Edit + beta: Herbicides.
Ngư Mập Mạp vừa chìm xuống đáy hồ vừa kiêu ngạo hỏi Giang Chước: “Thế nào, ta phối hợp tốt không?”
Giang Chước trả lời: “Cá chết hình như sẽ bơi ngửa trên mặt nước.... Ngươi là cá thật sao?”
Ngư Mập Mạp: ”.... Ngại quá, lần đầu tiên chết tự nhiên, trước kia không có kinh nghiệm.”
Vài giây sau, bên cạnh có người kinh ngạc hô lên: “Xem kìa, mắt con cá chép kia trắng dã! Sao lại vậy!”
Vân Túc Xuyên nhìn con cá béo trong bức tranh, cười như không cười hạ mày: “Dựa theo lời giải thích vừa rồi, chắc chắn do bức tranh này là đồ giả, nên hướng hoa sen mọc trong ao, màu sắc độ to của cá, hình dạng hồ nước đều không đúng quy tắc, tranh cá chép hẳn không thể có tác dụng tốt.”
Hắn khiêm tốn hỏi Giang Chước: “Tôi nói đúng không?”
Giang Chước trả lời: “Phó chủ tịch Vân thấy một biết mười, quả thật rất thông minh.”
Vân Túc Xuyên cong môi cười: “Quá khen.”
Ngư Mập Mạp trở mình phơi bụng, gian khổ sinh oán giận nói: “Tôn trọng lão già này một chút nào, cho ta chỗ ở trước được không?”
Lúc người lượng người xem live stream trên mạng nhiều hơn lúc tiệc tối bắt đầu rất nhiều, bình luận cũng sắp che kín màn hình:
“Bộ dáng hai người này nói chuyện nghiêm túc trông quen quen, sao tui lại thấy hơi buồn cười nhỉ?”
“Nói thật tôi rất muốn xem tranh cá chép đích thực thế nào.”
“Bây giờ Muỗng Nhỏ đã nêu ví dụ cho những sai lầm, theo lí thuyết mà nói thì cần có thêm một ví dụ chính xác nữa. Nếu không về sau vẫn sẽ có nhiều người đi sai đường.”
“Nhưng ví dụ chính xác từ đâu ra? Nguyên tác có thể đã bị Miêu Hàn Lượng làm hỏng rồi.”
Miêu Hàn Lượng nhìn cảnh này, trong đôi mắt có vẻ hoài nghi. Giang Chước và Vân Túc Xuyên nói chuyện với nhau nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng quan hệ hai người này tốt là điều ai cũng biết. anh ta nghi ngờ mình bị hai kẻ kia hợp tác với nhau để lừa mình. Nhưng ngay sau đó, hành động của Giang Chước chứng minh Miêu Hàn Lượng sai rồi, cho dù có ai lừa anh ta hay không thì chuyện bức tranh có vấn đề là chắc chắn.
Giang Chước hỏi quản lí triển lãm: “Xin hỏi chỗ này có bút mực không?”
Trước mặt Vân Túc Xuyên, quản lí vô cùng tận tâm, cho dù không có cũng phải đồng ý, sau đó vội vàng gọi nhân nhiên, đưa bút mực đến bằng tốc độ nhanh nhất.
Giang Chước không nói gì, cầm bút lông nhúng vào mực nước, nâng tay trầm ngâm, đầu tiên ở sườn tây của bức tranh vẽ một đóa sen, sau đó vẩy thêm một lớp màu vàng nhàn nhạt trên những chiếc vảy của cá chép.
Camera nhắm thẳng vào bức tranh quay được rất rõ ràng. Thủ pháp vẽ tranh của cậu tuy đơn giản, chỉ cần vài nét bút nhưng đã đủ để khiến bức tranh tưng bừng hẳn lên, hoàn toàn phối hợp hài hòa với bức tranh của Miêu Hàn Lượng, phong cách và bút pháp giống hệt nhau, nhìn qua đã thấy học từ cùng một người.
