App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 90




Edit + beta: Herbicides.

Vân Túc Xuyên tự đẩy xe lăn, thản nhiên rời khỏi thang máy, nhìn thoáng qua kí hiệu tầng 1, ‘chậc’ một tiếng: “Vừa đúng tầng 1, không tồi.”

“Bảy tầng lầu mà đi mất tận 10 phút, gấp 4 lần thời gian chúng tôi đi bậc thang, đúng là không tồi.”

Giang Chước khoanh tay đứng ở trước cầu thang. Cậu vừa đến liền nghe được lời này của Vân Túc Xuyên, vì thế chế nhạo hắn một câu, giọng điệu lại mang ý cười.

Trước mặt Giang Chước, Vân Túc Xuyên không có chút uy phong nào, lập tức oan ức nói: “Nhóm mọi người có tận 5 người, sôi nổi tưng bừng đi thang bộ, đương nhiên là nhanh rồi. Tôi và hộ sĩ Thẩm gặp nguy hiểm trong thang máy, suýt thì không còn mạng mà gặp cậu, cậu còn muốn chê cười sao?”

Giang Chước nhướn mày, quăng cho Vân Túc Xuyên một ánh mắt hoài nghi, hắn chớp chớp mắt đáp lại.

Giang Chước hiểu ý, đáy mắt hiện lên ý cười, giọng nói lại lo lắng: “Hộ sĩ Thẩm có sao không? Để tôi xem.”

Vân Túc Xuyên nhún vai, né xe lăn ra một chút, Giang Chước liền đi qua, nhìn Thẩm Tử Sâm đỡ tường không ngừng thở dốc.

Giang Chước đỡ Thẩm Tử Sâm, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Thẩm Tử Sâm cũng không ngốc, sau khi thoát khỏi nguy hiểm liền lấy lại bình tĩnh, cảm thấy mình bị Vân Túc Xuyên đùa cợt. Cậu ta tiếp túc với Vân Túc Xuyên để gây chia rẽ, không chừng hắn cũng có ý tưởng tương tự.

Chẳng lẽ Vân Túc Xuyên ở bên cạnh Giang Chước cũng là do có ý đồ riêng? Có phải để tranh cướp cơ duyên không? Mệnh cách Thiên Thông rất hiếm gặp.

Thẩm Tử Sâm hít mũi, nói: “Vừa rồi lúc chúng tôi bị kẹt trong thang máy, đột nhiên có một cánh tay đen xì thò vào, rất đáng sợ, hiện tại chân tôi còn mềm nhũn. Nếu có bệnh tim, hẳn sẽ bị dọa chết.”

Giang Chước nói: “Không sao, bị dọa nhiều tự nhiên sẽ lớn gan hơn.”

”...... “

Thẩm Tử Sâm không biết lá gan có thể dọa lớn không, ít nhất cậu ta bị khinh bỉ nhiều đến quen, không trông cậy gì vào việc kẻ sinh ra số mệnh cô đơn như Giang Chước nói câu nào an ủi, thẳng thắn tố cáo: “Tôi vốn muốn tìm Vân Túc Xuyên giúp đỡ chút, tìm cơ hội thoát ra, thế mà cậu ta không những không ra tay mà còn đứng bên cạnh hóng chuyện. Tôi cảm thấy cậu ta cố tình đùa cợt tôi!”

Cậu ta nhìn rõ rồi, muốn nói gì với Giang Chước thì nói thẳng ra, nếu không mạch não hai người vĩnh viễn là hai đường thẳng song song.

Biểu cảm Giang Chước không hề chuyển biến, tiếp tục bình tĩnh nói: “Sao có thể, hẳn anh nghĩ nhiều rồi, cậu ta không phải người như vậy.”

Thẩm Tử Sâm không phải con gái, nhưng trong nháy mắt liền nhớ tới rất nhiều bài post của các cô gái than người yêu mình thẳng quá. Trước đây cảm thấy con gái tính toán chi li thật sự phiền toái, nay mới phát hiện mấy cô nàng đó nói không sai.

—- Trên thế giới này thật sự có người chỉ cần dùng vài câu có thể dập tắt tất cả ham muốn trò chuyện của người khác!

