App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 72




Edit + beta: Herbicides.

(*) Nguyên gốc là Tu la tràng: Một tình cảnh mà mối quan hệ của những người trong đó rất phức tạp, ví dụ như tình tay ba hay tương tự. Từ này vốn bắt nguồn từ phật giáo, nghĩa là ‘chiến trường thảm khốc’, miêu tả chiến trường trong cuộc chiến của A Tu La và Đế Thích Thiên.

Giang Chước vẫn duy trì thái độ hoài nghi cao với lời nói của Tống Linh, nghi ngờ hỏi: “Sao bọn chúng biết tôi ở đây?”

Là tiêu, cảm giác của Vân Túc Xuyên nhạy cảm hơn một chút, cảm nhận được có người tiếp cận, nhìn Giang Chước: “Trên người cậu dính máu của u linh đúng không? Bọn chúng có thể ngửi ra mùi máu của đồng loại.”

“Vậy nhanh cởi quần áo ra đi.” Tống Linh nghe được động tĩnh cách đó không xa truyền đến, vội lo lắng thúc giục.

Giang Chước cũng hiểu được, quyết đoán cởi áo, bóp chặt trong tay, áo hóa thành tro bụi.

Vân Túc Xuyên và cậu rất ăn ý, lúc Giang Chước cởi áo cũng đồng thời cởi cúc cáo của mình. Hắn sau khi ra khỏi tòa nhà công ti điều hòa 26 độ liền vào ngồi luôn ô tô cũng có điều hòa, không cảm nhận được cái nóng của mùa hè, dưới lớp áo sơ mi ngoài còn có áo phông ở trong, vừa lúc có thể cởi ra cho Giang Chước mặc.

Lúc cởi quần áo, hắn còn không quên cảnh cáo Tống Linh: “Đừng nhìn trộm đấy, nếu không tôi chọc mù mắt cô.”

Tống Linh: “Tôi thà tự chọc mù mắt chứ chả thèm nhìn anh làm gì.”

Cái tên Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng khá nổi tiếng giới huyền học, nhưng sau hai lần giao tiếp, cảm giác thần thánh lúc trước mất sạch. Bản thân mình tốt xấu cũng là một cô gái, thế mà hai tên này một tên thì lạnh lùng, một tên thì mỉa mai trào phúng, không cho nhau tí mặt mũi nào, quả thực xứng đáng cả đời FA.

Tống Linh thấy hai tên này cứng mềm không ăn, lấy lòng bọn họ chỉ tổ chuốc lấy ghét bỏ, đốp chát lại Vân Túc Xuyên xong lạnh nhạt nhắc nhở: “Anh cởi đồ không kịp rồi.”

Sau khi cô nói xong, Vân Túc Xuyên cũng nhận ra hơi thở của u linh đang tiếp cận.

U linh lúc trước gặp Giang Chước đã bị thương, sẽ không tự đến đây, những u linh đến lần này cũng không nhận ra Giang Chước, chỉ có thể phân biệt bằng giọng nói và hành động, trong lòng bọn chúng còn kiêng kị, không dám tùy tiện ra tay nên tạm thời chưa đến mức phải cứng đối cứng.

Một giọng nói vang lên: “Bên này quả nhiên có người, cũng tốt, chúng ta có thể tìm thêm mấy người giúp đỡ để đánh nát cái trận pháp này.”

Tuy lời nói của bên kia chẳng có vấn đề gì, nhưng sau khi được Tống Linh nhắc nhở, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều cảm thấy trong giọng nói đó chứa sự chờ mong giả tạo.

Quả thật không còn kịp mặc lại quần áo, đôi tình nhân còn đang chiến nhau kịch liệt sau cửa cho Vân Túc Xuyên linh cảm, hắn bất chấp cầm quần áo ném lên mặt đất, xoay người đè Giang Chước dưới thân, cố ý tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Ai đó?”

