App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 62




Edit + beta: Herbicides

[ Toang rồi toang rồi, chết chửa, biết ngay là không được nói con gái béo mà, chủ kênh bị trả thù rồi! ]

[ Trời ạ, phải cẩn thận nha.... Nhưng mà sao một bức tranh còn đánh nhau với người vậy??? ]

[ Tui không lo lắng đâu, mọi người xem Xuyên ca còn cười hì hì bên cạnh xem kìa.... Vãi, thân thủ Muỗng Nhỏ đẹp trai thế! ]

[ Chủ kênh của mị lợi hại quá đi! ]

Sau khi xem liên tiếp nhiều chuyện xảy ra như vậy, tâm tình khán giả cũng lên xuống không ngừng. Tưởng tượng thấy Miêu Hàn Lượng một mình ngồi trong phòng tranh, vẽ mệt, anh ta lấy một miếng bánh kem ngọt ngào bên cạnh ăn, tất cả vô cùng yên bình. Đúng lúc này, người phụ nữ xinh đẹp trong bức tranh nở nụ cười mê người, làm người ta chưa kịp suy nghĩ gì đã bị mê hoặc đến không biết trời chăng. Nhưng thời điểm Miêu Hàn Lượng đắm chìm trong sắc đẹp cũng là lúc mĩ nhân lộ ra bộ mặt hoàn toàn khác!

Cứ nghĩ một chút thôi mà đã nổi đầy da gà.

Nhưng không làm khán giả lo âu quá lâu, chỉ trong mấy giây, Giang Chước đã giữ chặt cổ tay người phụ nữ. sau đó dùng lực kéo ra ngoài —-

Tiếng nhạc quỷ dị “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ” đột nhiên dừng lại, người phụ nữ hoảng sợ thét lên, bị Giang Chước mạnh mẽ túm ra.

Nhưng khác với tưởng tượng của khán giả, sau khi bị lôi ra, thân thể cô ta nháy mắt biến thành một vũng mực trên đất, bức tranh crack một tiếng nứt ra một vết to, lộ ra bảng vẽ bằng gỗ phía sau.

Vân Túc Xuyên chỉ tay về phía ‘cây nến’ bằng giấy trên bàn, ngọn lửa tắt, căn phòng lập tức sáng lên, hắn kéo rèm cửa, tiến đến bàn vẽ nhìn, nói với những người phía sau: “Mau đến xem.”

Đội trưởng Vương cách hắn gần nhất, ngẩng đầu lên nhìn, sợ hãi —- hoa văn trên bảng vẽ gỗ rõ ràng là bảy bóng người!

Nói bóng người cũng không chuẩn lắm, thật ra càng giống một tấm ảnh chụp được khắc lên gỗ, khi Giang Chước nhìn một cái liền nhận ra Trình Am trong bảy người đó —- vì trên đầu Trình Am có một cái mũ sinh nhật.

Giang Chước nói: “Đây là ảnh chụp chung hôm sinh nhật Trình Am.”

Trừ đội trưởng Vương bên ngoài yên lặng bên trong vò đầu cố gắng tự sửa chữa lại tam quan vừa nát bét của mình, sắc mặt Vân Túc Xuyên và Giang Chước đều bình tĩnh.

Trình Am chết ngay tại sinh nhật của mình, nhất định có oán khí, xảy ra chuyên lạ cũng là điều bình thường, điều duy nhất có thể chứng minh là cái chết của Miêu Hàn Lượng và Trình Am có liên quan đến nhau.

Giang Chước đánh giá bức ảnh kia, trừ Trình Am, còn có 6 người gồm 3 nam 3 nữ ngồi anh bên, không ai trông quen mặt, ai cũng cười vui vẻ, nhưng nụ cười này được khắc trên gỗ tạo ra vài nét kinh dị.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cảnh sát trẻ vừa ngồi quỳ ăn cơm vừa nãy hô lên: “Đội trưởng! Đội trưởng ơi!”

