Edit + beta: Herbicides.
Nói thật, nhóm ba người bọn họ không chấp niệm với món đồ trong hộp hình tròn kia đến mức không có không được, dù sao thứ này không có tác dụng gì với họ, tham gia cuộc thi này chỉ để cho biết và giải trí thôi. Tuy vậy nhưng trước mặt nhiều người thì ai chẳng muốn thắng, hoặc ít nhất có thua thì cũng không khó coi đến vậy.
Tên đeo kính nhỏ giọng bàn luận gì đó với hai tên đồng bọn rồi gật đầu với Giang Chước, cũng không cợt nhả lắm điều như trước, ngắn gọn nói: “Được, bắt đầu đi.”
Trận đấu này không chỉ đấu dũng mà còn đấu trí, vòng thứ 3 bắt đầu, chiến thuật đã lộ nên không thể dùng lại. Lúc này, tên đeo kính nghĩ ra một nước đi sáng suốt. Gã biết được đá chọi đá với Giang Chước không phải ý hay, mà tiêu chuẩn có được chiến thắng là xem hai bên ai có thể dập tắt hết toàn bộ nến của đối thủ trước. Vì thế, tiếng hô bắt đầu vừa vang lên, ba tên không chơi trò hoa mĩ gì mà lập tức ném một cơn mưa phi tiêu bay đến nến của Giang Chước.
Cách này có thể nói là một phương hướng khá chính xác, nhưng không khéo là bản thân Giang Chước cũng nghĩ vậy.
Lần này cậu ra tay lại trực tiếp ném hạt châu trong tay lên bình phong bên cạnh.
Bình phong trong suốt, vật liệu lại rất kiên cố, được chuẩn bị đặc biệt cho cuộc thi này, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tầm nhìn trận đấu của khán giả mà vẫn có thể bảo vệ bọn họ an toàn. Nhưng dù vậy, nhìn thấy những hạt châu gỗ vô cùng khí thế bay thẳng đến, mọi người đều tránh qua theo bản năng.
Giang Chước định làm gì, chẳng lẽ ngại thắng dễ quá nên ném bừa một phen?
Mọi người nghĩ vậy, ngay sau đó liền thấy những hạt châu đập vào bình phong lại vỡ ra, bắn ngược ra y như trận trước.
Đây là một cách đánh mà người ta không thể ngăn lại được, chi nghe ‘vèo’ một tiếng, ánh sáng ở hiện trường đột nhiên tối sầm lại, tất cả ánh lửa của bên ba thanh niên đều tắt phụt.
Hai bên đều chỉ tiến công mà không phòng thủ, như vậy bên ngoài nhanh và chính xác hơn thì sẽ thắng, mà vài giây sau khi Giang Chước dập tắt hết nến của bên đối thủ, nến bên cậu cũng bị mưa phi tiêu của bên đó dập hết.
Nhưng chỉ mấy giây đó thôi cũng đã phân biệt được thắng thua.
[ Mẹ nó, chiêu thức của chủ kênh thần thánh quá đi mất, tôi đây phục sát đất! ]
[ A a a a a a a! Xin thứ lỗi vì tui không biết nói gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại để thể hiện nội tâm kích động..... A a a a a a đẹp trai quá đi! ]
[ Vừa rồi tim tui suýt thì bay ra khỏi họng, sợ chỉ lệch chút là kiếm củi ba năm thiêu một giờ*, thiếu gia của tôi quả nhiên vẫn là thiếu gia của tui. ]
(*) Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: Tốn nhiều công sức để rồi mọi thứ đổ sông đổ biển.
Tên đeo kính lặng nhìn ngọn nến trước mặt, thân thể vẫn còn đang ở trạng thái vừa ném phi tiêu, sau một lúc lâu, gã quăng hết mấy phi tiêu trong tay xuống, vuốt mặt ngồi lại, nói với Giang Chước: “Anh thắng.”
Người này tuy miệng lưỡi không ra gì nhưng làm việc cũng minh bạch, đẩy thanh ngọc như ý Tống Linh đặt cược, mặt dây chuyền của Giang Chước cùng với hộp đựng đá Bất Trú trên bàn qua, tỏ vẻ nguyện ý chịu thua.
[ Ta da ta da!
