App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 69




Edit + beta: Herbicides.

Con thỏ nhỏ mệt muốn chết, ngồi xổm trên mặt bàn trước mặt Giang Chước, không ngừng thở hồng hộc.

Giang Chước lờ đi cái danh hiệu ‘Hoàng tử ám khí’ nghe buồn nôn đến mức khiến người ta hết muốn thắng, nói ‘cảm ơn’ với con thỏ, không hề có thành ý đẩy li cà phê lên trước mặt nó: “Uống ngụm giải khát không?”

Cậu vẫn áo mũ chỉnh tề như trước, trông như tiểu thịt tươi sắp lên khán đài nhận giải người mới nổi tiếng nhất, người khác chật vật mà bản thân vẫn có thể duy trì hình tượng thế này, thật quá đáng!

Con thỏ ghét bỏ quay đầu: “Ta đây muốn uống rượu!”

Giang Chước thuận tay giấu nó vào ngực: “Được, chờ lát nữa xong việc, ta mua hai bình cho mi tắm luôn.”

Cả khu chia làm hai tầng, tầng dưới nhiều người mà hỗn tạp, những bảo vật ở đây có phần rẻ hơn, tầng trên có những món đồ quý báu hơn.

Giang Chước giao 500 tệ tiền lên tầng, theo sự chỉ dẫn của con thỏ, rất nhanh tìm được Tống Linh đang nói chuyện cùng mấy người đàn ông ở cái bàn bên cạnh.

Cô gái này vẫn đáo để như lúc quất một roi về phía cậu lần đầu gặp mặt, vỗ bàn cãi cọ: “Vụ này không tính, mấy người đấu với một mình tôi thì công bằng cái gì. Nếu thế phải chia ba số nến mấy người dập tắt được!”

Ba người đàn ông có vẻ không coi lời Tống Linh ra gì, trong đó một tên nhóc trẻ tuổi nhuộm đầu vàng mặc quần bò rách cười nói: “Em nói này chị gái ơi, vừa rồi chúng ta đâu có nói thế, dám chơi dám chịu, bất kể một chọi một hay ba chọi một, dù sao số nến chị dập được ít hơn bọn em, đổi ý không kịp nữa rồi.”

Một tên đeo kính khác cũng ngả ngớn phụ họa: “Chính là vậy đấy, các cụ bảo lời đàn ông nói ra thì không thu lại được, chị không thể vì là đàn bà nên không giữ lời, nếu không chúng ta chơi lại xem?”

Gã nói xong, cả ba tên đều cười rộ lên. Tống Linh lại như đã quen với những lời đùa giỡn đến mức sỉ nhục này, cũng không quá để ý, chỉ nghĩ, nhất định phải tìm một người giúp đỡ rồi thử lại.

Giang Chước nhìn thoáng qua cái bàn bên cạnh, muốn biết thứ gì có thể làm cho đối phương nhất định phải có như vậy, nhưng chỉ thấy chỗ đó đặt một cái hộp hình tròn to bằng quả trứng, không rõ trong đó để thứ gì, hẳn đó là bảo vật mà hệ thống nhắc đến. Cậu thu hồi ánh mắt, đứng tại chỗ cân nhắc một lát, không nghĩ được lí do nào hợp để tham gia trận đấu này, mắt thấy mấy người kia đang tranh chấp bèn dứt khoát lấy ghế kê cạnh Tống Linh, quang minh chính đại ngồi xuống.

Bốn người trên bàn lập tức im lặng, ánh mắt tập trung trên người Giang Chước.

“Vài người các vị bắt nạt một cô gái, có vẻ không nên lắm.” Giang Chước vô cùng bình tĩnh, vô cùng theo lẽ thường nói: “Không bằng để tôi cùng mấy người chơi lại, 2 đấu 3, đấu không?”

Khi nói chuyện, cậu hơi nâng mũi giày, khuôn mặt lúc tối lúc sáng theo ánh đèn nhấp nháy, hiện ra vài phần kiêu căng, làm người ta có cảm giác ‘người này giỏi hơn mình’.

