App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 79




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Herbicides.

Trong giây lát tiếng kêu góc ngoài cửa sổ đột nhiên to lên, độ ấm trong không khí nhanh chóng giảm xuống, thậm chí giữa mùa hè mà đồ gia dụng đọng một lớp sương giá. Âm khí vô hình tràn đến như thể muốn ăn mòn hết sự sống trong căn phòng, đến cả lớp sương trắng ngần cũng dần bị nhuộm thành màu đen.

Vân Túc Xuyên bấm tay phóng một lá bùa đến chỗ Đan Tĩnh, chiêu này của hắn chỉ để thử, lá bùa bay đi cũng không quá nhanh quá mạnh nhưng vẫn tạo ra một dấu màu vàng trong lớp âm khí dày đặc, nhưng chưa đến trước mặt Đan Tĩnh đã có một mặt nạ quỷ xuất hiện từ hư không, mở ra cái miệng đầy răng nanh nuốt lá bùa của Vân Túc Xuyên, lộp cộp nhai nát nó.

Cái mặt nạ quỷ này do sát khí hình thành.

Vân Túc Xuyên ‘ha’ một tiếng, nói: “Răng lợi được đấy.”

Giọng nói của Đan Tĩnh càng trở nên chói tai trong không gian toàn oán khí: “Các người nói đúng, oán hận của tôi chẳng liên quan gì đến các người, nếu đã như vậy thì, hiện tại thử chịu đựng cảm giác của tôi đi!”

Trong lúc nói chuyện, không gian bắt đầu ‘xoạt’ một tiếng mà thu lại, như một tấm lưới lớn muốn bắt lấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên khẽ cười: “Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.”

Ngay khi hắn nói, không khí xung quanh lập tức biến đổi, Đan Tĩnh bỗng cảm giác được áp lực vô hình nào đó, mạnh mẽ áp bách anh ta.

Không gian đang thu nhỏ cũng dừng lại, Vân Túc Xuyên lấy ngón tay làm kiếm, bấm tay niệm chú, chỉ vào Đan Tĩnh. Ngay lập tức giống như trăng sáng mọc lên, sáng rọi muôn nơi, chiêu này nhìn qua chỉ như một cái vung tay tùy ý nhưng lại mang kiếm khí cuồn cuộn, sau khi chém trúng Đan Tĩnh thì bắt đầu khuếch tán ra xung quanh như thủy triều.

Trong chốc lát sương lạnh khói đen đều biến mất, xung quanh lại trở về trạng thái nhà của Vân Túc Xuyên.

Đan Tĩnh bị một kiếm kia chém đến mất đi hình dạng, hóa thành một đám khói đen, vài lần bay ra tụ lại mới miễn cưỡng khôi phục hình người, cố gắng đứng dậy từ mặt đất, oán hận nhìn Vân Túc Xuyên.

Cho dù khác phe nhưng anh ta thực ra không có thù hận gì sâu sắc với hắn và Giang Chước, thế nhưng hiện tại lại tấn công như muốn lấy mạng nhau, rõ ràng đã rơi vào ma chướng, bản thân không tốt nên không muốn người ta sống vui vẻ.

Vân Túc Xuyên thở dài, chậm rãi thì thầm: “Tự thị tư lượng cừ bất dữ, nhân gian tổng bị tư lượng ngộ(*). Anh hối hận và đau buồn mà còn muốn cả thế giới phải trân trọng sự si tình của anh thì là có bệnh, cần phải trị.”

(*) Tác giả trích thơ nên mình không hiểu đoạn này lắm, hình như nghĩa là con người không thể tránh được suy tư, chúng là chướng ngại trong đời người.

Hắn thong thả bước đến cạnh Đan Tĩnh, nở nụ cười yếu ớt, không dính bụi trần, như thể chiêu kiếm cực kì ngang ngược kia không phải do hắn tung ra.