★, °:. ☆( ̄▽ ̄)$:
. °★ Chúc mừng chủ kênh quang vinh nhận được danh hiệu Hoàng tử ám khí!
Phần thưởng: Vương miệng trên đầu, một tấm áo choàng, một đôi giày cổ cao, một bộ đồ hoàng tử!
Chúc mừng chủ kênh được xuất hiện trên ‘Bảng chủ kênh bạo lực’..... ]
Theo thông báo của APP, filter lập thể ảo diệu bắt đầu có hiệu lực, trong mắt khán giả, quần áo Giang Chước lập tức thay đổi, trên đầu đội vương miện màu vàng, mặc bộ đồ hoàng tử màu xanh và trắng, bên vai trái rũ xuống một dải lụa màu vàng, lưng cài áo choàng, chân đi giày cổ cao khiến thân thể càng có cảm giác cao ráo mảnh khảnh, khí chất cao ngạo lãnh diễm tựa như đóa hoa hồng nở dưới ánh trăng nơi sa mạc.
So với sự lạnh lùng bá đạo tổng tài hay đáng yêu của tai mèo, tạo hình này lại càng dễ thu hút trái tim thiếu nữ, fan chưa kịp đăng bình luận hét chói tai, APP lại tiếp tục thông báo:
[ Đing! Sau khi đo lường và kiểm tra, độ dữ tợn của chủ kênh chưa đạt tiêu chuẩn, độ cường tráng chưa đạt tiêu chuẩn, độ kinh hoàng cũng chưa đạt tiêu chuẩn, giá trị nhan sắc lại quá cao làm những người khác trên bảng bạo lực không thoải mái, gửi report! ]
[ Đang xử lí..... ]
[ Chúc mừng chủ kênh được xuất hiện trên ‘Bảng nhan sắc tuyệt trần’! ]
Khán giả: [..... ]
Lòng ghen tị của mấy người bạn trên ‘Bảng chủ kênh bạo lực’ lớn ghê.
Nếu lúc này Giang Chước xem điện thoại, có lẽ tâm tình sẽ chẳng vui vẻ gì, may rằng sự chú ý của cậu đang được đặt ở phần thưởng vừa có được, không rảnh bận tâm chuyện khác.
Thứ mình muốn đến tay, Giang Chước vẫn chưa lộ ra vẻ vui mừng, sau khi trả lại ngọc như ý cho Tống Linh, cậu tùy ý ném mặt dây truyền ngọc tía giả cả xa xỉ kia vào túi, cuối cùng, ngón tay hơi lướt qua cái hộp tròn.
“Ba vị có biết đây là thứ gì hay không?” Giang Chước hỏi.
Bọn họ đã mất đồ mà Giang Chước đột nhiên hỏi lại làm mấy thanh niên tuổi còn trẻ kia giật mình, thanh niên tóc vàng nói: “Bên trong là đá Bất Trú —- có vấn đề gì sao?”
Gã hiểu sai ý, tưởng Giang Chước thấy không đủ giá trị, vội nói: “Tuy nói thứ này trừ để cho đẹp và cho lạnh thì không có tác dụng gì lớn với người bình thường, nhưng nơi nó được hình thành là núi Hô Vân, hiện không thể tìm được nữa..... Anh thắng rồi còn gì, đừng có bảo chúng tôi phải thêm đồ đấy nhé?”
Giang Chước mỉm cười: “Đương nhiên là không.”
Cậu chỉ xác nhận xem đối phương có biết lai lịch và độ quý giá của đá Bất Trú hay không, lỡ bọn họ không biết giá trị của nó nên mới tùy tiện lấy đi cá cược, Giang Chước không tốn đồng nào mà dễ dàng lấy được thì có hơi thiệt cho bên kia. Từ trước đến nay cậu làm việc quang minh chính đại, vì Vân Túc Xuyên, bắt buộc cậu phải có được đá Bất Trú, nhưng muốn lấy được nó không thể dùng các chiêu thức hãm hại lừa gạt.
Tuy vậy nghe bên kia nói, thứ này vô cùng hữu dụng với Vân Túc Xuyên nhưng đối với người bình thường đủ tim đủ phổi thì trừ hiếm lạ ra cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu hai bên cùng vui thì Giang Chước cũng an tâm, thu ngón tay, cầm lấy chiếc hộp, đứng dậy bắt tay với ba người kia: “Dù sao thì tôi cũng gia nhập sau trong trận đấu này, có thể đấu với ba vị là may mắn của tôi. Hôm nay coi như kết thêm bạn, tiền phi tiêu của ba người anh em này tính vào hóa đơn của tôi, sau này chúng ta cơ hội thì gặp lại.”