Loại khí chất mãnh liệt này làm ba tên đàn ông vốn còn cợt nhả kia giật mình, nhất thời không nhớ ra Giang Chước mới là người tự nhiên lại đây ngồi.

[ Ui mẹ ơi, bảo bối tiểu Chước của tui sao lại bá đạo như vậy chứ ha ha ha ha. ]

[ Đẹp trai quớ! Giá trị nhan sắc của chủ kênh làm tôi xem lần nào mê lần ấy. ]

[ Cho ảnh chơi cùng đi! Cho ảnh chơi cùng đi! ]

Ngay cả Tống Linh cũng trợn tròn mắt, cô hơi mở miệng ngẩng đầu nhìn Giang Chước, sau một lát, hai vai căng thẳng mới từ từ bình tĩnh lại.

“Không phải chứ, tôi nói này anh kia.” Tên nhóc tóc vàng vừa nói lúc nãy hồi phục tinh thần, nửa buồn bực nửa tức giận nói: “Anh là ai đấy?”

Giang Chước không trả lời, liếc mắt nhìn Tống Linh, lúc này, cô bỗng nảy số, thốt lên: “Bạn trai.”

Lúc nói ra câu này, cảm giác của cô cũng vô cùng kì quái, nếu thời gian quay về thời điểm hai người gặp nhau lần đầu, Tống Linh thế nào cũng không ngờ mình sẽ gặp lại người đàn ông lạnh lùng khó tiếp cận này, liền kéo tay cậu, giới thiệu: “Đây là bạn trai của tôi.”

Không chỉ cô ta, ba người đối diện cũng ngẩn người, người đeo kính đảo qua gương mặt như ngọc của Giang Chước, kinh ngạc: “Hai người.... thật sao?”

Tống Linh cảm thấy biểu cảm không dám tin của bên kia đang mắng mình: “Thế nào, cậu cảm thấy tôi không xứng?”

Tên tóc vàng bĩu môi, không cam lòng định nói gì đó, Giang Chước hiển nhiên không muốn phí thời gian ở chuyện vô nghĩa này, lập tức hỏi: “Vừa rồi các người đấu cái gì?”

Cậu nhìn những cây nến được đặt bên cạnh và bình phong trong suốt được đặt quanh cái bàn, cũng đoán được: “Ám khí à?”

“Đúng, là ám khí.”

Tuy không biết vì sao Giang Chước lại xuất hiện ở đây, lại bởi vì sao đột nhiên xông đến hỗ trợ nhưng Tống Linh biết rõ, cho dù cậu có mục đích gì thì việc hợp tác để đuổi mấy tên trước mặt này đi quan trong hơn, giải quyết xong vấn đề này rồi tính sau. Vì thế cô như sợ bên kia đổi ý, vội giải thích: “Hiện tại hai bên có 30 cây nến, có đỏ có trắng, màu đỏ thì nhỏ còn màu trắng thì to hơn, toàn bộ đều được đốt lên, trong thời gian quy định, bên nào dập tắt được nhiều ngọn nến hơn thì bên đó thắng.”

Cô vừa nói vừa mang theo chút lấy lòng mà đưa lên chiếc hộp chứa đầy hạt châu bằng gỗ lên, hai tay đặt trước mặt Giang Chước.

Giang Chước liếc nhìn Tống Linh, cuối cùng vừa vân vê mấy hạt châu vừa nhìn bên kia bằng ánh mắt của người có địa vị cao nhìn người có địa vị thấp, hỏi: “Ba vị có đấu không?”

Tên đeo kính còn đang rối rắm vấn đề vừa rồi, thấy hình thức ở bên nhau của hai người, nghi ngờ hỏi Tống Linh: “Nếu chị là bạn gái anh ta thì sao phải nịnh nọt thế?”

Đầu óc Tống Linh lần này nảy số rất nhanh, lập tức nói: “Vừa rồi cậu không phải thấy tôi không xứng với anh ấy sao? Có người bạn trai đẹp lại giỏi thì không phải nên tôn trọng chút à?”