Ba người mới nhớ ra có không ít người bị nhốt ngoài cửa, chính là những cảnh sát khác cùng người chủ thứ 2 của căn phòng này, vợ Miêu Nhất Hàm, Đan Tĩnh.

Đội trưởng Vương do dự không lên tiếng, Vân Túc Xuyên nói: “Những cái cần xem cũng xem xong rồi, không có chuyện gì khác, cho bọn họ vào đi.”

Hắn đến mở cửa, vài người từ bên ngoài tiến vào hỏi tình hình, tạo nên sự ồn ào. Vân Túc Xuyên thông minh lùi về sau, tùy ý để bọn họ vây quanh đội trưởng Vương, ra hiệu bằng mắt cho Giang Chước, bản thân thì nhân lúc đó vào thư phòng của Miêu Hàn Lượng để xem xét.

Trong phòng được sắp xếp cẩn thận, trên giá sách là các loại sách mĩ thuật tạo hình, Vân Túc Xuyên tùy tiện lấy mấy quyển lật xem, không phát hiện ra gì thì lại mất hứng thú bỏ về. Hắn chủ yếu muốn xem nơi này có che giấu manh mối gì như phù chú trận pháp hay không, dù sao quy luật chung để dùng cổ thuật là dùng tế máu hoặc trận phong thủy để làm xúc tác.

Nhưng nhìn kĩ từng góc, ngay cả gầm giường hắn cũng xem qua, không tìm được dấu vết cả pháp thuật.

Thế thì lại kì quái, chẳng lẽ người hạ cổ cho Miêu Hàn Lượng là cao thủ hiếm có nên không cần vật xúc tác vẫn giết được nạn nhân?

Vân Túc Xuyên sờ cằm tự hỏi, lại ra bên ngoài thăm dò, thấy Giang Chước đang nói chuyện cùng người khác. Hắn nhìn góc mặt của Giang Chước, nở nụ cười, lại quay về xem xét bàn làm việc của Miêu Hàn Lượng.

Tuy đạo ý tưởng nhiều, nhưng học vẽ nhiều năm như vậy, trình độ của Miêu Hàn Lượng cũng có vài phần là thật, một chồng giấy dày trên bàn đều là bản nháp. Vân Túc Xuyên lật xem từng cái, phát hiện trong đó có bản nháp của bức bánh ngọt u linh kia.

So với bức tranh thành phẩm đã được tô màu, bản phác thảo rối rắm này còn làm người ta sợ hơn gấp bội, một dám linh hồn nhỏ túm tụm lại với nhau, hợp thành hình cái bánh ngọt, ánh mắt âm u gay gắt nhìn thẳng về phía người xem. Nhìn bức tranh như vậy nhưng Vân Túc Xuyên lại không tỏ vẻ khó chịu, hắn tỉ mỉ đánh giá nửa ngày, ánh mắt đột nhiên dừng ở một vị trí, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

—- thì ra là thế!

Giang Chước nói mấy câu cùng những người khác, thấy Vân Túc Xuyên vào thư phòng, vốn định vào theo, nhưng cái đĩa nhà hàng xóm sợ cậu quên nó nên gào ầm lên, đòi Giang Chước rửa sạch trả nó về nhà.

Khi cậu quay lại, vợ Miêu Hàn Lượng là Đan Tĩnh đã vào nhà, đang ngồi ở phòng khách lấy lời khai.

“Hôm nay tôi có hẹn với nha sĩ nên ra ngoài từ sáng sớm, lúc đó anh ấy vẫn không bị sao, tôi không ngờ.... “

Tiếng khóc của người phụ nữ vừa thê lương vừa tuyệt vọng: “Sao có thể thành như vậy chứ?”

Cảnh sát trẻ phụ trách lấy lời khai cho Đan Tĩnh thấy vậy cũng rất đau lòng, ngồi đối diện cô lau nước mắt: “Hức hức....”

