Edit + beta: Herbicides.
“Đặng Nhất Hàm bảo cậu ta không dám, chúng cháu rời đi, cậu ta cũng không đến tìm cháu.” Ngô Trạch nói “Vả lại có muốn cũng không tìm được, cậu ta không biết số điện thoại cháu.”
So với Ngô Trạch, thái độ của Trần Kính Phi ở một phòng khác tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không cho ra thu hoạch gì. Giống với suy đoán của Vân Túc Xuyên, Trần Kính Phi chủ động đưa bài thi Tiếng Anh của mình cho Đặng Nhất Hàm, Đặng Nhất Hàm cầm bài thi của cậu ta đi, hôm sau cũng không đến trường.
Điểm này các bạn học có thể làm chứng, vì Trần Kính Phi chỉ có thể cùng xem chung đề với bạn cùng bàn khi cô chữa bài, còn bởi vậy mà bị Vương Thông Mẫn phê bình —- nếu không phải cậu ta mà là các học sinh bình thường khác hẳn sẽ bị phạt đứng.
Giang Chước vẫn lên lớp dạy như bình thường, sau đó Hoắc Nham gọi điện thoại nói qua với cậu mọi chuyện liên quan một lần. Anh ở đầu bên kia điện thoại vừa ghi chép vừa nói: “Xem ra khẩu cung mỗi người đều ổn, nhưng điều không tốt là mọi chuyện phát sinh từ nửa năm trước, thời gian tử vong thật sự của Đặng Nhất Hàm rất khó xác định, cho nên cũng không có ai có thể đưa ra chứng cứ ngoại phạm của mình.”
Giang Chước nói: “Anh thấy cả ba bên vẫn có hiềm nghi.”
Với Vương Thông Mẫn, Đặng Nhất Hàm và cô ta từng có hiềm khích, tuy không đồng ý đi ‘trả thù giáo viên’ nhưng không có nghĩa cậu không làm thế một mình; với đám Ngô Trạch, bọn họ không thể chứng minh lần gặp nhau dưới tán cây là lần cuối cùng họ gặp Đặng Nhất Hàm; với Trần Kính Phi, lí do ‘vui thì giúp đỡ’ khá chủ quan.
Hoắc Nham: “Thế nhưng hung thủ không nhất định là người xung quanh Đặng Nhất Hàm.”
Hoắc Nham chỉ cần nói một câu, Giang Chước ngay lập tức hiểu ý anh: “Anh nhớ rằng bạn cùng kí túc xá của anh nói qua, thi thể được phát hiện ở bờ sông gần cửa Tây thành phố, khu đó có không ít quán bar, sòng bạc ngầm, trị an vẫn luôn không tốt.”
“Sư huynh anh cũng đoán được rồi, cho nên nếu chuyện này liên quan đến người nhập cư ( mình không chắc lắm) nào đó thì lại càng khó điều tra.” Hoắc Nham cười khổ, thở dài: “Đúng rồi, chúng em còn liên hệ với mẹ đẻ của Đặng Nhất Hàm, bây giờ bà ta đã tái hôn, gia cảnh nhà trai cũng không tệ lắm, cũng có thể cố kị điều này, sợ phiền toái nên bà ta chỉ biết khóc, trong lời nói cũng không biết thêm được gì.”
Loại vụ án không đầu không đuôi này một năm không biết phát sinh bao nhiêu vụ, sức người sức của đều có hạn, hơn nữa người thân không truy cứu, có khả năng sẽ không được tra xét. Nhưng đối với Giang Chước mà nói, nhận thức của cậu với vụ án này khác với mọi người, nếu bối cảnh live stream đặt ở trường Trung học số 8, nhất định có dụng ý gì đó, đây cũng là nguyên nhân cậu chú ý đến những bạn học đó. Cậu trầm ngâm: “Anh hiểu rồi, cứ xem đã.”
Sau khi tắt điện thoại, Giang Chước gõ điện thoại trong lòng bàn tay, hơi đăm chiêu.
