[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo Bảo

Chương 47




Nhược Thiên đứng bật dậy. Nàng chống tay vào thành ghế, đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của mình.

Đầu nàng ong lên một tiếng, môi run run. Mấp máy nói:

- Đứa nhỏ... Đứa nhỏ vẫn còn... Ngủ trong tẩm điện.

Cả đại điện hô hấp như ngừng lại, khuôn mặt Menfuisu và Izumin trắng bệch.

Nàng lảo đảo bước xuống bậc thang, đè nén những dòng suỹ nghĩ bủa vây lấy nàng.

Đôi chân của nàng run rẩy nhưng bước chân lại vững chắc tiến về phía trước.

Nhược Thiên cắn chặt môi, nàng không cảm nhận, không nghe còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Trong đầu nàng chỉ hiện lên hình ảnh hai đứa nhỏ sợ hãi gào khóc.

Đôi chân của nàng rớm máu trên nền đá hoa cương, Menfuisu và Izumin đuổi sau phía lưng nàng. Giờ phút này không ai hiểu được một nữ hoàng được nuông chiều từ bé lại có thể chạy nhanh tới như vậy. Đây có lẽ là do tình mẫu tử thiêng liêng.

Khi nàng tới nơi thì đã bị cảnh tượng trước mắt doạ muốn ngất đi rồi. Ngọn lửa như con quỷ đang gào thét, nhấm nuốt cung điện nguy nga. Xung quanh là tiếng gào thét thảm thương của những kẻ không kịp thoát ra.

Nhược Thiên sợ hãi rồi, kiếp trước cho dù đối mặt với cái chết nàng cũng không sợ hãi như vậy. Nàng điên cuồng lao về phía trước nhưng lại bị một cách tay cứng như sắt gìm lại. Nàng gào lên:

- Menfuisu buông, buông ta ra... Nhanh lên, đứa nhỏ vẫn còn ngủ trong đó đây.

Menfuisu giữ chặt nàng mặc cho nàng vùng vẫy, giọng hắn đè nén bi thương:

- Đã không kịp nữa rồi...

- Ta không tin, Menfuisu. Buông ta ra... Đứa nhỏ của ta...

Nhược Thiên gào khản giọng, giọt nước mắt như mưa mà đổ xuống. Menfuisu gìm chặt nàng trong lồng ngực, ánh mắt hắn nhìn về toà cung điện đã sụp nát.

Izumin thất thần nhìn ngọn lửa, môi hắn run run không thốt lên được một câu. Binh lính vẫn đổ xô để dập ngọn lửa.

Nhược Thiên cuối cùng không chịu đựng được nữa liền lâm vào cơn mê.

+++++++++++++++++++++++++++

Trong mê man nàng không ngừng nghe tiếng hai đứa nhỏ sợ hãi kêu lên, giọng Nut và Geb thơ ngây tràn ngập sợ hãi:

- Mẹ ơi, Mẹ đâu rồi. Nut nóng quá mẹ ơi.

- Mẹ ơi. Nut sợ quá... MẸ ƠI!

Nhược Thiên giật mình tỉnh dậy, Nàng được ôm trong lồng ngực vững trãi quen thuộc.

Ánh mắt nàng vô thần, cổ họng đau rát. Giọng khàn khàn hỏi:

- Menfuisu... Đứa nhỏ của ta.

Nước mặt nàng không nhịn được chảy xuống, Menfuisu ôm nàng chặt thêm.

Đè nén xuống bi thương trong lồng ngực, trả lời nàng:

- Chưa tìm thấy chúng.

Nàng hô hấp cứng lại, cổ họng bàng đã khản đặc. Không còn có thể gào khóc nữa. Chỉ còn ánh mắt vô thần của nàng thể hiện nỗi đau lúc này.

Menfuisu tay run run gạt đi giọt nước mắt trên má nàng, hắn gằn giọng:

- Ta nhất định sẽ khiến nữ nhân Carol đó phải trả giá.

+++++++++++++++++++++++++++

- Hoàng tử, bên ngoài rất lạnh. Nên vào bên trong thôi!

Izumin bị cắt đứt dòng suy nghĩ, hắn đứng nhìn chiếc vòng tay đã không biết bao lâu rồi. Đứng đến nỗi chân hắn đã mất cảm giác.

Hắn xoa xoa chiếc vòng tay giá trị liên thành chỉ mỉm cười chua xót.

Nut rất thích những thứ lấp lánh xinh đẹp như thế này, yêu thích đến nỗi chẳng cho ai động vào.

Nhưng ngày hôm ấy đứa nhỏ lại ngây thơ chìa ra tặng hắn chiếc vòng cổ của nữ nhân.

" bởi vì phụ thân rất đẹp, nên ta tặng nó cho người."

Izumin run run đặt nhẹ môi lên chiếc vòng cổ, khoé mắt rớt xuống một giọt nước mắt nhanh chóng ngấm sâu vào đất.

- Ta xin lỗi... Con của ta.

++++++++++++++++++++++++++

Nhược Thiên thất thần ngồi trong phòng, không khóc không nháo. Chỉ đơn giản ngồi như vậy.

Ánh mắt nàng thẫn thờ nhìn về một góc phòng nhưng lại như nhìn về đâu đó xa xăm.

Nàng muốn về nhà, nàng muốn nhào vào lòng ba mẹ và nói rằng đây chỉ là giấc mơ không có thực.

Mọi thứ nàng đều có thể chịu đựng, nhưng cốt nhục của nàng rời xa nàng. Nàng không chịu được, cảm giác như kẻ nào đó cắt đi từng mảng thịt của nàng.

Đau đớn, hô hấp như muốn ngừng lại. Nàng không thích cảm giác này.

Ari đã quỳ ngoài tẩm cung của nàng từ tối qua đến giờ. Miệng không ngừng nói rằng hãy trừng phạt nàng ta, để nàng ta lấy cái chết tạ tội.

Nhưng cái chết của nàng ta, vẫn chưa đủ xoá đi nỗi đau của nàng.

Không khí trong phòng như giảm xuống, ánh mắt nàng chỉ có bi thương. Nàng nhàn nhạt cười, lẩm bẩm:

- Carol! Ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục.

Nhược Thiên như tìm được mục đích sống, khoé miệng nàng vẫn nhàn nhạt nụ cười.

Nàng mở ra cánh cửa, hơi híp mắt lại cảm nhận ánh nắng chiếu lên mình.

Ari thấy nàng thì ngẩng mặt lên, đôi mắt sưng húp và váy áo còn nhuốm máy của ngày hôm qua khiến nàng ta chật vật thê thảm.

- Lệnh bà... Lệnh bà... Xin người hãy giết ta đi. Để ta đi bồi vương tử và công chúa.

Nhược Thiên chỉ đứng nhìn nàng ta đập đầu xuống nền đá hoa cương, miệng không ngừng khóc lóc. Nàng nhíu mày có điểm chán ghét, lên tiếng:

- Ngươi không thể chết dễ dàng như vậy. Nhất là khi nữ nhân Carol đó còn chưa chết.

Nàng xoay người bước đi bỏ lại Ari quỳ ở đấy, nàng ta cuối cùng dập đầu nói:

- Tạ ơn lệnh bà!