Gậy cảnh sát của cậu ta: “Ê mũ ơi, xem chủ nhân khóc đến chảy cả nước mũi nhìn ngu chưa kìa, ha ha ha ha ha ha!”

Mũ cảnh sát: “Ha ha ha ha ha!”

Đúng là có vui có buồn, vô cùng nào nhiệt.

Giang Chước: “.....”

Cậu đi đến, đưa khăn tay cho hai người.

Cảnh sát trẻ hơi ngượng, vội ngồi dịch qua một bên để nhường chỗ cho Giang Chước. Đan Tĩnh thì hơi ngoài ý muốn, khi nhận khăn tay nói cảm ơn, vừa nhìn lên liền nhận ra Giang Chước, sắc mặt cứng đờ.

Hai người nói thật thì có phần không hợp nhau. Nếu không có Giang Chước, liên tiếp nhiều chuyện xui xẻo sẽ không xảy đến với Miêu Hàn Lượng, Đan Tĩnh có lẽ cho rằng, cho dù cái chết là không thể tránh khỏi thì trước khi chết chồng mình có thể có thanh danh tốt.

Giang Chước hiểu biểu cảm của cô ta, dù sao mặc kệ Miêu Hàn Lượng đúng hay sai, hai vợ chồng người ta hẳn sẽ thiên vị nhau. Cậu nói: “Đan nữ sĩ, tôi muốn hỏi cô vài vấn đề.”

Đan Tĩnh tuy không vui vẻ gì nhưng cũng kiềm chế lại, gật đầu: “Mời cậu hỏi.”

Giang Chước: “Miêu tiên sinh có thích ăn đồ ngọt không?”

Đan Tĩnh không cần nghĩ ngợi: “Không thích. Anh ấy ăn nhạt, bình thường cái gì ngọt ngấy quá sẽ không ăn.”

Giang Chước không sợ cô ta nói dối, Miêu Hàn Lượng có nhiều bạn bè và đồng nghiệp khác, tùy ý hỏi ai cũng sẽ có đáp án.

Câu trả lời vừa vang lên, đến cảnh sát trẻ bên cạnh cũng nhận ra chỗ không hợp lí, kinh ngạc: “Nếu anh ta không thích đồ ngọt, sao lại bị nghẹn bánh ngọt mà chết?”

Đan Tĩnh nghi ngờ hỏi ngược lại: “Anh ấy không phải bị giết sao?”

Cảnh sát trẻ: ”.... “

Không cãi được.

Giang Chước hỏi tiếp: “Nói cách khác, cô không biết miếng bánh kia từ đâu đến?”

Đan Tĩnh trả lời: “Không phải tôi mua.... Hình như sáng nay mở tủ lạnh đã có trong đó rồi, nhưng tôi vội ra ngoài nên không hỏi gì.”

Cô ta nói xong, lại bổ sung: “Nhưng liên quan đến vẽ vời, thì cần cảm hứng đặc biệt mới tạo ra được tác phẩm vĩ đại. Trong bức tranh có miếng bánh nên có thể chồng tôi mua một miếng về trải nghiệm để vẽ tốt hơn chẳng hạn.”

Giang Chước rất để ý, lập tức hỏi: “Sao cô biết trong bức tranh có bánh ngọt.”

Theo đội trưởng Vương, sáng nay, sau khi Đan Tĩnh ra ngoài Miêu Hàn Lượng mới hoàn thành những phần cuối của bức tranh, nói cách khác Đan Tĩnh không nhìn thấy miếng bánh trong bức tranh, đến khi cô ta trở về, Miêu Hàn Lượng đã chết, sao có tâm tình chú ý bức tranh?

Nhưng Đan Tĩnh lại không bị câu hỏi này làm khó: “Anh ấy có nói qua cho tôi về chuyện này khi mới phác thảo rồi.”

Cảnh sát trẻ hỏi: “Vậy có thể cho chúng tôi xem bản phác thảo không?”

Đan Tĩnh gật đầu, tìm kiếm trên giá vẽ, rất nhanh đã lấy ra tờ giấy nháp.