Vẻ mặt Miêu Hàn Lượng xấu hổ, nhưng sau đó không ai có tâm tình để chú ý đến anh ta, khán giả cách một màn hình đều mở to mắt nhìn, khi Giang Chước gác bút lông lên giá bút bên cạnh, một lần nữa đưa chiếc gương ra, cả bức tranh bống nhiên ‘sống dậy’.
Hồ nước gợn sóng lăn tăn, dưới ánh nắng lóe lên những vầng sáng nhiều màu sắc. Một chú cá chép đuôi vàng vui sướng bơi lội xong làn nước, bỗng nhiên xoay mình, đuôi cá quẫy mạnh, bắn lên vô số hạt nước, đọng lại ở những chiếc lá sen xanh ngát.
Thấy cảnh tượng này, khán giả trước màn hình bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh, như thể đã biến thành người cá, đang vui vẻ rong chơi nơi đáy nước, tất cả những cảm xúc đều không quan trọng. Dường như ngửi được hương sen thoang thoảng, như cảm giác cơn gió mát thổi qua, như nhìn thấy hồ nước xanh ngắt.
“Cạch.”
Đang lúc si mê, một tiếng vang nhỏ vang lên, là âm thanh Giang Chước đặt gương xuống. Khán giả như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, khi nhìn lại đã thấy vị trí camera đã thay đổi, ánh sáng vàng trên bức tranh cá chép biến mất, dường như đã khôi phục như cũ, ngay cả hình ảnh bức tranh cũng không rõ ràng lắm, khiến người ta cảm thức trống rỗng.
“Chính là như vậy.” Giang Chước nói đơn giản: “Từng chi tiết đều có thể ảnh hưởng đến khí thế cả bức tranh nên cần cẩn thận. Đời người không thể thay đổi chỉ nhờ vào một bức tranh may mắn.”
Ngư Mập Mạp cảm thấy lâu lắm rồi nó không được bơi trong làn nước trong vắt đến vậy, quẫy đuôi phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, nhân loại ngu xuẩn.”
Nhóm ‘nhân loại ngu xuẩn’ còn đang bận cảm thán:
“Má ơi thần kì vãi!”
“Quả nhiên Giang Muỗng Nhỏ tinh thông hết cầm kì thi họa.”
“Mau cap màn hình đi, share con cá chép này hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
“Đm lưu ảnh chụp màn hình thất bại, là điện thoại tui lag à?”
Mọi người kêu la một lúc rồi dần nhận ra không phải do máy của mình có vấn đề, mà bức tranh cá chép mê người này không thể lưu được, có thể do Giang Chước không muốn bị dính độ hot của vụ này nên cố tình làm ra. Từ khi cậu xuất hiện ở cuộc thi đến giờ, công chúng đều biết rõ, lấy giá trị nhan sắc cùng độ nổi tiếng nhanh chóng của cậu, nhân cơ hội tiến vào showbiz hay trở thành người nổi tiếng trên mạng không phải là vấn đề gì khó khăn, nhưng nếu cậu không đi theo con đường này thì sẽ không muốn có sự nổi bật thế này.
Giang Chước tuy không tiếp nhận người chú Ngư Mập Mạp này, nhưng dù sao cũng là ‘cá’ quen nhiều năm, cậu không thể ngồi yên nhìn nó bị bán, vì thế thương lượng cùng Vân Túc Xuyên để cậu mua bức tranh này, số tiền kia toàn bộ đưa đi từ thiện, lát nữa không cần tham gia đấu giá.
Vân Túc Xuyên cười nói: “Với gia cảnh của tôi mà còn đi đòi tiền cậu à? Chúng ta là anh em cơ mà, cậu cứ lấy tranh đi, tôi còn mấy món đồ cổ, lát bổ sung vào là được.”
Giang Chước cũng cười, không khách khí với hắn mà cầm luôn bức tranh đi.
