App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 93




Edit + beta: Herbicides.

Ban đầu Vân Túc Xuyên tưởng đám cá chép răng đao kia cũng thuộc phạm vi tổ chương trình nghĩ ra nhưng đến khi vào nơi này, hắn mới nhận ra có thể mình nhầm. Trong rừng cây có không ít sinh vật kì quái, từ chim cá đến thú vật côn trùng đều trông như chưa kịp tiến hóa, những bộ phận trên người đều nhiều hoặc ít đi, cực kì xấu xí.

Sau khi trở thành tiêu, tuy hắn hời được khả năng bất lão bất tử và nhạy cảm với linh khí nhưng cũng gánh chịu không ít hậu quả. Trong số đó hậu quả rõ ràng nhất chính là, tất cả các sinh vật đều được tạo nên từ linh khí trời đất, có thể hô hấp giao hòa với tự nhiên nhưng với Vân Túc Xuyên, hắn không thể hô hấp, cũng không có sinh mệnh, tuy có thể cảm nhận được linh khí ở xung quanh nhưng lại không thể hấp thụ chúng.

Thế nhưng khi bước vào cánh rừng này, hắn lại cảm thấy cả người sảng khoái, tràn đầy sinh lực, toàn thân có cảm giác khoan khoái đã lâu không thấy, tựa như mơ hồ tìm lại được chút cảm giác ‘làm người’.

Vân Túc Xuyên cảm thấy nơi này không bình thường, xuất hiện tình huống này thật sự làm người ta kinh ngạc, lại càng không biết là tốt hay xấu.

Một con hươu con chỉ có một sừng lon ton chạy đến bên người hắn, to gan mà cắn góc áo của Vân Túc Xuyên, nhai nhai trong miệng. Sau có vẻ do thấy thứ này không có mùi vị gì, nó rất nhanh nhổ góc áo ra, dùng đầu cọ cọ chân Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên nhìn qua con hươu một sừng, không biểu cảm thu lại ánh mắt, xoay người nhìn lá cây trên đất, chiếc lá kia có dạng răng cưa, mặt ngoài có một lớp lông tơ màu trắng.

Hắn chỉ quan tâm chuyện của mình, bộ dáng xa cách nhàn nhạt này không giống sự lạnh lùng trời sinh của Giang Chước, ngược lại là kiểu ngạo mạn cách xa người khác, nhìn qua rất khó tiếp cận. Hươu con không được vuốt ve thì rung đầu muốn chạy đi, mà tên loài người đang lạnh lùng kia bỗng xoay người sờ sờ sừng nó.

Tay hắn lạnh đến mức dọa nai con sợ nhảy lên, xoay người chạy về rừng.

Vân Túc Xuyên không đuổi theo, hắn không phải thích con hươu kia mà là đã phát hiện ra một chuyện rất kinh người, trong khu rừng này, thực vật, động vật hay thậm chí là hòn đá không có sinh mệnh đều là những thứ quý giá hiếm thấy bên ngoài, nếu lấy những thứ này luyện thành pháp khí hoặc dược liệu thì tuyệt đối đều đạt chất lượng hiếm có trên thế gian, đối với người tu hành, đây quả thực là một quặng mỏ quý giá.

Điều khiến Vân Túc Xuyên kinh ngạc là, nếu trên thế giới còn chỗ như vậy mà không ai phát hiện ra? Như vậy thật thì mấy tên buôn bán bảo vật mỗi ngày đều hận không thể đào 3 tấc đất lên để tìm đồ chết hết rồi.

Nhưng chim bay cá nhảy ở nơi này đều rất sống động, mỗi cây mỗi cỏ đều sinh sôi mạnh mẽ, đủ loại kì trân dị bảo đến mức không thể tưởng tượng, khó có thể giả mạo được.

Vân Túc Xuyên suy đoán, nơi này không phải thật, nhưng trên đời nhất định có tồn tại một chỗ như vậy. Thậm chí nơi này không chừng còn liên quan đến chiếc bút máy vàng ở chỗ Giang Chước.

