà thở cũng không dám, anh ta cảm thấy bản thân chỉ cần hơi cử động sẽ bị thanh kiếm ấy đâm xuyên ngực.
Qua một lát, lại giống như qua vài thập niên, anh ta nghe được giọng Giang Chước: “Thề đi.”
Cậu không giải thích gì, chỉ cần hai chữ đơn giản, Hình Đông lại cảm thấy như có ánh kiếm lướt qua mặt, sát khí sắc bén ập đến, khí thế mạnh mẽ như sóng trào, áp thẳng vào lồng ngực, như núi đè, không thể tránh khỏi!
Hai tay anh ta run lên, như bị ai bóp cổ, nhanh chóng cầm bùa viết xuống huyết chú.
Khi lá bùa hóa thành tro bụi, áp lực đột nhiên biến mất, Hình Đông nhũn người, mồ hôi như mưa, ngồi phịch xuống, không thể tin rằng mình đã thề độc như vậy.
Điều này nghĩa là anh ta không còn duyên với cái ghế chưởng môn nữa!
Ban đầu khi Giang Chước đối đáp với Hình Đông, người xung quanh còn tưởng Giang Chước chỉ đang dọa suông, không quá để ý, đến khi Giang Chước ra oai đè ép Hình Đông vào khuôn khổ, bọn họ nhận ra kiếm khí dao động xung quanh.
Thứ Hình Đông cảm nhận được không phải ảo giác do sợ hãi, càng không phải hào quang nhân vật chính liếc mắt cái làm kẻ địch sợ hãi như trong tiểu thuyết, mà là kiếm ý được Giang Chước tôi luyện từ nhiều hiểm nguy.
Khi giao chiến với Hà Cơ, sinh tử cận kề, Giang Chước lĩnh ngộ được chỉ điểm của Giang Thần Phi, tâm tùy ý động, kiếm tùy tâm động, tay từ không kiếm tạo ra kiếm ý hữu hình, do đó có thể chạm đến trạng thái ‘vạn vật đều có thể là kiếm’.
Lĩnh ngộ kiểu này không phải xét công lực thâm hậu hay không, mà là khảo nghiệm tâm trí và linh khí, vậy nên khi biết chuyện này, nhiều trưởng bối ở đây vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ căng mắt nhìn Hình Đông lập ngôn chú dưới áp chế của Giang Chước, vẻ mặt sợ hãi.
Ai ngờ chàng trai này có thể đạt tới trình độ như vậy —– đúng là chuyện thật như đùa!
Những người ở đây vốn có nhiều tâm tư khác nhau, có người kinh hãi không dám tin, có người bớt được nỗi lo lắng, nở nụ cười vui mừng.
Sắc mặt Bộ Hạc Thanh thay đổi, ông nhìn lá bùa trống trước mắt, bàn tay nửa nâng nửa hạ, trông rất khó xử. Ông đánh giá rằng sau Hình Đông, tiếp đến chắc chắn là mình. Nhưng so với Hình Đông, Bộ Hạc Thanh là trưởng bối của Giang Chước, bị ép thề như vậy thì mặt mũi bay ra thùng rác hết, về sau sao dám nhìn người.
Hướng chi hiện tại ông mà lập ngôn chú thì cũng có vẻ không vinh dự lắm —– chủ động và bị ép đương nhiên là khác nhau!
Hơn nữa phải tuân thủ một lời thề như vậy thì là nói dễ hơn làm chứ.
Đây là nan đề kiểu cứu mẹ hay cứu vợ chết đuối, do dự mãi, Bộ Hạc Thanh nhìn quanh, lặng lẽ lấy bùa ra thề cho xong. Hành động của ông che che giấu giấu, cảm thấy bộ dạng bị hù đến mức này đúng là mất mặt.
Giang Chước thu lại ánh mắt từ trên người Hình Đông: “Hình sư huynh đúng là người biết điều. Về những tiền bối và sư huynh khác thì mọi người có lập ngôn chú hay không cũng được, tôi không truy cứu đến cùng.....”
Bộ Hạc Thanh: ”..... ” Mẹ nó nữa!
Giang Chước chẳng qua chỉ dùng Hình Đông để lập uy thôi, về phần lời thề trung thành của mọi người —– cậu cũng không phải cần thiết phải có lắm.