“Anh nghĩ cuộc tình rạn nứt là do Miêu Hàn Lượng thay lòng đổi dạ đúng không? Không phải, thực ra anh ta chưa từng thật lòng với anh. Ít nhất nếu tôi thực sự thích một người, trong mắt tôi thân phận giới tính người đó thế nào thì cũng là tốt nhất thế giới, tôi sẽ không cảm thấy xấu hổ mất mặt, lại càng không để người đó phải vì tôi mà giả nữ trong sự tủi thân, uống loại thuốc khiến cơ thể bị ảnh hưởng.”

Ngay khi Vân Túc Xuyên nói ‘anh ta chưa từng thật lòng với anh’, Đan Tĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt hận không thể ăn thịt người, từ ngực trào ra gì đó, bay thẳng đến chỗ Giang Chước.

Cùng lúc đó, anh ta nhào cả người lên cố sống cố chết ôm chặt lấy Vân Túc Xuyên, ngăn hắn đi cứu Giang Chước, giận giữ gào lên: “Anh không để tôi sống tốt, tôi cũng không thể anh sống tốt!”

Giang Chước thấy mình thật oan uổng, rõ ràng Vân Túc Xuyên lôi kéo thù hận, hiếm khi cậu không khỏe được ngồi một bên hóng tình hình như vậy, thế mà nằm yên còn dính đạn. Hơn nữa không chỉ tập kích cậu mà Đan Tĩnh còn biểu cảm kiểu ‘mi là quả hồng mềm mi là phế vật, không có tên này bảo vệ thì mi sẽ tiêu đời’, thật sự làm người ta không vui.

Sự không vui này làm cậu xuống tay khá nặng, hơi nghiêng người, nâng tay đánh một chưởng liền đánh thứ kia bay đi, thân người còn chưa thèm đứng lên khỏi sofa.

Đến khi thứ kia bị đánh rơi xuống mặt đất, Giang Chước mới phát hiện đó là hồn phách của Miêu Hàn Lượng —- sau khi chết hóa ra hồn phách bị Đan Tĩnh hấp thu, cũng hóa thành lệ quỷ, còn mất đi ý thức độc lập của bản thân, có lẽ về sau đầu thai sẽ khó khăn.

Oán khí của Miêu Hàn Lượng không đủ, chỉ biến hóa được một nửa người trên, không có nữa dưới, còn bị Giang Chước đánh cho thương nặng, vặn vẹo vài cái trên đất rồi hóa thành khói đen tản ra.

Đan Tĩnh thấy sắc mặt Giang Chước yếu ớt, từ đầu đến đuôi chỉ nói mấy câu, đến tay còn không nâng lên, tưởng cậu không đánh nổi, gương mặt mang nụ cười đắc ý nhìn chuyện tiếp theo, không ngờ đối phương còn ra tay ác hơn anh ta, một phát đánh tan Miêu Hàn Lượng.

Anh ta há miệng giật mình khựng lại vài giây, lập tức trở nên điên cuồng, giãy giụa đứng lên muốn liều mạng với Giang Chước.

Vân Túc Xuyên cũng mất kiên nhẫn, tay trái kéo Đan Tĩnh, tay phải bấm quyết niệm chú, bức tượng phật trong góc Tây Bắc ngôi nhà đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng, chiếu tới người Đan Tĩnh.

“Ngã phật từ bi, kim quang bất động; pháp hoa chiếu nhãn, tà túy vô hình. Diệt!”

Gặp lệ quỷ có thể thu vào bùa chú, có thể đẩy tới địa phủ, cũng có thể đánh tan luôn, bình thường theo trình tự thì phải khuyên mấy câu xong mới có thể tính xem làm gì. Nhưng Vân Túc Xuyên thì khác, hắn chưa bao giờ cho kẻ nào cơ hội trở về trả thù, vừa ra tay đã dùng luôn phép tiêu diệt, đánh lệ quỷ hồn phi phách tán, không thể siêu thoát.

