Edit + beta: Herbicides.
Khán giả đương nhiên cũng thấy rõ gương mặt này.
[ Chuyện gì vậy, sao tên Thái Khải này tự dưng nhảy ra? ]
[ Chẳng lẽ anh ta là người hại Dương Tân Bảo? Bởi vì nếu con nhện có chuyện gì là anh ta cũng tạch theo nên cuống quá phải ra ngăn lại. ]
[ Nói vậy cũng hợp lí, Thái Khải là con nuôi, Dương Tân Bảo là con ruột, nếu Dương Tân Bảo chết thì Dương gia chẳng phải của anh ta sao? ]
[ Nhưng cách ngăn cản này có hơi ngu nhỉ.... ]
[ Không thì muốn thế nào? Chủ kênh từ đầu đến cuối đứng đó, anh ta đâu còn cơ hội nào. ]
Khán giả đều nghĩ vậy, đương nhiên người nhà họ Dương cũng cảm thấy kẻ hại người là Thái Khải, tuy không muốn tin, nhưng sự thật ở trước mắt.
Mắt thấy Thái Khải sắp đụng vào mạng nhện, Giang Chước nhanh chóng đi lên, kéo áo anh, ném qua một bên.
Thái Khải là một người đàn ông cao 1m90, cao hơn Giang Chước hẳn nửa cái đầu, nhưng khi bị cậu kéo như vậy hoàn toàn không có sức phản kháng, lập tức bị đẩy ra, thất tha thất thiểu ngồi trên mặt đất. Anh hoàn toàn bị dọa sợ, thấy Giang Chước nhấc chân như muốn đạp xuống, sợ đến mức vội nói: “Tôi không cố ý, có gì làm tôi bị vấp —–“
“Á”
Tốc độ Giang Chước rất nhanh, cơ bản không cho anh thời gian nói chuyện, sau đó một tiếng ‘vút’ trầm đục vang lên, Thái Khải sợ đến nhắm mắt, nhưng lại không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng mà lại thấy hình như có ai ngã bên người. Anh quay đầu nhìn, phát hiện người bị Giang Chước đạp ngã trên đất lại là anh họ Dương Tân Bảo, Dương Tân Phong.
Anh choáng váng hỏi: “Cái, cái gì thế này?”
“Chuyện nguy cấp. Vừa rồi thật có lỗi vì đã mạo phạm anh, Thái tiên sinh.” Giang Chước kéo Thái Khải đang ngơ ngác lên, quay đầu nói với Dương Tân Phong: “Trình diễn không tệ lắm, nhưng thời gian không còn sớm, nên kết thúc rồi, anh thấy thế nào?”
Thái Khải kinh ngạc sợ hãi đầy mặt bị Giang Chước kéo lên từ mặt đất, quên mất luôn việc nói cảm ơn, không nhịn được cũng trừng mắt nhìn Dương Tân Phòng, Dương Tân Phong ra vẻ trấn định nói: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Giống như phối hợp với lời của anh ta, con nhện trong ngực Dương Tân Bảo bị mạng của chính mình cuốn thành một cái kén, ngã ngào xuống đất, lăn xuống chân Giang Chước, không ngừng giãy dụa.
Giang Chước dùng mũi chân đá nó một chút: “Anh không biết, vậy con nhện này nên chết thôi nhỉ?”
Sắc mặt vốn không tốt của Dương Tân Phong lại càng thêm khó coi. Nếu không vì chuyện này, sao anh ta còn phải khổ tâm đến mức đẩy Thái Khải lên, rồi làm lộ bản thân sớm như vậy? Mặc kệ thế nào, mạng sống quan trọng hơn, anh ta cắn răng, nói: “Đúng, là tôi....”
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, Giang Chước đã ‘À’ một tiếng, dứt khoát nhấc chân, lập tức dẫm nát con nhện đang giãy dụa.
Chuyện này ngoài dự kiến của mọi người, toàn bộ phần bình luận đều là đấu hỏi chấm:
[ Mẹ nó, chuyện gì vậy? Chủ kênh dẫm chết con nhện rồi à? ]
[ Hung ác vậy sao? ]
[ Vậy con nhện lúc này được coi là tự sát hay bị chủ kênh giết chết? Dương Tân Phong và Dương Tân Bảo ai chết? ]
[ Làm tôi sợ muốn chết, xem live của anh này không có một trái tim khỏe mạnh thì không xem nổi. ]
Khán giả kinh ngạc như vậy, khỏi nói đến người nhà họ Dương còn đang ở ngay hiện trường, động tác của Giang Chước làm vài người hô lên, Dương Tân Phong sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lập tức nhảy lên, hét lớn: “Cậu làm gì vậy!”