Giang Chước tiếp tục nói: “Mục đích lên núi của tôi hôm nay chính là, đầu tiên, đưa bài vị của ba tôi về phái Linh Hoa, cung phụng cùng với ông nội; thứ hai, thu hồi ấn Ngũ Hành. Đúng như lời Hình sư huynh nói, tất cả mọi người là người một nhà, mọi người hợp tác thì tôi cũng không gây sự gì nhiều.”
“Cái gì, đưa bài vị của Giang sư huynh lên núi cúng bái? Không hợp lý lắm nhỉ?”
“Thu hồi lại ấn Ngũ Hành á?”
Hai chuyện Giang Chước nói đều khiến mọi người khiếp sợ, xung quanh lập tức xôn xao, đây cũng là phản ứng Giang Chước đã đoán được.
Bàn luận hỗn loạn một lúc nhưng bọn họ không đưa ra được kết luận gì, có người hỏi: “Thiếu chưởng môn, bài vị của Giang sư huynh vẫn luôn đặt ở Giang gia, sao đột nhiên chuyển lên núi, có phải có chuyện gì không?”
Người hỏi là người đầu tiên thề sau Tôn Thanh, cũng là đệ tử của Giang lão, tên Quan Ngạn, Giang Chước thấy người hỏi là vị sư thúc này, sắc mặt dịu đi, cúi người nói: “Bởi vì chuyện gia phụ hy sinh năm đó đã được điều tra rõ, hồn phách đã trở về chỗ cũ. Đặt bài vị ở trên núi nơi có nhiều linh khí và hương khói bồi bổ cũng tiện hơn. Về nguyên nhân cụ thể ở đây.”
Cậu lấy ra một tập tài liệu, tùy tay đưa cho một đệ tử gần mình, yêu cầu: “Đọc đi.”
Trong đó không nói sâu về mọi chuyện, nhưng ghi lại những chuyện xảy ra khi Giang Thần Phi hy sinh, trên đó còn có con dấu của tổ chuyên án, không thể tạo giả được. Sự thật này làm mọi người đang đầy tâm tư lâm vào phút trầm lặng ngắn ngủi.
Lúc Giang lão vừa qua đời, Giang gia xảy ra nội chiến, có người đoán Giang Chước nhân cơ hội kế nhiệm vị trí chưởng môn để củng cố thực lực, tranh giành cao thấp với mẹ kế và em trai. Lúc ấy không ít người còn chuẩn bị kỹ càng, nhưng chờ mãi chẳng thấy động tĩnh gì, còn nghe nói phe Tống Nhã Huyên và Giang Duy thua nặng, Giang Chước lại kế thừa sự nghiệp của cha mình, đến tổ chuyên án đặc biệt làm một nhân viên bình thường, khiến bọn họ phí công phí sức lo lắng.
Hành động của cậu làm người ta chẳng hiểu được, cuối cùng chỉ giải thích rằng do vị thiếu gia này không có tham vọng gì, dần dần không để tâm đến người này nữa, ai ngờ Giang Chước im ỉm làm ra chuyện lớn như vậy.
—– Cái chết của Giang Thần Phi là một mối hoài nghi bao nhiêu năm nay, thế mà cậu có thể đào ra được sự thật.
Có người sợ hãi than thở, có người vui sướng, và nhiều hơn chính là nhìn người tên Giang Chước này bằng ánh mắt khác.
Nhưng cho dù thế nào thì Giang Thần Phi đã mất, những người đây có quan hệ hoặc thân hoặc sơ với ông, nhưng không ai từng hại ông, vậy nên nghe xong chuyện này cũng kệ, không quá lo lắng.
Điều khiến bọn họ chú ý hơn là quyền sở hữu ấn Ngũ Hành, trong số 5 người giữ ấn, Bộ Hạc Thanh và Hình Đông đã thề rồi, trước mắt chỉ ủ rũ không nói gì, 3 người còn lại chưa thề, cũng không chịu phục.
Bọn họ nhìn nhau, Dịch Mân nói: “Thiếu chưởng môn, ấn Ngũ Hành đã được Hà chưởng môn giao phó cho gia phụ, chúng tôi vẫn luôn bảo quản cẩn thận, không dám buông thả. Theo lý mà nói, hiện thiếu chưởng môn thu hồi thì là chuyện nên làm, nhưng chúng tôi mà dễ dàng đưa ra thì chẳng phải có lỗi với sự tin tưởng của Hà chưởng môn.”
