edit + beta: Herbicides.
Dưới khán đài truyền đến tiếng hô nhỏ, Giang Chước dừng chân, híp mắt nhìn về phía trước. Sau một lát, cậu thấy sương phòng sáng lên một mảng ánh nến. Cảnh tượng dù là do đạo cụ làm ra nhưng trông vẫn rất thật, ánh nến chiếu qua cửa sổ giấy tạo nên quầng sáng vàng nhạt, những bông hóa gắn trên khung gỗ bên cạnh nhẹ nhàng ánh lên.
Trên cửa sổ hiện lên bóng một người đang ngồi, có thể nhìn thấy dáng người thon dài cùng trâm cài trên mái tóc, thoạt nhìn như bức tranh mĩ nữ được vẽ trên bình phong. Cảnh rất đẹp, thế nhưng khi Giang Chước nghĩ đến người ngồi kia là Vân Túc Xuyên thì không khỏi nổi da gà. Cậu nói: “Nương…tử, ta đã về.”
Bên trong không ai trả lời, Giang Chước đi qua, khi mở cửa thì phát hiện bên trong khóa trái, đành gõ cửa. Cửa mở, nhưng người đi ra không phải Vân Túc Xuyên mà là một cô gái mặc đồ nha hoàn. NPC nha hoàn nói: “Công tử, vì thời gian ngài đi bên ngoài quá lâu nên phu nhân sinh khí, không chịu gặp ngài.”
Giang Chước hỏi: “Vậy ngươi xem ta nên bồi tội với phu nhân ra sao đây?”
Nha hoàn trả lời: “Phu nhân thường nói ở một mình tịch mịch, hoài niệm những ngày vui vẻ nghe ca hát ở lâu xưa, nếu công tử có thể giúp phu nhân nghe được tiểu khúc yêu thích, nàng hẳn sẽ tha thứ cho ngài.”
— đây chắc là đề bổ sung.
Trong số bốn thí sinh lên sân khấu, Thường Minh ‘chia rẽ uyên ương’ tham gia cả hai vở kịch, còn lại Vương Triều Dương Và Thiệu Yến Yến trừ tham gia vở ‘Điện Trường Sinh’ của mình còn góp mặt ở bên Giang Chước, trước mắt còn lại mỗi cậu chỉ được khảo sát kiến thức một tác phẩm. Thế nên theo quy tắc thì cậu sẽ làm thêm một đề bổ sung.
Giang Chước nói: “Cũng được.”
Sau khi cậu đáp ứng, nha hoàn thối lui, hai gã sai vặt nâng một cái bàn dài đến, trên bàn chứa không ít thứ linh tinh. Nước, ly, đũa, đàn tranh, đàn nhị hồ, đàn tì bà, hay thậm chí là mấy cái chuông đồng xếp theo thứ tự từ lớn đấy bé, mấy thứ này thì cậu dùng hay không đều được, chỉ cần đạt yêu cầu của ‘Lí Hương Quân’ là được.
Ánh mắt Giang Chước đảo qua những đạo cụ nơi đó, búng búng vào mấy cái chuông rồi để chúng qua một bên, tiếp tục cân nhắc.
Trên màn hình bình luận cũng liên tục hiện lên:
“Cảm giác đề bổ sung này hơi khó nhỉ, không chỉ là vấn đề kiến thức, lỡ không biết chơi nhạc cụ thì làm sao bây giờ?”
“Thật ra đàn nhị hồ dễ chơi lắm, hồi trước tui học qua, giờ còn nhớ sương sương.”
“Lầu trên à, không ai care cậu biết chơi hay không đâu, đừng có khoe khoang ở đây.”
“Tui nghĩ, nước, ly và đũa là dùng trong trường hợp đó đấy, đổ nước vào ly rồi dùng đũa gõ là tạo ra được âm thanh rồi.”
“Bé cưng ơi xem lậm phim truyền hình rồi hả? Phải điều chỉnh kĩ càng lượng nước trong các cốc khác nhau rồi phối hợp tạo thành bài, làm thế còn khó hơn cả chơi nhạc cụ.”
Có người nói đùa:
“Tui thấy Giang thiếu không cần làm gì đâu, chỉ cần quay về phí cửa gào lên ‘ta không chơi đâu’ là Xuyên ca thế nào cũng chạy ra.”