Thẩm Tử Sâm cảm thấy cậu ta không thể có quan hệ tốt với Giang Chước, cả đời này cũng không thể.

Đương nhiên, mục đích của cậu ta chẳng phải trở thành anh em tốt với Giang Chước. Thẩm Tử Sâm nhớ rõ vị đại sư ở nhà từng nhấn mạnh vài lần, nếu muốn hấp thu số mệnh của người khác cần cùng mục tiêu tình cảm hòa hợp, ở chung hài hòa, chỉ có như vậy thì khí tràng của hai bên mới không xung đột, sự tình mới có thể thành công.

Lúc ấy Thẩm Tử Sâm cũng hỏi: “Bồi dưỡng tình cảm cần thời gian và cơ hội, nếu muốn nhanh chóng hấp thu số mệnh của mà không có thời gian thì phải làm sao?”

“Còn một cách khác.” Đại sư trả lời cậu ta: “Đó là khí tràng và năng lực của cậu đủ mạnh mẽ, có thể áp chế đối phương, như vậy cần gì cứ lấy.”

Ông ta ý vị sâu xa nhìn cậu ta: “Cách này cũng không dễ đâu.”

Thẩm Tử Sâm lúc đó không để ý, trong mắt cậu ta Thẩm gia có tiền có quyền, bản thân cũng có vô số fan ủng hộ, muốn làm quen với một người không phải chuyện khó gì. Nhưng hiện tại dưới sự tra tấn của Giang Chước, cậu ta thật muốn về tát vào mồm bản thân trong quá khứ.

Để chính mình không bị tức đến chết trước khi đạt được mục đích, Thẩm Tử Sâm bắt đầu suy xét thay đổi chiến lược, khả năng cậu ta dùng khí tràng của bản thân chèn ép hoàn toàn Giang Chước, sau đó cưỡng chế hút lấy số mệnh của đối phương lớn bao nhiêu?

Vì Vân Túc Xuyên không đi cùng Giang Chước, khản giả trong phòng live stream cũng không biết hắn và Thẩm Tử Sâm gặp chuyện gì trong thang máy, thấy không khí giữa 3 người kì lạ đều tò mò:

[ A a a a a tui hơi khó chịu, cảnh Giang Muỗng Nhỏ vòng qua xe lăn đến chỗ Thẩm Tử Sâm ngược quá đi mất! Sao ảnh không quan tâm Phiêu Phiêu mà lại đi quan tâm Thẩm Tử Sâm chứ! ]

[ Nếu CP Vân Giang tạch là tui không muốn coi live stream nữa đâu, cảm giác như người thất tình chính là bản thân..... ]

[ Lầu trên không cần tưởng tượng nhiều, Thẩm Tử Sâm làm gì có khả năng cạnh tranh? Thái độ của Muỗng Nhỏ với Phiêu Phiêu và cậu ta khác hẳn nhau mà? ]

[ Nói thì nói như vậy, nhưng tui cảm thấy Giang Chước để ý đến Thẩm Tử Sâm hơn các khách mời khác, tình cảm đều phát triển một cách chậm rãi mà. ]

[ Mời người chị em không để ý tua lại nhìn chút, lúc Phiêu Phiêu ra khỏi thang máy còn mắt qua mày lại với Muỗng Nhỏ, quan hệ hai người tốt thật! ]

Điều làm khán giả cảm thấy an lòng là, Giang Chước chỉ nói hai câu với Thẩm Tử Sâm thì không còn tương tác não nữa. Ba người vào sân trong của bệnh viện, bắt đầu tìm kiếm thi thể của ‘cô họ’ Mê Nặc.

Lúc này trăng đã lên cao, xung quanh cây cỏ xum xuê, sân trong hoàn không có sự u ám quỷ quái như bên trong bệnh viện, mùi hoa cỏ nhàn nhạt lan tỏa khắp nơi, linh khí trời đất dâng lên từng đợt, khắp nơi yên tĩnh không tiếng động.