“Rõ ràng chỉ là mấy đứa trẻ, còn chưa vào xã hội, khi đi học cô lập kì thị, kết bè kết phái, thậm chí tùy ý tổn thương người khác, quả thật rất đáng sợ, phải không?”
Câu cảm thán này đến từ giọng của một cô gái, Giang Chước nhìn qua, là một lọ chocolate bên hông balo của cậu đang nói. Cậu đôi khi có tuột huyết áp, vẫn luôn mang theo thứ này bên mình, theo cậu đến trường tan học mỗi ngày có lẽ cũng hiểu tám chín phần mười chuyện này.
“Chuyện đó thì không chắc.”
Giang Chước nhíu mày: “Chính vì tuổi trẻ ít trải nghiệm, chưa bị tổn thương nên cũng không hiểu được nỗi đau bị tổn thương của người khác. Nếu một ngày nào đó đứa trẻ ấy trưởng thành, thật sự hiểu được thứ gọi là đau khổ, cái gọi là sợ hãi, bọn họ có thể sẽ hối hận lo âu vì những chuyện mình đã làm, hoặc trở nên càng lạnh lùng xằng bậy. Cái này tùy vào cuộc đời mỗi người.”
Cậu thả điện thoại lại vào túi áo: “Cho nên theo cách nói của chúng ta, đây là Càn Khôn phân minh, thiện ác chiêu chương (trời đất phân minh, thiện ác rõ ràng).”
Cậu rất ít nói ra những lời cảm khái như vậy, khi nói lông mi hơi khép, hơi suy tư, ánh sáng mặt trời chiếu xuống nửa gương mặt tinh xảo, một nửa sáng ngời, một nửa phản quang, tất cả tâm tình mơ hồ như bị giữ lại trong luồng ánh sáng.
Tuy không cùng giống cùng loài, lọ chocolate nói chuyện cùng Giang Chước không thể không thừa nhận trong một giây phút, nó bị khí chất của đối phương mê hoặc. Suy nghĩ một chút, nắp của nó văng ra, an ủi: “Chúng ta đừng thảo luận vấn đề buồn như thế, ăn một cục chocolate cho yêu đời đi.”
Giang Chước nhìn nó một cái, thản nhiên nở nụ cười, nói: “Cũng phải.”
Lọ chocolate cảm thấy chocolate hạnh nhân trong bụng mình đều biến thành chocolate nhân rượu, ngay sau đó, nó bị một ngoại lực đụng đến đầu óc choáng váng, Giang Chước cũng bị lùi vài bước —- là một nam sinh chạy vội từ phía đối diện, không cẩn thận dụng phải bọn họ.
Giang Chước nghiêng đầu nhìn, nắm lấy cánh tay đối phương, nam sinh vội nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không cố ý….”
Giang Chước: “Nhị ca, cậu làm gì thế?”
Nam sinh ngẩng đầu, là bạn cùng phòng kí túc xá với Giang Chước Mạnh Chinh, hắn cũng nhìn rõ người mình va phải là ai, thở phào: “Là cậu à, làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng sắp bị ăn đấm.”
Giang Chước hỏi: “Có chuyện gấp sao?”
“Đúng thế, em họ con cô tôi không biết vì sao tự dưng giống như lên cơn thần kinh, vừa khóc vừa gào ở nhà. Lúc trước con bé rất bình thường, cũng không bị kích thích gì, cho nên bác sĩ khám đều không biết nguyên cớ do đâu.”
Mạnh Chinh nhìn đồng hồ, vội vã nói: “Thế là dượng tôi muốn đưa con bé đến bệnh viện tâm thần, cô của tôi thì không muốn, rồi hai người cãi nhau, tôi phải đến xem thế nào —- à đúng rồi Tiểu Chước, cậu nói như này có phải trúng tà không?”