Hắn thông tuệ trời sinh, ngay từ khi bước vào ‘Điện Diêm Vương’ đã có hoài nghi trong lòng nên cố ý đến đây để xác minh, quả nhiên phát hiện ra sơ hở.

Vân Túc Xuyên hơi dăm chiêu ngẩng đầu, xem xét phía trước, nơi đó vẫn là cánh rừng xanh ngát, nghe kĩ còn thấy tiếng nước chảy như một khúc nhạc. Hắn quay đầu nhìn bên Giang Chước, hẳn sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra, dừng một lát liền tiếp tục đi sâu vào rừng.

Dẫm lên lớp cỏ mềm mại, một con côn trùng màu tím phản quang bay lên, Vân Túc Xuyên càng đi càng thấy không ổn, mùi hương cỏ cây trong không khí dần nhạt đi, thay vào đó lại có một chút mùi máu nhàn nhạt!

Sắc mặt Vân Túc Xuyên hơi thay đổi, lặng lẽ lấy dao ra cầm trên tay, bước nhẹ về hướng tiếng nước.

Xa xa liền thấy một dòng suối nhỏ, dòng nước dường như chảy chậm hơn những con suối bình thường, mùi máu tươi truyền đến từ hướng đó.

Vân Túc Xuyên nấp sau một cái cây, lẳng lặng đứng một hồi, không thấy dấu hiệu nguy hiểm ở xung quanh liền đến gần, phát hiện thứ chảy giữa dòng suối đều là máu tươi màu đỏ sậm!

Đây là một con suối máu.

Thân là một người có kiến thức rộng rãi, không ăn chơi an nhàn như những tên con nhà giàu khác, kể cả khi ở nước ngoài tìm cách trở lại thành người, Vân Túc Xuyên chưa từng gặp chuyện quỷ dị như vậy.

Đang muốn đến xem kĩ, cách đó không xa truyền đến tiếng ‘lộc cộc’ như thể một con động vật nào đó đang chạy đến, Vân Túc Xuyên vội dừng động tác, trốn qua bên cạnh.

Chỉ thấy lại có một con hươu một sừng xuất hiện, nhưng đây là một con hươu lớn trưởng thành, sau khi chạy đến gần liền loanh quanh luẩn quẩn mấy vòng, lại vòng ra sau một một tảng đá lớn cố sức dùng răng tha gì đó ra.

Vân Túc Xuyên híp mắt nhìn một lát, phát hiện thứ bị kéo là một con hươu chết.

Chẳng lẽ thứ trong suối này đều là máu hươu? Hoặc là sau khi các động vật chết sẽ đổ máu vào đây? Nhưng nhìn lượng máu, sợ chúng nó chết mấy lần cũng không đủ.

Hơn nữa làm thế có mục đích gì?

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Vân Túc Xuyên, con hươu chết kia không bị ném vào suối máu, ngược lại con còn sống bỏ bạn ở đó rồi nhảy xuống suối, tìm gì đó nửa ngày, cuối cùng ngậm một viên đá nhỏ lên.

Ánh trăng chiếu xuống làm mọi thứ rất rõ ràng, ngay khi con hươu xoay người lên bờ, Vân Túc Xuyên thấy rõ thứ trong miệng nó tỏa ra vầng sáng xanh lam nhàn nhạt, là một viên đá Bất Trú!

Tuy bên ngoài viên đá có vết máu che đi một chút nhưng hình dạng này hắn rất quen thuộc!

Lúc này Vân Túc Xuyên chợt cảm thấy căng thẳng, vội xoay tay sờ túi áo, viên đá Giang Chước lấy tới giúp hắn ngay ngắn nằm đó. Không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra một chuyện đáng sợ nào đó, trong không khí tối tăm, dường như có từng đợt sóng ngầm lặng lẽ xuất hiện.