Lý do này của anh ta đường hoàng, lại không biết gì về bộ mặt thật của Hà Cơ, Giang Chước cũng không vạch trần luôn, thấy Dịch Mân khách sáo như vậy thì cũng ôn hòa nói: “Dịch sư huynh không cần lo về chuyện này đâu, tôi là đồ đệ của ông ta, đưa nó cho tôi hay Hà chưởng môn thì có khác gì nhau.”
Dịch Mân bị Giang Chước nói liền nghẹn họng, người nắm giữ ấn Thổ xen vào: “Thiếu chưởng môn, ấn Ngũ Hành là pháp ấn bảo vệ cả tòa núi Linh Hoa, muốn sử dụng phải phối hợp với trận pháp trên núi. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cần có hai người trở lên, một người làm chủ trận pháp một người dùng ấn, nếu không không thể phát huy hiệu lực lớn nhất. Hiện nay là lúc nguy nan, cậu thu hồi ấn mà lại không có ai phù hợp, hành động này không hề sáng suốt.”
Ông cảm thấy Giang Chước còn trẻ nên quá là nôn nóng, người khác nhậm chức đều cho một thời gian thích ứng, cậu lại ném thẳng quả bom vào luôn, khiến người ta không ngẩng nổi đầu, còn muốn giải quyết luôn vấn đề nhiều năm trong môn phái, sao có thể được?
Ví dụ như hiện nay, nếu Giang Chước muốn dùng cách cứng rắn cướp đi quyền lực trong tay bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ không hợp tác với cậu. Không ai ra mặt làm chủ trận pháp thì Giang Chước có năng lực thế nào cũng chịu. Làm sao có thể ép buộc được bọn họ chứ?
Nhưng không ngờ là, Giang Chước chống tay nghe xong không hề tỏ vẻ nao núng: “Đã có người phù hợp rồi.”
Đối phương ngẩn ra: “Ai?”
Giang Chước không nói gì, cửa phía sau họ bị ai đó đá văng ra, có người cười hì hì nói: “Là tôi nè.”
Cùng những lời này là Vân Túc Xuyên mặc đồ thường, phía sau mang theo 20 người, phóng khoáng bước tới.
Trên dưới phái Linh Hoa đều mặc đạo bào, có hắn ăn mặc như vậy nhìn vô cùng đỏm dáng, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm vệ sĩ mặc tây trang, nhìn cứ như đi nhầm phim trường.
Không thể không nói, so với Giang Chước luôn ‘kín cổng cao tường’, Vân Túc Xuyên vẫn luôn lăn lộn khắp giới phong thủy làm người ta quen mắt hơn, hắn vừa xuất hiện đã bị nhận ra, có người lập tức nói nhỏ: “Sao lại là cậu ta?”
Dịch Mân nhìn đến người này liền đau đầu, không nhịn được mà nói: “Vân sư đệ, đây là chuyện nội bộ của phái Linh Hoa, đừng có bảo cậu muốn can thiệp vào?”
Bộ Hạc Thanh đang tức không có chỗ xả, khó khăn lắm mới thấy chỗ có thể xả giận, đứng dậy nói: “Phó chủ tịch Vân, tôi biết cậu hay đùa giỡn, thích kết bạn. Nhưng đây không phải nơi để cậu đùa, mời cậu ra ngoài ngay lập tức, đừng có khinh thường phái Linh Hoa chúng tôi!”
Vân Túc Xuyên không quên đảo mắt nhìn Giang Chước một cái rồi mới chế nhạo: “Ôi dà, lời này của Bộ sư thúc hay nhỉ, thiếu chưởng môn ngồi đây thì thúc không nhận, thế mà gọi phái Linh Hoa của chúng tôi mượt thế.”
Bộ Hạc Thanh tức đến biến sắc: “Cậu ——“
“Hơn nữa.” Vân Túc Xuyên cũng không quan tâm đến ông, tự lấy ghế ngồi xuống, vắt chân: “Mọi người đừng coi tôi là người ngoài, tôi và thiếu chưởng môn của các người đã đính hôn rồi, về sau một nửa phái Linh Hoa là của tôi, vậy nên mọi người phải nghe lời tôi nhé, nếu không tôi thấy ai chướng mắt là tôi gây sự luôn.”
Vân Túc Xuyên nói lời này với thái độ khoe khoang, nhưng với thông tin này, phản ứng của mọi người trong phái Linh Hoa là —– không có phản ứng gì.
