App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 55




Edit + beta: Herbicides.

Hắn ho vài tiếng, che giấu biểu cảm, hỏi Đinh Lương Xán: “Mấy thứ này hẳn sẽ không gây ảnh hưởng gì xấu với bên Giang Chước chứ?”

Phản ứng của Vân Túc Xuyên có hơi ngoài dự đoán của Đinh Lương Xán, cô giật mình, rất nhanh trả lời: “Fan.... CP của hai vị rất có tố chất, cũng không đi rêu rao khắp nơi, chỉ cùng nhóm những người cùng sở thích trao đổi để giải trí, trước mắt chưa tạo ra ảnh hưởng gì không tốt.”

Vân Túc Xuyên nói: “Vậy không cần xen vào.”

Thật ra bản thân Đinh Lương Xán cũng hiểu được dù gì thì loại chuyện này khá khó ngăn cản. Dù sao người ta chỉ giải trí, nếu nghiêm túc bác bỏ lời đồn thì ngược lại có vẻ hơi kì quái. Chẳng qua cô nghĩ vậy nhưng không tự mình quyết định được, vẫn cần lời của Vân Túc Xuyên. Nhưng việc ông chủ xưa nay ghét scandal tự nhiên lại có thái độ thế này thật sự làm người ta kinh ngạc.

Cô miên man suy nghĩ, Vân Túc Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn Đinh Lương Xán: “Còn việc gì không?”

Nữ nhân viên trong công ti khi nói chuyện thường sẽ bảo giọng nói của ông chủ rất êm tai, trong sáng ôn nhu, ngữ khí cũng luôn chậm rãi, nghe hắn nói còn là một loại thú vui. Nhưng Đinh Lương Xán làm việc bên người Vân Túc Xuyên, lại biết giới hạn của hắn rất rõ ràng, xưa nay khi giao tiếp nhìn như nói cười không kiêng nể gì, nhưng đây cũng chỉ là một thủ đoạn xã giao mà thôi, thật ra luôn rất xa cách với người khác.

Giống như lúc này, cô đã nhận ra ý không muốn nghe thêm từ bốn từ mang giọng điệu ôn hòa của hắn. Cô lập tức biết điều nói: “Dạ, mọi chuyện đều được báo cáo xong rồi. Tôi xin phép ra ngoài tiếp tục làm việc.”

Vân Túc Xuyên mỉm cười: “Đi đi.”

Đinh Lương Xán nhẹ nhàng bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa.

Cô vừa đi ra, Vân Túc Xuyên lập tức thoát khỏi bộ dáng nghiêm túc làm việc, ngó vào một đống công văn, hưng trí bừng bừng lật mấy trang tài liệu kia vài lần, cảm thán mấy cô nhóc thật là khó lường, mắt sáng như sao!

Phó chủ tịch Vân không có sức phản kháng biến thành fan CP của chính mình, xem xong tài liệu Đinh Lương Xán đưa, hắn còn tìm siêu thoại ‘Thải Đình song bích’ để xem thêm.

Tổ chuyên án đặc biệt vừa đăng video phổ cập kiến thức của Giang Chước không lâu, các từ khóa ‘Giang Chước’, ‘Thải Đình song bích’ và ‘Tìm người xuyên qua’ lần lượt xuất hiện ở hot search, Vân Túc Xuyên vừa ấn vào liền thấy có một cô gái đăng một gif có mặt Giang Chước. Hai người gần đây đều bận, vài ngày rồi chưa gặp nhau, Vân Túc Xuyên có chút thương nhớ, thấy là của của Giang Chước bèn ấn vào.

Tấm ảnh gif này mới được đăng, là cắt từ video kia, Giang Chước mặc đồng phục, cầm bức ảnh trong tay, chậm rãi nói chuyện, thần thái đều là bộ dáng tinh anh, giống như học bá trong trường học. Trên đầu cậu được photoshop các dòng chữ ‘nhu thuận’, ‘nghiêm túc’, ‘chuyên nghiệp’, ‘quả thực là ngừi đờn ông đẹp nhức’.

