edit + beta: Herbicides.
Tân nương này so với Vương Triều Dương cao lớn thô kệch thì ổn hơn, hắn im lặng đứng ở một bên, dáng người cao gầy, tư thái tao nhã, ngũ quan thanh tú, trừ việc hơi cao một chút thì nhìn đúng là một mĩ nhân. Ngay từ đầu khi hắn đứng giữa những cô gái kia cũng đã cao hơn người khác, Giang Chước nhìn qua cũng nghĩ đây chắc là nam sinh đóng nhưng cũng không để ý — thế nào cậu cũng không ngờ, người nọ thế mà lại là Vân, Túc, Xuyên!
Giờ phút này nhìn gương mặt dù trang điểm vẫn không giấu được nét quen thuộc kia, tay còn bị nắm chặt, Giang Chước thật sự không biết nên phản ứng thế nào, vừa buồn cười vừa chấn kinh, nét mặt khá cổ quái.
Những cô gái y phục sặc sỡ hô lên:
“Xem kìa xem kìa, đây cũng là một tiểu ca ca! Mặc nữ trang cũng soái!”
“Hai tiểu mĩ nhân lại đây, tỷ tỷ trái ôm phải ấp ~~~”
“Á à, ả kia không biết xấu hổ muốn độc chiếm, tỷ muội chúng ta cô lập ả.”
“Hừ, tiểu tiện nhân~~~”
Một màn này vừa ra, bức tranh cổ trang hoàn toàn sụp đổ, ngay cả người cầm camera cũng bị tân nương này dọa sợ, khán giả xem live stream chỉ thấy màn ảnh hơi lung lay, Vân Túc Xuyên không thèm phân bua, dắt Giang Chước bỏ chạy. Hành vi này của hắn ngược lại cho tú bà đang tiến thoái lưỡng nan một bậc thang, nàng giả vờ giả vịt dắt theo mấy cô nương đuổi theo vài bước, chửi mắng vài câu, cũng tính là làm tròn trách nghiệm NPC.
Bỏ qua quá trình, nam chính ‘Đào hoa phiến’ công tử Hầu Phương Vực thành công cưới được danh kĩ Lí Hương Quân, Giang Chước được thêm 5 điểm.
Giang Chước bị Vân Túc Xuyên dắt một đường, chạy tới bối cảnh rừng đào bên cạnh, hai người một trắng một đỏ, ánh đèn biến ảo xung quanh, giống như thật sự bỏ trốn đến chân trời góc bể. Tay cậu giãy giãy ý muốn thoát khỏi Vân Túc Xuyên: “Được rồi, được rồi, nàng đường đường là một cô nương, chạy đoan trang chút.”
Vân Túc Xuyên buông lỏng tay, cười xấu xa nhìn Giang Chước. Mặt mũi của hắn dày như tường thành, đừng nói là nữ trang, cho dù khỏa thân có lẽ cũng không xấu hổ, nhất cử nhất động đều nhàn nhã thoải mái, quần áo rộng thùng thình màu đỏ mặc trên người một chút cũng không nữ tính mà trông khá phong lưu tiêu sái, nhìn rất đẹp mắt.
Bình luận trên màn hình trôi nhanh như gió:
“Áu!!! Là ảo giác của tui hay Lí Hương Quân này đúng là Vân Túc Xuyên thật vậy!”
“Để tui thông não cho lầu trên, chính là anh ấy!”
“Chậc chậc, sao lại là ảnh? Quan hệ của Vân Túc Xuyên và Giang Chước tốt quá đi a a a a a!”
“Tui nhìn anh ấy mặc vậy mà còn thấy đẹp, quả nhiên tạo hình đẹp xấu gì thì cũng phải nhìn vào mặt.”
“Nhìn Xuyên ca mặc đồ nữ, tôi cảm thấy mình không phải là con gái…”
“Nhìn hai người họ tương tác, tui não bổ ra cảnh phú nhị đại đê tiện điên cuồng truy đuổi mĩ nhân xui xẻo.”
Sau khi cảm thán thì dân mạng cảm thấy buồn cười. Bây giờ trên sân có năm vai diễn, trong đó đến ba người là diễn vai trái với giới tính của mình, Vương Triều Dương và Vân Túc Xuyên một người cợt nhả một người mạnh mẽ khiến nam chính Giang Chước được bọn họ yêu thích bên ngoài nhìn như được hai cô gái tranh đi giành lại thực tế bị hai người đàn ông cù cưa, cũng thật đáng thượng.