Chủ yếu thì Vân Túc Xuyên thường xuyên nói linh tinh, vui thì cười giận thì mắng, cười nhạo hoặc trào phúng, miệng hắn thường thốt ra nhiều lời có thâm ý khác, thế nên lúc này nói thẳng ra như vậy chẳng có ai tin.
Hơn nữa ai cũng biết quan hệ của hắn và Giang Chước thân thiết với nhau, bình thường luôn bảo vệ cậu, lúc vui thì đùa đến mức không kiêng nể gì, lời này chắc cũng vậy.
Đương nhiên Bộ Hạc Thanh cũng coi Vân Túc Xuyên đang đùa, nhíu mày nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Làm gì không quan trọng.” Vân Túc Xuyên thấy ông không tin thì bĩu môi, gương mặt lạnh đi, với tay lấy cờ lệnh vỗ xuống.
Hắn nói: “Trên dưới phái Linh Hoa bây giờ không ổn định, hiển nhiên là có tà ma xâm phạm, phải khởi động trận hộ pháp, hiện để tôi phụ trách. Các người thì, muốn giúp thì giúp, sợ chết thì cút đi, đừng cằn nhằn mãi ở đây làm người ta ghét bỏ!”
Hắn ngồi ở núi Linh Hoa mắng một nửa người trong phái Linh Hoa, còn đúng lý hợp tình, quả thật còn ghê hơn cả yêu ma quỷ quái.
Bộ Hạc Thanh không muốn nói chuyện với tên này: “Thiếu chưởng môn, ngài để bạn mình quấy rối như vậy sao?”
Giang Chước nói: “Đúng. Không phải thúc đã thề trung thành với tôi sao? Vậy hẳn chuyện gì cũng nghe tôi yêu cầu, bây giờ giao ấn ngũ hành ra đây rồi đi ra ngoài.”
Bộ Hạc Thanh: ”...... “
Vân Túc Xuyên tò mò hỏi: “Thề gì vậy?”
Giang Chước nói: “Thề ngôn chú, phải nguyện trung thành với em, nếu không sẽ bị sét đánh chết.”
Vân Túc Xuyên kinh ngạc nói: “Ngôn chú chẳng phải là thề máu sao, chỉ cần thề là sẽ ứng nghiệm đó nha, nếu không nghe theo lời em thì chắc chắn sẽ bị sét đánh đến khét cả trong lẫn ngoài, trọn đời không được siêu sinh. Là tôi nhìn nhầm rồi, không ngờ Bộ sư thúc lại trung thành như thế, thật xin lỗi, vậy thúc nhanh đưa đồ đây nào, nếu không lát bị sét đánh thì chết.”
Giang Chước: ”..... “
Nhân lúc Bộ Hạc Thanh hầm hừ lấy ấn có chữ ‘Phong’ với biểu cảm như sắp tắt thở đến nơi, cậu nhỏ giọng nói với Vân Túc Xuyên: “Anh lải nhải mãi với họ thế mà không thấy lương tâm lên tiếng à?”
Vân Túc Xuyên cười hì hì: “Trong lòng anh chỉ có em thôi, sao nói năng được gì.”
Giang Chước: “Nếu không phải có chuyện muốn dùng anh thì em cũng muốn đánh anh.”
Vân Túc Xuyên cầm cổ tay cậu dưới mặt bàn, lặng lẽ dùng tay cậu đánh chân mình một cái, động tác quá là ngốc nghếch, trên mặt hai người lộ ra nụ cười.
Bộ Hạc Thanh và Hình Đông vốn là hai người có dã tâm và không khuất phục nhất, nhưng đã thề rồi không còn cách nào, chỉ đành giao ấn Ngũ Hành ra, còn nhóm 3 người Dịch Mân do dự, Tôn Thanh đã đón bài vị của Giang Thần Phi về. Giang Chước đã xử xong hai người cứng đầu nhất, vốn cũng không muốn ép buộc, hơn nữa phải sắp xếp bài vị của cha mình, đứng dậy nói: “Xem ra các vị còn cần thời gian suy nghĩ, vậy thì ngẫm kỹ đi. Tôi chờ tin tốt từ các vị.”
Câu ‘chờ tin tốt’ này của cậu thể hiện rất rõ, mặc kệ những người này có ‘ngẫm kỹ’ không thì đều phải giao ấn ra.
Giang Chước xuất hiện đột nhiên như vậy, thủ đoạn lại như sấm chớp, không để ai có đường trốn. Cũng vì cậu hành động như vậy nên mới có thể hoàn toàn khuấy đảo cục diện giằng co mấy năm nay.