Giang Chước nhìn thoáng qua hướng mình vừa đi ra, mỗi ngày đều có người chết trong tòa bệnh viện, có tử khí và oán khí là điều không thể tránh khỏi, cho nên sân trong trồng không ít hoa cỏ, xếp thành hai hàng, trước rộng sau hẹp, ở giữa là một khoảng trống dẫn đến cổng bệnh viện ở xa xa. Như vậy chẳng khác nào hình thành một cửa lọc hình cái loa, hoa cỏ cây cối hấp thu tinh hoa trời đất, mỗi ngày sinh ra linh khí mới, không ngừng thanh lọc tử khí sinh ra từ bệnh viện, hai bên tạo thành hai cán cân thăng bằng mới có thể bảo đảm phong thủy không bị tổn hại.

Có nhiều bệnh viện xảy ra sự cố nghiêm trọng bị bỏ hoang sẽ biến thành nhà ma chính vì ở đó có quá nhiều tử khí, hai bên cán cân mất cân bằng, trước mắt bệnh viện nhà này hẳn đã quy hoạch từ lúc mới mở.

Tuy nhiên đó chỉ là công trình lúc ban đầu mà thôi, nếu có mạng người chết oan bị chôn tro cốt ở đây sẽ phá hủy linh khí, dần dần sẽ gây ra hiện tượng âm thịnh dương suy, cũng sẽ để lại mối họa, cho nên hiện chỉ cần tìm xem nơi nào có linh khí loãng nhất thì hẳn là nơi chôn tro cốt.

Vừa rồi Giang Chước đi tìm Vân Túc Xuyên và Thẩm Tử Sâm, bốn người còn lại vẫn đứng chờ, xem xét các vị trí cách đó không xa, Nhạc Đình Phi và Mê Nặc vừa trở về từ bãi cỏ.

Mê Nặc thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên, lập tức cảm thấy người đáng tin đến rồi, vui vẻ nói: “Mọi người đến rồi.”

Cậu chỉ vào bãi cỏ phía sau: “Vừa rồi em và bác sĩ Nhạc nhìn qua mặt cỏ một lần, phát hiện có vài chỗ hình như bị người ta xới lên, cỏ ở đó đều bị đổ, có phải nên bắt đầu từ những chỗ đó không?”

Tô Đới hỏi: “Có nhiều chỗ đáng nghi không? Kiểm tra từng chỗ có khi cần khá nhiều công sức.”

Vân Túc Xuyên nói: “Bác sĩ Nhạc, cậu có nhớ bệnh nhân vừa được tiêm kia nhập viện lúc nào không?”

Nhạc Đình Phi trả lời: “Anh chờ chút, để tôi tra xem.”

Anh tìm trong áo blouse trắng một hồi, lấy ra tập giấy nhăn nhúm. Hóa ra trong lúc hỗn loạn, Nhạc Đình Phi nhanh tay xé bệnh án của bệnh nhân kia giấu vào túi áo mình. Đây gần như là một động tác theo bản năng, lúc xé anh cũng không nghĩ nhiều, nay quả nhiên lại có tác dụng.

Nhạc Đình Phi tìm kiếm trên tờ giấy một hồi, nói: “Khoảng nửa năm trước —- ông ta được đưa đến đây vào tháng 3.”

Vân Túc Xuyên: “Dựa theo lời tiểu.... dựa theo lời Giang ca ca của chúng ta, tất cả người chết đều chết trên giường số 2 phòng 703, như vậy người bị mai táng cuối cùng ít nhất vào khoảng nửa năm trước, những dấu vết trên mặt đất hẳn đều mất hết rồi.”

Trong kịch bản Vân Túc Xuyên là sinh viên năm 3 đại học, là người nhỏ nhất trừ Mê Nặc. Tên này không hề có chút liêm sỉ nào, thoải mái cưa sừng làm nghé. Nói chuyện với người khác thì bình thường, đến lượt Giang Chước liền thành ‘Giang ca ca’ ngọt xớt, cực kì không biết xấu hổ.

Giang Chước bị lời của hắn làm buồn nôn, vốn định đánh Vân Túc Xuyên vài cái, lại nhìn thấy xe lăn của hắn, một ý tưởng mới nảy lên trong đầu. Trên mặt Giang Chước xuất hiện nụ cười nhẹ: “Vân tiểu đệ nói rất hợp lí.”

Vân Túc Xuyên ngoài ý muốn nhìn cậu, thấy nụ cười của Giang Chước, sống lưng liền ớn lạnh. Hắn thu lại ánh mắt đắc ý của mình một chút, nghiêm mặt: “Cũng hợp lí bình thường, chủ yếu là do tôi thông minh.”