Giang Chước nhận rồi xem thử, trừ việc người phụ nữ gầy hơn, những chỗ khác hầu như giống hệt bức tranh của Miêu Hàn Lượng. Mắt cậu lóe lên, đặt bức tranh lên bàn, nói một chuyện không liên quan: “Đan nữ sĩ có hiểu biết gì về hội họa không?”

Đan Tĩnh nói: “Cũng kha khá. Tôi cũng coi như xuất thân từ ngành này, chẳng qua sau lại từ chức ở nhà, chủ yếu sửa sang lại tác phẩm của Hàn Lượng, đã nhiều năm rồi không động đến bút vẽ.”

Giang Chước nói: “Vậy cũng hiểu nhiều hơn người ngoài nghề như tôi. Tôi có điều muốn hỏi, vừa rồi cô nói để vẽ ra tác phẩm vĩ đại cần có cảm hứng đặc biệt, điểm này tôi đồng ý, nhưng Miêu Hàn Lượng không thích ăn bánh ngọt, chẳng lẽ ăn xong anh ta không cảm thấy ghê sao?”

Đan Tĩnh: “..... ” Quả thực chưa nghĩ đến, dù sao bản thân cô ta thích ăn.

Giang Chước lại hỏi: “Anh ta ăn xong thấy ghê mà còn bắt bản thân trải nghiệm hương vị đó, lúc vẽ tranh liệu có truyền cảm xúc đó vào tranh?”

Đan Tĩnh: ”..... “

Cô ta yếu ớt nói: “Có, có thể chăng..... Tôi không nghĩ nhiều vậy.....”

[ Tốt lắm tốt lắm, vấn đề Giang Giang của chúng ta hỏi gất nà sắc bén ( nghiêm trang, jpg) ]

[ Nói rất hợp lí, nhưng sao tui lại thấy buồn cười ( ω). ]

Fan não tàn của chủ kênh là những người mặc kệ Muỗng Nhỏ làm gì cũng thấy đáng yêu vô cùng, sau khi cổ vũ rồi gửi phần thưởng, cũng có người đưa ra nghi ngờ về vụ án:

[ Tuy mọi hành động của vợ Miêu Hàn Lượng rất bình thường, nhưng không biết vì sao, tôi cảm thấy cô ta thật khả nghi. ]

[ Có thể là do thân phận, vợ chồng hai người ở cùng nhau, mặc kệ nói thế nào thì người tiện nhất để giết Miêu Hàn Lượng là cô ta. ]

[ Phá án thì cần có bằng chứng, chủ kênh không phải luôn nói Miêu Hàn Lượng chết do cổ trong bánh ngọt sao? ]

[ Đúng vậy đúng vậy, hiện không biết bánh kem đến từ đâu. Đan Tĩnh bảo không phải cô ta mua, nếu đây là một lời nói dối thì dễ dàng điều tra ra được. ]

“Miêu Hàn Lượng không có con, bên trong căn phòng chỉ có anh ta và vợ là Đan Tĩnh. Đan Tĩnh ra khỏi nhà lúc 7 giờ sáng, mãi đến 11 12 giờ mới về, tài xế và nha sĩ có thể làm chứng. Sau khi cô ta rời đi, chừng 7h45, Miêu Hàn Lượng đến một quán ăn cách đó không xa ăn sáng, nói cách khác, Đan Tĩnh có bằng chứng ngoại phạm.”

“Trừ cô ta và người hàng xóm giúp báo công an kia, không có ai bước vào hiện trường, bởi vậy làm rõ miếng bánh ngọt từ đâu mà đến là việc rất quan trọng, đáng tiếc không còn manh mối nào nữa, bên cục công an thanh phố đang điều tra.”

Sau khi hỏi chuyện Đan Tĩnh, Giang Chước gọi Vân Túc Xuyên đang loanh quanh trong nhà Miêu Hàn Lượng, hai người cùng nhau rời đi.