Gia đình Mạnh Chinh ở nước ngoài, khi học đại học ở đây hắn đều nhờ cô chiếu cố, ngay cả Giang Chước cũng có nếm qua đồ ăn hắn mang từ nhà cô mình tới. Nghe Mạnh Chinh nói vậy, cậu nghĩ ngợi, nói: “Cậu hỏi vậy tôi cũng không chắc, cùng đi đi, tôi và cậu cùng đến xem.”
Mạnh Chinh cảm kích nói: “Vậy thật cảm ơn cậu, không làm lỡ chuyện gì của cậu chứ?”
Giang Chước phất tay: “Trước mắt đang rảnh rỗi, đi thôi.”
Cô của Mạnh Chinh tên Mạnh Thụy, là một người đại diện kim bài* của một công ti giải trí, trong nhà rất có tài sản, sống trong một căn biệt thự nhỏ. Khi Giang Chước và Mạnh Chinh đến, thấy cửa nhà mở toang, bên trong truyền ra âm thanh nam nữ cãi nhau, còn có kèm một vài tiếng động kì quái, Giang Chước mơ hồ nghe, hình như đang …. niệm kinh? Một bên kịch liệt một bên bình đạm, hai loại âm thanh hòa cùng nhau, vô cùng quỷ dị.
*Kim bài: rất giỏi trong nghề nghiệp của mình.
Mạnh Chinh lập tức đẩy cửa đi vào, Giang Chước đi chậm lại, cho bên trong mấy phút, nghe âm thanh tranh chấp dừng lại mới đi vào theo. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập mạp buồn bực đứng một bên hút thuốc, Mạnh Chinh đỡ cô của hắn, nhỏ giọng khuyên gì đó, dường như đang bảo Mạnh Thụy có gì từ từ nói, không cần tức giận.
Khi bọn họ nói chuyện, âm thanh niệm kinh lải nhải kia cũng không dừng lại, truyền ra từ phòng của một người. Ngay khi bước vào căn nhà này, Giang Chước đã có cảm giác bị theo dõi mãnh liệt, cậu không nói gì, ánh mắt đảo qua đại sảnh, không phát hiện ra thứ gì.
“Cháu không cần khuyên!”
Mạnh Thụy bỗng nhiên đẩy tay Mạnh Chinh ra, lớn tiếng: “Không phải cô muốn cãi nhau với ông ta, nhưng chuyện này cô tuyệt đối không thể đồng ý. Trương Đống Tài ông còn là người sao? Ông nghĩ thế nào mà muốn đưa con gái ruột vào viện tâm thần?”
Trương Đống Tài biện giải: “Có bệnh phải chữa, không thì bà định thế nào?”
Mạnh Thụy cả giận: “Thì cũng không thể đưa đi bệnh viện tâm thần, người bình thường ở trong đó vài ngày cũng thành điên. Ông chỉ muốn bản thân sống trong nhà thoải mái, sợ con gái làm mất mặt ông thôi đúng không?”
Trương Đống Tài nghẹn họng, xấu hổ nhìn Giang Chước và Mạnh Chinh: “Còn có người ngoài ở đây, bà gấp cái gì.”
Lúc này Mạnh Chinh mới thấy được cơ hội chen mồm, nói: “Cô, dượng, trước hết hai người đừng tranh cãi. Bạn học này của cháu tên Giang Chước, chuyên gia xử lấy mấy chuyện lạ thế này, bằng không cho cậu ấy nhìn xem Sân Sân thế nào?”
Trương Đống Tài và Mạnh Thụy mải cãi nhau từ đầu, biết Mạnh Chinh dẫn theo một bạn học vào cùng, cũng chưa chú ý tiếp đón, tận khi nghe đến cái tên Giang Chước mới đồng thời giật mình, cùng nhìn về phía Giang Chước, hiển nhiên đã nghe qua. Trương Đống Tài vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì, so ra Mạnh Thụy phản ứng nhanh hơn, tiến lên hai bước bắt tay cùng Giang Chước, khách khí nói: “Hóa ra là Giang thiếu, vừa rồi làm ngài chê cười rồi, thật ngại quá.”