Rồi lúc sau, khi cảnh tượng của bức tranh thay đổi, bỗng nhiên phát hiện khóe môi Giang Chước hơi cong lên, lập tức có lũ hồn ma xác chết sống dậy ùa ra, hình ảnh chấm dứt. Lần này chữ viết bên cạnh cậu là ‘nụ cười đột nhiên trở nên tà ác’ cùng với ‘đáng yêu muốn chết’.

Tuy khi video vừa được đăng Vân Túc Xuyên đã xem một lần, nhưng lúc này xem lại vẫn làm hắn không khỏi bật cười.

Người đăng ảnh có tên ‘Hình dạng thật của Tiểu Chước là một bé mèo’, rõ ràng là fan Giang Chước, bình luận dưới weibo của cô đều là những lời như ‘nam thần của tui đáng yêu chết mất’.

Tính cách Vân Túc Xuyên rộng rãi, cho dù hắn có ghen thì cũng không so đo với mấy cô bé fan này, ngược lại còn rất vui khi có người yêu quý Giang Chước. Sau khi đọc từng bình luận quan tâm cổ vũ Giang Chước, hắn share bài kia một cái.

——

Tần Y là sinh viên năm 3 của đại học T, từ trước đến nay cô chưa từng theo đuổi thần tượng, thấy người em gái học cấp 2 trong nhà hết dán poster thì bình chọn bảng xếp hạng, trong lòng còn bí mật chê cười đúng là trẻ con ngây thơ. Nhưng không ngờ sau khi xem một lần cuộc thi ‘Tìm người xuyên qua’, khí tiết tuổi già của cô không giữ nổi, nhảy vào cái hố mang tên Giang Chước —- mà đàn anh Giang này thậm trí còn không phải minh tinh.

Từ lúc đó, niềm yêu thích của cô với Giang Chước không gì ngăn cản nổi, không chỉ đổi hết ava weibo wechat QQ thành hình ảnh của đối phương, ngay cả nick name đều đặt là ‘Hình dạng thật của Tiểu Chước là một bé mèo’, đầy đủ biểu hiện của một fan cuồng nhiệt.

Không chỉ thế, Tần Y còn là fan CP của hai người Vân Giang, mỗi ngày ngâm mình trong làn nước đường ở siêu thoại chính là suối nguồn hạnh phúc của cô, thấy hai anh đẹp trai ân ái còn vui hơn cả có người yêu.

Sau khi xem đi xem lại video của Giang Chước vài lần, Tần Y nằm lên giường, vui vẻ đăng những bức ảnh mình photoshop và cap màn hình lên siêu thoại, chờ những người chị em cùng sở thích cùng nhau chia sẻ. Thật ra trên video, nụ cười kia của Giang Chước vốn là một động tác rất nhỏ, người bình thường đều không nhận ra, đến khi Tần Y để tốc độ chậm thì mới phát hiện, hình ảnh vừa đăng không lâu liền có bình luận:

“Hóa ra lúc ấy Giang Tiểu Chước còn cười xấu xa sao? Má ơi tua chậm lại thật là tuyệt, đâm thẳng vào tim rùi hu hu hu, thích anh ấy quá!”

“Nụ cười của anh như chiếu sáng toàn thế gian!”

Tần Y đang vui vẻ, định trả lời thì thấy điện thoại vang lên thông báo. Cô xem thử thì thấy nick weibo tên ‘Vân Túc Xuyên V” chia sẻ tấm ảnh.

Tần Y còn tưởng là acc bắt chước tên thôi, trong lòng nghĩ chắc là một người chị em fan CP khác, vì thế bình tĩnh ấn vào, không ngờ nick kia là Vân, Túc, Xuyên, người thật!!!

Tần Y: “..... “

A hu hu hu hu trời đất ơi hôm nay là này gì, Xuyên ca share weibo của cô!

Weibo kia còn là khen Giang Tiểu Chước đáng yêu!!