“Ồn ào cái gì?”
Giang Chước đá một cú khiến thi thể con nhện văng ra một bên, thấy nó hóa thành một đám khí đen rồi tan đi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mấy lời lúc trước là tôi nói linh tinh đấy, chẳng phải anh không chết à?”
Dương Tân Phong: “.....”
Anh ta sửng sốt một lát mới nhận ra, lời Giang Chước bảo nếu con nhện chết thì người làm phép cũng thế lúc trước đều là giả hết!
Mẹ nó nếu biết là giả, anh ta đã không đẩy Thái Khải ra!
Giang Chước cười như không cười: “Có phải bây giờ anh đang hối hận vì lúc trước nóng lòng mà khiến mình bại lộ không? Ngại quá, không phải tôi thấy anh đẩy Thái tiên sinh mới ra tay, mà đã hoài nghi anh từ sớm rồi.”
Cậu chậm rãi nói: “Từ khi Dương Tân Bảo gặp chuyện không may, ông chủ Dương lúc tuyệt vọng cái gì cũng dám thử. mời tới không ít người, ngư long hỗn tạp, có người thật cũng có kẻ lừa đảo, từ đó ta thấy được quý vị cũng không phải người hiểu nghề nên không phân biệt được. Nhưng Dương Tân Phong, anh thì khác.”
“Vừa rồi khi tôi ra tay, những người khác không hiểu, khi họ ở một bên nhìn, đều kinh ngạc tán thưởng hoặc lo lắng cho bệnh tình Dương Tân Bảo. Chỉ có ánh mắt của anh, không nhìn vào ảo giác hay Dương Tân Bảo, mà là nhìn tay tôi....”
Giang Chước nâng nay, hạ mày: “Nếu thật sự không hiểu, sao phải nhìn động tác của tôi? Chẳng lẽ còn có thể bắt chước?”
Dương Tân Phong không ngờ hành động trong lúc vô ý của mình đã bị người ta chú ý đến, lúc này nghĩ lại có hơi nổi da gà: “Ngay từ ban đầu cậu đã nhìn chằm chằm vào tôi?”
Giang Chước thản nhiên nói: “Dương Tân Bảo gặp chuyện không may, tôi hoài nghi người nhà đầu tiên, tuy tướng mạo mấy người không phải hạng người ác độc, nhưng thiện ác chỉ cách nhau một đường mỏng. Tôi vốn không quan tâm, nhưng hiện chúng ta đều ở đây rồi, không thể tự hủy danh tiếng của mình được, phải không?”
Dương Tân Phong lúc này đã mắc tội có ý định giết người, rất nhanh bị người của tổ chuyên án đưa đi.
Dương Càn cạnh tranh bất thành với Giang Chước, cuối cùng còn tâm phục khẩu phục ‘đối thủ cạnh tranh’ nhỏ hơn mình cả chục tuổi này, cả nhà vây quanh tiễn cậu về, lại theo giá thị trường ở giới bắt quỷ gửi tiền đến thẻ của Giang Chước.
Thật ra Dương Tân Phong hơi đen, sau khi thẩm vấn, anh ta nói ban đầu cũng không muốn hại Dương Tân Bảo, nhưng có lần trùng hợp mà đọc được tà thuật này trong một cuốn sách, không chịu được sự cám dỗ mà thử trên người Dương Tân Bảo. Dù sao người em họ con chú hai của anh ta xưa nay luôn lông bông kém cỏi, một khi cậu ta có chuyện không hay, người thừa kế gia nghiệp chắc chắn là Dương Tân Phong, người luôn làm rất tốt ở công ti.
Giang Chước khoác tay lên lưng ghế, hơi soi mói nhìn anh ta: “Anh muốn hại Dương Tân Bảo nhưng hạ chú lên cả nhà, chẳng lẽ không nghĩ như vậy rất dễ bại lộ?”
“Giang thiếu.” Xưng hô của Dương Tân Phong còn chưa đổi, cười khổ: “Tôi không chuyên nghiệp như ngài, chưa hiểu rõ hết thứ này, trước khi hạ chú còn khổ cực nghiên cứu vài tháng mà còn chưa hiểu hết được nội dung cuốn sách kia, cuối cùng dùng sai cách.”