Trương Đống Tài cũng vội vàng nói theo một câu: “Đúng đúng, Giang thiếu còn cố ý đi một chuyến vì chuyện nhà của tôi, thật sự đa tạ.”
Giang Chước: “Hai người không cần khách khí.”
Mạnh Chinh biết cậu ít nói với người khác, nói: “Vậy trước hết xem tình trạng Sân Sân đi …. Sao cháu lại nghe thấy tiếng đọc kinh, là em ấy đọc sao?”
Nhắc tới con gái, Mạnh Thụy cũng không tránh khỏi sầu não, thở dài gật đầu, dẫn Giang Chước và Mạnh Chinh vào phòng Trương Sân Sân. Trương Đống Tài muốn nói lại thôi, cũng đến cửa phòng ngủ của con gái chờ.
Ba người sau khi vào phòng, Giang Chước còn chưa nói gì, Mạnh Chinh đã khiếp sợ, thất thanh: “Làm thế nào mà Sân Sân lại béo lên nhiều như vậy?”
Cũng không thể trách hắn mạo phạm, vì tốc độ béo lên của Trương Sân Sân thật sự hơi quá. Một nữ sinh lớp 10, nếu trước đây nặng 65kg thì có thể coi là mũm mĩm đáng yêu, nhưng chỉ cách lần cuối Mạnh Chinh thấy cô nửa tháng mà đã tăng lên khoảng 30 kg. Trọng điểm không phải là nặng cân, mà là béo lên nhanh như thế cho dù ăn phân bón hóa học cũng không dễ được.
Trương Sân Sân cũng không hề phản ứng với những lời của Mạnh Chinh, nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường, vẫn như trước niệm kinh, giống như một hòa thượng béo trong phim võ hiệp.
Giang Chước không nói gì đứng bên cạnh, yên lặng quan sát, mơ hồ nghe được dường như cô đang đọc ‘Quan không diệc không, không vô sở không; sở không kí vô, vô vô diệc vô’ —- đây là [ Thanh tĩnh kinh ].
Mạnh Thụy thấy cô như vậy trong lòng vô cùng buồn bã, nhưng nhìn vẻ mặt Giang Chước ngưng đọng, chỉ đứng một bên quan sát, cũng không lộ ra biểu cảm kinh ngạc hay khó xử, lại ấp ủ chút hi vọng, bình tĩnh một chút rồi nói: “Cô cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, từ tháng trước bắt đầu, cô phát hiện con bé hơi tăng cân, lúc ấy còn bảo nó tập thể dục nhiều lên, ăn ít thôi, thế nhưng không ngờ càng về sau con bé lại càng ngày càng béo, đến uống ngụm nước cũng có thể tăng hai cân.”
Giang Chước nhìn Trương Sân Sân, thầm nghĩ những vấn đề này không phải nói quá, không ngờ hôm nay cậu đến đây còn phải giải quyết vấn đề giảm béo phức tạp của thiếu nữ…..
Mạnh Thụy nói xong cũng sắp phát khóc: “Cho dù nhịn ăn cả ngày cũng không có tác dụng, nước thì vẫn phải uống, sau đó đứa nhỏ còn cần phải học tập. Chuyện tăng cân còn chưa tìm được cách giải quyết, hai ngày nay con bé bắt đầu niệm kinh giống như trúng tà ….”
Mạnh Chinh nghe xong chuyện này cũng tự lẩm bẩm, không hiểu Trương Sân Sân bị gì. Không ngờ trong khoảng thời gian này, cô chỉ ăn cơm và niệm kinh mà cũng béo thành như vậy. Hắn không khỏi thì thào: “Không thể là đọc kinh nên mới béo chứ….”
Giang Chước trả lời: “Thật ra không phải không thể, có cái gọi là lòng rộng thân lớn, tụng một lần kinh, thanh lọc một lần tâm, lòng dạ đương nhiên sẽ rộng mở.”