Người của cục công ăn cần mang thi thể của Miêu Hàn Lượng đi để khám nghiệm tử thi, tiếng khóc của Đan Tĩnh truyền đến, Giang Chước đến mí mắt cũng không nâng, hay tay đút trong túi quần, cùng Vân Túc Xuyên ra ngoài.

Hai người ra khỏi căn phòng u buồn và chật chội, tuy bên ngoài nắng chói chang, nhiệt độ cũng cao, nhưng thoáng hơn, Giang Chước hít sâu một hơi. Vân Túc Xuyên nghe Giang Chước nói xong, nói: “Ừm.... Vậy nếu tôi nói, có thể tôi đã biết ai là người đưa miếng bánh ngọt kia cho Miêu Hàn Lượng thì đây có tính là một phát hiện vô cùng vĩ đại không?”

Hắn nói vậy nghĩa là đã tìm thấy manh mối, Giang Chước lập tức hỏi: “Ai?”

Vân Túc Xuyên kinh ngạc: “Tôi cung cấp cho cậu thông tin quý giá như vậy mà cậu chỉ hỏi thế thôi à? Ít nhất phải gọi tôi là anh, rồi xin tôi nói cho cậu biết, sau đó tôi sẽ xem xét xem có nói cho cậu không.”

Giang Chước không nói gì, lập tức túm cổ áo, kéo hắn lại gần, đưa tay vào túi quần hắn.

Nụ cười của Vân Túc Xuyên cứng lại, không ngờ đến hành động này: “Này này này, đừng tự dưng ra tay thế.”

Giang Chước đưa tay vào túi quần hắn để tìm tòi, nhiệt độ cơ thể của cậu cao hơn Vân Túc Xuyên một chút, có thể được truyền qua lớp vải mỏng. Chút độ ấm này từ nơi tiếp xúc lan ra, làm người ta vừa muốn kháng cự vừa bị say đắm.

Vân Túc Xuyên đặt tay lên vai cậu định đẩy ra theo bản năng, lúc này lại không biết nên kéo hay đẩy.

Chần chờ một lúc, Giang Chước đã lấy được bản nháp từ túi quần hắn, đắc ý nói: “Còn dám giở trò với tôi à, hừ.”

Vân Túc Xuyên: ”..... “

Giang Chước: ”..... Cậu đang làm biểu cảm gì thế?”

Vân Túc Xuyên sờ chiếc túi đã trống không của mình, cảm thấy phần da ở đó hơi nóng lên: “Không có gì, ừ.... Cậu cứ xem đi.”

Giang Chước nghi ngờ nhìn hắn một cái, mở tờ giấy trong tay, phát hiện đó là bản nháp của bức bánh ngọt u linh.

Vân Túc Xuyên chỉ vị trí trung tâm bức tranh: “Cậu xem chỗ này, có nghĩ đến cái gì không?”

Bị nhiều hoa văn che lắp nên dễ khiến người ta hoa mắt, Giang Chước cẩn thận quan sát theo lời Vân Túc Xuyên, sau một lúc, chần chờ hỏi: “Tư thế của u linh này, rất giống người phụ nữ trong bức tranh kia của Miêu Hàn Lượng phải không?”

Vân Túc Xuyên: “Cậu thấy giống thì chính là thế.”

“Cái này biểu thị cái gì?”

Giang Chước nói: “Chờ chút, để tôi xem.... Người phụ nữ trong tranh được vẽ một cách tỉ mỉ, hẳn rất được Miêu Hàn Lượng yêu thích, nhưng lại xuất hiện trong bức tranh u linh này, còn bị chúng vây quanh, xem ra đây không phải một bức tranh chúc mừng sinh nhật bình thường, có lẽ nó có biểu lộ sự ái mộ.... “

Cậu hỏi lại: “Miêu Hàn Lượng và Niên Tân Vũ rất có thể có mối quan hệ mập mờ?”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Tôi cũng đoán thế. Nên cậu có nghĩ miếng bánh kia là do Niên Tân Vũ tặng không?”