Khán giả phát hiện video không thể chụp màn hình, vốn ban đầu còn hơi tiếc, nhưng bộ dáng Giang Chước đứng dưới ánh đèn vô cùng hấp dẫn, đuôi lông mày hơi cong, khóe môi có ý cười nhè nhẹ, đầy khí chất thong dong làm người ta cảm thấy không xem được cá chép cũng không quan trọng lắm. Trai đẹp quan trọng hơn, trai đẹp quan trọng hơn.
Khi Giang Chước xếp gọn bức tranh chứa Ngư Mập Mạp lại, Vân Túc Xuyên ngắm nghía chiếc gương nhỏ vừa lấy về, không biết nghĩ gì, sau một lát, nói với một chàng trai trẻ tuổi đang nghịch điện thoại bên cạnh: “Ảnh của cậu không lưu được đúng không?”
Chàng trai trẻ này cũng là một diễn viên đến tham gia tiệc tối, bình thường cũng rất tin tưởng vào phong thủy huyền học, lúc trước còn muốn mua vài căn nhà ở Cảnh Việt sơn trang mà chậm chân nên không mua được. Cậu ta vốn ở chỗ khác, nhưng nghe người đại diện bảo ở đại sảnh bán đấu giá có cá chép liền nhanh chóng chạy đến, cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh, mong có thể làm kỉ niệm, nhưng Giang Chước rời đi rồi, không chụp được gì, đang vò đầu buồn bực.
Bỗng bị Vân Túc Xuyên hỏi, cậu chàng ‘A’ một tiếng, hơi ngại ngùng: “.... À thì, không lưu lại được, có phải không cho chụp ảnh không? Thật ngại quá, tôi không biết.”
Vân Túc Xuyên cầm tấm gương trong tay ném lên, rồi kẹp lấy bằng hai ngón tay, tùy ý giơ lên, chiếu vào bức tranh tuyên truyền bên cạnh. Bức tranh in trên đó là hình ảnh nhưng người già và trẻ nhỏ nhận được sự giúp đỡ sau một buổi tiệc từ thiện nào đó. Điều khiến người khác ngạc nhiên là bức ảnh này cũng tỏa ra ánh sáng vàng kim, thậm chí còn chói mắt hơn bức cá chép lúc vừa rồi.
“Giang Chước dạy tôi đấy.” Thấy ánh mắt kinh ngạc của chàng trai trẻ, Vân Túc Xuyên cười nói: “Không phải cậu ấy nói rồi sao? Cuộc đời không thể thay đổi chỉ dựa vào một bức tranh may mắn, nếu cậu muốn có vận may thì làm nhiều việc thiện vào.”
Chàng trai trẻ bừng tỉnh, liên tục gật đầu, lúc này chỉ cảm thấy hai người này nói gì cũng đúng, thầm hạ quyết tâm nhất định phải quyên góp nhiều tiền chút.
Vân Túc Xuyên nói xong cũng rời đi, bỏ lại Miêu Hàn Lượng ngơ ngác đứng đó, muốn đuổi theo để xin tha thứ, nhưng chân hơi di chuyển lại thôi. Dù trước khi tiệc tối kết thúc sẽ không có ai bắt anh ta đi ra vì tội xâm phạm bản quyền, nhưng có nhân chứng có cả băng ghi hình, tất cả đều đã xong, muốn làm gì cũng chậm.
Nghe được tiếng xì xào xung quanh, cho dù không cố gắng để ý thì Miêu Hàn Lượng vẫn cảm giác được từng ánh mắt kinh ngạc hoài nghi hướng về mình, anh ta thực sự không biết nên phản ứng thế nào. Vốn chỉ muốn bù đắp lại những ảnh hưởng xấu do bức tranh bánh kem u linh gây ra, không ngờ tình thế hoàn toàn mất kiểm soát, khiến anh ta không thể vùng lên được nữa!