Quan trọng nhất là.... chỗ này là siêu thoại của ‘Thải Đình song bích’ đó anh ơi!!!

Quả thực vô tình lại làm người ta sợ hãi nhất, ảnh vô tình thấy hay cố tình ấn vào? Không biết CP có ý gì hay biết nhưng không thèm che giấu? A a a a a a sợ hãi các thứ!

Cô ôm điện thoại lăn lộn trên giường, sắp mở toan cửa sổ gào lên ‘Vân Giang real rồi” đến nơi!

Không nhắc đến việc chính chủ Vân Túc Xuyên share bài của fan CP khiến mấy cô có thêm rất nhiều không gian để trí tưởng tượng bay xa, tiệc tối từ thiện đã được mở màn dưới ánh nhìn của vô số người.

Lúc trước ban tổ chức đã bàn bạc với Giang Chước, nói khi đi thảm đỏ muốn sắp xếp một nữ minh tinh đi cùng cậu, cậu nghĩ đến những phiền toái sẽ gặp được từ bên truyền thông bèn cự tuyệt. Định giống như lần trước, khiêm tốn đi vào, đối phó qua loa xong im hơi lặng tiếng rời đi.

Nhưng cậu đã xem nhẹ độ nổi tiếng của bản thân, khi xe Giang Chước vừa dừng ngoài cửa, lễ tân đeo găng tay trắng mở cửa, bốn phía đã có tiếng ‘lách tách’ vang lên, ở xa còn có tiếng hét chói tai.

Giang Chước hơi híp mắt, nâng tay cản lại chút ánh sáng loang loáng từ máy ảnh, nhìn về phía sau mình.

Một phóng viên cười hỏi: “Giang thiếu đang chờ bạn cùng đến sao?”

Giang Chước: “Không phải.... Sao nhiều người vậy? Tôi còn tưởng đăng sau có minh tinh nào đang đến.”

Mấy phòng viên khó khăn lắm mới chen được đến trước mặt cậu, chưa kịp nói gì đã bị hỏi trước, sau một hồi sửng sốt, một phóng viên nói: “Giang thiếu nói đùa vui thật đấy, hôm nay ngài là khách quý đến tham gia tiệc tối Tinh Quang, tất nhiên mọi người vui mừng đến đây phỏng vấn ngài rồi.”

Giang Chước bật cười: “Là như vậy sao.”

Thấy tâm tình cậu có vẻ không tồi, thái độ thân mật, còn nở nụ cười, camera lại lóe lên, phóng viên hỏi: “Đây là lần thứ 2 Giang thiếu tham gia buổi tiệc tối này, xin hỏi ngài có cảm tưởng gì không?”

Giang Chước trả lời: “Hình như tôi nổi tiếng hơn khá nhiều.”

Quả thật, người có danh tiếng nhất trong số những vị khách ngoài giới giải trí chính là Giang Chước, nhóm fan bên ngoài rào chắn còn mang cả banner tên cậu.

Giọng điệu của cậu thoải mái, phóng viên cũng trêu chọc: “Cảm giác nổi tiếng thế nào?”

Giang Chước suy nghĩ, nửa đùa nửa thật bảo: “Có hơi sợ hãi. Nhiều người chụp ảnh như vậy giống như đang bị súng máy tấn công, cảm thấy mấy người chuẩn bị cùng nhau bắn chết tôi.”

Các phóng viên bật cười, nhường đường cho Giang Chước đi vào.

Buổi lễ này được live stream trên mạng, khi bọn họ nói chuyện, nhóm dân mạng đang xem live cũng bàn luận:

“Mỗi ngày độ đẹp trai của Giang Chước đều lên đến tầm cao mới, a a a tui phải sinh con cho anh ấy!”

“Nghe nói hôm nay Xuyên ca cũng đến tham dự buổi lễ, có thể mong chút kẹo được không? Hu hu hu fan CP hèn quá đi mất.”

“Giang Chước còn chưa ý thức được độ hot của mình, đáng yêu thật ha ha ha.”

