App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 156




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Herbicides.

Từ lúc quyết định nói ra, Bộ Hạc Thanh đã có phòng bị trong lòng, thấy Hà Cơ đánh tới, ông cũng lập tức lui về sau, rút kiếm.

Bộ Hạc Thanh nhập môn sớm hơn, cũng lớn tuổi hơn, nhưng tục ngữ nói ‘nhập môn nhờ sư phụ, tu hành nhờ bản thân’, ông rất hiểu thiên phú đáng kinh ngạc của Hà Cơ, cũng hiểu nếu ra tay thì bản thân mình không đánh lại ông ta. Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Bộ Hạc Thanh không ngờ chênh lệch đôi bên có thể lớn đến mức này.

Ông rút kiếm, còn Hà Cơ chỉ nâng tay, Bộ Hạc Thanh cảm thấy một lực mạnh đánh đến, làm cả người ông bay ngược ra. Trường kiếm xoay tròn trên không trung, rơi xuống còn xuyên qua bả vai.

Biến cố xuất hiện, mọi người lập tức rối loạn, có người rút kiếm tiến lên, có người vội không ngừng lùi về sau. Lúc Bộ Hạc Thanh nói, có không ít đệ tử nửa tin nửa ngờ, cho đến bây giờ mới nhận ra chưởng môn thật sự có ý đồ xấu.

Không biết vì sao, thấy một màn này, Dịch Mân lại cảm thấy nhẹ nhõm thở phào —– dường như mọi chuyện như vậy mới là bình thường, tuy bất ổn những ít nhất anh ta không còn cảm giác mông lung sợ hãi nữa.

Trong sự hỗn loạn, Hà Cơ vung tay một cái, khí thế lập tức ào ra, đẩy lui những người muốn tiến đến, theo hai tay ông tay đóng lại mở ra, một luồng sáng trắng xuất hiện, cả phòng lập tức có thêm một tầng kết giới, cánh cửa cũng đóng rầm lại.

“Đến cả vết máu trên giày cũng thấy được, không biết nên khen sư huynh tinh mắt hay yêu thương đồ đệ đây.” Hà Cơ mỉm cười nhìn Bộ Hạc Thanh được đỡ dậy: “Nhưng huynh vạch trần được ta thì cũng thay đổi được gì đâu?”

Miệng Bộ Hạc Thanh đầy máu, nhất thời không nói được gì, nhưng ông nghe được có người quát lớn: “Dù chúng ta không phải đối thủ của người thì trên dưới phái Linh Hoa còn có mấy vạn đệ tử! Ngươi có một người thì sao có thể đấu lại tất cả? Hà Cơ, ngươi thân là chưởng môn, năm đó thoái vị cũng là lựa chọn của người, sao phải sa đọa như vậy?!”

Hà Cơ trả lời: “Vì các người đã chẳng thể theo kịp bước chân của ta nữa rồi.”

Mọi người hơi sửng sốt, liền thấy ông tay kết ấn, mặt đất bỗng nứt ra, lộ ra một cái đỉnh* khổng lồ.

(*) Cái như này nè.



Cái đỉnh cổ xưa màu đồng, xung quanh có nhiều vết gỉ sét loang lổ, nhưng một cái đỉnh như vậy hiện lại thành chậu hoa, chứa đầy những đóa hoa đỏ tươi không biết tên.

Khí đen bị những đóa hoa tươi đẹp phun ra nuốt vào rồi biến thành vô số bóng quỷ lắc lư, núi Linh Hoa đầy linh khí lập tức bị ma khí bao phủ, bóng quỷ lập lờ.

Chuyện này vẫn chưa là gì, cách kết giới của Hà Cơ, mọi người đều nghe thấy tiếng ồn bên ngoài phòng họp, trong đó có người hô hào hét lớn, hóa ra là những đệ tử mất khống chế cảm xúc nổi điên!

“Sống thì ta quản lý cảm xúc hỉ nộ ái ố của bọn chúng, chết thì luân hồi của âm hồn cũng nằm trong tay ta.” Hà Cơ vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa thong dong: “Nhưng trước đó thì..... Trận pháp bảo vệ này cũng đúng là phiền toái.”

Dịch Mân lo âu bất an đứng trong đám người, cảm thấy hình như Hà Cơ liếc mình một cái, anh ta rùng mình lùi về sau, nhưng một lực mạnh mẽ truyền đến, thân thể mất khống chế mà lao đi, bị Hà Cơ nắm lấy cổ.