Tên đeo kính: ”..... ” Gã phát hiện mình không cãi được.

Ngay sau đó Tống Linh lại nói: “Thôi, chắc cậu cũng chẳng có đâu mà biết. Đừng phí thời gian nữa, đấu hay không đấu nói luôn.”

Giang Chước cười cười: “Quan hệ chúng tôi thế này không qua trọng, mọi chuyện đều có trước có sau, luật lệ không thể phá, mấy cậu cũng không cần vì quá lo lắng mà rước họa vào thân.”

Nói xong, cậu cởi chuỗi vòng trên cổ xuống, ném vào cái bàn: “Tôi thêm cược cái này nữa.”

Ba người kia đều đã chú ý tới trên cái vòng có một cái mặt dây bằng ngọc tía. Bọn họ không phải người lúc nào cũng ngó vào cổ áo người ta, nhưng mặt dây chuyền này hình dáng tròn vẹn, còn có độ sáng bóng đặc biệt, khi nó còn trên xương quai xanh Giang Chước đã tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, vừa nhìn đã thấy không phải thứ bảo vật tầm thường, muốn người ta không chú ý cũng khó.

Bình thường hẳn người ta sẽ coi thứ này là vật quý mà âu yến, không ngờ cậu cứ thế ném đi, so với Tống Linh đến ba người kia thì quả thực là tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Loại người nhân lúc vui vẻ trước mặt bạn gái mà tỏ ra giàu có này quả thực là rất dễ kiếm lợi. Huống chi bọn họ đang đấu ám khí, quan trong nhất là tay, thanh niên tóc vàng liếc mắt nhìn cổ tay Giang Chước, nhìn ra bản thân dùng một tay là có thể túm được, trao đổi ánh mắt với hai tên đồng bạn.

“Nói đến mức này rồi, nếu không đấu thì vô lễ với anh trai đây nhỉ.”

Gã nở nụ cười, nói với Giang Chước: “Nhưng chúng tôi đã bàn với nhau rồi, ba người chúng tôi đấu với một hay mười người thì cũng sẽ đấu cùng nhau, hiện tại ba đấu hai, thua thì cũng không được dùng lí do gì để đổi ý đâu nha.”

Giang Chước cười nhạt, không để ý: “Chút chuyện này chỉ là để cho vui, có cái gì mà hối với chả hận, đến đi.”

[ Tôi cảm thấy thái độ lúc này của Tống Linh tốt hơn nhiều, hay lúc trước cô ấy ta ý? ]

[ Mẹ nó, trái tim thiếu nữ của tui! Tống Linh kia có gì tốt, tui phải xuyên vào cô ta!!!! ]

[ Tui biến thành quả chanh (*) rồi hu hu hu, hoàng tử Muỗng Nhỏ thật là ngon nghẻ! ]

(*) Bên trung hay gắn những thứ có vị chua như chanh hay giấm với sự ghen tị.

[ Sao chủ kênh lại phải giúp Tống Linh lấy được món kia? Tui hơi sợ à nha, chắc không phải thật sự vừa ý người ta đâu nhỉ? ]

Bình luận cuối cùng quả thực khiến người ta phẫn nộ, lập tức có người bác bỏ:

[ Nói vớ va vớ vẩn! Lúc trước Tống Linh nói chuyện cùng chủ kênh, sau còn cố tình để lại tờ báo cũ ở tổ chuyên án, rõ ràng là có ý đồ riêng, chủ kênh đang thử cô ta đấy! ]

Theo số bình luận và độ hot tăng lên, điện thoại rung lên, một nhiệm vụ phụ của lần live thứ 4 được kích hoạt, màn hình sáng lên. Giang Chước nhân lúc nhân viên châm nến thì mở điện thoại ra xem.

[ Nhiệm vụ phụ: thắng trận đấu ám khí, thưởng trang bị pháp bảo x1 ]

[ APP đang xác thực.... ]

Chức năng quét của APP được tự động mở ra, pháp bảo vừa nãy xuất hiện trong khung vuông, sau một lúc phân tích, kết quả rất nhanh được thông báo:

[ Tên pháp bảo: Đá Bất Trú.