Khi nghe Vân Túc Xuyên nói, Tống Linh đã thông minh trốn qua một bên, chỉ nghe thấy người vừa đến giới thiệu: “Xin chào, tôi là đệ tử môn phái Thừa Thiện, tên Trương Hạo, đây là Vương Mật, sư đệ tôi, chúng tôi đang bàn nhau tìm vài người hợp tác thoát khỏi nơi quái quỷ này.”

Giang Chước bị Vân Túc Xuyên nửa đè lên, sau lưng còn được hắn tri kỉ lót cái áo, vốn thấy kì quặc, thầm nghĩ muốn chờ hai u linh đến gần thì cùng nhau giết chúng, nhưng nghe hai kẻ mới đến giới thiệu lại hơi ngoài ý muốn. Cậu thì thầm với Vân Túc Xuyên: “Đến đây có 4 người, hai người nói chuyện ở phía trước không phải u linh, đúng là người Thừa Thiện môn.”

Lũ u linh kia quả thật gian xảo, chắc chúng đã nghe từ đồng bọn biết Giang Chước khó đối phó, bởi vậy không tùy tiện tới, còn lừa hai đệ tử lên trước, bản thân thì trốn một bên chờ thời cơ để hành động, chỉ sợ định sẽ ra tay ngay khi xác định được thân phận Giang Chước. Hai vị phía trước thì ngốc nghếch ngây ngô muốn tìm mắt trận, còn chưa biết bản thân đã bị lợi dụng.

Lúc này khoảng cách của Giang Chước và Vân Túc Xuyên khá gần nhau, khi nói cậu hơi nâng thân lên, kéo Vân Túc Xuyên xuống, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng thổi vào gò má hắn.

Trong bóng tối, ánh sáng nhàn nhạt mông lung chiếu lên gương mặt cậu, có thể thấy được hình dáng ngũ quan tuấn tú cùng một vết thương rất nhỏ do lúc trước đánh nhau gây ra, làm người ta đau lòng, lại càng làm người ta mê muội.

Tay chân hai người chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể cũng truyền qua nhau, cảm giác thân thể người bên dưới bị mình kề cận sít sao làm tim hắn dường như đập mạnh trong phút chốc, còn có rung động không thể kiềm chế từ từ trào lên, khó lòng nhịn xuống!

Tất cả mọi chuyện tựa thực tựa mơ, khiến người ta nguyện trầm mê trong đó, trong lòng Vân Túc Xuyên biết mình phải làm gì đó nhưng trong mắt chỉ có gương mặt người kia, làm hắn luyến tiếc rời mắt.

Giang Chước: ”.....?”

Cậu véo eo Vân Túc Xuyên.

Trương Hạo và Vương Mật hỏi chuyện xong không thấy trả lời có hơi buồn bực, nhưng bọn họ đoán mắt trận ở chỗ này, hai người không thể không qua xem.

Tính tình Vương Mật nóng nảy, tiến lên vài bước: “Này, phiền nhường đường một chút, các người —–“

Nói còn chưa xong, cậu ta đã nhìn rõ khung cảnh trước mặt, cứng họng sững sờ tại chỗ.

Lúc này, trong lòng cậu ta dâng lên ý nghĩ giống y chang Vân Túc Xuyên lúc vừa rồi —– lúc nào rồi mà còn chim chuột nhau, gan to thế!

Vân Túc Xuyên bị Giang Chước véo liền phục hồi tinh thần, mất hứng nói: “Nhường cái gì mà nhường, không thấy bên này đang bận à, lách qua đi!”

Vương Mật: ”..... “

Đụng tới chuyện này cũng không có cách nào, cậu ta cố nén xấu hổ, cẩn thận vòng qua người Vân Túc Xuyên, sau đó đương nhiên cũng gặp cánh cửa nhà kho kia, xoay tay nắm cửa, đẩy ra. Cửa phòng chứa đồ mở ra lần thứ hai, cũng vẫn không ảnh hưởng đến đôi nam nữ với lư hương hình rắn kia.