Đan Tĩnh đi rồi, trong phòng lập tức khôi phục lại bình thường, trang trí kiểu âu, đồ gia dụng thoạt nhìn khiêm tốn mà xa hoa, ấm áp quen thuộc, tựa như sau khi quay phim kinh dị ma quỷ thì trở lại với thể loại đô thị hiện đại.

Giang Chước duỗi lưng, ngay sau đó thấy Vân Túc Xuyên chạy đến trước mặt cậu, cong lưng sờ trán cậu: “Cậu sao rồi?”

Giang Chước bất mãn nói: “Vừa rồi con quỷ ngốc kia khinh thường tôi thì thôi, chẳng lẽ cậu cũng nghĩ tôi có thể bị Miêu Hàn Lượng đả thương?”

Vân Túc Xuyên thu tay, dường như muốn gõ đầu cậu mấy cái rồi lại thôi, xoay người đi lấy nước và thuốc: “Cậu nhóc ngốc nghếch ơi, cậu không biết mình phát sốt sao?”

Giang Chước sửng sốt, xoay tay sờ trán mình, tay cậu vốn lạnh, chạm lên trán lại càng cảm thấy nóng. Thực ra nếu là cậu của ban đầu thì không đến nỗi, nhưng cơn bệnh từ lúc ông nội cậu qua đời vẫn còn di chứng, chưa dưỡng lại được, lúc này còn bị nội thương lúc ở sân bóng rổ nên bị sốt.

Vân Túc Xuyên vừa cho cậu uống thuốc trị thương, lại cho Giang Chước thêm một đống thuốc hạ sốt.

Giang Chước nhìn những viên thuốc trên tay hắn, nhịn không được mà thở dài, nhận lấy cho hết vào miệng, uống một ngụm nước cho trôi xuống.

Vân Túc Xuyên nâng cằm nhìn cậu uống thuốc, nửa đau lòng nửa than thở lắc đầu cười: “Thành một nhóc ma ốm rồi, cậu nói tiếp theo làm thế nào đây?”

Giang Chước uống thuốc xong thì uống thêm hai ngụm nước ấm. Cậu có không ít chuyện muốn làm, cũng không muốn vì sinh bệnh mà ảnh hưởng đến kế hoạch: “Đừng làm tôi thấy ghê nữa, cậu mới là ma ốm..... Đúng rồi, tôi quên không hỏi, cậu là một tiêu thì thờ tượng phật trong nhà làm gì?”

Từ ngày đầu đến nhà Vân Túc Xuyên, cậu đã để ý bức tượng phật ấy, nhưng không nhớ để hỏi, đến vừa nãy khi hắn mượn sức mạnh của bức tượng để đánh tan hai lệ quỷ, Giang Chước mới đột nhiên nhớ ra chuyện này.

Vân Túc Xuyên nửa đùa nói: “Để sớm tối thắp ba nén hương cầu cho cậu bình an đó.”

Hắn nói xong, không đợi Giang Chước nói chuyện liền đứng dậy cất cái li rỗng, nói: “Được rồi, tôi thấy cơn sốt này của cậu do nội thương gây ra đấy. Hôm nay đừng về nhà, chuyện lúc sau để tôi xử lí, cậu nên ăn chút cháo rồi ngủ một giấc mới đúng. Đến đây, lên giường.”

Khán giả sau khi xem qua những cảnh mạo hiểm kích thích đều hô lên thật đã, phải biết rằng những cảnh đánh nhau lớn như vậy ít khi thấy trong những live stream bình thường. Lúc Vân Túc Xuyên nói chuyện cùng Giang Chước, bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ:

[ Sao tui thấy hai người tương tác còn hay hơn cả lúc bắt quỷ vậy..... Tuy chỉ là cuộc hội thoại bình thưởng thôi nhưng vẫn ngọt lắm. ]

[ Người ta đều bảo Muỗng Nhỏ thông minh, chỉ có Phiêu Phiêu gọi ảnh là nhóc ngốc nghếch (*ω*). ]

[ “Đến đây, lên giường.”, ui những lời này của Phiêu Phiêu có sức gợi quá tôi chết mất, sao không xuất hiện trong một tình huống khác. ]