“A Mân.” Hà Cơ thân thiết gọi tên mụ của anh ta, làm Dịch Mân hoảng hốt như thể bản thân là đồ đệ thân thiết với ông ta —– Nhưng đương nhiên không có chuyện đó, đồ đệ của Hà Cơ chỉ có một, hơn nữa còn khó đối phó hơn cả sư phụ mình.

Hà Cơ nói: “Đưa ấn Ngũ Hành của con cho ta.”

Dịch Mân bị ông ta bóp đến khó thở, hiện tại miếng ấn Ngũ Hành kia đang được phong ấn bằng bùa chú giấu trong ngực anh ta, vừa rồi lúc Hà Cơ yêu cầu, anh ta đã do dự không mở phong ấn, vậy nên Hà Cơ mới không thể cướp bằng vũ lực được.

Cảm giác áp bách và nguy hiểm rõ ràng như vậy, Dịch Mân đã hiểu, Hà Cơ muốn lấy ấn Ngũ Hành để nắm được pháp trận bảo vệ trên núi, xem ra, ông ta và Giang Chước đã sớm có xích mích. Nhưng như vậy thì sao? Lúc này nên giao đồ ra, người khôn giữ mình, đó mới là điều chính xác.

Nhưng không hiểu sao, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Dịch Mân lại không động đậy.

Tính cách anh ta khôn khéo lươn lẹo, có thể trốn được thì sẽ trốn, khi cần ra mặt cũng đều lui về sau, nhưng lúc nhắc đến lợi ích lại không chịu buông tay. Anh ta cũng có dã tâm, cũng muốn trở thành chưởng môn, nên âm thầm đứng một bên, lạnh mặt nhìn những người khác tranh đoạt, tính toán thời điểm tốt nhất để bản thân lên sàn.

Nhưng bây giờ nghe lời Hà Cơ, có khác nào phản bội môn phái?

Lúc đối diện với cái chết, Dịch Mân đột nhiên phát hiện một cách mỉa mai rằng, hóa ra anh ta vẫn còn chút khí phách, tay nâng lên rồi lại buông thõng xuống, vẫn không giao ấn Ngũ Hành ra.

“Tôi..... không thể phản lại môn phái.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Hà Cơ, Dịch Mân cố sức nói vậy.

Tôi cũng có giấc mộng vẫn ấp ủ từ thuở niên thiếu đến nay, muốn làm chưởng môn vì muốn có thể dùng tài hoa của mình phục hưng môn phái, tuy bây giờ hy vọng đã xa vời, nhưng tôi không thể sa đọa chỉ để sống cho qua ngày.

—– Đã sinh ra làm người, đây là ranh rới cuối cùng của anh ta!

Dịch Mân thấy, đến cả Hà Cơ cũng lộ ra chút kinh ngạc với biểu hiện của anh ta, ngay sau đó có người xông lên, lại bị những bóng ma từ hoa sống lại đẩy lùi, ngay sau đó Hà Cơ nâng tay, hướng thẳng cú đánh đến đỉnh đầu anh ta!

Giây phút đó, Dịch Mân thật sự hơi hối hận, cổ anh ta cứng lại, nhắm chặt mắt.

Nhưng cuối cùng, cơn đau và cái chết cũng không ập đến như trong tưởng tượng.

Lúc nhắm mắt chờ chết, Dịch Mân bỗng nghe được tiếng ‘ầm ầm’ rất lớn, sau đó là tiếng ‘kẽo kẹt’, không khí xung quanh đột nhiên trở nên trong lành hơn, làn gió cuồn cuộn thổi vào, hòa tan ma khí khiến người ta áp lực choáng váng.

Anh ta nhận ra, có người phá cửa từ bên ngoài phòng họp.

Dịch Mân tìm được đường sống trong chỗ chết, vội mở mắt, không thấy gì ngoài một đường kiếng lóe lên ngay trước mặt, sát ngay mắt anh ta.

Người cầm kiếm là Giang Chước.

Ban đầu Dịch Mân có chút khinh thường cậu, bây giờ lại được người ta cứu, tâm tình vốn rất phức tạp, nhưng tình hình lúc này không cho anh ta nhiều thời gian suy nghĩ đến thế.

Lúc này Hà Cơ vốn đang bóp cổ Dịch Mân, khoảng cách hai bên quá gần, một kiếm này của Giang Chước nhìn qua không rõ muốn cứu hay giết người, chuẩn xác mà xen vào kẽ hở giữa hai người, theo đó thân kiếm xoay một cái, từ dọc thành ngang, đâm về mặt Hà Cơ.

Chiêu thức và góc độ của cú chém này đều rất tinh xảo, vừa ép Hà Cơ buông Dịch Mân, vừa tấn công ông ta, rất khó ứng phó.