Vương Mật: ”..... “

Đúng là điên mẹ rồi! Lũ người thần kinh này, bây giờ còn đang bị nhốt mà cả đám bị làm sao vậy, đói khát thèm thuồng nhau đến vậy sao??? Hả?!

Trong lòng cậu ta là muôn vàn giông tố, sắc mặt bên ngoài lại tỏ vẻ cạn lời, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Giang Chước nhân cơ hội đẩy Vân Túc Xuyên ra, mặc áo vào.

Vân Túc Xuyên đuổi người: “Đẹp chưa? Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì phắn đi đi!”

Thừa Thiện môn hết lòng tin phật, trong môn phái còn có không ít người xuất gia, sắc mặt Vương Mật vặn vẹo: ”..... Ai thèm xem!”

Chỗ hẹp nên Trương Hạo không chen vào, cao giọng hỏi người sư đệ đã bị cay mắt của mình: “Thế nào, ở đó có mắt trận không?”

Vương Mật vô cùng ảo não, không biết vì sao người ta không hổ không thẹn mà người bị khó xử lại là mình, bất chấp Giang Chước ở ngay bên cạnh mà tức giận nói: “Không phải mắt trận! Một đôi ở ngoài một đôi ở trong cấu kết với nhau, bên cạnh còn có cái lư hương hình rắn, sao mắt trận có thể ở đây chứ!”

Vì bản thân cậu ta đứng xa Trương Hạo nên âm lượng không nhỏ, không chỉ Trương Hạo nghe thấy mà hai u linh đứng xa hơn chút cũng nghe thấy. Bọn chúng nhìn nhau, cảm thấy Giang Chước không ở đây, trên người cậu có đồ chúng cần, phải nhanh chóng tìm được, nếu bị đồng bọn khác nhanh chân đến trước thì không tốt.

Hai u linh trao đổi ánh mắt, đồng thời xoay người bước đi.

Lúc bọn chúng rời đi, Vương Mật và Trương Hạo cảm thấy hơi thất vọng, cũng đi ra ngoài, Tống Linh vốn đứng ở vị trí bên ngoài theo dõi, mắt thấy hóa giải nguy cơ thành công, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ ra hiệu với Vân Túc Xuyên.

“Ô, cô, cô là.....”

Bên này Tống Linh vừa buông tay, Trương Hạo đi qua cô bỗng dừng chân, kinh ngạc nhìn Tống Linh: “Cô không phải là bạn gái người thắng cuộc đấu ám khí kia sao? Bạn trai cô lợi hại thật đấy! Tôi vốn muốn đến làm quen mà tự nhiên mất điện, hai người có ở cạnh nhau không?”

Anh ta vừa nói vừa nhìn xuống theo bản năng, vừa lúc thấy Giang Chước vừa đứng dậy, trợn tròn mắt.

Hai người này lúc trước đã xem Giang Chước đấu ám khí với người đeo kính.

Giang Chước: ”..... “

Tống Linh: ”..... “

Vân Túc Xuyên: ”??? “

Trương Hạo: “!!!”

“Anh, anh, anh.....” Tính cách Trương Hạo thành thật, đột nhiên nhận ra mình hình như phát hiện chuyện ghê gớm nào đó, nhất thời chỉ biết lắp bắp, quay đầu nhìn Tống Linh, không nói nên lời.

Cậu chàng này không phải bạn trai cô gái kia sao? Vừa rồi còn thắng trận đấu cho người yêu, sao chưa thấy mấy giây đã đi ôm ôm ấp ấp người khác —– còn là đàn ông!!!!

Hai u linh sắp rời đi thấy tình hình có biến thì dừng chân, trong nháy mắt, người phản ứng nhanh nhất lại là Tống Linh.

“Sao lại là anh!” Cô phẫn nộ chỉ vào Vân Túc Xuyên, gào lên với Giang Chước: “Thằng này là ai! Anh dám lén lút cùng một thằng đàn ông khác sau lưng tôi?!”