Anh ta ngẫm lại còn thấy hối hận đến mức muốn nghiến răng: “Ai biết cái Ngũ chu phệ tâm trận kia còn cần mấy người nhất trí thỏa thuận, không thể khởi động được, tôi thấy chuyện không thành, lại thấy lúc trước mình xúc động quá, nên cũng dần quên mất, ai ngờ....Haiz!”
Chuyện sau đó ai cũng hiểu, ai ngờ khi Dương Tân Phong dừng tay thì bài đăng trong vô ý của Dương Càn lại kích thích trận pháp, gọi Vu Kế và Cao Nhã Kiều lại gọi đến luôn cả vị Giang thiếu gia này đến, dẫn đến chuyện vừa rồi.
Nên khi Dương Tân Phong bị còng tay, anh ta vẫn cảm thấy mơ màng. Hiện tại anh ta hận nhất không phải người bị hại không thành, Dương Tân Bảo, cũng không phải người đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của anh ta, Giang Chước, mà chính là bức ảnh chết tiệt kia.
Dương Tân Phong đối diện với vài người cảnh sát, không nhịn được mắng một câu: “Tôi cũng buồn bực lắm chứ, rốt cục thằng mẹ nào biến thái thế, làm ra bức tranh chết tiệt kia!”
Anh ta mắng xong, không nghe thấy ai nói gì hơi bất an, lặng lẽ ngẩng lên, thấy Giang Chước chống bút, nhìn mình chằm chằm.
Dương Tân Phong nơm nớp lo sợ hỏi: “Làm, làm sao vậy?”
“Không có gì.” Giang Chước cười, nhìn bản sao công trạng trong công ti của anh ta, chậm rãi nói: “Chỉ cảm thấy thật ra Dương tiên sinh cũng là người tài giỏi, gần nửa năm mà anh có thể đưa ra 5, 6 phương án phát triển cho công ti, hơn nữa còn về nhiều ngành, thật sự làm người ta bội phục, nếu không lật xe, cho dù về sau anh tự lập nghiệp cũng tốt, nếu có thời gian, ắt sẽ thành tài.”
Sau khi cậu nói xong câu này, biểu cảm Dương Tân Phong không hẳn là ảo não, cũng không đắc ý khi được khen ngợi, chỉ là nhạt nhẽo hạ môi, không nói nữa.
“Người què đi một con đường nguy hiểm, cho dù có đi nhiều lần thì vẫn sẽ vấp ngã. Vì chuyện này không liên quan đến có thuần thục hay không, mà bản thân có hạn chế.”
Giang Chước đột đứng dậy dưới ánh mắt kinh sợ của Dương Tân Phong, nhẹ nhàng than thở: “Anh nói xem, sao người đó không tự hiểu ra rồi đổi một con đường khác nhỉ?”
Noi xong, cậu nở nụ cười, quay người đi khỏi phòng thẩm vấn.
Khán giở mơ hồ, cần lời giải thích:
[ Mẹ chủ kênh nhìn cơ trí có nội hàm đấy, đáng tiếc trừ việc cảm thấy ảnh nói thật hay thì tôi chả hiểu gì.... ]
[ +1, vì chỉ số thông minh quá thấp, tui không xứng đáng sinh con cho Muỗng Nhỏ. ]
[ Con trai yêu thông minh quá! Fan mẹ nè con ơi! ]
[ Lời này của chủ kênh nghĩa là có chuyện nhỉ, cứ như đang ám chỉ Dương Tân Phong là người trọng sinh ấy, nói anh ta không đủ thông minh, ngu một lần còn không rút ra được bài học.... Cái khiến tui buồn bực là, vì sao anh ấy không vạch trần luôn? ]
[ Ý gì? Chẳng lẽ lần live này nhanh như vậy là xong? Tui mặc kệ tui mặc kệ!!! ]
[ Mỗi việc Muỗng Nhỏ làm đều có mục đích riêng an tâm ngồi xem đi, tui cảm thấy chuyện chưa xong đâu. ]
Giang Chước quả thật có ám chỉ, sống lại, nghĩa là có được một cơ hội làm lại, nhưng không có nghĩa tố chất bản thân tăng lên. Sống lại một lần, nếu vẫn không có được bài học để phát triển bản thân, thì có quay lại lần thứ bao nhiêu cũng vô ích.