Lời này nói ra làm sắc mặt ba thanh niên tốt hơn không ít, ngay cả hảo cảm người xung quanh với Giang Chước cũng tăng lên, thầm nghĩ người này được lợi mà vẫn không làm mất thể diện của bên kia, hành xử thật trọn vẹn, không biết là trò giỏi nhà nào.
Trận đấu qua đi, cuối cùng hai bên trao đổi đồ trong không khí hòa bình hữu hảo, ngay cả quần chúng quan sát cũng cảm thấy mĩ mãn, hết lời ca ngợi, mà người khởi xướng trận đấu, Tống Linh, lại bị quên mất.
“Còn.... tôi.... thì.... sao.... ” Tống Linh yếu ớt kháng nghị, kéo tay áo Giang Chước: “Anh gì ơi, hình như anh quên gì đó? Viên đá này tôi nhắm đến trước mà!”
“Chị gái.... à không, bạn gái à.” Giang Chước không chút khách khí rút ống tay áo ra khỏi tay Tống Linh: “Vừa rồi không phải cô nói tôi là người yêu cô sao? Của cô là của tôi, xa lạ như vậy làm gì?”
Tống Linh: ”...... “
Giang Chước thấy vẻ mặt nghẹn lời của cô, hiếm khi nở nụ cười: “Được rồi, nói đùa chút thôi. Chuyện này không phải không thể thảo luận, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
Tống Linh cảm thấy nụ cười này của cậu không có ý tốt, bỗng cảm thấy không đúng lắm, vừa rồi cô một lòng muốn thắng, IQ bị mong muốn có được bảo vật chiếm hết, đến lúc này mới đột nhiên nghĩ ——
Sao tự nhiên Giang Chước vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, lại còn ngồi bên cạnh mình?
Tống Linh đột nhiên kinh sợ, bước chân lặng lẽ lùi về sau, nói: “Không cần không cần, tình hình là, tôi thấy anh cũng có vẻ bận rộn, tôi đi trước..... “
Nụ cười của Giang Chước nhạt đi, đuôi lông mày hơi nhếch lên: “Cô Tống, dùng xong thì vứt, trong mắt cô tôi rẻ mạt như vậy sao?”
Đúng lúc này, một màn kì quái xảy ra.
Ngay khi lời nói của Giang Chước kết thúc, toàn bộ đèn trong sảnh tắt phụt, xung quanh tối đen, mà trên cái bàn ngay cạnh bọn họ, một ngọn nến trắng bỗng sáng lên.
Ánh sáng đo đỏ của nến im lìm mà ảm đạm.
Tống Linh: “Anh, anh, anh muốn làm, làm, làm gì?”
Giang Chước: ”..... Không phải tôi!”
Trong âm thanh kinh ngạc và nghi vấn của người xung quanh, chuông điện thoại Giang Chước vang lên, cậu ‘Alo’ một tiếng, đầu bên kia là Vân Túc Xuyên.
Bên kia truyền đến tiếng còi không dứt, nghe có vẻ là tiếng còi xe khi tắc đường, khi ấn nghe máy, Giang Chước còn nghe được tiếng mắng cáu kỉnh của Vân Túc Xuyên: “Định mệnh.”
Rất ít khi hắn như vậy, Giang Chước nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Giọng Vân Túc Xuyên gần như cất lên cùng lúc với cậu: “Cậu bây giờ còn ở trong cuộc thi giành bảo vật không?”
Giang Chước trả lời: “Ừ, nơi này......”
Vân Túc Xuyên: “Ra khỏi đấy ngay!”
Giang Chước cẩn thận nhìn ngọn nến trắng đang cháy, một tay khác không cầm điện thoại lặng lẽ đưa vào túi, nắm lấy một tấm bùa, con thỏ bông đang giả chết run rẩy trong túi cậu. Chân cậu lùi vài bước về sau, giọng nói thong thả trầm ổn đối lập với sự vội vàng của Vân Túc Xuyên: “Cậu nói muộn rồi. Vừa nãy chỗ này mất điện, trước mặt tôi có một ngọn nến sáng lên, không biết có ý gì —- “
Nói đến đây, Giang Chước hơi dừng lại, đột nhiên cảm thấy cảnh trước mặt giống như có người đang tế bái mình, có chút quá trớn.