Mạnh Chinh hơi lo, tò mò nhìn Giang Chước, không rõ câu kia của cậu là đùa hay thật.
Từ trước khi hai người bước vào, Giang Chước đã quan sát toàn bộ ngôi nhà này một lần. Khu biệt thự này giá trị đắt đỏ, lúc trước khi xây dựng hẳn đã tìm người xem qua phong thủy, xung quanh không có khí hung sát, ngược lại còn có điềm lành, ẩn chứa phúc khí. Về phần trong căn phòng này, trang trí phối đồ cũng không có chỗ nào không ổn, nhưng lại có một chút khí phá gia, cùng cảm giác an bình xung quanh không hợp nhau, không thể hòa hợp, còn có chút dấu hiệu bài xích, đến từ người của dượng Mạnh Chinh Trương Đống Tài.
Điều này dẫn đến hai vấn đề, một là Trương Đống Tài hiện đang gặp chút khó khăn về mặt tài chính, hai là ông ta đã có dã tâm khác với căn nhà này, cho nên khí thế mới không hợp với những thành viên khác trong gia đình.
Trương Đống Tài thấy Giang Chước xem xét bốn phía một hồi bỗng nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút sợ hãi, cười gượng gạo hỏi: “Giang thiếu, có vấn đề gì sao?”
Giang Chước nói: “Gần đây sự nghiệp Trương tiên sinh không thuận lợi lắm?”
Trương Đống Tài kinh ngạc, Mạnh Thụy vội hỏi: “Thật sao? Sự nghiệp của ông có vấn đề, sao không nói cho tôi biết?”
Trương Đống Tài trả lời: “Phải có cơ hội tôi mới nói được chứ. Gần đây bà không bận công việc thì về nhà cũng nổi cáu, tôi nói chuyện này với bà rồi để bị chửi thêm à?”
Mạnh Thụy nghe chồng nói vậy, trong lòng cũng sinh ra vài phần áy náy. Gần đây bà quả thật nóng nảy, không đủ quan tâm đến chồng và con gái, còn thường xuyên quát mắng bọn họ. Cái vài lần cãi vã cáu giận, thậm chí ý định li hôn cũng bốc lên trong đầu, nếu không, có lẽ tình trạng của con gái cũng không đến mức này. Nhất thời bà không biết nói gì.
Khán giả xem live stream bắt đầu suy đoán:
[ Chẳng lẽ vấn đề của Trương Sân Sân có liên quan đến ba mẹ sao? ]
[ Hay là cô ấy phát hiện mẹ mình có người bên ngoài hay tương tự, tinh thần chịu áp lực, rượu chè ăn uống quá độ nên béo lên? ]
[ Tại sao lại bảo mẹ có ngoại tình? Tôi thấy ông bố từ lúc chủ kênh vào thì vẻ mặt liền căng thẳng kìa! ]
[ Đúng thế, hơn nữa chủ kênh vừa rồi hỏi sự nghiệp ông ta có vấn đề, theo hiểu biết của tôi với chủ kênh, câu này không phải là thuận miệng đâu. ]
[ Rõ ràng bên nam đang trách móc bên nữ lạnh nhạt dễ cáu, mẹ của Trương Sân Sân cứ thế ngầm thừa nhận hả? ]
[ Haiz, đoán không ra, đoán không ra, vẫn cứ xem chủ kênh thôi. ]
Khán giả đang xôn xao, nhưng trong mắt Giang Chước, khung cảnh đã xảy ra biến hóa!