Giới thiệu: Cách núi Hô Vân 50 dặm về phía đông, có một viên đá được hình thành dưới đầm nước, ba ngàn năm mới có thể thành hình, ba ngàn năm sinh ra ánh sáng, mặt ngoài như sao, bản thân nó lạnh như băng, lạnh lẽo bất kể ngày đêm, tên cổ là ‘Bất Trú’. Tương truyền viên đá này có khả năng sưởi ấm lòng người. Tuy nhiên, những người từng nhìn thấy nó thì không nhận ra, những người muốn có nó thì không có được. ]

Tuy cả cha và mẹ Giang Chước đều không ở bên cạnh từ nhỏ nhưng cậu lớn lên trong sự nuông chiều của ông nội và sư phụ, trong tính cách cũng có một phần đại thiếu gia nhà giàu coi tiền như rác, không quá coi trọng những thứ bên ngoài như tiền tài hay pháp khí. Đồ vật này nếu Tống Linh nhìn trúng trước, nếu cô ta không có âm mưu gì quá đáng thì cho dù Giang Chước có thắng cũng không định lấy.

Nhưng xem nhiệm vụ vừa rồi, độ quan trọng của viên đá này trong lòng cậu lập tức tăng lên.

—– “Tương truyền viên đá này có thể sưởi ấm lòng người”, mà Vân Túc Xuyên là tiêu, sự khác biệt lớn nhất của hắn với người bình thường chính là hắn không có trái tim.

Phần giới thiệu bảo đá Bất Trú xuất hiện ở ‘cách núi Hô Vân 50 dặm về phía đông’, núi Hô Vân là một tòa núi tiên nổi tiếng thời thượng cổ, truyền thuyết nói nơi đây ngọc thạch đầy đất, nơi nào cũng là kho báu, là thánh địa của người tu hành.

Thế nhưng ngọn núi này đã bị phá hủy trong Tiên Ma đại chiến, hiện khó có thể tìm được tung tích, APP không nói dối, có nghĩa là viên đá Bất Trú này vô cùng hiếm có, không có viên thứ 2.

Có lẽ với người khác, đây chỉ là một món đồ có thể bán đi với giá cao, nhưng với Vân Túc Xuyên, rất có thể nó thật sự có tác dụng.

Ba người đối diện bàn luận kế hoạch rõ ràng, thanh niên tóc vàng ngẩng đầu định bảo bắt đầu thì thấy ánh mắt Giang Chước nhìn mình trở nên sắc bén hơn nhiều, vừa rồi là quý công tử thắng thua thế nào không quan trọng, giờ biến thành bộ dáng sát khí đằng đằng không thắng không được.

”...... ” Ba người bỗng thấy hơi sợ hãi.

Lúc này, nhân viên phụ trách chủ trì trận đấu đã đứng ở bên cạnh bàn, Tống Linh rất biết người biết ta, tuy nói hai đấu ba nhưng Giang Chước hẳn không muốn hợp tác với mình, vì thế đứng lên, lui đến sau bình phong, cùng các vị khách khác xem cuộc chiến.

“Hai bên chuẩn bị.” Nhân viên này là một cô gái trẻ, họ Ngụy, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: “Vòng đầu tiên chuẩn bị..... Ba, hai, một!”

Giọng nói của cô vừa vang lên, Giang Chước cùng tên đeo kính đồng thời ra tay, đều phóng ám khí trong tay ra ngoài, Giang Chước dùng hạt châu gỗ của Tống Linh, còn tên đeo kính dùng phi tiêu cùn.

Vòng đầu tiên, hai bên chỉ được ra tay một lần, tuy số lượng ám khí không có giới hạn nhưng có thể ném được bao nhiêu cái thì tùy năng lực cá nhân.

Người xem xung quanh chỉ thấy hoa cả mắt, ‘piu piu’ vào tiếng, ngọn nến ở hai bên lần lượt tắt, vòng thứ nhất kết thúc.