Lí Thanh Giai vốn đang muốn hỏi nếu không thể căn cứ vào dấu vết trên cỏ thì nên làm thế nào, nhưng thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên ‘liếc mắt đưa tình’, hẳn đã có dự tính trong lòng, cô sẽ không hỏi nhiều.

Tuy kịch bản bảo mình và Giang Chước là vợ chồng nhưng Lí Thanh Giai cảm thấy lúc mới vào chơi Giang Chước còn giả bộ một chút, hiện cô hiển nhiên đã trở thành ‘vợ cũ’.

Giang Chước nâng mi, không đáp lại hắn, tùy tiện lấy một cành cây, vẽ một hình tròn trên mặt đất rồi dậm nhẹ chân, hình tròn đó chìm xuống mặt đất khoảng 3 tấc, nhìn qua như cái đĩa. Cậu ném vào đó hai viên bi, ném cành cây trong tay xuống, nó đứng thẳng ngay tâm hình tròn.

Thật ra cậu vừa tạo ra một cái la bàn đơn giản. La bàn thật làm bằng sắt, kích thước cũng không nhỏ, Vân Túc Xuyên và Giang Chước sợ bất tiện nên không mang theo, tìm thi cốt là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần cái Giang Chước vừa tạo ra là đủ.

Khi cành cây thăng bằng đứng thẳng, viên bi kim loại cảm nhận được âm khí bất bình thường xung quanh, bắt đầu rung lên.

Đây là lần đầu tiên đám Tô Đới nhìn thấy chuyện thần kì như vậy, sắc mặt biến đổi, lại nhìn Giang Chước và Vân Túc Xuyên không có phản ứng gì, biết đây là hiện tượng bình thường mới thoáng thả lỏng.

Nhưng tốc độ di chuyển của viên bi ngày càng nhanh, lúc bắt đầu chỉ chầm chậm lăn lung tung, sau lại tăng dần tốc độ xoay quanh vòng tròn Giang Chước vẽ ra, lực quay mạnh đến mức làm bụi đất xung quanh bay lên, để lại những vệt thật sâu trên mặt đất, dường như lúc nào cũng có thể mất khống chế.

Giang Chước nhíu mày, bỗng nhiên nhấc chân dẫm lên cành cây, duy trì tư thế đó quay đầu hỏi Vân Túc Xuyên: “Âm khí nặng như vậy?”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Cậu đừng nhúc nhích vội.”

Hắn dùng con dao nhỏ mang theo bên người cắt một vết lên ngón tay, vài giọt máu trào ra, chưa kịp rơi xuống đất đã bị Vân Túc Xuyên nâng tay bắn đi.

Hiện Vân Túc Xuyên là tiêu, máu của tiêu vốn rất âm hàn, giọt máu bị Vân Túc Xuyên bắn ra biến thành một làn khói đỏ tan trong không khí, linh khí xung quanh lập tức bị ép trầm xuống, viên bi nháy mắt bắn ra từ bên chân Giang Chước, bay hơn 10m. Ngay sau đó một tiếng ‘bịch’ vang lên như thể nó đã va phải thứ gì rồi rơi xuống bụi cỏ.

Mây trên đỉnh đầu nhanh chóng tụ lại, che đi ánh trăng, ánh sáng xung quanh trầm đi, chỉ còn một chút ánh sáng le lói chiếu xuống, ở nơi viên bi kim loại rơi xuống bỗng hiện lên một cánh cổng lớn bằng đồng.

Giang Chước đến bên cạnh Vân Túc Xuyên, lấy ra một cái băng cá nhân dán cho hắn, mắt nhìn chính giữa phía trên cánh cổng kia.

Nơi đó đoan đoan chính chính viết ba chữ to “Điện Diêm Vương”

Giang Chước tâm tình phức tạp: “Hiện nay cả Địa phủ mà còn có người làm nhái sao?”

Hơn nữa hàng nhái còn kém chất lượng như vậy, ngài Diêm Vương có biết không?

Vân Túc Xuyên nói bằng giọng vô cùng nhỏ: “Cục cưng ơi, cậu nghiêm túc quá, đây là một chương trình thực tế.”