Vì Trương Đống Tài trách móc, trong lòng Mạnh Thụy sinh ra ân hận, há miệng muốn giải thích. Nhưng vào lúc này, tầng khí phá gia màu xám quanh người Trương Đống Tài bỗng vọt lên, ngưng kết thành hình ảnh một người phụ nữ, nhào về phía Mạnh Thụy. Giang Chước thấy người phụ nữ kia một tay bóp lấy cổ họng Mạnh Thụy, tay còn lại bịt kín miệng bà —-
Sau đó sắc mặt Mạnh Thụy liền biến đổi, chút áy náy trong mắt cuối cùng bị tức giận thay thế, bực bội nói: “Trương Đống Tài, ông làm ăn thua lỗ mà không có lỗi à? Nếu không phải ông vô dụng, tôi còn phải vất vả dốc sức kiếm tiền bên ngoài sao? Ai chả muốn làm một bà chủ nhà giàu, an tâm sống những ngày ổn định, tôi chỉ mong li hôn phắt đi, đỡ phải nhìn cái bản mặt đấy của ông…..”
Mạnh Chinh khiếp sợ nhìn một bàn trước mặt, trong ấn tượng của hắn, tính tình của cô luôn rất không tồi, tình cảm với dượng cũng tốt, tới bây giờ anh chưa từng gặp qua bà như nổi điên thế này. Nhìn Trương Đống Tài bị mắng trước mặt mọi người sắc mặt dần khó coi, ngay cả Mạnh Chinh cũng thấy tính tình dượng mình còn tốt chán, cô làm như thế có chút quá đáng. Hắn há miệng thở dốc, chen vào giữa hai người để khuyên bảo, chợt nghe Giang Chước quát lớn: “Buông tay ra!”
Tiếng quát này vừa vang lên, không chỉ Mạnh Chinh đứng gần Giang Chước nhất hoảng sợ, cả người Mạnh Thụy chấn động, suy nghĩ bỗng trống rỗng, mồ hôi lập tức thấm ướt áo. Giống như có tiếng chuông vang dội từ xa xôi làm bừng tỉnh giấc mộng Hoàng Lương*, gắt gỏng tức giận lúc vừa rồi nhanh chóng biến mất, toàn thân tay chân trên dưới đều rã rời. Lòng bàn tay bà ứa ra mồ hôi lạnh, chỉ thấy một giây phút kia mình như bị ma quỷ ám vào. Hoặc không chỉ là vừa rồi, dường như cả một quãng thời gian bà chưa từng tỉnh táo.
*giấc mộng Hoàng Lương: Lư Sinh trọ ở Hàm Đan, gặp đạo sĩ Lã Ông. Lư Sinh than vãn cảnh mình cùng khốn. Lã Ông bèn lấy cái gối bằng sứ cho Lư Sinh mượn ngủ. Khi ấy, chủ quán đang nấu một nồi kê (hoàng lương). Trong giấc ngủ, Lư Sinh nằm mộng thấy mình đỗ đạt, tận hưởng vinh hoa phú quý. Lúc tỉnh dậy thì mọi chuyện là giả, nồi kê chưa chín. Câu chuyện ý nói đời người ngắn ngủi, vinh hoa phú quý là giấc chiêm bao, còn cụm ‘Giấc mộng Hoàng Lương’ thường để chỉ việc quá đắm chìm trong thứ gì đó không thực.
Mạnh Thụy đỡ cái bàn bên cạnh, ngẩng đầu thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, không nhịn được run giọng hỏi: “Tôi, tôi làm sao vậy?”
Mạnh Chinh không trả lời được, nửa há miệng nhìn bà, lại ngốc nghếch nhìn về phía Giang Chước.
Giang Chước hỏi: “Cô Mạnh, có phải nhà các cô thờ phụng thứ gì?”
Mạnh Thụy và Trương Đống Tài nhìn nhau, cậu lại nói: “Hẳn là ở phòng phía Tây Bắc.”
Mạnh Thụy chần chờ nói: “Đó là thư phòng của chồng tôi. Tôi nhớ trong đó ông thờ một cái tranh ảnh thần thánh gì đó đúng không?”
Gần đây bà khá lạnh nhạt với gia đình, không để ý những thứ đó, câu sau là hỏi Trương Đống Tài.