[ A a a a a tiếp tục phát kẹo như vậy cũng được, đừng dừng lại chiếu tiếp đi! ]

[ Tui sắp nhìn không rõ đây có phải anh em tốt không rồi. Thật muốn lao vào màn hình nắm cổ áo hỏi bọn họ rốt cuộc có gì không, ở bên nhau từ lúc nào. ]

Mắt thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên thật sự một trước một sau vào phòng ngủ ‘lên giường’, khán giả đều căng mắt mà nhìn, ngay sau đó màn hình tối sầm, live stream kết thúc.

[....... ]

[ Mẹ nóa, chúng tôi muốn xem tiếp cơ! (╯‵□′)╯︵┻━┻ ]

Đáng tiếc bọn họ chỉ có thể tự tưởng tượng những chuyện tiếp theo trong tiếc nuối, phòng khách nhà Vân Túc Xuyên có hơi nóng mà Giang Chước ốm nên cũng không tiện bật điều hòa, bảo Giang Chước đi nghỉ ở phòng hắn trước, hắn gọi điện đặt mua cháo ở ngoài.

Giang Chước nói: “Hẳn sắp chiều rồi đúng không? Cậu cũng đặt thêm đồ cho mình ăn đi. À, đúng rồi, tôi muốn đi tắm một chút, khăn mặt của tôi đâu?”

Lúc trước cậu từng sống ở đây, dụng cụ cá nhân đều có đủ, Vân Túc Xuyên lại sợ cậu từ sốt thành cảm lạnh, không quá muốn cho Giang Chước tắm, nhưng không cãi lại cậu, chỉ đành lấy áo ngủ của mình cho cậu thay, để cậu đi tắm.

Giang Chước mở vòi nước, tạt vài lần lên mặt, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Phiêu Phiêu? Vân Túc Xuyên? Còn có một chuyện.”

Vân Túc Xuyên nói: “Cái gì, cậu tắm qua chút thôi, không cần kĩ càng đến mức gọi tôi vào kì lưng chứ.”

Hồi hai người bọn họ còn nhỏ không tắm chung, nhưng khi học cấp 3 ở kí túc thì thường xuyên đi phòng tắm chung (*) cùng nhau, nhưng sau Vân Túc Xuyên kén chọn, bảo tình trạng nhà tắm chung không tốt, không chịu đi.

(*) Phòng tắm chung kiểu này nè.



Giang Chước ‘hừ’ một tiếng, nói: “Không dám làm phiền ngài, tôi đột nhiên nhớ ra, lát nữa cậu đừng quên hỏi về tình hình bên Niên Tân Vũ, có ba người sống lại, còn mỗi cô ta còn sống thôi, cũng không biết hoa sống lại của cô ta giấu ở đâu, không biết cô ta có thể sống đến lúc có phán quyết của tòa án không.”

Vân Túc Xuyên nghe tiếng nước ào ào bên trong, cảm thấy hơi khô nóng: “Được được được tôi biết rồi, tổ tông ơi, trong lúc tắm rửa cậu có thể đừng nghĩ suy lắm thứ như vậy không, nhanh lên.”

Giang Chước ‘ò’ một tiếng, không nói gì nữa, thế nhưng khi cậu cong lưng dội nước thì đứng lên hơi nhanh, tầm mắt tối đi, suýt thì đứng không vững, vội bám lấy bồn rửa ở bên cạnh khiến tất cả nước trong đó đều đổ xuống. Lúc này phòng tắm vang lên nhiều tiếng động khác nhau.

Vân Túc Xuyên đang ngồi trên giường bên ngoài, cũng hơi lo lắng, nghe thấy những âm thành này thì hoảng sợ, vội đẩy cửa, nhanh chân xông vào: “Sao vậy?”

Giang Chước đỡ bồn rửa nói: “Có hơi choáng, làm đổ mấy thứ linh tinh, vừa lúc, cậu nhặt chúng lên đi.”