“Ha ha ha ha thế thì làm càn quá.”
“Quào không phải chứ, đi ra thật kìa? Ngọt quá đi!”
Bình luận vừa trôi qua, khán giả thấy bóng người sau cửa sổ đứng lên, đi đến trước cửa sổ, tựa như thật sự sẽ đi ra giải vây trong trường hợp Giang Chước không giải được đề. Đương nhiên nếu thế thì cậu sẽ không được điểm, nhưng ít nhất là sẽ không xấu hổ đứng đó.
Tất cả mọi người chờ hành động tiếp theo. Sự yên tĩnh bị đánh vỡ bởi một tiếng cạch, Giang Chước dùng quạt xếp gõ lên bàn. Mọi chuyện trong ‘Đào hoa phiến’ xảy ra tại Giang Nam, cái bàn kia vì để tăng sự tao nhã nên dùng gỗ trúc để tạo thành, khi gõ lên ống trúc bên cạnh bàn như Giang Chước vừa rồi tạo ra âm thanh cực kì trong trẻo.
Cả giám khảo lẫn khán giả đều bị màn này hấp dẫn sự chú ý, mọi người đều không khỏi nghĩ — lẽ nào cậu muốn biểu diễn gõ vào bàn?
Vân Túc Xuyên bên xong cũng nghe thấy âm thanh, ngẩn người, rất nhanh đã nghĩ ra Giang Chước định làm gì, ánh mắt sáng lên, lập tức cảm thấy đây là một ý kiến hay, nhịn không được mỉm cười.
Bên ngoài nghe thấy giọng hát xướng của Giang Chước: “Đất Bắc trời Nam xoay chuyển, mây bay mưa bụi nhạt nhòa. Ngõ đầy hoa dương, tường nhiều chim én, nhận ra hồng lâu cựu viện.”
Cậu vừa mở miệng đã khiến tất cả mọi người chấn kinh. Có khi cho dù Giang Chước thật sự cầm một món nhạc cụ trên bàn biểu diễn cũng không khiến mọi người kinh ngạc đến vậy. Nhìn độ tuổi của Giang Chước, cậu và diễn xướng tiểu khúc như hai đường thẳng song song không bao giờ chạm vào nhau, nhưng cậu không chỉ biết hát, mà còn hát rất ổn, chỉ một câu ngắn ngủi mà như ánh trăng ngọn gió, đi sâu vào lòng người.
Bình luận trên sóng trực tiếp ngay lập tức nhộn nhịp:
“Trời ơi, Giang Chước biết xướng tiểu khúc??? Lúc trước thế mà tôi còn nghĩ anh ấy sẽ không trả lời được câu hỏi bổ sung này, bây giờ thì chỉ muốn gào lên anh là thần tiên từ đâu hạ phàm thế? Chớt mất!!!”
“Tui cuối cùng cũng hiểu vì sao cổ đại lắm tra nam mà còn có một đống người chạy theo, tài hoa như vậy, có là tra nam tui cũng húp.”
“Có phát hành đĩa đơn không? Tui mua!”
“Lầu trên tỉnh lại đi, đây là cuộc thi kiến thức, không phải tìm kiếm thần tượng, người ta không debut đâu ha ha ha ha.”
“Tui không hiểu nổi bản thân, vốn muốn học tập tri thức nhân loại, giấy note sách vở có hết đây rồi, thế mà giờ trong đầu một chữ cũng không có mà còn cap một đống ảnh.”
“+1”
Giang Chước một tay để sau lưng, một tay cầm quạt xếp gõ xuống bàn trúc theo nhịp, xướng: “Ứng hữu kiều tu nhân diện, ánh trứ tha đào thụ hồng nghiên …. Trọng môn tỏa, vân sơn vạn thiên, tri tình chích hữu nhàn oanh yến.”
Bóng hình cao gầy của cậu đứng bên song cửa sổ, ánh nến yếu ớt lộ ra từ sau hoa văn, loang lổ trên vạt áo. Sườn mặt tuấn tú vô cùng nổi bật trong không gian tối tăm, sống mũi cao thẳng, lông mi dài rậm, mắt phượng hơi nhếch lên, vừa nhìn qua đã cảm thấy tiêu sái đa tình.
“Xuân phong thượng tị thiên, đào biện khinh như tiễn, chính phi miên tác tuyết, lạc hồng thành tản…. Tầm biến, lập đông phong tiệm ngọ thiên, na nhất khứ nhân nan kiến….”