Sắc mặt Trương Đống Tài tái nhợt, vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa gượng cười: “Đúng là có chuyện như vậy …. Gần đây sự nghiệp của tôi không thuận lợi, liền dán một bức tranh thần linh muốn cải thiện vận may, cũng không đến mức gọi là thờ phụng, nếu không ổn để tôi xé nó đi.”
Giang Chước nói: “Dán cũng dán rồi, không xé vội làm gì, để tôi đến đấy nhìn xem.”
“Ôi, chờ chút chờ chút!”
Thấy Mạnh Chinh sắp dẫn Giang Chước đến thư phòng của mình, Trương Đống Tài không ngăn được, cuối cùng cũng nóng nảy, sải bước đến che ở cửa, nghiêm khắc nói: “Đây là nhà của tôi, mời các người tôn trọng ý kiến của tôi, tôi bây giờ không đồng ý cho người ngoài vào thư phòng của tôi, các người không được vào!”
Mạnh Chinh cả kinh nói: “Dượng, dượng làm gì thế? Đây là để chữa bệnh cho Sân Sân.”
Nếu không phải bất đắc dĩ, Trương Đống Tài cũng không muốn đắc tội Giang Chước, mắt thấy Mạnh Chính còn kiên trì, buốn bực nói: “Dượng cũng không nói không chữa! Cháu xem bộ dạng kia của con bé, rõ ràng đầu óc có vấn đề, phải tìm bác sĩ tâm lí chữa trị. Dượng bảo đưa đi bệnh viện thì cô cháu không đồng ý, ngược lại còn cho cháu dẫn người đến đây giả thần giả quỷ, nếu cứu chữa chậm trễ thì ai chịu trách nghiệm?”
Nói qua nói lại, Giang Chước bắt đầu không kiên nhẫn, khoanh tay liếc mắt nhìn Trương Đống Tài, lạnh mặt nói: “Trương tiên sinh, để tôi nhắc nhở một chút, một người dán tranh thần linh trong thư phòng như ông không có tư cách nói người khác giả thần giả quỷ. Còn nữa, nếu ông thật sự có gì không muốn người khác biết, cũng đừng biểu hiện hoảng hốt thế, cho dù tôi không muốn vào thư phòng cũng bị bộ dáng này của ông gây tò mò.”
Lời nói này của cậu thật sự không thể gọi là khách khí, Trương Đống Tài suýt nữa phát cáu, ông ta vốn thấy bộ dạng tâm cao khí ngạo của Giang Chước nên muốn nói vài câu làm cậu nổi giận bỏ đi, không ngờ tính nết đối phương không vừa phải như ông ta nghĩ.
—- thật ra Giang Chước có thể chơi cùng loại người như Vân Túc Xuyên nhiều năm, cũng chứng tỏ trong xương cốt cậu không phải người đứng đắn, chỉ là bình thường không thích nói chuyện nên thuộc tính nhanh mồm nhanh miệng này không quá rõ ràng thôi.
[ Ha ha ha, nhìn chủ kênh oán giận người ta đáng iu ghê! ]
[ Lời này có lí đấy, cười chết tui rồi, ban đầu tui còn tưởng Giang Chước là loại rất lạnh lùng cứng nhắc, không ngờ cũng thích đùa như vậy. ]
[ Vào fandom hoi cả nhà ơi ~ヾ(@^▽^@)ノ ]
Trương Đống Tài nói: “Tôi, tôi, tôi không cho cậu vào đấy, thì sao?”
“Không ổn lắm đâu.” Mạnh Thụy cũng phản ứng kịp, giống như lời của Giang Chước, thái độ này của Trương Đống Tài rất giống như có gì đó, làm bà cũng không khỏi hoài nghi. Ngay từ đầu khi biết Trương Sân Sân sinh bệnh, biểu hiện của Trương Đống Tài cũng vừa sợ vừa lo, hẳn là ông ta sẽ không chủ động dùng trò dơ bẩn gì hại con gái chính mình, nhưng nhớ tới tình trạng dị thường của mình mấy ngày nay, lòng Mạnh Thụy không khỏi trầm xuống.