Khi Vân Túc Xuyên và Giang Chước đang đối diễn, Thiệu Yến Yến và Vương Triều Dương cũng đang diễn đề bài của riêng họ về tác phẩm ‘Điện Trường Sinh’, Thường Minh phụ trách ‘chia rẽ uyên ương’ đang cực kì chuyên nghiệp tàn nhẫn chia rẽ họ.
Một Thường Minh nhưng phải đi chia rẽ tận hai đôi, Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng cần có người đến chia tách chút nên đành đứng ở bên rừng đào chờ đối phương tới, thuận tiện trò chuyện mấy câu.
Trước mắt thì trọng điểm đang ở nhóm bên kia nên stream cũng là quay bên họ, đoạn này sẽ bị cắt đi, Vân Túc Xuyên kéo kéo áo Giang Chước, lại sờ sờ tay áo mình, nói: “Lang quân, hai ta hiện tại xem như phu thê phải không?”
Giang Chước lạnh lùng nhìn động tác của hắn, sau một lúc mới nói: “….Ừ.”
Vân Túc Xuyên biết chắc cậu đang cố đè lại ghét bỏ trong lòng, cười vui vẻ, cố ý nói: “Vậy chàng có thấy thiếp đẹp không?”
Giang Chước nhẫn nhịn, có phần thô lỗ nói: “Tên của người đứng đầu bảng còn gì?”
Ngụ ý vì tên ngươi đầu bảng nên coi như là đẹp, nhưng không chịu nói thẳng, Vân Túc Xuyên thế nào cũng phải truy vấn: “Vậy chàng nói vì sao mọi người lại để tên ta đầu bảng?”
Giang Chước trả lời: “Có thể là do họ mù.”
Vân Túc Xuyên nghẹn họng, cả giận: “Ngươi là Sở Khanh sao? Ta đã bỏ trốn theo ngươi mà đến câu trả lời cũng không cho?”
Giang Chước nhỏ giọng nói: “Câm miệng, nghe ghê quá, tôi đến nôn ra mất.”
Vân Túc Xuyên lườm cậu, nhỏ giọng nói: “Bạn học Giang Chước chú ý tí đi, tôi là NPC, nếu nóng nảy sẽ quấy rối cậu đấy.”
Giang Chước nén giận thu hồi câu nói tiếp theo, thầm thề sau trận đấu phải đấm tên này.
Sau khi đôi vợ chồng vừa bỏ trốn thành công nội chiến xong, Thường Minh chuyên ‘chia rẽ uyên ương’ cũng xong với nhóm bên kia, tìm đến. Anh đã thông thạo hình mẫu này, không nói câu nào vô nghĩa, ngay lập tức đi tới đẩy hai người sang hai bên, đứng giữa ngăn các bọn họ, tự giới thiệu: “Bản quan là Nguyễn Đại Thành, hiện đang cung phụng trong nội đình, muốn tiếp Lí cô nương đi làm thiếp cho Điền Ngưỡng, hai người các ngươi từ biệt đi.”
Trong ‘Hoa đào phiến’ người cường đoạt Lí Hương Quân đúng là Nguyễn Đại Thành, cũng là để đem dâng cho Điền Ngưỡng, Thường Minh nói đúng hai điều này, được 2 điểm. Giang Chước nói: “Lí Hương Quân đã là nữ nhân có chồng, không thể đi theo người khác. Tú bà ở tửu lâu bên kia tên Lí Trinh Lệ, ngài đi tìm nàng đi.”
Cuối cùng người Điền Ngưỡng cưới là Lí Trinh Lệ, Giang Chước được cộng 1 điểm.
Thường Minh hỏi Vân Túc Xuyên: “Lí tiểu thư muốn đi với ai? Ta có thể tìm cho nàng một người phu quân giàu có hơn, nàng xinh đẹp như vậy, cho dù đã lấy chồng thì hắn cũng sẽ không ghét bỏ. Hơn nữa hắn còn có tiền hơn người chồng nghèo nàn cổ hủ này của nàng nhiều!”
Giang Chước: “…” Cả một đám đều nhập vai thế? Đây là cuộc thi về kiến thức, sao lại giống cuộc thi tuyển chọn diễn viên thế này?
Vân Túc Xuyên nói với Giang Chước: “Chàng nói xem đến hắn cũng nói thiếp xinh đẹp, chàng lại không, về sau liệu chàng có vứt bỏ thiếp không? Nếu vậy thiếp thà cưới người khác.”