Có rất nhiều người ở sảnh triển lãm, hơn nữa tiệc tối cũng có camera quay trực tiếp, bất kể Miêu Hàn Lượng công bố bức tranh mới một cách tưng bừng hay đến lúc bị phát hiện ra là chép tranh người khác đều được quay lại phát đi.
Lúc bức tranh ‘Cá chép vờn hoa sen’ vừa xuất hiện, nhóm fan của Miêu Hàn Lượng vốn còn đang đăng rất nhiều bình luận khen ngợi, cho rằng anh ta ‘dù gặp khó khăn vẫn kiên cường bất khuất, đúng là một nghệ thuật gia không ngừng cố gắng sáng tạo phát triển’, thế nhưng đám bình luận này còn chưa trôi hết thì tình hình bắt đầu đảo ngược, hình tượng của Miêu Hàn Lượng bị hủy hoại, danh dự lập tức mất hết.
Tiệc tối còn chưa chấm dứt, buổi đấu giá bắt đầu, Giang Chước và Vân Túc Xuyên ngồi xuống, Miêu Hàn Lượng cũng chỉ đành bất đắc dĩ tìm vị trí của mình để ngồi.
Trong sự kiện lớn như vậy, những người có mặt đều là các nhân vật có tầm cỡ, đương nhiên không có ai đến trào phúng tận mặt tận mặt, nhưng điều đó cũng không làm Miêu Hàn Lượng cảm thấy thoải mái, ánh mắt như có như không xung quanh làm anh ta như đang ngồi trên đống lửa.
Những người ban đầu còn nhiệt tình chào hỏi nay như không quen, hận không thể tránh càng xa anh ta càng tốt, sợ có thể dính tai tiếng. Miêu Hàn Lượng đâu thể chịu nổi đãi ngộ như vậy, ngồi không quá yên vị, nhưng bên ngoài hẳn đã đầy phóng viên, nếu anh ta rời đi trước thì chẳng khác nào biến mình thành bia ngắm, ít nhất phải đợi lúc mọi người về để ra cùng thì mới an toàn. Anh ta do dự một chút, thừa dịp châu báu trên đài hấp dẫn sự chú ý của mọi người lặng lẽ rời đi.
Một màn này đã bị Giang Chước nhìn thấy, cậu ném áo khoác trên tay vào ngực Vân Túc Xuyên, nới lỏng cà vạt, nói: “Tôi ra ngoài một chút.”
Vân Túc Xuyên cười, vắt áo khoác Giang Chước vào cánh tay: “Đi đi, lúc ra tay thì chú ý chút, đừng tự làm mình mệt mỏi.”
Giang Chước cười mà không nói gì, đứng dậy, vỗ vai hắn một cái. lướt qua chỗ ngồi của Vân Túc Xuyên để rời đi.
Vì đang bán đấu giá nên WC không có một bóng người, Miêu Hàn Lượng đóng cửa, hai tay đặt lên bồn rửa mặt, lúc này mới thấy hơi thả lỏng. Anh ta không thể tin được, sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế, bức tranh kia được vẽ bởi sư phụ Giang Chước, lại còn bị Giang Chước nhìn thấy. Khi anh ta vẽ bức tranh ấy, rõ ràng....
Trước mắt Miêu Hàn Lượng lại hiện lên đủ loại ánh mắt gặp được lúc ở hội trường, liền cảm thấy phiền não, tiện tay mở vòi nước, tiếng nước ào ào vang lên, anh ta vốc nước rửa mặt, sau đó thò tay sang bên cạnh lấy khăn mặt.
Một bàn tay đưa tới, để khăn vào tay anh ta, Miêu Hàn Lượng nhắm mắt lau mặt, nói một tiếng cảm ơn theo bản năng, bỗng thấy có gì đó sai sai, liền mở choàng mắt.
—– Chỉ thấy Giang Chước đứng cạnh bồn rửa, khoanh tay nghiêng đầu nhìn anh ta.