Giang Chước: ”..... “

Năng lực phản ứng của Vân Túc Xuyên vốn rất nhanh nhạy, lúc trước không biết lúc trước Giang Chước và Tống Linh đóng vai tình nhân nên có vẻ kinh ngạc, lúc này từ vẻ mặt và đối thoại của hai bên hiểu được mọi chuyện, não lập tức vận hành, lợi dụng vẻ kinh ngạc của mình, chất vấn Giang Chước:

“Đây là bạn gái em? Ông đây vì em mà lấy tiền của ba mẹ để qua Hà Lan cùng kết hôn, thế mà em còn có bạn gái? Cô ta có mạnh mẽ có đẹp trai như anh không?”

Giang Chước bị hai diễn viên chuyên nghiệp tấn công, cuộc đời khó có một lần nghẹn lời: “Tôi.....”

Tống Linh không ngờ Vân Túc Xuyên bỉ ổi như vậy, diễn trò còn không quên công kích cá nhân, cả giận nói: “Ơ hay anh này nói chuyện hơi quá đáng đấy nhé! Cái gì mà so với chẳng sánh, tôi là bạn gái chính thức của anh ấy, chúng tôi yêu nhau 2 năm rồi!”

“Giang Chước hóa ra em lừa anh làm loạn bên ngoài tận 2 năm.” Vân Túc Xuyên bi phẫn nói: “Hai năm thì có là gì, tôi đây 3 tuổi đã quen em ấy rồi! Tôi thích em ấy hơn 20 năm!”

Giang Chước: “Cậu..... “

Đôi sư huynh sư đệ Vương Mật và Trương Hạo hoàn toàn dại ra, nhìn bên này xem bên nọ, vừa rồi thấy làm con gái thật không dễ dàng, hiện tại nhịn không được mà thương cảm cho Vân Túc Xuyên. Dù sao tình cảm hơn 20 năm bị phản bội thì thật sự rất thảm thương. Cậu trai này cũng thật là, lớn lên đẹp trai mà sao lại tra như thế!

Tống Linh bị Vân Túc Xuyên lên án thì ngẩn người, bỗng dưng thông minh đột xuất, ném ra một câu: “Nhiều năm như vậy mà còn chưa giữ chặt được trái tim anh ấy, tôi thấy anh về sau chả còn hi vọng gì đâu.”

Vân Túc Xuyên: ”......”

Mẹ kiếp, hắn phải đập chết con mẹ này!

Tống Linh vô tình một hit chí mạng mà thắng lợi, đâm trúng trái tim thiếu nam yếu ớt của Vân Túc Xuyên.

Khán giả trong phòng live stream vốn đang xem phim trinh thám chấn động và hồi hộp, tình cảnh bỗng thay đổi đột ngột, chạy theo hướng hề hước như vậy.

Tất cả mọi người cười muốn điên.

[ Ha ha ha ha ha ha chị gái này giỏi, Vân Phiêu Phiêu khóc đến nơi ha ha ha ha, thật xin lỗi, đây là câu chuyện buồn sao tui lại cười! ]

[ K.O, tan nát cõi lòng luôn a ha ha ha. ]

[ Không đùa đâu, tôi cảm thấy Tống Linh vô tình nói ra chân tướng rồi. ]

[ Đúng đúng đúng, ban đầu mọi người đùa về Xuyên ca và Muỗng Nhỏ, tôi còn nghiêm nghị bảo đừng làm phiền đến người thật, bây giờ lại thấy họ real phết. ]

[ Bình luận đừng hiện lên nữa, tui muốn coi vẻ mặt của Muỗng Nhỏ! ]

Biểu cảm Giang Chước không chút nào thay đổi, hai người kia thế mà lại ăn ý ụp lên đầu cậu hình tượng tra nam, diễn theo thì cậu ngại mất mặt, mà không diễn theo thì không lui đi được. Cậu ghét bỏ và khó xử đến mức APP cũng cảm giác được, thân mật phát ra đề nghị:

[ Gợi ý: Sử dụng lời thoại kinh điển —– “Xin hai người đừng vì tôi mà đánh nhau!” ]

[ Phối hợp cùng lời thoại: Vẻ mặt bạch liên hoa*.