Vân Túc Xuyên đã cố gắng khống chế bản thân, nhưng cả căn phòng tắm chỉ rộng đến vậy thôi, nếu hắn muốn không nhìn thấy gì thì chỉ có cỡ chọc mù hai mắt, vừa bước vào đã thấy Giang Chước đang đỡ bồn rửa.

Da cậu vốn trắng, trên người lại dính bọt nước, dưới ánh đèn chiếu xuống lại càng thêm trơn bóng, bao lấy thân hình thon gầy.

Vân Túc Xuyên vừa liếc một cái đã cảm thấy cả người nóng lên, muốn lập tức rời mắt, lại tiếc nuối quay đi.

Giang Chước thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nhân tiện nói: “Tôi hơi choáng, không tắm kĩ được, lát nữa gội đầu xong sẽ ra ngoài.”

Dù sao cậu cũng tắm được phần nào rồi.

Vân Túc Xuyên phục hồi tinh thần, cảm thấy mình mới đứng trong phòng tắm mấy chục giây mà đã đổ đầy mồ hôi, im lặng nhặt những món đồ dưới đất lên, xoay người ra khỏi nhà tắm. Hắn không kịp nghĩ xem phản ứng của Giang Chước thế nào, không quay đầu đi thẳng đến buồng vệ sinh ở bên ngoài, lập tức xối nước lên đầu, làn nước lạnh lẽo thô bạo dập tắt dục vọng dưới đáy lòng.

Chưa nói đến hai người chưa yêu nhau, hắn thích Giang Chước để đối xử tốt với cậu chứ không phải để thỏa mãn bản thân, cho dù có thật sự yêu nhau thì lúc này Giang Chước đang bị bệnh, hắn phải chịu đựng.

Vân Túc Xuyên vuốt tóc, lại lấy một cái khăn tắm lớn, trở lại phòng tắm, sau khi vào không nói lời nào mà bao Giang Chước lại.

Giang Chước: ”..... Làm gì đấy?”

Trong căn phòng tắm đầy hơi nước, Vân Túc Xuyên chính trực nói: “Cậu bị ốm, không thể để bị lạnh, bọc kĩ chút thì tốt hơn. Đến ngâm trong bồn tắm đi, để tôi giúp cậu gội đầu.”

Cuối cùng Giang Chước nằm trong bồn tắm, ngửa đầu, Vân Túc Xuyên cầm vòi hoa sen giúp cậu gội đầu, những giọt nước ấm áp nho nhỏ xuyên qua ngón tay hắn, chạm vào tóc Giang Chước, trong không gian như có cảm giác yên tĩnh thoải mái của tháng năm.

Vân Túc Xuyên bỗng cảm thấy như vậy cũng khiến người ta thật thoải mái, vì thế hơi nở nụ cười.

Sau khi tắm xong, Giang Chước cảm thấy thoải mái hơn, uống chút cháo rồi nằm xuống, tuy mới buổi chiều nhưng do mấy ngày nay luôn lo lắng, đầu vừa đặt lên gối liền ngủ, ngay cả việc sau đó Vân Túc Xuyên có ra ngoài hay không cũng không biết.

Khi Giang Chước tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, cả căn phòng chỉ có vài tia sáng mơ hồ từ bên ngoài chiếu vào, tất cả đồ đạc trong nhà đều lờ mờ, khiến người ta không thể cảm nhận được không gian thời gian xung quanh. Cậu nửa tỉnh nửa mơ chớp mắt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu thấy Vân Túc Xuyên đang ghé vào bên giường ngủ, trên tay còn cầm một cây quạt nhựa.

Cũng không biết hắn đã nằm đó bao lâu, có lẽ cảm thấy nóng do không thể bật điều hòa nên dùng quạt để thay.