Cô Ngụy hô dừng, tiến lên xem, tên đeo kính ném ra 10 phi tiêu, ném trượt 5 cái, Giang Chước bên kia cũng dập được 5 ngọn nến nhưng cậu chỉ ném ra 5 hạt châu. Cứ như vậy, tuy hai bên tạm thời ngang hàng, nhưng một bên 100% trúng, một bên 50%, ai cao ai thấp thấy ngay.

Thanh niên tóc vàng đứng một bên không ra tay, nghe được kết quả thì ngẩn người, nhịn không được nhìn Giang Chước thêm vài cái, thầm nghĩ tên này thoạt nhiên có dáng điệu công tử bột, hóa ra cũng có vài phần công phu.

[ Như vậy có tính là Muỗng Nhỏ thắng vòng 1 không? Muỗng Nhỏ thật lợi hại! Hải cẩu vỗ tay pép pép! ]

[ Đừng dùng mấy từ như pép pép với cục cưng chủ kênh của tôi mà! ]

[ Vung lên một cái như nước chảy mây bay liền dập tắt hết nến, đúng là vừa tùy ý vừa đẹp trai. ]

[ Trận đấu không phải tính theo độ chuẩn xác mà tính theo số nến làm tắt được, vòng đầu chỉ có thể coi là hai bên ngang nhau, nhưng Muỗng Nhỏ ra tay thật quá là điệu nghệ mà. ]

Sau khi thấy tay nghề của cậu, những khán giả lúc trước còn nghi ngờ liệu có thể xem kĩ năng của cổ đại ở live stream hiện đại cũng chịu phục:

[ Vãi, chủ kênh này giỏi vậy, biết dùng ám khí thật kìa! Người qua đường biến thành fan đây. ]

[ Đề nghị lầu trên xem mấy lần live stream trước, có rất nhiều cảnh vô cùng ngoạn mục đó! ]

Vòng thứ 1 trông có vẻ hòa bình như vậy bởi cả hai bên đều có ý muốn thử chút nên còn giữ sức. Thật ra những cây nến cao thấp to nhỏ khác nhau, nếu muốn dập tắt mà không làm hại đến thân nến thì cần nắm chắc về lực về độ chính xác, không phải chuyện dễ dàng gì, làm được quả thật rất giỏi.

Khán giả trong phòng live stream phần lớn đến từ các thế giới rất phát triển về khoa học kĩ thuật, sao có thể gặp qua phương thức tỉ thí như vậy, đều rất phấn khích, hồi hộp chờ vòng 2.

Vòng 2 cũng do tên đeo kính là lực lượng tiến công chính, cái khác chính là hai tên đồng bạn bắt đầu ra tay.

Qua lần đầu thử, bọn họ cơ bản đã hiểu quy luật trận đấu, đơn giản nhất thì vòng thứ 2 có 2 điều quan trọng, thứ nhất là tìm mọi cách dập tắt nến của bên kia, thứ hai là chặn lại ám khí bên đối thủ để giảm số lượng nến bị tắt của bên mình.

Ngay khi tiếng báo bắt đầu vang lên, tên đeo kính đã ném phi tiêu về những cây nến của Giang Chước. Vừa rồi độ chính xác không đủ nên gã cũng thấy hơi mất mặt, lúc này chỉ cầm 5 phi tiêu trong tay, hai mắt nheo lại, vô cùng chăm chú, cố hết sức đảm bảo trúng đích.

Khi gã ra tay, Giang Chước cũng hành động. Chỉ thấy hai tay trái phải của cậu đều cầm ám khí, cùng lúc ném qua hai hướng ngược nhau, một bên ném đến nến bên đối thủ, bên còn lại ném rơi những cái phi tiêu của tên đeo kính.

Trong những người xem đã có người nhịn không được mà khen một câu: “Được!”

Nhưng lần này đối thủ sẽ không để cậu thắng lợi dễ dàng —– hai tên còn lại cũng ra tay.