Vân Túc Xuyên nín thở nhìn con hươu ngậm đá Bất Trú đi đến chỗ bạn nó, nhét viên đá vào miệng con hươu chết. Không lâu sau, con hươu chết kia liền phát ra tiếng kêu nho nhỏ, thân thể cũng giật giật, dường như một lần nữa có lại sinh mệnh.

Sâu trong nội tâm Vân Túc Xuyên thật ra đã hơi hiểu được con hươu này muốn làm gì, nhưng đầu óc nhất thời khựng lại, không thể suy nghĩ. Đến khi thấy màn này, hắn bỗng nhớ tới những lúc không hiểu sao lại cảm nhận được nhịp tim gần đây.

Hai chữ Giang Chước thoáng hiện lên, như một tia sét đánh thẳng xuống mặt đất, hai tai hắn ong lên, hơi thở nghẹn ở lồng ngực, máu toàn thân như chảy hết lên đỉnh đầu, có cảm giác như tắc nghẹn mạch máu não.

Một bàn tay hắn nắm chặt thân cây, đờ đẫn nhìn con hươu sau khi đút đá Bất Trú vào miệng bạn thì thân thể nghiêng đi, ngã vào suối máu, thi thể rất nhanh biến mất, mà con hươu vốn đã chết trên mặt đất lại lảo đảo đứng lên. Trên người nó có vết máu, không phải vì dính nước suối mà là vết thương vốn có, vừa tập tễnh đi vừa gào thét gọi bạn mình.

Đương nhiên con hươu đã hòa vào dòng máu ở con suối không thể đáp lại, mà con hươu còn lại bước đi ngày càng vững vàng.

Vân Túc Xuyên lớn đến như vậy gần như chưa sợ hãi bao giờ, nhưng tại giây phút này, dòng máu loãng đang chảy, con hươu một sừng đang gào thét, những dấu vết trên mặt đất, cùng tất cả những loại sinh vật kì quái đều như mang theo một cảm giác vặn vẹo đáng sợ, làm người ta không rét mà run.

Con hươu kia tìm mãi không thấy bạn mình, đi về phía Vân Túc Xuyên. Hắn nhìn bộ dáng tràn đầy sức sống của nó, nghĩ đến viên đá không biết ngâm trong máu tươi bao lâu trong cơ thể nó, thế mà lại không tự chủ được lui về sau hai bước như gặp phải dã thú.

Con hươu lướt qua hắn, mang theo cơn gió nhẹ nhàng. Vân Túc Xuyên cứng ngắc đứng đó một lúc lâu, bỗng bước nhanh đến ven suối, nhoài người đưa tay xuống. Tiếp xúc trực tiếp mới biết dòng máu kia lạnh thấu xương, dưới đấy suối là những viên đá nhỏ nhưng những cục băng. Vân Túc Xuyên tùy tiện nhặt một viên lên, trong nó không khác gì viên đá Giang Chước đưa hắn, chỉ là nó có màu hồng nhạt, độ ấm cũng cao hơn.

Hắn không nhịn được mà nghĩ đến Giang Chước, cũng không biết mình có cảm giác gì, tựa như bị ma ám, bình tĩnh nằm nhoài người ở bên bờ suối một lúc mới đứng lên trở về.

Vân Túc Xuyên vừa ra khỏi rừng, Giang Chước liền tới đón hắn. Cậu cầm tay Vân Túc Xuyên, nói: “Cậu đi đâu mà lâu thế? Chuyện bên chúng tôi xong rồi, cậu cũng..... “

Cậu nói một nửa thấy không đúng lắm, cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện tay áo Vân Túc Xuyên toàn là máu, kinh ngạc: “Cậu sao thế?”

Vân Túc Xuyên vốn hơi đờ đẫn, nhưng sau khi thấy Giang Chước, bộ dáng cùng giọng điệu quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn như một cây kim đâm vào lòng hắn, làm hắn thấy đau đớn, nhưng cũng một lần nữa trở về thực tại.