Từ góc nhìn của Giang Chước có thể thấy sườn mặt của Vân Túc Xuyên, tuy trong bóng tối chỉ thấy bóng lờ mờ, nhưng cậu đã quen với mặt mày mũi miệng của hắn, bình thường gương mặt này luôn có ý cười nhu hòa, lúc này nhắm mắt ngủ, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng có thể nhìn ra gần đây hơi gầy đi.

Trong lòng Giang Chước không hiểu sao hơi rung động, không quấy rầy hắn, lặng lẽ sờ mép giường, muốn tìm điện thoại của mình. Sáng này cậu đã ném vỡ điện thoại, cũng sắp hỏng đến nơi, khi tìm Giang Chước mới phát hiện ở mép giường lại thấy thêm một cái mới, cùng hãng cùng màu với cái cũ như đúc, hiển nhiên là Vân Túc Xuyên đã thấy cái điện thoại sắp tàn kia nên lúc chiều khi ra ngoài đã mua một cái khác.

Giang Chước khẽ cười, hay sim xong thì khởi động máy, quả nhiên thấy cái APP trực tiếp đa thế giới kia xuất hiện ở góc màn hình.

Hiện tại fan của cậu càng ngày càng nhiều, đặc biệt lần này còn lên được bảng nhan sắc, lượng người follow cũng tăng lên, bình luận hiện lên rất nhiều, đa số là khen, cũng có một số lời chê bai, Giang Chước cũng chẳng quan tâm, mở thông báo của hệ thống.

Quả niên, lần live stream này của cậu lại hoàn thành thuận lợi:

[ Chúc mừng chủ kênh hoàn thành lần live stream thứ 4: Kẻ sống lại là ai? ]

[ Nhiệm vụ thứ 1: Tìm ra người sống lại Dương Tân Phong —- độ hoàn thành: 100%;

Nhiệm vụ thứ 2: Tìm được người sống lại Niên Tân Vũ —- độ hoàn thành: 100%;

Nhiệm vụ thứ 3: Tìm được người sống lại Đan Tĩnh ( Lâm Hướng Đông) —- độ hoàn thành: 100%. ]

Hoàn thành lần live stream này trừ cho cậu không ít điểm công đức và phần thường còn có một phần thưởng phụ do tìm được bối cảnh, cũng chính là phần quà ‘Xuyên qua thời không’ kia. Khi lần live stream thứ 4 kết thúc cũng là lúc nó được mở khóa.

[ Phần quà ‘Xuyên qua thời không’: Vật phẩm tiêu hao dùng 1 lần.

Tác dụng: Chọn một mốc thời gian trong quá khứ để quay về, liên tục trong 7 ngày, đi được nhiều nhất 2 người, địa điểm do người dùng quyết định.

Chú ý: Không được thay đổi kết quả cuối cùng của sự việc, chỉ có thể tạo ra các điều chỉnh nho nhỏ mà không gây rối loạn đến nền tảng của sự việc.

Trạng thái: đã mở khóa. ]

Thật ra lúc nghe được tên phần thưởng, Giang Chước đã thầm nghĩ, nếu nó thật sự có tác dụng tốt. cậu rất muốn thử gặp lại cha mình một chút. Nhưng sau khi phần quà được mở khóa, Giang Chước lại do dự, dù sao đây là vật phẩm chỉ dùng được một lần, thời gian có thể dùng cũng ngắn, cần dùng cho tốt, vì thế tạm thời để lại nó trong khu lưu trữ cá nhân.

Không chỉ vậy, trong cuộc thi chủ kênh kì tích, tạo hình ‘Hoàng tử ám khí’ của Giang Chước đạt được chiến thắng.