Đúng là ai cũng có mong muốn của riêng mình. Bên này Dương Tân Phong cái gì cũng dám làm, trăm phương ngàn kế muốn lấy được tài sản và quyền lực của chú mình, một bên khác, người có trong tay vô số tiền tài và ngưỡng mộ, phó Chủ tịch Vân thị đang phiền não vì làm mãi không hết việc.
—- Đương nhiên, bản chất của phiền não này rất có thể là do đã 3 ngày chưa gặp Giang Chước.
“Tôi chỉ có 4 từ để đánh giá về bản báo cáo, đó là ‘cái gì thế này’?”
Vân Túc Xuyên mặt cười nhưng miệng chứa đầy dao nhọn, cầm tập tài liệu ném lên bàn, không nể nang gì nói với người đàn ông trẻ tuổi xanh xao vàng vọt uể oải trước mặt:
“Tôi biết anh mới thất tình, có vẻ không cần tăng ca để mua vòng cổ nhẫn kim cương túi xách cho bạn gái, thậm chí còn muốn bỏ việc. Nhưng khi đơn từ chức chưa được tôi kí, thì phiền ngài, dù có vừa khóc vừa làm cũng viết nó nhìn ra ngô ra khoai chút, có, làm, được, không?
Mấy câu nói móc mang theo âm điệu chế nhạo làm chàng thanh niên vừa trở về trạng thái độc thân này không ngẩng nổi đầu, nhận báo cáo, liên tục bày tỏ quyết tâm —– cánh cửa Vân thị không dễ vào, tuy cậu ta buồn thật, nhưng cũng không có ý định vứt cần câu cơm đi.
Vân Túc Xuyên liếc cậu ta: “Biết chuyện anh cần làm nhất là gì không?”
Thanh niên độc thân: “?”
Vân Túc Xuyên giơ tay làm dấu hiệu quay lại: “Đằng sau, quay; bước nhanh về phía trước, bước!”
Thành niên thất tình cũng không dám nói gì, câm như hến, nơm nớm lo sợ ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp đang chờ ở phía sau vốn đã bất an, thấy vậy liền càng căng thẳng.
Dưới sự đàn áp đáng sợ của Đại ma vương, không khí căng như dây đàn ở công ti tiếp diễn đến gần 8 giờ tối.
“Chị Xán, bao giờ chúng ta mới được ra về?”
Ở ngoài văn phòng Chủ tịch, một cô gái xinh đẹp trang nhã thừa dịp đi lấy cà phê thì thầm hỏi thư kí Đinh Lương Xán của Vân Túc Xuyên: “Hôm nay là sinh nhật người yêu em.”
Trong lòng Đinh Lương Xán gào lên ‘chị cũng muốn biết lắm’ nhưng trên mặt không lộ vẻ vội vã: “Chị nghĩ em nên gọi điện thoại bảo anh ta tự nấu mì ăn đi. Vừa rồi có nghe tiểu Đặng bị mắng không? Ông chủ nhỏ của chúng ta ghét nhất là vì tình cảm cá nhân mà chậm trễ công việc.... “
Quả nhiên nếu một người còn trẻ, đẹp trai, giàu có mà lại độc thân, luôn chỉ loanh quanh vài nguyên nhân, một là không ‘lên’ được, hai là trong lòng có người, và ba là giống ông chủ của các cô, cả ngày trừ công việc ra chẳng còn gì.
Trong lòng than phiền nhưng ngoài miệng không dám nói, cô gái làm văn phòng này chỉ có thể than thở: “Cũng không thể vì mình độc thân mà thù ghét những người có tình yêu như chúng tôi chứ?” rồi lại đau khổ chuẩn bị về chỗ của mình tiếp tục làm chiến đấu.
Cô vừa uống xong một li cà phê, chợt nghe phía xa truyền đến âm thanh xôn xao, sau đó một người trẻ tuổi từ ngoài vào, chân dài lưng thẳng, tuấn tú hơn người, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Dường như Đinh Lương Xán quen người này, vội vàng ra đón, nói hai câu rồi cứ để anh đẹp trai lạ mặt này vào trong.
Màn nho nhỏ này làm rất nhiều nhân viên vốn đang mệt mỏi làm việc nổi hứng hóng chuyện, có một người đồng nghiệp nam nhỏ giọng cười: “Chị Xán giỏi thật, tìm được một anh đẹp trai như vậy.”