Tốc độ của Giang Chước rất nhanh, không để người ta có thời gian phản ứng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hà Cơ cũng không vội, đặt ngón tay lên thân kiếm, đẩy về phía trước, đồng thời chỉ thẳng vào huyệt quan cốc trên cổ tay Giang Chước.

Kiếm thì có hai lưỡi, một bên hướng về Hà Cơ, bên kia lại hướng về Dịch Mân.

Dịch Mân: ”...... “

Lúc này hai thầy trò so tài, Dịch Mân bị kẹt ở giữa không thể né tránh, nhìn thanh kiếm bị Hà Cơ đẩy hướng về cổ mình, ứa mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, Giang Chước rời tay khỏi kiếm, cong ngón tay vặn lại huyệt đạo bị Hà Cơ đánh trúng, trường kiếm rơi xuống bị Giang Chước cong mũi chân đá đi, bay về phía Vân Túc Xuyên.

Khi thanh kiếm bay ra, cậu cũng nhanh chóng tính toán cách giao đấu với Hà Cơ, Hà Cơ đánh một cú hướng thẳng mặt, lực vô cùng mạnh, khi Giang Chước nghiêng người né tránh, ông ta bỗng nhiên buông Dịch Mân ra, lật cổ tay lấy một con dao găm đâm đến Giang Chước.

Hai bên so chiêu lên xuống, Hà Cơ sống chết không chịu thả Dịch Mân ra, lúc này ông ta cũng bất ngờ tấn công, Giang Chước đang né cú đánh bên tay kia, lưỡi dao đã đến gần yết hầu.

Đối mặt với cú đánh bất ngờ, cậu cũng không hoảng hốt, đá một cú hướng về phía Hà Cơ.

Cùng lúc đó thanh kiếm kia của Giang Chước đã đến trước mặt Vân Túc Xuyên.

Hai người cùng đến đây, Giang Chước lao đến chỗ Hà Cơ còn Vân Túc Xuyên dùng kiếm phá hủy hoa sống lại trong đỉnh đồng, xoay người thấy cậu ném kiếm cho mình, phản ứng lại rất nhanh, không đỡ lấy mà vung tay, đẩy nó bay lại về hướng chủ.

Bên kia Hà Cơ thấy Giang Chước không đỡ, nhẹ nhàng ồ một tiếng, dao găm trong tay sắp đâm đến nơi bỗng nghe thấy tiếng gió sau lưng, ông ta vừa lóe lên ý nghĩ, dừng tấn công Giang Chước, lắc mình né ra, nhìn lại, đúng là thanh kiếm bị Vân Túc Xuyên đẩy về.

Nhân dịp Hà Cơ quay đầu, Giang Chước nhân cơ hội lộn một cú trên không để tóm lấy kiếm, đồng thời mượn lực mà đánh, cuối cùng cũng có thể đẩy lùi Hà Cơ về sau mấy bước, cậu nhân đó đá vào vai Dịch Mân, giúp anh ta ngã về nhóm người, bản thân thì hạ đất vững vàng.

Dịch Mân lăn vài vòng trên mặt đất, được người khác nâng dậy mới vững, anh ta cũng không để ý tiểu tiết này, khi đứng vững lên, tim anh ta vẫn còn đập thình thịch, không nhịn được mà nhìn thoáng qua bên Giang Chước.

Từ khi Hà Cơ lên núi, cuối cùng bây giờ mới có một người tiếp chiêu được với ông ta.

Hai thầy trò so chiêu, không chỉ so công lực và chiêu thức mà mỗi hành động còn cần phản ứng siêu nhanh, hơn cả dự đoán của mọi người, khiến ai xem cũng hoa cả mắt, quên cả cảm thán.

Trên tay Hà Cơ xuất hiện một vết kiếm nông do Giang Chước chém ra, ông tay hơi vẩy tay, làm những giọt máu rơi hết xuống nền đất, thở dài: “Người ta nói, may mắn nhất của người làm thầy là được dạy dỗ anh tài. Nói như vậy, có thể dạy một người đồ đệ như con đúng là một niềm vui lớn của ta. Thế nhưng..... đáng tiếc.”

Giang Chước nói: “Tiếc là tôi không học được sự lòng lang dạ sói, tàn bạo lạnh lùng của ông sao?”

Hà Cơ cười to: “Tiếc là một thiên tài như con lại cứ học theo cha mình, cứ phải để ý đến đám ngu xuẩn này, rồi chết theo bọn chúng!”

Ánh mắt Giang Chước lộ vẻ tức giận, vừa định nói gì, Vân Túc Xuyên đột nhiên hô lên: “Cẩn thận!”