Mặc dù có không ít người tỏ vẻ miễn bình luận với trình độ đặt tên của APP, nhưng dù sao thì tạo hình hoàng tử này vẫn rất anh tuấn phóng khoáng, dẫn tới không ít khen ngợi:

[ A a a a a Muỗng Nhỏ của chúng ta đã đạt quán quân của 3 thế giới liền rùi, mama vui quá! ]

[ Tạo hình này đẹp trai quá đi mất, màn hình điện thoại, máy tính và hình nền cuộc trò chuyện của tui có vẻ nên được đổi mới rồi! ]

[ Đi đặt goods đây, có chị em này đặt cùng không? ]

[ Chỗ này có một anh em muốn đặt goods cùng các chị em nè. ]

[ Tui thấy anh trai này ở bảng ‘Nhan sắc tuyệt trần’, quả thật là đẹp muốn chết, fan mới nhảy hố xin được mọi người giúp đỡ nha! ]

Trên mạng nhiều người nhiều miệng, đương nhiên không thể tất cả đều là bình luận tích cực, trong ngành phát sóng trực tiếp có một sự phân biệt, ngầm thừa nhận người trong bảng ‘Nhan sắc tuyệt trần’ là kiếm cơm bằng mặt mũi, còn bên bảng ‘Chủ kênh bạo lực’ thì dùng kĩ năng của bản thân mà giành thắng lợi, sự khác nhau này đơn giản là giống sự khác nhau của diễn viên phái thực lực và phái kĩ xảo(*).

(*) Đây là từ thường được sử dụng trong giới giải trí Trung Quốc. Diễn viên phái thực lực thì có thể không có gương mặt đẹp, nhưng lối diễn xuất cảm xúc và lôi cuốn; phái kĩ xảo thì thường có gương mặt đẹp, thường phải giữ hình tượng tốt, diễn bằng kĩ thuật, tuy không đến mức đơ cứng nhưng sẽ không có cảm xúc như phái thực lực.

Thấy một tiểu bạch kiểm(*) như vậy có xu hướng chuẩn bị hot lên, có người không nhịn được mà bắt đầu ghen tị.

(*) Tiểu bạch kiểm: Dịch thô là tên mặt trắng, ý để châm biếm những người không có sức khỏe gì, suốt ngày ở trong nhà, không tiếp xúc với ánh mặt trời nên mặt trắng tinh, thường chỉ dân văn phòng.

Có người quái gở mà bình luận, cảm khái quả nhiên bây giờ thời đại thay đổi rồi, ai cũng xem mặt, có vài chủ kênh khổ tâm vào sinh ra tử để cứu vớt thế giới, vậy mà không bằng người ta cười một cái, đổi một bộ đồ.

Lời này vừa xuất hiện liền gọi đến không ít fan nhà khác đến nói, cãi nhau trên mạng:

[ Mấy thứ như giá trị nhan sắc không có đáp án tiêu chuẩn, các người thấy Giang Chước đẹp, tôi đây lại thấy Thẩm Tử Sâm đẹp nhất thì sao, đều là một gương mặt, dựa vào cái gì mà Giang Chước lấy được hạng nhất? ]

Đến khi nhóm fan của Giang Chước không nhịn được, đăng lên đoạn Giang Chước đấu ám khí và tạo hình đội vương miệng lên diễn đàn đa thế giới.

[ Nói thật thì tôi thấy tranh luận và nghi ngờ cũng thường thôi, ai bảo anh yêu nhà tôi hot như vậy chứ? Nhưng có vài người đừng có đến live stream còn chưa xem mà đã đi mắng người ta được không? Icon đỏ mắt đỏ mặt đâu xả hết ra đây, thật sự ngại thay mấy người. ]

Dưới bài đăng lập tức có người tán thành: [ Sự vô tri của ai đó thật sự vượt quá trí tưởng tượng của tôi nha, chắc các vị không biết Giang Chước còn từng được lên bảng ‘Chủ kênh bạo lực’ đúng không? ]

[ Hơ hơ hơ hơ đây là chuyện cười hay nhất năm à. ]

[ Nếu không có chứng cứ thì thôi nhé, không có cap màn hình không trò chuyện gì hết. ]

Một người đương nhiên không thể lên tận 2 bảng, sau khi Giang Chước lên bảng ‘Chủ kênh bạo lực’ không lâu đã bị report, mà sau khi web cân nhắc thì cũng xét đến vẻ ngoài của cậu để lên bảng ‘Nhan sắc tuyệt trần’ thì thuyết phục hơn nên điều chỉnh một chút, nhấc tên Giang Chước qua bên kia.