“Đừng nói linh tinh, bạn từ nhỏ của ông chủ đấy, đại công tử Giang gia.”
Tâm tình Đinh Lương Xán không tồi, cười nói: “Nhưng tôi cảm thấy chúng ta có hi vọng được tan làm rồi.”
Trong văn phòng, Đại ma vương làm cho nhóm công nhân nơm nớp lo sợ Vân Túc Xuyên day mi tâm, đến khí ngẩng đầu lên khỏi tài liệu làm việc mới nhớ ra mình chưa ăn tối. Hắn đang phân vân có nên tăng ca tiếp nhân tiện gọi đồ ăn ngoài không thì cửa văn phòng lập tức bị ai đó từ bên ngoài mở ra.
Âm thanh mở cửa làm Vân Túc Xuyên nhíu mày, nâng mắt định nói, biểu cảm đầy bất mãn lập tức dừng lại khi nhìn đến gương mặt người tiến vào.
“Sao?” Giang Chước kéo ghê, bước một bước, ngồi đối diện hắn: “Vẻ mặt của cậu trông khá có ý kiến với tôi nhỉ? Tôi chọc gì cậu à?”
Giọng nói của cậu lạnh như băng, mặt cũng nghiêm túc, nhưng giữa mày lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Vân Túc Xuyên trừng mắt nhìn đối phương, Giang Chước đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt khiến tâm tình vốn phiền não của hắn sáng ngời, buổi tăng ca ban đêm bình thường cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Hắn đứng dậy, cười hỏi: “Sao lại đột nhiên đến đây?”
Vân Túc Xuyên vừa nói vừa lách qua bàn làm việc đến bên cạnh Giang Chước, lại thấy trên tóc cậu dính chút hạt mưa li ti, vội lấy một cái khăn mặt, hỏi: “Bên ngoài mưa sao?”
Giang Chước nhận lấy cái khăn, tùy ý lau tóc ‘ừ’ một tiếng: “Có mưa, nhưng không lớn.... Tôi tìm cậu đương nhiên có việc. Hiện tại có bận lắm không, bao giờ tan làm?”
Quả nhiên như Đinh Lương Xán nói, không qua bao lâu, cô liền nhận được điện thoại của Vân Túc Xuyên: “Hôm nay mưa, mọi người cũng vất vả rồi, đều về sớm chút đi.”
Ngữ khí của hắn có thể nói là ôn hòa, giọng nói lại trong trẻo êm tai, có vẻ đã khôi phục bộ mặt quý công tử ôn nhu chân thanh: “Lương tăng ca tính nửa ngày, cô nhớ kĩ.”
Nghe thư kí thông báo, trong văn phòng toàn tiếng hoan hộ, mọi người đều cảm ơn anh đẹp trai đẹp người đẹp nết đột nhiên xuất hiện để cứu khổ cứu nạn bọn họ, vui vẻ mừng rỡ thu dọn dồ ra về.
Vân Túc Xuyên cười nói: “Chúng ta thì thế nào?”
Giang Chước: “Cậu ăn cơm tối chưa? Trời nóng, đến quán mì lạnh cạnh trường được không?”
Khi hai người học Trung học, tan học cũng hay đi ăn ở cửa tiệm nhỏ kia, Vân Túc Xuyên lâu rồi không qua, nghe Giang Chước nhắc tới tiền vui vẻ đồng ý. Không ngờ lái xe đến phát hiện cửa tiệm đóng cửa sớm.
“Chắc do mưa.”
Vân Túc Xuyên thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ô tô, nhìn có vẻ trời càng mưa càng nặng hạt, bỗng nhiên nổi hứng, nói với Giang Chước: “Nếu không cậu về nhà tôi đi, không phải chỉ là một bát mì thôi sao, anh đây nấu cho cậu.”
Giang Chước hoài nghi: “Tôi quả nhiên đắc tội cậu ở đâu đúng không? Cậu muốn dùng cách này để xử tôi à?”
Vân Túc Xuyên bị cậu coi thường lại không tức giận, ánh mắt hắn quỷ dị nhìn Giang Chước chăm chú một lái rồi mới xoay tay lái, đổi hướng đi: “Cậu làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, nên hôm nay nhất định tôi phải bộc lộ tài năng cho cậu xem.”