Còn dám uy hiếp, Giang Chước ngoài cười nhưng trong không cười: “Nương tử không cần lo lắng, mặc kệ nàng đẹp hay xấu, nam hay nữ, chó hay người, ta cũng không rời bỏ nàng, ta không có tiền.”
Thường Minh: “….” Tên vương bát đản này đúng là không biết xấu hổ.
Vân Túc Xuyên nghe xong lời này hai mắt sáng lên, cao hứng nói: “Vậy thật tốt quá, phu quần, chàng phải ở bên ta cả đời đấy!”
Giang Chước nói: “Được, về sau chúng ta cùng nhau đồng cam cộng khổ.”
Thường Minh cúi đầu, yên lặng xoay người rời đi.
Dân mạng hóng cực mạnh:
“Đm, nhất định là tui điên rồi, thế mà tui có thể nếm ra vị đường giữa một cái cuộc thi như thế này!”
“Điên rồi +1, hai người này ngọt quá, kẻ xướng người họa, người kia nói cái gì cũng đáp được.”
“Nhìn hình bóng đơn cô của Thường Minh kìa, tui nhịn cười không nổi =))))))”
“Có chút nghịch CP! Tuy Xuyên ca mặc đồ nữ nhưng tui thấy anh ấy giống người chồng đang dỗ vợ vui vẻ hơn, Giang thiếu lại hơi ngạo kiểu a ha ha ha.”
“Chết mất, nói hai từ ‘xinh đẹp’ mà còn sợ bỏng miệng sao anh ơi, Giang Chước đúng là thẳng nam.”
Có người còn chụp màn hình cảnh ba người đứng một chỗ này làm meme.
Cái đầu tiên là Giang Chước và Vân Túc Xuyên đứng ở hai bên Thường Minh nhìn đối phương, mà người giữ vị trí center bị xem nhẹ lại hoàn toàn không ý thức bản thân mình là thứ dư thừa, còn cao hứng tự giới thiệu. Anh bị người ta gắn thêm một cái khung màu hồng, trên đó viết ‘Hào quang kẻ ngốc’.
Cái thứ hai là cảnh sau khi Thường Minh nói xong câu thọc gậy bánh xe kia thì Giang Chước vùng Vân Túc Xuyên thảo luận Lí Hương Quân có đi làm thiếp không. Khóe môi Giang Chước hơi nhếch, biểu tình ngạo mạn nhưng ánh mắt nhìn Vân Túc Xuyên lại có ý cười, Vân Túc Xuyên cũng đang ôn nhu mỉm cười nhìn Giang Chước, tất nhiên khoái trá trong lòng. Thường Minh đứng giữa, vẻ cao hứng vừa rồi biến mất, trên mặt anh viết ‘lạnh lùng.jpg’.
Hai cái meme đối lập được gọi là ‘Bàn luận cách một cái bòng đèn tự biết thân biết phận’, sau khi chủ tài khoản đăng hai meme này thì dưới bình luận toàn tiếng cười hi hi ha ha.
Trên weibo Giang Chước và Vân Túc Xuyên có hẳn một siêu thoại với #thải đình song bích#, hai tấm ảnh này nhanh chóng được lan truyền trong này, mọi người đều hô ‘Đường này ngọt quá!’, còn có thể lôi kéo một số người không hứng thú với cuộc thi vào xem trực tiếp, quả thật là một mũi tên trúng nhiều đích.
Sau khi Thường Minh rời đi thì hai người cũng rời khỏi rừng đào. Giang Chước định hỏi Vân Túc Xuyên tiếp theo làm gì thì thấy Thiệu Yến Yến mặc nam trang bước tới. Vân Túc Xuyên liếc nhìn Thiệu Yến Yến, nói: “Phu quân, có người tới tìm chàng, thiếp vào sương phòng chờ chàng về.”
Hắn vỗ vỗ vai Giang Chước: “Đừng đi lâu quá, nha.”
Giang Chước ừ một tiếng.
Vân Túc Xuyên mỉm cười, lui về sau hành lễ, xoay người tiêu tiêu sái sái rời đi, nữ trang mặc trên người chỉ như áo dài. Hắn rời đi nghĩa là đoạn đề bài tiếp theo bắt đầu, Thiệu Yến Yến đến trước mặt Giang Chước, nói: “Hầu công tử, có chuyện không ổn, bạn của ngươi là Dương Hữu Long sinh bệnh nặng, người nhà nói hắn muốn ngươi chăm sóc, nhanh đi theo ta!”