Những người khác cũng cần chút thời gian trao đổi, dù sao cũng cần cân nhắc, nghe Giang Chước nói vậy đều đứng dậy cáo từ.
Vân Túc Xuyên cũng nói với những người vệ sĩ hắn mang đến: “Mọi người cũng ra ngoài trước đi.”
Nhanh chóng chỉ còn hai bọn họ ngồi trên bàn, bả vai Giang Chước lúc này mới hơi thả lỏng, nhắm mắt day day sống mũi. Khi cậu ngẩng đầu, thấy Vân Túc Xuyên ghé vào bàn, gối đầu lên cánh tay, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Giang Chước cũng nhìn Vân Túc Xuyên, sau một lát, hai người đồng thời nở nụ cười.
Vân Túc Xuyên lắc đầu, đi đến sau lưng Giang Chước, giúp cậu mát xa huyệt thái dương, đồng thời nói với giọng điệu buồn phiền: “Em nói xem sao bọn họ đều không tin nhỉ.”
Câu của hắn không đầu không đuôi nhưng Giang Chước hiểu: “Bình thường, lúc nói ở tổ chuyên án cũng chẳng ai tin, đều nghĩ chúng ta đùa.”
Vân Túc Xuyên ngạc nhiên và mừng rỡ nói: “Em còn nói với người trong tổ chuyên án?”
Giang Chước nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: “Lúc trước Chu Hạ thấy hot search nên hỏi, em ăn ngay nói thật, đúng là anh ấy không tin —– anh tự dưng kích động vậy làm gì, em giật cả mình.”
Vân Túc Xuyên nói: “Ha ha ha, không có gì, không ngờ em lại làm vậy lúc anh không biết..... Chờ chúng ta xuống núi thì công khai đi, hù chết bọn họ!”
Giang Chước lắc lắc đầu, đứng dậy, đi sắp đặt bài vị của Giang Thần Phi: “Còn sống mà xuống núi đã rồi tính.”
Vân Túc Xuyên cũng thu lại ý cười: “Vừa rồi anh đã đẫn người đi thăm dò các đệ tử thất thường ở phái Linh Hoa, hẳn không phải nhiễm virut, nhưng chắc chắn cảm xúc đã bị ảnh hưởng. Anh nghi là sau khi Thẩm Hâm chết, Hà Cơ thả hết cảm xúc thu thập được lên núi Linh Hoa để gây hỗn loạn.”
Hắn vừa nói vừa đi đến bên người Giang Chước, sóng vai cùng cậu bái lạy bài vị.
“Chắc chắn không phải virut. Vì Hà Cơ nếu muốn lấy ấn Ngũ Hành và lệnh bài chưởng môn thì sớm hay muộn cũng phải lên núi, có vết xe đổ của Thẩm Hâm, ông ta chắc chắn cũng sợ lan đến người mình.” Sau khi Giang Chước bái lạy, cậu đứng thẳng dậy, nói: “Ông ta làm như vậy đúng là chỉ để tạo hỗn loạn thôi. Khống chế những người mất kiểm soát, mở ra trận pháp bảo vệ đề phòng nhiều người bị nhiễm hơn, tiếp theo, chúng ta..... “
Cậu nói tới đây, Vân Túc Xuyên bỗng nâng tay đè vai Giang Chước lại, Giang Chước sửng sốt nhìn hắn.
Vân Túc Xuyên nhíu mày, trầm mặt, vẻ nghiêm túc hiếm có khiến mặt hắn hiện rõ sự cương nghị: “Em nghe xem, có tiếng gì đó.”
Giang Chước lập tức ngừng nói, hai người im lặng, không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lặng lẽ cảm nhận, cậu nhận ra tiếng vù vù rất nhỏ, không biết từ đâu truyền đến..... không, không phải.
Giang Chước lập tức đứng dậy, âm thanh này không phải ở trong phòng, mà là cả tòa núi.
Pháp khí cộng hưởng, ngọn núi đang hưởng ứng với chủ của nó —– Hà Cơ đến rồi!
Mà việc này, đám Dịch Mân biết đến còn sớm hơn Giang Chước.
====
Editor: Chúc mừng năm mới nha mọi người. Còn khoảng 5 chương nữa là hết rùi, mình sẽ cố xong truyện trong tháng 1:333