(*) Bạch liên hoa (hoa sen trắng): Giống từ trà xanh, dùng để mỉa mai những người giả bộ ngây thơ yếu đuối đáng thương để có được sự thiên vị của mọi người.

Yêu cầu: Điềm đạm đáng yêu, hai mắt rưng rưng, ba phần cầu xin bảy phần kinh hoảng, hai tay nắm lấy quần áo hai người, nhu nhược bất lực mà đứng giữa, xin nhớ không cần nắm chặt quá, lỡ có xung đột bạo lực xảy ra cũng có thể chạy trốn kịp thời.

—– Nếu trốn không kịp thì xin mời nằm xuống giả chết, đừng phản kháng! ]

[ Kĩ năng trên được chuẩn bị cho kiều thê đào hôn*, nếu cần thêm, mời đến cửa hàng của APP tìm ‘Bí kíp sống sót cho kiều thê khi vướng phải tình tay ba’, click vào để mua [link]. ]

(*) Đào hôn: chạy trốn khỏi lễ cưới của mình.

Giang Chước cảm thấy nếu lập trình viên của APP nói linh tinh thêm một thời gian nữa thì về sau cậu không muốn lấy vợ mất. Cậu vô cùng lãnh khốc vô tình từ chối vụ bán hàng đa cấp này: “Không cần.”

Cậu bước nhanh đến chỗ hai người đang càng ngày càng tình cảm chân thật mà xắn tay áo đánh nhau Vân Túc Xuyên và Tống Linh, đẩy bọn họ ra, nhíu mày nói: “Đừng có cãi nhau, có gì đáng mà cãi.”

Đôi sư huynh sư đệ Trương Hạo và Vương Mật mải xem hiện trường đánh ghen đến mức quên bước đi.

Lúc trước xem thi đấu ám khí, bọn họ đứng xa xa xem cuộc chiến, ai cũng sùng bái người tài giỏi, ấn tượng đầu tiên của bọn họ với Giang Chước rất tốt, còn bàn nhau làm sau để làm quen. Đến giờ lại biết được hóa ra người kia là tên tra nam chơi cả nam lẫn nữ, hai người đều có cảm giác thần tượng sụp đổ, trong lòng vẫn có phần nào đó không tin nổi, nhìn Giang Chước mở miệng, chờ xem có phải cậu sẽ giải thích gì đó không.

Giang Chước có tình có lí nói: “Hai người một người là bạn trai tôi, một người là bạn gái tôi, chẳng có gì mâu thuẫn cả, người một nhà chung sống hòa bình không được sao?”

Trương Hạo, Vương Mật: ”...... ” Không muốn nghe nữa, đúng là không biết xấu hổ, trái tim tan nát rồi.

Vân Túc Xuyên nói: “Không có khả năng, không có khả năng đó, em có mình anh là đủ rồi, anh tuyệt đối không cho phép em đi cùng người khác, nếu không thì anh sẽ tự sát! Sẽ chết ngay trước cửa nhà em!”

Lời hắn nói nửa thật nửa bậy bạ, nghe tiếng bước chân vang lên, biết hai u linh cuối cùng cũng bị lừa đi rồi.

Hai u linh đứng góc tường cách đó không xa nghe, bị tạt cả chậu máu chó, tai nghe chủ đề ba người càng nói càng chẳng liên quan cũng mất kiên nhẫn.

Bọn nó chưa gặp Giang Chước, chỉ nghe con u linh bị Giang Chước đánh suýt tàn miêu tả, biết trên người kẻ kia dính máu u linh, hành động một mình, rất lợi hại. Vì thấy đồng bọn chịu thiệt, hơn nữa xung quanh có không ít nhân loại biết pháp thuật, hai u linh này cũng thông minh, không dám tùy tiện hành động nên mới lấy cớ tìm mắt trận để lừa hai người Trương Hạo, bản thân thì âm thầm quan sát.