Những lời này hắn nói rất mơ hồ, có thể vì âm thanh thực sự quá nhỏ, không bị ghi lại nên cũng coi như qua cửa.

Giang Chước ghét bỏ nói: “Vậy vào xem đi.”

Đoàn người đi về hướng cánh cổng lớn, rất nhanh khi đến gần, họ phát hiện hoa viên khắc trên cửa là đầu của những con thú dữ tợn sừng nhọn bốn mắt một tai, nhìn vô cùng kì dị, do dù người có kiến thức rộng rãi như Giang Chước cũng chưa nhận ra nó là thứ gì.

Giang Chước cúi người nhặt viên bi vừa bay từ la bàn tới lên, ném đến cánh cổng, viên bi nho nhỏ đập vào cánh cổng tạo nên tiếng vang leng keng, ngay sau đó hai cánh cổng kẽo kẹt mở ra, lộ ra bậc thềm dài dẫn thẳng xuống lòng đất.

Nhạc Đình Phi không nhịn được mà ‘Oa’ một tiếng. Lúc trước anh sùng bái Giang Chước vì ban đầu có ước mơ trở thành một thiên sư vĩ đại mỗi ngày trảm yêu trừ ma, cũng đọc qua không ít sách truyện liên quan. Nhưng đến khi tham gia show thực tế lần này, Nhạc Đình Phi mới phát hiện, hóa ra hiểu biết của mình về phương diện này thật ít ỏi.

Nếu vừa rồi đủ loại mạo hiểm trong bệnh biện làm anh thấy sợ hãi và hoảng hốt thì lúc này, Nhạc Đình Phi cảm nhận được sự hấp dẫn sâu sắc của thế lực thần bí kia, kì dị quỷ quái như vậy, mà lại hùng vĩ đến thế.

Nhưng cho dù gặp tình huống gì, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều tìm được cách giải quyết, thong dong hóa giải, đây thật sự là chuyện khiến người ta hâm mộ nhất.

Nhạc Đình Phi không nhịn được mà cảm thán với Thẩm Tử Sâm ở bên cạnh: “Từ trước đến giờ tôi chưa gặp chuyện thế này bào giờ, quả thực quá lợi hại.”

Thẩm Tử Sâm cười cười: “Đúng vậy. Có bản lĩnh như vậy, dù gặp chuyện gì cũng không hoảng hốt sợ hãi, ở nơi nào cũng là trung tâm, ai chẳng hâm mộ.”

Nhạc Đình Phi vốn đang nhìn cánh cổng chậm rãi mở ra, mơ hồ cảm thấy ngữ điệu của Thẩm Tử Sâm hơi kì quái, không nhịn được mà quay đầu nhìn cậu ta một cái, thấy sắc mặt đối phương như thường, cũng nhìn về phía nhóm Giang Chước. Anh cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Đúng vậy, nhưng hâm mộ thì hâm mộ thôi, làm cái này rất nguy hiểm, luyện công phu còn rất cực khổ, thật ra không tốt như vẻ bề ngoài. Tôi lúc trước có học vài ngày mà cuối cùng không chịu nổi, hầy, muốn thành công cũng không dễ dàng.”

Thẩm Tử Sâm nửa cười nửa không, cũng cảm thán một câu: “Đúng vậy, nếu mà có đường tắt thì tốt rồi.”

Ngay lúc hai người nói chuyện, cổng lớn đã mở ra, Giang Chước nhìn bên trong một hồi, quay đầu: “Chúng ta vào thôi.”

Mấy người vốn nghĩ nếu tìm được chỗ này là sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ. Không ngờ sau khi đi theo những bậc thềm ở điện Diêm Vương, trước mặt xuất hiện một con sông, nước sông cuồn cuộn chảy dài không thấy điểm cuối, vòng vo trái phải mấy vòng mà không tìm được địa điểm diễn ra phần nội dung tiếp theo của kịch bản.

Giang Chước mất kiên nhẫn nói: “Đúng là giả thần giả quỷ, làm gì không biết!”

Vân Túc Xuyên quay đầu nhìn cậu, lén lút: “Đừng nóng giận, tôi cho cậu xem trò ảo thuật này.”

Editor: Thẩm Tử Sâm không làm mà đòi ăn là dở rồi.