Trừ cổ vũ Giang Chước, cũng có người phát hiện có gì đó kì lạ trong bầu không khí tưởng như hài hòa này:

“Sao tôi lại thấy tình hình như kì dị nhỉ.... Cánh truyền thông thì thân thiện, Giang Tiểu Chước thì phối hợp, xảy ra chuyện gì à?”

Vấn đề này thật ra không khó, lập tức có người đưa ra đáp án:

“Lầu trên đừng quên hôm nay là tiệc tối Tinh Quang nhé, ban tổ chức chính là công ti quốc tế Tinh Quang dưới trướng Vân thị, Giang Chước như vậy vì nể Vân Túc Xuyên. Cũng tương tự, phóng viên cũng không dám hỏi anh ấy vấn đề gì quá sắc bén, đương nhiên phải mọi người đều là anh em tình thương mến thương rồi ~~~”

“Cảm ơn lầu trên phổ cập kiến thức! Hình như tui gặm được một viên kẹo.”

Quả thực giống như người kia phân tích, các phóng viên chỉ hỏi qua vài vấn đề đơn giản chứ không dây dưa nhiều, để Giang Chước đến bối cảnh theo chủ đề kí tên chụp ảnh các thứ. Phía sau lại truyền đến một đám tiếng hét chói tai, hình như có sao nữ nổi tiếng nào đi tới.

Giang Chước bị tia sáng từ máy ảnh chiếu vào mặt một hồi, lòng kiên nhẫn vốn có hạn sắp hết, vừa định đi đường vòng qua cổng vòm thì nghe thấy có người gọi tên mình. Cậu quay người về hướng kia, ngay lúc đó, điện thoại trong túi liên tiếp rung lên vài cái.

Trong lòng Giang Chước hơi suy tư, nhìn về hướng người đang tới, thấy một nữ minh tinh trẻ tuổi mặc váy dạ hội dáng dài bước đến, cười với cậu.

Giang Chước không có ấn tượng gì với người này nhưng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, mỉm cười bắt tay cũng người kia: “Xin chào.”

“Giang thiếu hẳn không nhớ tôi? Trước đây chúng ta từng gặp nhau.” Nữ minh tinh vuốt tóc, thoải mái nở nụ cười: “Em là Niên Tân Vũ, anh còn nhớ không?”

Cái tên Niên Tân Vũ này quả thực như sấm bên tai, mỗi ngày đều được fan và anti đưa lên hot search, đương nhiên, trong đó cũng có không ít là seeding công ti mời tới. Đây cũng là một chiêu phổ biến trong giới giải trí, nếu gần đây độ hot của Niên Tân Vũ tăng lên, lại không có sai lầm gì thì đương nhiên có thể nhân cơ hội làm sáng tỏ mọi chuyện để hút thêm fan.

Có lẽ bởi vậy nên việc tham gia tiệc từ thiện này của Niên Tân Vũ là để củng cố hình tượng.

Cô ta xưng họ báo tên, Giang Chước cũng biết thân phận người này, ban đầu Giang Chước tưởng Niên Tân Vũ đến vì lùm xùm lúc trước, không ngờ lúc cô ta nở nụ cười vừa oán trách vừa hơi làm nũng làm cậu nhớ lại. Giang Chước bỗng nhiên nhớ ra, thốt lên: “Hóa ra là cô.”

Niên Tân Vũ cười: “Anh còn nhớ em nhỉ?”

Đương nhiên nhớ, vì cô ta là một trong số những học sinh nghèo từng được Giang lão giúp đỡ, tên thật là Niên Tiểu Ny.

Là thế gia phong thủy, Giang gia vẫn luôn rất để ý đến từ thiện, hàng năm luôn ủng hộ nhiều đồ vật cho các trường tiểu học ở nông thôn, viện dưỡng lão hay các cơ sở thu nhận động vật, còn dìu dắt giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn.