Những câu hát này đều mang ý nghĩa bi thương, nói Hầu Phương Vực bị người cấp trên ngu dốt gọi về, không nhìn thấy nỗi buồn cũng lo sợ của Lí Hương Quân, nhưng Giang Chước gõ quạt xếp một bộ thong dong, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái, nghe không có ý thống khổ thở than của nguyên khúc, lại không có tiếng đàn sáo não nề, tạo cảm xúc lỗi lạc động lòng người.
Xung quanh im lặng.
Vân Túc Xuyên đứng trong phòng, đương nhiên là không nhìn thấy Giang Chước nhưng hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ta bộ dáng nhàn nhạt lãnh đạm của người này, không chút để ý có thể làm tất cả mọi người kinh diễm, lại không chút để ý có thể mặc kệ tất cả những lời tán thưởng xôn xao kia.
Lời đồn cậu là phế vật thì sai, nhưng nói Giang Chước là cậu ấm thì cũng không phải không thực tế. Từ xưa đến nay tính tình Giang Chước cũng rất công tử, những lời nịnh nọt nâng đỡ của người khác với cậu không phải thứ gì hiếm lạ. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Túc Xuyên không biết nên kiêu ngạo tự hào hay bất đắc dĩ.
Hắn nghe bài ca kia, đối phương đang hát ‘Na nhất khứ nhân nan kiến’ (đi một chuyến trở về khó gặp lại người), nghe cô đơn tịch mịch, nỗi lòng cuồn cuộn, Vân Túc Xuyên vốn không có khả năng chống đỡ bất cứ hành động hay yêu cầu gì của Giang Chước, không khỏi nghĩ nếu cậu cũng muốn gặp hắn như Hầu Phương Vực muốn gặp Lí Hương Quân, thì cho dù là phải vượt qua núi cao biển rộng hắn cũng sẽ chạy đến, không để người kia đợi chờ, thương tâm.
Từ trước đến nay Vân Túc Xuyên nghĩ là làm, đẩy cửa bước ra.
Vừa đúng lúc Giang Chước hát xong chữ cuối cùng, định bỏ quạt xuống, nghe thấy tiếng cửa mở, còn chưa kịp kinh ngạc thì Vân Túc Xuyên đã đứng bên cạnh. Hắn hơi nghiêng người, dang tay ôm GIang Chước, cười trả lời: “Nhất biệt quá tam thu, xuân phong hoàn y cựu, nhưng thị cựu cảnh bất tằng biến, hoàn đãi trứ ngã tâm như cố niên”
Giang Chước giật mình, dưới đài vang lên một tràng pháo tay.
Giám khảo ngồi hàng đầu bị tiếng vỗ tay kinh động, cũng dở khóc dở cười, có người đứng lên làm động tác hạ tay, muốn các học sinh giữ yên lặng.
Vân Túc Xuyên ôm nhẹ một chút rồi buông, dùng hành động vừa thân mật vừa đúng mực của hai người bạn thân đóng vai tình nhân.
Màn diễn của Giang Chước và Vân Túc Xuyên cùng phản ứng không thể kìm nén của khán giả đều được truyền đi không thiếu một chút trên truyền hình trực tiếp, lượng người xem không ngừng gia tăng.
Lúc trước chuyện Vân Túc Xuyên vẫn còn ngồi trên máy bay đã nóng vội mua chung cư để làm chỗ dựa cho Giang Chước, cùng một loạt hành động của hắn sau khi chuyển vào Cảnh Việt sơn trang làm không ít người âm thầm nghĩ hai người họ có hợp tác lợi ích gì đó mới có thể khiến Vân Túc Xuyên tận tâm tận sức như thế. Thậm trí còn có vài blogger viết hẳn một bài sớ dài phân tích Vân Túc Xuyên làm vậy có thể mang đến ích lợi gì, Giang Chước đáp ứng cho hắn bao nhiêu chỗ tốt, có luận điểm có luận cứ, nghe như thật.