Giang Chước chỉ có hai tay mà bọn họ có ba người, chỉ thấy hai tên còn lại một trái một phải phóng phi riêu ra, chuẩn bị đánh rơi những hạt châu gỗ của Giang Chước.

Vừa rồi bọn họ nói với cậu dù có bao nhiêu đối thủ thì cũng là ba người cùng đấu, lời này không chỉ để chiếm số đông. Lúc này ba người ra tay, một người công hai người thủ, phối hợp với nhau chặt chẽ.

[ Đm, cái này cũng hơi bị quá đáng rồi đấy! Thời gian ném ám khí của ba người kia có trước có sau, không cần đổi tay! ]

[ Tiêu rồi, tiêu rồi, mấy cây nến của chủ kênh thể nào cũng bị ném trúng, ]

Tốc độ bay của ám khí nhanh vô cùng, đa số mọi người còn chưa kịp đăng bình luận, tâm tình cũng cực kì căng thẳng, dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, phi tiêu và hạt châu gỗ va vào nhau.

Thanh niên tóc vàng hồi hộp nắm góc bàn, hai mắt nhìn chằm chằm hiện trường thi đấu, tâm tình cũng không thấy thoải mái —– không hiểu sao gã cảm thấy góc độ ném ám khí của Giang Chước có hơi nghiêng. Theo những gì cậu thể hiện ở vòng 1, lỗi đơn giản như vậy không nên xuất hiện. Gã cảm thấy không hợp lí, lập tức liền hấy những hạt châu gỗ chạm vào phi tiêu đột nhiên nổ tung giữa không trung!

Khoảng khắc ấy trong mắt người hiểu ám khí như thước phim quay chậm, phi tiêu rơi xuống, những mảnh ngọc gỗ lại lập tức bay về bên cạnh, hai bên trái phải lại đổi chỗ cho nhau!

Thanh niên tóc vàng cực kì sợ hãi, lập tức hiểu được mục đích của Giang Chước, thầm nghĩ không xong rồi, nhưng đã muộn.

‘Phù phù’ vài tiếng, gã trơ mắt nhìn những cây nến bên mình tắt phụt, mà những phi tiêu hướng Giang Chước đều bị các mảnh nhỏ đánh rơi.

Một cơn gió nhẹ thoáng qua, ngọn nến bên Giang Chước hơi chớp rồi lẳng lặng trở lại bình thường.

Khống chế sức lực tuyệt diệu đến vậy không thể nào là may mắn. Ba người bọn họ đến giờ mới nhận ra, những hạt châu gỗ không phải do tiếp xúc với phi tiêu nên mới vỡ mà bị Giang Chước dùng tay không bóp vỡ, lúc này xem góc độ chính để chúng nó bị lực của phi tiêu làm tách ra.

Chiêu này cực kì tinh xảo, tính toán kĩ càng từ phương hướng đến sức lực, càng phân tích càng cảm thấy kì diệu, người xem xung quanh đa số cũng là người trong nghề, tự nhiên biết chiêu vừa rồi kinh diễm đến mức nào, mọi người im lặng một lát, sau đó một tràng khen ngợi và trầm trồ vang lên.

Ánh sáng của nến lướt qua lông mi Giang Chước, lưu lại những vệt màu đỏ, cậu bình tĩnh đặt những hạt châu gỗ còn thừa trên bàn, tùy ý dùng khăn lau vụn gỗ trên tay.

“Cảm ơn.” Giang Chước thản nhiên nói: “Hiệp tiếp theo thôi nhỉ?”

Đến lúc này ba người đang làm đối thủ của Giang Chước mới nhận ra vì sao Tống Linh thấy cậu lại vui vẻ ra mặt như vậy —- cô biết, Giang Chước xuất hiện là biết thắng thua thế nào rồi.

Người đứng nhất về ám khí trong ba người là tên đeo kính, gã sở dĩ dám thi đầu cũng vì biết bản thân có trình độ không tồi, cũng vì thế mà gã đóng vai trò tấn công chủ lực, lại không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, bên kia một đấu ba còn thoải mái như vậy.