Niên Tân Vũ sinh ra ở một thôn làng nghèo khó có tiếng ở vùng núi, là chị cả trong nhà, dưới còn có hai người em trai em gái sinh đôi, điều kiện tròn nhà không tốt nên ba chị em chưa từng được đến trường. Lúc này Giang lão đi qua ngọn núi này, vốn để xem phong thủy, thuận tay mang theo rất nhiều món đồ đến quyên góp cho thôn dân, cũng giúp mỗi nhà một đứa trẻ đi học.

Sau đó em trai Niên Tân Vũ lên núi đốn củi rồi qua đời ngoài ý muốn, Giang lão thương cảm cho gia đình nhà họ, lại phát hiện Niên Tân Vũ rất có tài năng trong lĩnh vực ca hát, lúc nhỏ nhìn cũng nhu thuận, quyết định giúp cô đi học ở trường chuyên về thanh nhạc, không ngờ thực sự bồi dưỡng ra được một minh tinh.

Lúc đó Giang lão cũng đưa theo Giang Chước vì muốn đưa cháu trai ra ngoài chơi, cũng nhờ đó mà cậu quen Niên Tân Vũ, hai đứa trẻ tuổi gần nhau, năm đó Giang Chước học hát xướng cùng cô ta. Chẳng qua tính cách của cậu cứng rắn, so với một cô bé dịu dàng yếu nhược như Niên Tân Vũ lúc nhỏ, Vân Phiêu Phiêu cợt nhả hài hước vẫn thú vị hơn, sau khi về nhà Giang Chước chưa gặp lại cô ta lần nào, Vân Túc Xuyên còn kéo cậu đi chơi đủ trò, không lâu liền quên luôn người bạn cũ này.

Cậu có biết lờ mờ Niên Tân Vũ hình như rất hăng hái tranh đua, thành công vào giới giải trí làm một nữ ca sĩ, hình như còn khá nổi tiếng, ngay cả tên cũng đổi. Hôm nay thấy người thật mới thấy quả thật con gái càng lớn càng khác xưa, cô bé mặc quần áo cũ nát thắt bím đuôi sam bên khe suối năm đó đã trở thành nữ thần quốc dân hào quang tứ phía.

Lúc này ngựa xe như nước áo quần như nêm, đạo diễn minh tinh từ khắp nơi tụ hợp lại, hai người dừng chân ôn chuyện cũng không nổi bật. Giang Chước bắt tay cùng Niên Tân Vũ: “Lâu rồi không gặp, suýt thì không nhận ra. Lúc trước nghe báo đài đưa tin album mới của em rất thành công, chúc mừng.”

Niên Tân Vũ mỉm cười nói lời cảm ơn, nói: “Thật ra khi Giang lão tạ thế em từng đến tặng vòng hoa, nhưng lúc ấy anh bị bệnh nên không thấy em.”

Hai câu sau cô ta nói vô cùng mềm mại hân thiết, nghe vào còn khiến người ta đau lòng. Giọng nói của Niên Tân Vũ vốn rất ngọt ngào, nếu bị fan của cô ta nghe thấy, có lẽ phải hô to ‘Chị nhà thật là hấp dẫn!’.

Giang Chước lại không vì vậy mà rung động, thản nhiên: “Ông nội thấy em có thành tựu như vậy chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Niên Tân Vũ cũng không vì thái độ của cậu mà xấu hổ, ngược lại gật đầu: “Mong là vậy. Nên anh cũng nên giữ gìn sức khỏe, để Giang lão trên trời an tâm.”

Từ khi Giang Chước nói chuyện cùng Niên Tân Vũ, điện thoại cậu vẫn luôn rung lắc không ngừng, không biết rung động brr brrr có gì thú vị, lúc này hình như quá sốt ruột, không đợi Giang Chước xem màn hình đã nghe thấy âm thanh máy móc nói thầm vào tai:

[ Đing đong! Cảnh cáo người có mưu đồ, mời chủ kênh chú ý! ]

Giang Chước bị thông báo không đầu không đuôi này làm khó hiểu, đang định mở điện thoại xem rốt cục cái APP kia bị khỉ gì thì chi tiết mọi chuyện cũng được đọc ra ngay sau đó:

[ Nhân vật liên quan: Niên Tân Vũ.