Vân Túc Xuyên bắt lấy cánh tay đang kéo hắn của Giang Chước theo bản năng, vội nói: “Tôi không sao.”

Hắn tức giận, sợ hãi, nhưng có một chút chờ mong không nói nên lời. Hắn rất muốn hỏi Giang Chước đang nghĩ gì, lại không biết mở lời ra sao, cũng không biết câu trả lời mình muốn nghe ra sao.

Hắn may mắn gặp được người mình thích, cùng nhau lớn lên, sớm chiều ở chung, nhưng khi cậu đứng trước mặt lại không thể nói gì, tiến không được lùi không sau. Việc thích Giang Chước giống như yêu vầng trăng sáng nơi cuối trời, nhìn qua tưởng thật gần nhưng khi vươn tay muốn chạm đến lại phát hiện xa rất xa.

Tất cả hồi ước ngọt ngào và cay đắng đều trào lên trong lòng hắn, tình cảm này đã tồn tại trong sinh mệnh hắn quá lâu, cắm rễ sâu vô cùng, trong lòng Vân Túc Xuyên hiểu được, đời này hắn không thể yêu một ai đến vậy nữa.

Tình cảm gần như bản năng này mạnh mẽ gọt rửa những suy nghĩ phức tạp trong lòng, biến tất cả tức giận và khát khao thành sự dịu dàng như thường, hắn thở sâu, đối diện với ánh mới lo lắng và nghi ngờ của Giang Chước, kiên định nói: “Không phải máu của tôi, vừa rồi tôi vừa thấy một suối máu, tò mò đến xem thì bị dính vào.”

Giang Chước còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Suối máu?”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Đúng vậy.”

Hắn vừa nói thì Giang Chước đã cảm thấy hơi quen tai, dường như từng nghe thấy ở nơi nào đó. Liếc nhìn Vân Túc Xuyên, thấy hắn đã dời mắt.

Khán giả trong phòng live stream không biết chuyện xảy ra với Vân Túc Xuyên, có người còn nghi hoặc hỏi: [ Sao tui thấy cả Xuyên ca và Muỗng Nhỏ đều là lạ nhỉ? ]

Giang Chước nhất thời không nghĩ ra mình đã nghe thấy suối máu ở đâu, lại thấy biểu cảm Vân Túc Xuyên hơi kì lạ, không chỉ sắc mặt không tốt mà môi cũng trắng bệch, hắn không thể bị dọa như vậy chỉ vì một con suối, chắc chắn còn gặp chuyện khác trong rừng.

Lúc này đang quay chương trình, không tiện truy hỏi, chỉ đăm chiêu nhìn hắn một lát, nói: “Lát về nói chuyện này sau, cậu lấy bình nước rửa tay trước đi, chúng ta phát hiện ra manh mối rồi.”

Vân Túc Xuyên không thể yên lòng, chuyện này liên quan đến vấn đề an toàn của Giang Chước, khi về còn cần nói rõ với cậu, tính toán của hai người có cùng cái kết, hắn nghe vậy liền nói ‘Được’, lấy một bình nước từ chỗ Tô Đới đổ lên vết máu trên tay, trở lại xem phát hiện của Giang Chước.

Tro cốt của ba người được nhắc đến trong bài hát đã được tìm thấy, lần lượt được để vào ba cái bình, nhiệm vụ của Mê Nặc xem như hoàn thành. Đối với bọn họ, tin tức hữu dụng nhất chính là tư liệu về bệnh nhân được dán trên bình tro cốt.

Theo tư liệu, Vân Túc Xuyên đã đoán đúng, những người này đều được sắp xếp ở giường 2 phòng 703 khi vào bệnh viện, tính cả người đang nằm đó thì tổng cộng có 4 người, nguyên nhân nhập viện đều là bệnh tim và nguyên nhân chết đều do mắc phải loại virut không tên.