Vân Túc Xuyên hừ một tiếng: “Chỉ là bát mì thôi, tôi sẽ còn tặng kèm cho thêm quả trứng chần nhé, loại lòng đỏ chảy mà cậu thích ăn nhất ấy.”
Hai người trở về Cảnh Việt sơn trang, Vân Túc Xuyên để Giang Chước tự kiếm chỗ ngồi, liền hùng hổ lao vào bếp. Đồ dùng trong ngôi nhà này Giang Chước đã rất quen thuộc, một cái bình hoa trên bàn còn niềm nở bảo: “Oáp, thôi đi ngủ đi, còn trẻ thì chú ý thận một chút.”
Giang Chước không bình luận gì về tư tưởng xấu xa của nó, đợi bên ngoài một hồi, chỉ có thể thấy âm thanh lách cách không dứt từ phòng bếp, cậu đút hai tay trong túi áo nghĩ một chút, rồi cũng theo vào trong.
Bóng dáng bận rộn của phó Chủ tịch Vân đập vào mắt làm người ta có ảo giác người này thật hiền huệ. Giang Chước đứng sau lưng hắn, trầm ngâm một hồi: “Phiêu Phiêu, tôi hỏi cậu cái này.”
Vân Túc Xuyên: “Cậu nói đi.”
Khi nói, hắn cũng không quay đầu, không phải thái độ với Giang Chước, mà lúc này trên tay Vân Túc Xuyên đang có một quả trứng gà, gõ xuống vài cái, nhìn dòng nước đang xoay tròn xong nồi như gặp kẻ thù.
Giang Chước nói: “À, cậu nói xem trên đời có người sống lại không? Giống trong tiểu thuyết ấy.”
Cậu vừa nói xong, Vân Túc Xuyên buông tay, nghe tõm một tiếng, quả trứng liền rơi xuống nồi, khiến hai người giật mình.
”..... “
Giang Chước hạ cánh tay đang đỡ cằm xuống, không nhịn được nói: “Haiz, không phải cậu nói cậu biết nấu mì à? Còn có thể thêm trứng chảy nữa cơ, thế được chưa? Tôi chờ nửa tiếng đến nơi!”
Vân Túc Xuyên tắt lửa, vớt trứng từ trong nồi ra, đau lòng nói: “Thất bại trong gang tấc mà, trứng chần mà tôi chuẩn bị làm thành trứng luộc. Cậu còn dám ghét bỏ sao? Nếu không phải cậu làm tôi mất tập trung, sao có thể vấp phải sai lầm cấp thấp thế này.... À đúng rồi, lúc nãy cậu nói gì nhỉ?”
Bản thân hắn không nấu nổi bát mì, còn đổ lỗi lên Giang Chước, quả thực không biết xấu hổ. Giang Chước vốn định phản bác, nhưng lại bị câu sau của Vân Túc Xuyên chuyển đề tài. Cậu dừng lại, trong lòng ghim lần này, nói: “Tôi vừa hỏi cậu nghĩ trên thế gian có người sống lại không? Chính là loại mà sau khi chết đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình trở về ngày nào tháng nào năm nào đó.”
Vân Túc Xuyên để quả trứng đã được luộc chín kĩ qua một bên, lại tìm một cái nồi nhỏ, lại đổ thêm nước, định không ngừng cố gắng, làm thế nào cũng phải chần được quả trứng lòng đào.
“Thiệu Ung cũng nói đến rồi đó, sau khoảng mười ba vạn năm, tất cả mọi thứ trên thế gian đều sẽ lặp lại.” Vân Túc Xuyên nói: “Nếu những lời này là thật, tất cả chúng ta đều là người sống lại.”
Thiệu Ung là một nhà triết học thời kì Bắc Tống, các bài luận [ Hoàng cực kinh thế ], [ Tiên thiên đồ ] hay [ Mai hoa dịch sổ ] đều được tạo ra dưới ngòi bút của ông, trong đó 10 bài [ Thơ Hoa mai ] đều tiên đoán một cách vô cùng chuẩn sách những chuyện xảy ra sau triều đại ấy, có thể nói rằng vô cùng kì diệu, những tác phẩm của ông cũng là một trong số những tài liệu nhập môn của những người trong nghề giống như Giang Chước.
Những lời Vân Túc Xuyên nói ra chính là một trong số những lí luận của Thiệu Ung, theo tính toán của ông, vạn vật sẽ tái diễn sau 129600 năm, cứ theo quỹ đạo ấy xoay vòng không ngừng nghỉ.