Hiện tại nghe qua một hồi, có vẻ Giang Chước không phải kẻ chúng muốn tìm, hai u linh còn muốn nhanh chóng tìm được đá Bất Trú nên xoay người rời đi.

Động tĩnh rất nhỏ ấy Tống Linh không nghe thấy nhưng Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhận ra, hai người không nhiều lời, chỉ nhìn nhau đã hiểu được ý người kia. Giang Chước cài cúc áo, vẻ mặt viết ‘kéo quần lên thì không nhớ người’, lạnh như băng nói: “Tùy anh. Các người đúng là phiền, muốn cãi nhau thì cãi tiếp, tôi đi đây.”

Nói xong, cậu thực sự vứt lại cục diện rối rắm, bạc tình bạc nghĩa rời khỏi.

Trương Hạo thật sự không nhìn nổi, lúc Giang Chước lướt qua người mình cản lại một chút, nén giận nói: “Người.... người anh em này, cậu cũng không thể như vậy, bắt cá hai tay vốn là chuyện của cậu mà. Bỏ người ta lại đây thì ra gì? Một là chia tay, hai là một lòng một dạ, dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời chắc chắn chứ?”

Mắt thấy màn diễn dở dở ương ương này sắp kết thúc, Giang Chước vừa thở phào một hơi, không ngờ Trương Hạo lại có tinh thần chính nghĩa như vậy, còn ngăn cậu lại. Cậu dở khóc dở cười nhìn Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên cũng không ngờ còn có vụ này, thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Giang Chước thì ngẩn người, suy nghĩ nhanh chóng, bước đến giữ chặt Giang Chước, bình tĩnh nói: “Có muốn chia tay cũng không được, anh mặc kệ trước kia em qua lại với ai, dù sao em phải đi cùng với anh. Đi, chúng ta đi nói cho ra lẽ.”

Hắn còn không quên quay đầu lườm Tống Linh một cái để cảnh cáo, không giải thích mà túm Giang Chước đi.

[ Cẩu huyết vãi buồn cười vãi ha ha ha ha ha ha ha! ]

[ Không biết vì sao, ban đầu còn cảm thấy xem rất hay ho, xem đến đoạn sau tôi thế mà thấy..... hơi cảm động? ]

[ Chính là cảm giác kiểu ‘không quan tâm rằng em từng làm chuyện có lỗi với tôi, tôi thế nào cũng phải ở bên em’ đó, ui chao ơi, đây chính là tình yêu chứ gì nữa! ]

[ Nói thật từ lúc Xuyên ca xuất hiện ở stream của chủ kênh đến giờ, các câu nói của ảnh câu nào là thật câu nào là đùa tôi không phân biệt được. ]

[ Tui hơi hi vong đây là thật, dũng cảm lên Xuyên ca —- ]

Đừng nói đến khán giả không phân biệt được, đến cả Trương Hạo đứng ngay tại hiện trường cũng tỏ vẻ ngơ ngác. Anh nhìn Vân Túc Xuyên kéo Giang Chước đi, lại sững sờ quay đầu nhìn biểu cảm Tống Linh, cảm thấy cô gái này cũng đáng thương, muốn an ủi hai câu.

“Cô —- “

“Mẹ đôi tình nhân chó chết này.” Mặt Tống Linh đen xì, tràn ngập sát khí nói: “Hôm nay không chia sẽ hai người, bà đây sẽ không phải họ..... Trương!”

Trương Hạo bị lời thề thực ra không có tí tẹo tác dụng nào này dọa sợ, lui về sau theo bản năng, nhìn theo Tống Linh dẫm mạnh chân bước đi.

Trương Hạo: ”...... “

Editor: Hê hê Giang – tra nam – Tiểu Chước:)))))).