Sau khi đo lường và kiểm tra, phần trăm ham muốn của người này với chủ kênh đạt 80%, mong chủ kênh cẩn thận.

Niên Tân Vũ có mưu đồ gây rối tuyên bố: “Ta đây nhất định phải bò lên người đàn ông này!” ]

“...... “

Tâm tình Giang Chước một lời khó lòng tả hết.

Độ để bụng của APP với trinh tiết của cậu có vẻ vô cùng cao, nhắc nhở xong còn ngại không đủ mà bổ sung: [ Hệ thống đưa tặng ‘Bí kíp phòng sói’, chuyên dùng để ứng đối với nữ lưu manh, mời chủ kênh kiểm tra và nhận hàng. ]

Giang Chước: “Cái này.... không cần đâu.”

[ ‘Bí kíp phòng sói’ đã lưu vào kho cá nhân, kí chủ có thể đọc bất cứ lúc nào. ]

Hệ thông chính nghĩa nghiêm trang: [ Bé trai phải biết bảo vệ bản thân. ]

Giang Chước không còn gì để nói, tuy nhìn đi nhìn lại Niên Tân Vũ không có điểm nào giống nữ lưu manh, nhưng cậu quyết định nghe theo lời hệ thống, tránh xa một chút cho an toàn.

Đúng lúc này, bả vai bị ai đó đè lên, một âm thanh quen thuộc truyền vào tai: “Tiểu Chước, sao lại đứng đây, vào đi?”

Giang Chước quay đầu, thấy Vân Túc Xuyên đứng cạnh mình, mặt cười nhưng mày hơi nhíu lại, liền trả lời: “Gặp người quen nên nói mấy câu, vào thôi.”

Vân Túc Xuyên cũng không hứng thú với tên của cô ‘người quen’ xinh đẹp này, vuốt cằm nhìn Niên Tân Vũ, tự nhiên sóng vai cùng Giang Chước tiến vào.

Niên Tân Vũ đến nói một câu cũng chưa có cơ hội, Giang Chước đã bị Vân Túc Xuyên lôi đi, cô ta gấp gáp quay đầu, chỉ có thể thấy bóng dáng hai người lấp ló vài lần trong đám đông rồi liền không thấy nữa.

Nếu một màn này bị người ngoài quay được nhất định sẽ rất thú vị. Cô gái trang dung lộng lẫy xinh đẹp rạng ngời lẻ loi đứng một bên, mà Vân Túc Xuyên nắm nhẹ tay Giang Chước, hai người đàn ông sóng vai nhau vòng qua người cô gái cùng nhau rời đi.

Tựa như có chỗ nào không đúng, nhưng lại rất hài hòa.

Trong sảnh, âm nhạc dần vang lên, ngọn đèn hơi mờ tối, có vẻ bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, nhân viên công tác đi tới, lễ phép nhắc nhở Niên Tân Vũ vào tìm chỗ ngồi của mình. Cô ta chỉ đành mỉm cười rồi bước vào.

[ Thứ không chiếm được luôn là thứ tốt đẹp nhất, phần trăm ham muốn của Niên Tân Vũ với chủ kênh đạt 85%, mong chủ kênh cẩn thận. ]

Giang Chước: “.....” Không đến mức này chứ?

Cậu nhanh chóng đuổi kịp bước chân Vân Túc Xuyên: “Cậu đi nhanh thế làm gì?”

Vân Túc Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới hơi chậm lại, nói: “Dắt cậu đi nhanh, miễn cho cô ả kia đến gần. Tôi nói cho cậu biết, tránh tra cô ta ra, ánh mắt cô này nhìn cậu không đúng lắm. Cẩn thận có âm mưu.”