Đầu óc Giang Chước nhanh chóng suy luận, cho rằng điều này rất khả thi, nếu Miêu Hàn Lượng có tình cảm với Niên Tân Vũ thì đã giải thích được chuyện vì sao anh ta tình nguyện ăn thứ bánh ngọt mà mình không thích, còn vẽ vào tranh.

Tình nhân tặng đồ ăn, đương nhiên còn có thêm vị ngon ngọt của chiến thắng.

Cho dù suy đoán này đúng hay sai thì đây cũng là một manh mối mới.

[ Niên Tân Vũ? Mịe, nếu không nhắc đến là tôi quên luôn bà này rồi. ]

[ Tui thì hông quên, vì tui phải ghim kĩ những con ả đám mơ tưởng đến Giang Muỗng Nhỏ, tình địch của tui đó. ]

[ Từ từ nào, chẳng phải đang nói cô ta và Miêu Hàn Lượng là một đôi à..... ]

[ Vậy nên Niên Tân Vũ là hung thủ giết Miêu Hàn Lượng sao? Vậy động cơ của cô ta là gì? ]

—– Động cơ của Niên Tân Vũ là gì, hai người Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng đã nghĩ đến vấn đề này.

Có lẽ vì Miêu Hàn Lượng đã có vợ, hai người còn đều là nhân vật của công chúng, bởi vậy khi qua lại với nhau khá cẩn thận, lúc điều tra về quan hệ của Miêu Hàn Lượng và Niên Tân Vũ không phát hiện ra dấu vết gì. Từ đó có thể suy ra hai giả thuyết.

Thứ nhất là có vẻ Miêu Hàn Lượng có tình cảm đơn phương với Niên Tân Vũ, nhưng cô ta không chấp nhận, nhưng theo suy đoán này thì hành động share bức ảnh lại không hợp lí.

Thứ hai là hai người đã có quan hệ từ lâu nhưng vì cả hai đều rất cẩn thận nên khó điều tra.

Hai người im lặng, Vân Túc Xuyên vốn đang suy nghĩ chính sự, nhưng lại tự nhiên muốn nhìn Giang Chước nên bất tri bất giác mất tập trung. Thời tiết vẫn rất nóng, thái dương Giang Chước đã thấm ra một chút mồ hôi, khiến gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cậu có thêm vài phần sức sống, gương mặt càng thêm rạng rỡ dưới ánh sáng mắt trời.

Chước chước kì hoa (tỏa sáng rạng rỡ), cậu vẫn luôn xứng đáng với cái tên này.

Trong lòng Vân Túc Xuyên rung động, nơi vừa tiếp xúc với ngón tay cậu ở đùi như nóng lên, không nhịn được dùng tờ giấy nháp của Miêu Hàn Lượng quạt gió cho Giang Chước, đồng thời giúp cậu lau mồ hôi trên trán: “Nóng à? Chúng ta lên xe nói chuyện.”

“À được.” Giang Chước tự nhiên thuận tay sờ cổ tay đang quạt kia của hắn: “Vậy đi thôi, cậu cũng nóng mà, không cần quạt.”

Đồng hồ đeo tay của Vân Túc Xuyên nói: “Hai ngươi họ chuẩn bị yêu nhau à?”

Giang Chước: ”..... “

“Chả biết, nhìn tình cảm phết.” Thứ trả lời nó là áo phông của Giang Chước.

Đồng hồ nói: “Ò, tui biết vì sao chủ nhân của tui luôn sờ túi quần rồi, nhất định trong đó giấu tiền riêng! Tiền quỹ đen hẳn nên giao cho người yêu.”

“Vớ vẩn.” Điện thoại Vân Túc Xuyên ở trong túi cất giọng ồm ồm: “Túi anh ta một đồng cũng chả có, cũng không biết trong đấy có cái gì mà hai người sờ tới sờ lui.”