Đến tiếng bước chân của cậu Miêu Hàn Lượng cũng không nghe thấy, lập tức hoảng sợ: “Cậu.... “
Anh ta lấy lại bình tĩnh, sửa lời: “Giang thiếu đến đây để xem tôi làm trò hề sao?”
“Trò hề của anh mở điện thoại ra là thấy, không cần có ý chạy đến nhà vệ sinh làm gì.” Giang Chước nói một cách lễ phép: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, bức tranh anh sao chép kia còn không?”
Miêu Hàn Lượng vốn đang cáu bẳn, không định trả lời, nhưng cuối cùng không chịu nổi áp lực khi bị Giang Chước nhìn chằm chằm, hừ một tiếng, tức giận nói: “Giang thiếu cũng biết tôi chép bức tranh kia, đương nhiên không thể giữ lại.”
Chuyện anh ta sao chép đã bị lộ ra, không thể quay lại được, chuyện này chỉ đơn giản là bình nát bị rơi*, Giang Chước có thể đoán ra đáp án này, cũng không tức giận, lại hỏi thêm một câu: “Vậy anh mua bức tranh này ở đâu?”
(*) Bình nát bị rơi: Bình bị nát rồi thì có rơi nữa cũng không thấy tiếc. Ý ở đây là chuyện sao chép bị lộ rồi thì Miêu Hàn Lượng nói ra chuyện anh ta phá hủy bức tranh gốc thì cũng chẳng thể nào tệ hơn được nữa.
Miêu Hàn Lượng trả lời: “Tình cờ mua ở vỉa hè.”
Anh ta chán nản, nghĩ đến bức tranh đen đủi chết tiệt kia, lại không nhịn được mà liên tưởng đến sự nghiệp đã cuốn theo chiều gió của mình, cảm thấy càng nguội lạnh, cũng không để tâm chuyện có thể Giang Chước đắc tội hay không, lướt qua người cậu, đi ra ngoài.
Nhưng bước chân Miêu Hàn Lượng đến một nửa thì dừng lại, gáy anh ta bị thứ gì đó cứng rắn đụng phải, giọng nói Giang Chước truyền đến từ phía sau: “Tôi đã rất nhẹ nhàng lịch sự mà Miêu tiên sinh lại muốn không hợp tác sao?”
Đó là súng.
Khi Miêu Hàn Lượng nhận ra điều này, thân thể run lên, sau đó cảm giác lạnh lẽo như truyền từ nòng súng vào trí óc, Miêu Hàn Lượng chưa từng cảm thấy mình gần với cái chết như vậy.
“Giết người là phạm pháp, tôi không tin cậu không biết.” Miêu Hàn Lượng ra vẻ trấn định nói: “Cậu, cậu thực sự dám nổ súng bắn tôi?”
Sau đó anh ta chợt nghe tiếng ‘cạch’ nho nhỏ, hình như là tiếng bóp cò súng. Nháy mắt, Miêu Hàn Lượng lạnh cả người, hai chân mềm nhũn, suýt thì ngã lăn ra đất.
Giang Chước nói: “Xem ra anh không thạo súng lắm. Đừng căng thẳng, để tôi dạy anh, bây giờ viên đạn vừa vào nòng súng, còn chưa bắn ra, nhưng bóp nhẹ một cái là được. Muốn thử chút không?”
“Không không không, tôi không muốn!” Miêu Hàn Lượng nổi da gà, ngay cả lúc nãy Giang Chước hỏi gì cũng quên mất, mãi mới nhớ nổi, nhanh chóng nói: “Tôi thực sự mua bức tranh kia ở một quầy hàng bên vỉa hè.... Chuyện rất lâu rồi, tôi thấy bức tranh khá ổn mà lại không kí tên nên.... Thật đấy, nếu không, sao tôi dám lấy ra chép.”
Giang Chước nói: “Đừng bảo tôi bức tranh này của anh là chép, còn những bức khác đều do anh sáng tác bằng tài hoa thực sự?”