Vậy nên trừ fan Giang Chước, không nhiều người biết chuyện này cho lắm.

Chỉ chốc lát sau chứng cứ được đăng lên thật, điều này không chỉ khiến antifan kinh hãi mà những người chưa xem live stream của Giang Chước cũng tò mò mở ra xem, muốn xem trong phòng của chủ kênh đang hot hiện nay có gì.

Vừa xem qua liền chấn động.

—– Đúng là khó gặp, người trong bảng ‘Nhan sắc tuyệt trần’ mà không làm về trang điểm, ăn uống hay bán đồ, nội dung live stream của người này là linh dị giật gân!

Rồi xem được một đoạn ngắn nội dung, vẻ mặt của mọi người đều tỏ vẻ ‘vãi nhái’.

Người này được phết đấy chứ.

Ban đầu còn tưởng fan thổi phồng, không ngờ người ta live stream bằng thực lực thật. Một chàng trai có thực lực đủ để nghiền ép các loại yêu ma quỷ quái như vậy mà còn có một gương mặt đủ để lên bảng nhan sắc, đúng là khiến người ta không nói nổi.

Bình luận lúc trước của nhóm antifan mỉa mai Giang Chước kiếm cơm bảng nhan sắc vẫn còn ở đó, nhìn vậy còn thấy hơi mất mặt, ảo não không dám nhắc lại, bị những lời khen ngợi trầm trồ đè xuống dưới.

[ Vừa nãy nhìn thấy ngoại hình của chủ kênh, tôi còn tưởng cậu ấy là một omega trẻ tuổi xinh đẹp, hóa ra là một người bình thưởng ở Trái Đất cổ thôi sao?! ]

[ Anh bạn từ thế giới ABO ở trên ơi, mắt của anh sao vậy, có nhìn sai thì cũng phải nhìn nhầm thành alpha chứ? ]

[ Chỗ này có alpha nguyện cong vì cậu ấy đây! ]

[ Người xem từ thế giới Bá đạo tổng tài tỏ vẻ tạo hình hoàng tử lần này còn đẹp hơn cả tạo hình tổng tài lần trước! ]

[ Phát hiện một chủ kênh như kho báu vậy, tôi phải đi xem lại từ đầu thôi. ]

Có nhiều người từ nhiều thế giới trao đổi trong bình luận, trong đó có nhiều danh từ Giang Chước chưa nghe qua bao giờ. Cậu liếc qua chút rồi mở khu lưu trữ cá nhân, tìm một lúc mới tìm được ‘Đá Bất Trú x1’ trong ‘kho bảo vật’. Tìm được cách sử dụng viên đá Bất Trú kia mới là điều quan trọng lúc này.

Giang Chước mặc áo ngủ của Vân Túc Xuyên, quần áo của cậu được gấp gọn ở bên giường, cậu tìm một hồi, không thấy chiếc hộp bên trong, hắn bị Vân Túc Xuyên lấy đi rồi. Cậu tạm thời không thấy đồ nên đành tự nghiên cứu, thử gõ ‘đá Bất Trú’ trong menu.

Trên đó lập tức hiện ra dòng chữ:

[ Bạn có sử dụng đá Bất Trú không? Nếu chọn có, mời nhập tên và ngày tháng năm sinh của người được sử dụng; nếu chọn không thì mời quay lại menu. ]

Giang Chước do dự một chút, quay đầu nhìn Vân Túc Xuyên, thấy hắn đang ngủ say thì không gọi hắn dậy, lập tức chọn có, nhập tên và ngày tháng năm sinh của Vân Túc Xuyên vào.

........

Lời tác giả: Câu “Tất nhiên là cân nhắc cừ không cùng, nhân gian tổng bị cân nhắc lầm” được trích từ tác phẩm [ Điệp luyến hoa ] của Vương Quốc Duy.