Cũng có người phản bác, cho rằng mọi chuyện chả phức tạp đến thế, hai người chỉ là quan hệ tốt nên Vân Túc Xuyên mới chống lưng cho người anh em tốt Giang Chước này, lúc đó còn bị mọi người cười nhạo là suy nghĩ đơn giản ngây thơ. Bây giờ xem một lượt, những người này đều không còn gì để nói. Dựa vào độ thân thuộc trong đối thoại, ngôn ngữ cơ thể cùng biểu cảm đều có thể thấy quan hệ hai người đúng là tốt thật.
Chính vì họ không cố ý diễn trò biểu lộ nên càng thêm không thể phủ nhận.
Nhóm những bạn nhỏ vẫn bí mật ủng hộ tình anh em xã hội chủ nghĩa lệ nóng quanh tròng, khóc hu hu thế gian có chân tình! Tâm tình dân mạng kích động, bình luận nhiều đến mức che kín cả màn hình.
“Nhìn ánh mắt cùng hành động của Xuyên ca tui chỉ nghĩ đến một câu: người là niềm vui niên thiếu, là thứ quý giá nhất cuộc thời của tôi, ai nhìn cũng có thể thấy anh ấy rất quý trọng Tiểu Giang.”
“Nhìn cái ôm này của bọn họ, vốn chỉ là diễn kịch, nhưng tôi lại thực sự bị cảm động.”
“Tình cảm tốt thật đấy, đúng là trúc mã trúc mã, ghen tị ghê!”
“Tui điên rồi, tui muốn ship CP chồng tôi với bạn trai tui!!!”
“Lầu trên chú ý, đừng nói chuyện ship CP ở chỗ này.”
“Đúng, hai anh đều là người ngoài giới, mọi người muốn bổ não thì giữ trong đầu thôi, đừng nói ầm ầm ở bình luận thế. Nói nhỏ xíu, những người cùng đam mê có mở group nào không? Ai trên cũng được.”
Đáng tiếc là dựa theo định luật bảo toàn giá trị hạnh phúc của fan CP, gặm một ngụm đường thì sớm muộn gì cũng ăn dao — kết cục cuối cùng của [Hoa đào phiến] là Lí Hương Quân cùng Hầu Phương Vực phải chia li. Bao nhiêu tình nồng ý đượm, thề non hẹn biển cũng kết thúc khi một khúc [Ai Giang Nam] vang lên, tiếp đó chính là nước mất nhà tan, thời khắc phải li biệt.
Giang Chước nói với Vân Túc Xuyên: “Ta phải phụng mệnh Sử Khả Pháp đại nhân, phải đi Giang Nam một chuyến.”
Phán đoán đúng thời điểm chia xa và địa điểm, thêm 2 điểm.
Vân Túc Xuyên lẳng lặng nhìn cậu, hỏi: “Có thể không đi không?”
Đại khái là do ngữ khí và ánh mắt của hắn rất chân thật, khiến Giang Chước nghe vậy còn chần chờ một chút. Cậu nhìn Vân Túc Xuyên, thầm nghĩ chỉ là một vở diễn nhỏ, nghiêm túc vậy làm gì?
Nếu Vân Túc Xuyên hỏi Giang Chước có thể ở lại không, câu trả lời đương nhiên là có, nhưng nếu Lí Hương Quân hỏi Hầu Phương Vực thì lại không thể đáp ứng. Cậu chỉ có thể an ủi nói: “Lần này chúng ta chỉ tạm chia cách, sẽ sớm ngày gặp lại.”
Vân Túc Xuyên nghe Giang Chước nói lời thoại giống trong tác phẩm gốc, cũng hiểu rõ mà mỉm cười trả lời: “Bụi trần mờ mịt, cũng không biết có thể gặp lại được không.”
Hắn nói đúng, sau lần chia xa này thì kết cục chính là Lí Hương Quân mất, Hầu Phương Vực xuất gia, đúng là không thể tái ngộ. Cho dù trải qua tú bà kiên trì giữ người, đối mặt với sự chia rẽ của quyền quý, cũng vài lần đoàn viên tương phùng, hai người họ vẫn chịu thua thời thế loạn lạc.
Nói lời tạm biệt xong, hai người gật đầu với nhau rồi cùng lùi lại, tách nhau ra.
Sau khi cuộc thi kết thúc, đoạn này được cắt ra kèm thêm nhạc nền ‘Đông cung’, vô cùng ngược tâm.
Rõ ràng là một cuộc thi kiến thức, tình cảm chân thật thế làm gì? Còn đổi giới tính nữa, thật là…. hay quá đi!