Lòng Vân Túc Xuyên trầm xuống, lúc này đường đã hết tắc, hắn vội đạp chân ga, giọng điệu dồn dập: “Tôi đang đến đây, cách xa chỗ đó một chút, vừa rồi tôi nhận được tin có u linh trà trộn vào cuộc thi, hình như muốn lấy món bảo vật gì đó.”
Giang Chước hơi rùng mình, lập tức hiểu được nguyên nhân Vân Túc Xuyên sốt sắng đến vậy.
Cái tên u linh này, trong mắt người bình thường chỉ đơn giản là tấm vải đục hai lỗ bay lòng vòng, nhưng thứ được Vân Túc Xuyên trịnh trọng nói tới không đơn giản như vậy.
Trên thực tế, u linh không thuộc phạm trù các loại quỷ hồn bình thường mà thuộc một loại sinh vật siêu nhiên khác. Đặc tính của chúng hơi giống ma cà rồng bên châu Âu, nhưng cấp thấp hơn. U linh có thân thể thật nhưng khác với người bình thường, máu không chảy, không có trái tim hay bộ não, hành động nhanh nhẹn lại gian xảo, có khả năng tự lành vết thương nhưng không có tình cảm. So với con người thì chúng lại càng giống một con thú tàn bạo mà lại có trí tuệ, lấy giết chóc làm thú vui.
Giống loài nguy hiểm này đã từng bị người huyền môn vây bắt truy đuổi, hiện số lượng không còn bao nhiêu, cũng rất ít khi xuất hiện ở nơi có nhiều người. Sự xuất hiện của nó đại diện cho máu me và chết chóc.
Mà trong cuộc thi náo nhiệt thế này mà có một con u linh không khác gì người thường trà trộn vào là chuyện vô cùng đáng sợ —– bọn chúng có thể tùy thời giết người mà không bị ai phát hiện.
Ngón tay Giang Chước không khỏi nắm chặt hộp nhỏ lạnh băng trong túi áo. Cậu ý thức được u linh xuất hiện ở đây rất có thể là vì thứ này. Điểm giống nhau của bọn chúng và tiêu là không có tim, đá Bất Trú có tác dụng với Vân Túc Xuyên, đương nhiên cũng có tác dụng với chúng.
Cây nến trắng này như ánh lửa tế người chết, nếu tiếp tục đứng trong vầng sáng này, rất nhanh sẽ bại lộ. Trước mắt lựa chọn tốt nhất là nhét đá Bất Trú vào người ai đó trong phạm vi ánh lửa, chờ u linh bị ‘mồi câu’ này hấp dẫn ra thì cậu có thể hành động.
Trong nháy mắt, ánh mắt Giang Chước đảo qua người Tống Linh sau đó quyết đoán thô bạo đẩy cô ra khỏi phạm vi ánh nến.
“Nhanh chạy ra ngoài hét lên, nói có u linh trà trộn vào đây, đừng lộ ra tung tích của cô.”
Khi hai người lướt qua nhau, Giang Chước hơi nghiêng đầu, nhanh chóng thì thầm những lời này bên tai Tống Linh, mà viên đá Bất Trú vẫn được cậu nắm chặt trong lòng bàn tay như trước, chưa từng buông lỏng.
Vì đột nhiên mất điện nên Tống Linh có hơi rối, nghe được hai chữ ‘u linh’ lại càng rùng mình hơn, bước chân dừng lại theo bản năng, lại bị Giang Chước đẩy một cái, loạng chà loạng choạng chúi đầu vào bóng tối, suýt thì ngã xuống. Trong chớp mắt, suy nghĩ của Tống Linh thông suốt đến lạ, thuận thế nhào vào góc tường, hung hăng lấy điện thoại, che miệng ghi âm hai câu, sau đó chỉnh âm lượng lớn nhất, đau lòng ném nó từ lầu hai ra ngoài.
Giọng nữ chói tai vang lên trong âm thanh nghi ngờ hoặc bàn luận của mọi người, tạo nên càng nhiều tiếng xôn xao: “Có u linh trà trộn vào đây! Có u linh trà trộn vào đây! Mọi người chú ý người bên cạnh!”