Sau khi trải qua nhiều chuyện kì quái như vậy, mấy khách mời không coi bình tro cốt là chuyện gì đáng sợ, vây quanh chúng nghiên cứu, Vân Túc Xuyên rửa sạch máu trở về, Giang Chước đang phân tích tình hình của mấy người bệnh.

“Trong 4 người bệnh, người đều tiên tên Phương Thiệu, nam, 35 tuổi, làm nghề buôn bán đặc sản vùng núi, mở một cửa hàng bán đồ khô. Cha mẹ anh ta đã qua đời, trong nhà có một người anh trai, vợ đã đưa người con gái 6 tuổi đi tái hôn.”

Giang Chước thấy Vân Túc Xuyên đến, dịch qua một bên cho hắn đứng trước, tiếp tục:

“Người thứ 2 tên Cảnh Vân, nữ, 27 tuổi, là giáo viên tiểu học, độc thân, vốn sống một mình với mẹ, nhưng khi trước khi cô nằm viện một năm thì mẹ đã chết bệnh.”

Vân Túc Xuyên lấy lại bình tĩnh, cũng tiếp tục suy luận, nghe vậy liền hỏi: “Mẹ của cô ta sao lại qua đời, có thông tin không?”

Giang Chước trả lời: “Đau tim.”

Vân Túc Xuyên gật đầu, tỏ vẻ không còn vấn đề, bảo Giang Chước tiếp tục.

Giang Chước nói: “Tiếp theo là cô họ của Mê Nặc. Mê Nặc đã nói qua về tình hình của bà rồi, cắt đứt quan hệ với gia đình, li hôn với chồng, không có con, mất năm 41 tuổi.”

Vân Túc Xuyên nói: “Cho nên khi Mê Thục Linh qua đời đã nhập vào người bệnh khác rồi mắng tôi đúng không. Bác sĩ Nhạc, cậu phụ trách chưa bệnh cho ông ta, có biết hoàn cảnh của ông ta không?”

Nhạc Đình Phi cảm thấy những manh mối này rất vụn vặt, mà bọn họ còn cần sâu chuỗi chúng lại với nhau. Chỉ nghe qua cảnh sát phá án rất khó, nay gặp mới thấy đúng là vừa buồn tẻ vừa vất vả. Anh nói: “Tôi nhớ một chút. Người bệnh đó tên Ngụy Vanh, từng là quản lí trang web, hình như 31 tuổi. Sau đó lúc trước do đánh nhau làm bị thương người khác nên bị phạt 5 năm tù, vừa ra khỏi ngục giam không lâu thì vào viện. Nguyên nhân nhập viện cũng là bệnh tim như ba người kia. Không còn thông tin khác nữa.”

Lí Thanh Giai từng tham gia vài chương trình thực tế, cô biết đầu tiên phải tìm điểm chung của các nạn nhân, nhưng trước mắt họ chỉ có ngần này tư liệu, khiến cô càng nghe càng mơ hồ. Cô không nhịn được mà đưa ra thắc mắc: “Giới tình khác nhau, độ tuổi từ hơn 20 đến hơn 40, nghề nghiệp cũng không giống, trước khi nằm viện có người ra nước ngoài, có người bị bỏ tù, hơn nữa bệnh họ mắc phải là một căn bệnh phổ biến, không có gì kì lạ đáng nghiên cứu..... Những thông tin chúng ta khó khăn lắm mới lấy được hình như vô ích rồi.”

Nhạc Đình Phi gãi đầu, bắt đầu động não: “Khi người ta phá án không phải đều cần điều tra sâu sao, chúng ta có phải nên tìm hiểu về những gì họ trải qua trong cuộc sống chút không? Ví dụ như họ có thể đã cùng gặp một người thần bí trên đường, cho họ ăn gì đó, hoặc những người này đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm như thấy chết không cứu gì đó rồi bị người chết biến thành quỷ để trả thù..... “