Vừa rồi bà rõ ràng rất tức giận, rất phiền muộn, thế nhưng bị Giang Chước quát một tiếng, cảm xúc liền bình tĩnh hơn nhiều, chẳng lẽ mấy ngày này, sự lạnh nhạt nóng tính của bà với người nhà, cùng với tâm tình u tối đều do chồng mình làm ra hay sao? Chỉ là, làm cho mình mắng ông ta ….. Trương Đống Tài bị sao à?
Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, Mạnh Thụy lạnh mặt đẩy Trương Đống Tài qua một bên, vừa giải thích với Giang Chước vừa cung kính mời cậu vào thư phòng có treo bức tranh thần linh kia. Trương Đống Tài do dự một chút, vẫn lo lắng vào theo, ở đây cũng không có ai để ý đến ông ta.
Cửa thư phòng vừa mở ra, Giang Chước lập tức thấy được, cảm giác bị người rình rập lúc đầu cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc. Cậu giương mắt, vừa lúc đối diện với một con ngươi màu vàng.
Bức tranh thần linh này có màu vàng làm nền, trên đó là một người phụ nữ nhìn qua …. rất tráng kiện. Nàng mặc áo giáp, dáng người gầy gò, tay chân lộ ra bên ngoài có cơ bắp rõ ràng, đôi mắt như có thể chuyển động, nhìn chằm chằm mấy người mới và phòng, trên môi phảng phất có nụ cười.
Không chỉ hai cô cháu Mạnh Thụy Mạnh Chinh hoảng sợ, ngay ca Trương Đống Tài cũng không nhịn được nói thầm trong lòng, lúc trước ông ta nhìn bức tranh này còn không có cảm giác quỷ dị như thế, bây giờ người phụ nữ trong đó như bị cái gì mạo phạm, ngay cả ánh mắt cũng rất hung ác —- nhưng đó chỉ là một bức tranh mà thôi!
Ông ta vừa tự lẩm bẩm nói mình tự dưng nghi thần nghi quỷ, chắc chắn là bị Giang Chước ảnh hưởng, vừa suy xét, vì sao vừa rồi lại thấy con ngươi người phụ nữ kia thật sự xoay chuyển một chút….
Lúc này, Mạnh Chinh bỗng run giọng: “Sau lưng chúng ta có tiếng gì thế?”
Theo lời nói của anh, chỉ nghe phía sau có tiếng nổ, không biết có thứ gì rơi xuống mặt đất, căn phòng đóng kín cửa sổ lại nổi lên một trận gió, có tiếng vun vút sắc bén đến lạ thường từ đằng sau.
Giang Chước cũng không quay đầu lại, liền khép hai ngón tay, vung tay về phía sau một cái: “Đạo tông cấp cấp như luật lệnh, diệt”
Gió lớn còn chưa kịp bùng lên đột nhiên tắt ngúm, vài người đang kinh hồn xung quanh hơi bình tĩnh lại, trên mặt đều lộ ra biểu cảm sợ hãi. Tuy rằng lúc trước khi tranh cãi chuyện đất tuyệt hậu, sự tình của Giang gia đã ồn ào trên báo rất lâu, cũng có nhiều sự kiện thần kì liên quan được đưa ra, nhưng mắt thấy một màn kì dị thế này xảy ra ngay bên người, vẫn khiến người ta sợ hãi.
Editor: Haiz cái tên chương này kì lắm, mình dịch qua QT, xong thấy tên chương là ‘thần tượng’, mình tưởng nó là thần tượng (idol), xong phát hiện hình như nó là tượng thần, cái bức tượng ó, xong đọc trong chương thấy cứ dán dán treo treo, xong hóa ra nó là bức tranh:))) Hình như từ thần tượng kia còn có nghĩa là ‘the image of god’ hay gì đó, cuối cùng mình để là bức tranh thần linh.