Giang Chước có chút không phục: “Tôi chưa nhìn ra cái gì, sao các..... nhầm, sao cậu nhận ra?”

Vân Túc Xuyên cười khẽ, hơi thở dài: “Cậu thật là.”

Giang Chước nhướn mày, Vân Túc Xuyên lại không nói gì, ánh đèn máy ảnh loang loáng xuất hiện quanh hai người, hẵn vỗ bả vai Giang Chước: “Về chỗ ngồi trước đi, chờ một lát nữa đến nơi bán đấu giá thì gặp nhé?”

Giang Chước ‘ừ’ một tiếng, hai người một bên là thược ban tổ chức, một bên là khách mời, liền tự tách ra, về tới chỗ ngồi của mình.

Khi Giang Chước bước đến, những khách mời quanh cậu đều đứng dậy, đồng thời bắt tay cùng vị thiếu gia đang vô cùng nổi danh này, đến khi cậu yên vị không lâu thì tiệc tối chính thức bắt đầu.

Nửa đầu tiên chủ yếu là MC giới thiệu những cống hiến của khách mời trong việc từ thiện cùng tình hình của các quỹ hội liên quan và tặng vài món quà kỉ niệm. Để điều tiết không khí, trong đó cũng có vài ca khúc liên quan đến từ thiện hoặc hi vọng được biểu diễn, Niên Tân Vũ cũng lên đài, tiếng ca của cô ta vô cùng ngọt ngào, dưới ngọn đèn có vẻ rất động lòng người.

Đến khi nửa đầu kết thúc, nhân viên ở đó nghỉ ngơi, sau đó buổi đấu giá từ thiện bắt đầu. Đương nhiên buổi đấu giá này cũng được quỹ từ thiện Vân gia tổ chức, bên cạnh hội trường trưng bày nhiều bức tranh hoặc món châu báu để dùng cho việc này. Không chỉ vậy, những người khách quý đến tham dự cũng có thể cung cấp đồ để bán, và cũng được đặt ở khu trưng bày. Tất cả số tiền thu được đều sẽ được quyên góp.

Giang Chước khách sáo xã giao với mọi người một lúc, nhìn ở vị trí không xa, Vân Túc Xuyên đang nói chuyện cùng một ông chủ công ti Điện ảnh và Truyền hình khác. Vân Túc Xuyên mỉm cười tủm tỉm nói gì đó, người đàn ông trung niên đối diện vẻ mặt hơi xấu hổ.

Giang Chước đoán Phiêu Phiêu lại đang chèn ép người khác, mỉm cười trong lòng, không đi qua, bản thân đến xem những món đồ sắp được bày bán. Cậu chỉ hứng thú với pháp khí và thư tịch, không hứng thú gì với những món đồ trước mắt, nhưng đã đến rồi nên lát nữa cậu đã định mua một hai món, coi như để duy trì sự nghiệp từ thiện.

“Nhóc ơi, nhóc ới!!!!”

Giang Chước làm ngơ, liếc mắt qua những lồng kính khung ảnh, hướng đến khu châu báu.

“Ta đang gọi nhóc đấy, cu con nhà họ Giang ơi! Trả lời người ta đi!” Bên kia hiển nhiên hơi sốt ruột, cao giọng gọi, nhưng âm thanh hơi đục, như đang cách một thứ gì đó truyền đến.

Giang Chước bị câu ‘cu con nhà họ Giang’ kia thu hút sự chú ý, dừng bước xoay người, đối diện tầm mắt một con cá chép béo tốt trong tranh, không biết có phải cậu nhìn nhầm không, trong mắt nó hình như có vẻ sung sướng.

Giang Chước nhỏ giọng: “Là ngươi gọi ta sao?”

“Là ta, là ta!” Cá chép lớn hưng phấn: “Ôi chao ơi, lần trước ta gặp nhóc mới 6 tuổi, nay đẽ lớn thế này rồi! Càng lớn càng giống bố! Ờ gì nhở, nhóc gọi ta là chú Ngư là được.”

Giang Chước: “..... “