Nhưng cái đó và sống lại không giống nhau lắm.
Giang Chước nói: “Tôi không có ý đó. Nếu thật sự tôi phải lặp lại những ngày đen đủi này, tôi còn hận sao không chết luôn cho xong chuyện....”
Cậu nói tới đây, Vân Túc Xuyên mắng một câu ‘Nói hươu nói vượn’, Giang Chước khoát tay, ý bảo mình cũng chỉ thuận miệng, tiếp tục: “Tôi chỉ ý bảo mong muốn tôi không như vậy, mà những người thế này, sau khi sống lại còn có kí ức đời trước, sau đó tìm hết cách bù lại những điều hối hận, còn có cơ hội gì thì liền nhanh chóng đi tranh thủ.... À, như thế nghe cũng không tồi?”
Vân Túc Xuyên nói thầm: “Thật không, nghe thế cũng hay. Nếu có cơ hội làm lại, tôi nghĩ tôi hẳn sẽ tìm một lớp dạy ẩm thực phương Đông.”
Editor: Trong lúc tìm thông tin thì mình có tìm hiểu thêm chút về Thiệu Ung, nghe khá là hay ho. Ông là nhà thơ, nhà triết học, nhà vũ trụ học, ông nghiên cứu cả về những hiện tượng siêu nhiên và có những cách riêng để lí giải về vũ trụ. Có một câu chuyện khá thú vị về khả năng huyền diệu mà bí ẩn của ông:
Một buổi sáng mùa xuân, Thiệu Ung dựng quầy xem quẻ số gần chân cầu. Lúc đó, một lão nông dừng lại và hỏi ông về tài vận của mình. Thiệu Ung yêu cầu ông lão chọn từ các mảnh giấy có ký tự chữ Hán trên đó. Ông lão bèn chọn một thẻ và đưa nó cho Thiệu Ung, trên đó là ký tự “?”. Thiệu Ung nói với ông lão: “Chúc mừng cụ, cụ sẽ được một bữa trưa ngon miệng ngày hôm nay. Cụ hãy về nhà và chờ đợi”. Ông lão trở về và thấy đứa cháu trai đang ngồi đợi mình ở nhà. Anh nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ 60 của cha cháu, ông muốn mời cụ đến dự bữa tiệc và chén rượu chia vui”. Ông lão vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng thay đổi y phục và vui mừng tới dự tiệc.
Chiều hôm ấy, một người đàn ông khác đến quầy quẻ số của Thiệu Ung và hỏi xem vận mệnh ông ta. Ông cũng chọn đúng thẻ có ký tự “?”. Thiệu Ung nói với người đàn ông rằng: “Thẻ này không được tốt. Sẽ có chuyện xảy ra với ông hôm nay và ông sẽ bị bắt giam”. Người đàn ông nghĩ ngay rằng không thể nào có chuyện ông bị bắt nếu ở trong nhà, vì vậy, ông trở về và leo lên giường. Đột nhiên, ông tỉnh giấc khi có người đàn bà hét to lên rằng những con lợn của ông đang phá nát khu vườn rau của bà. Trong lúc bốc hỏa, ông giơ một cú đấm khiến người đàn bà kém may mắn, vốn đang ốm dở, ngã phịch xuống và bất đắc kỳ tử. Ngay sau đó, ông bị bắt và tống giam.
Cũng vào chiều hôm đó, khi Thiệu Ung chuẩn bị dọn quầy và về nhà, thì một người đàn ông đi từ phía Nam tới và xin ông nán lại. “Đại nhân, tôi đã nghe nói về tài năng tiên đoán của ngài, vậy xin ngài hãy cho biết vận mệnh của tôi”. Chiếc thẻ vị khách này chọn cũng là ký tự “?”. Thiệu Ung nói rằng đó không phải là dấu hiệu tốt, và rằng ông sẽ bị ướt đẫm trong ngày. Tuy nhiên, hôm đó là một ngày nắng và không có mây, vì vậy người khách phớt lờ cảnh báo của Thiệu Ung và cưỡi ngựa về nhà của ông ở gần đó. Ngay khi vừa đến cổng, ông bị tưới đẫm người, bởi phu nhân của ông không biết ông vào nhà, đã vô tình hắt nước bẩn đúng lúc ấy.