Ở hướng ngược lại, Vương Triều Dương cũng vội vã chạy tới, hô to: “Hầu công tử. Tướng quân Sử Khả phái ngài đi phụ tá Cao Kiệt, phải khởi hành ngay, không thể chậm trễ!”
Trong số hai người này chỉ có lời nói của một người là chính xác để mở ra phần tiếp theo của vở kịch. Khi Giang Chước và Vân Túc Xuyên tương tác, Vương Triều Dương và Thiệu Yến Yến diễn Đường Minh Hoàng và Dương Quý phi trong vở ‘Điện Trường Sinh’. Sự khác nhau của hai bên là bên kia có nhiều cảnh hơn nhưng tiếp túc với NPC lại ít hơn thế nên hoàn thành nhanh chóng hơn, cũng nhận được đề bài mới đến ngăn cản Giang Chước.
Giang Chước căn cứ vào lời nói của hai người để phán đoán thật giả. Dương Hữu Long quả thật là bạn tốt của Hầu Phương Thực nhưng chưa từng nhiễm bệnh nặng, ngược lại khi Hầu Phương Thực dưới quyền Sử Khả thì đúng là có bị phái đi phò tá Cao Kiệt.
Giang Chước nói với Thiệu Yến Yến: “Ngươi nói với Dương Hữu Long hắn chắc chắn chưa chết được, đừng nghĩ nhiều.” Lại quay sang Vương Triều Dương: “Chúng ta đi thôi.”
Chọn xong, Vương Triều Dương và Giang Chước đều được điểm, Thiệu Yến Yến thấy hai người rời đi thì hơi sốt ruột, theo bản năng giơ tay ra kéo Giang Chước lại. Nhưng đương nhiên, đây chỉ là một phần của cuộc thi, cô ta cho dù có kéo Giang Chước ngã xuống đất thì cũng không được cộng thêm điểm nào. Khi Giang Chước quay lại thì bản thân Thiệu Yến Yến cũng thấy mình làm chuyện ngu ngốc, đành thu tay về.
Nhưng trong lúc vừa rồi, Giang Chước nhanh mắt nhìn thấy trên tay Thiệu Yến Yến có một mảng da bị trầy, xem qua hình dáng và vị trí thì hẳn là không cẩn thận ngã sấp xuống, tay mài trên mặt đất tạo thành, nơi bị thương bị thâm lại nên nhìn hết sức rõ ràng. Cậu vốn bị bệnh nghề nghiệp nên rất nhạy cảm với vết thương vết máu linh tinh, nhìn thêm một cái liền bị Vương Triều Dương lôi đi.
Phần tiếp theo của vở kịch là Hầu Phương Thực phụ tá Cao Kiệt, đưa ra nhiều đề xuất về chính trị quân sự, Vương Triều Dương cùng Giang Chước cùng với NPC Cao Kiệt dạo một vòng, trả lời mấy vấn đề, kiếm được vài điểm, sau đó bị Cao Kiệt đột nhiên nổi giận đuổi ra ngoài.
Giang Chước và Vương Triều Dương nhìn nhau, thấy sắc mặt đối phương cũng không tốt lắm. Lúc này bỗng nhiên lại vang lên một đoạn nhạc cùng câu thơ: “Lão khứ bất tri hoa hữu thái, loạn lai duy giác tửu đa tình”. Câu thơ này trích từ ‘Tương ngộ Đông Ngô sinh’ của Vi Trang*, biểu lộ tâm tình khi gặp lại cố nhân lâu ngày xa cách, ý chung hẳn là bảo Giang Chước và Vương Triều Dương tìm lại người vừa hợp tác với mình.
*Vi Trang cùng bạn lên Trường An ứng thi năm 880, gặp lúc kinh đô đang có loạn Hoàng Sào, phải lưu lạc mỗi người mỗi nơi. Mười năm sau đôi bên gặp lại tại Giang Nam, đầu đã bạc nhưng vẫn còn là hàn sĩ, nên làm bài bài thơ này.
Hai người lập tức tách nhau ra, Vương Triều Dương hẳn là sẽ trở về chỗ bối cảnh cung điện, sắm vai linh hồn Dương Quý phi sau khi chết ở sườn núi Mã Ngôi thì trôi về cung, mà Giang Chước nhớ rõ Vân Túc Xuyên bảo sẽ chờ mình ở sương phòng, liền đi về phía Tây sân khấu. Cậu vừa đến chỗ bối cảnh, đèn sân khấu xung quanh xoẹt một cái tắt ngúm.