Giọng nói vang lên ba lần, sau đó cùng với tiếng ‘choảng’ làm người ta tan nát cõi lòng, cái điện thoại rơi xuống đất, hỏng luôn.
Những người còn đang mờ mịt xung quanh lúc này mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, bắt đầu chú ý đến người bên cạnh, cũng có người muốn ra ngoài, thế nhưng không gian này có vẻ đã biến thành một mê hồn trận cỡ lớn, đi mấy vòng lại về chỗ cũ.
Giang Chước cũng nghe thấy tiếng hét của Tống Linh, thầm nghĩ vị này đúng là nhiều mưu ma chước quỷ, nhờ cô ta quả là lựa chọn chính xác. Cậu vươn đến cái bàn phía trước, lấy ra hạt châu gỗ cuối cùng còn trong hũ, nhỏ giọng niệm một câu chú văn, giơ tay chém ra, hạt châu rơi xuống.
Thủ pháp này hiển nhiên tàn nhẫn và quả quyết hơn trận đấu vừa rồi nhiều, hạt châu tựa như có kinh văn lóe qua, trực tiếp đánh trúng ngọn nến trắng, dập tắt ánh sáng quỷ dị cuối cùng còn lại, sau đó Giang Chước bước đi.
Cùng lúc đó, một đôi mắt trong bóng tối đã tìm được mục tiêu, lập tức không để ý đến người khác, giơ hai cây gậy bằng xương trong tay lên, vị trí của Giang Chước xuất hiện một chữ thập.
Một cánh tay bỗng nhiên không biết từ đâu đến nhảy lên như vật sống, chộp đến hướng Giang Chước.
Đáng tiếc Giang Chước đã đoán trước được, sau khi dập tắt lửa thì không đứng yên mà nhanh chóng lặng lẽ trốn vào bóng tối, bởi vậy đòn tấn công đánh vào không khí, cánh tay đụng phải hạt châu trên mặt đất, nháy mắt hóa thành một chùm khói.
U linh tựa như không bị bóng tối cản trở, trong đám người nhìn màn này từ xa, khóe môi lộ ra ý cười cổ quái mà cay nghiệt, cất bước đi đến cầu thang bắt buộc phải đi qua để xuống tầng, nghênh hướng Giang Chước rời đi.
Trên bàn, những món bảo vật tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Khi mắt người ta thích ứng với bóng đêm có thể dựa vào chúng mà nhìn được qua qua.
Giang Chước đẩy đám người xung quanh ra, bước nhanh về phía trước, làm ra tư thế chuẩn bị xuống tầng, đến khi vừa đến đầu cầu thang lại đứng đó một lúc, sau đó nhanh chóng quay người, đi về hướng kho chứa rượu cho khách ở bên sườn tầng 2. Hành vi lòng vòng này của cậu không bất ngờ, trong không gian này hẳn đã bị yểm không ít trận pháp, đi vài bước sẽ choáng đầu mà chuyển hướng, bên cạnh cậu cũng có không ít người chạy lung tung.
Dám đơn độc xuất hiện ở cuộc thi giành bảo vật của giới huyền học như thế này chắc chắn đám u linh này không tầm thường, tối thiểu nó có thể tránh được sự nhận biết của pháp khí, chỉ cần có thể trà trộn vào đám đông thì nó đã có lá chắn tự nhiên.
Dưới tình huống này, Giang Chước không dám hợp tác với ai vì cậu không biết trong bóng tối có bao nhiêu kẻ thù đang rình rập, mỗi người cậu gặp được đều không biết bạn hay thù.
Tương tự như vậy, u linh vốn đã phát hiện ra Giang Chước cũng có chút kiêng dè, một khi nó bại lộ bản thân, thậm chí lộ ra mình đang truy đuổi Giang Chước, chẳng những rất có thể bị những pháp sư thuật sĩ bên cạnh tấn công mà đến đồng đội cũng có thể xuống tay để độc chiếm đá Bất Trú.
—– Dù sao trong từ điển của đám u linh bọn chúng không có thứ gọi là tình hữu nghị.
Dưới tình huống như vậy, hai bên tiến hành một cuộc truy đuổi im lặng mà gấp gáp.