Âu Tiên Sinh Chấp Nhận Đi

Chương 6: 6: Cuối Cùng Cũng Gặp Mặt




" Chạy về hướng căn cứ, nhanh lên." - trên xe Quách Nam Khiết không ngừng run lên cô nắm chặt tay cố gắng cho bản thân thanh tỉnh.



Lão già đó rõ ràng là muốn cố chết mà bỏ thuốc mê cũng bỏ liều đậm đến vậy." Cô chủ bọn họ dường như phát giác ra, đằng sau có 4 chiếc xe đuổi theo." - người tài xế vừa lái vừa không ngừng nhìn về phía sau.

Bốn chiếc xe đó chạy thành hình chữ U không ngừng tăng tốc áp sát.



Cứ chạy thẳng thế này không được họ sẽ dễ dàng tiến tới hơn.

" Chạy lên ngã rẽ phía trước rồi rẽ, tăng tốc hết sức cho tôi." - nhận lệnh không một phút lơ là người tài xế phóng hết tốc lực.



" Cậu chạy hết tốc lực bỏ xa đám người kia rồi thả tôi xuống, cậu cụng chạy thêm một đoạn nữa tự mình bỏ xe chạy trốn."

Cô nhìn ra bên ngoài, đây chẳng phải là đường đến Câu lạc bộ quyền anh sao....

" Cô chủ trong vòng 5 phút người phải nhảy xuống xe, không thể dừng bây giờ được.



"

" Cậu chọn chỗ tối cho tôi."

Từ lúc truy đuổi đến bây giờ cũng đã gần một tiếng cô đã kiên trì rất tốt rồi.

" Nếu cậu có thể thoát thân tốt trở về căn cứ hãy thông báo với A Mạn rằng tôi không sao.



Nhớ lấy."

Nói rồi cô căn chuẩn góc khuất phía trước rồi tung người hình vòng cung, tiếp đất bằng cách cuộn trò giảm thiểu chấn thương.



Nhưng với tốc độ chạy tối đa như vậy không bị thương mới lạ.





Đùi cô đau đớn chảy máu sau va đập nhưng nhờ đau đớn cô mới thanh tỉnh hơn, một mình tiến bước vào hẻm tối.



Lê từng bước từng bước, cô cố gắng gượng chỉ cần qua hẻm này cô sẽ đến câu lạc bộ rồi.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa cô lại có thể gặp đám côn đồ đang trấn lột trong tình cảnh này, ông trời thật biết trêu ngươi mà.

" Zô, đâu ra một tiểu tiên nữ thế này.



" - đám côn đồ thấy người đến lập tức quay người đánh giá, nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục tóc tai bù xù đi tới, trong mắt chúng chỉ là cô gái yếu ớt.



Cậu nhóc bị ức hiếp thấy bọn côn đồ đang tập trung vào cô liền liều mình quay lưng chạy đi.



Đám người kia thấy thằng nhóc chạy mất cũng chả buồn đuổi theo.

" Cô gái cô làm con mồi bọn tôi chạy mất, cũng nên bồi thường chứ nhỉ? " - tên đại ca vừa nhìn cô vừa nhìn đám đàn em hếch mặt tỏ vẻ vui sướng.

Cô nào có tâm trạng để ý đâu, vết thương không ngừng chảy máu, tinh thần cô dần suy sụp.



Trước tiên vẫn là nên cầm máu, cô cúi người xe 1 đoạn váy dài thành vòng khiến cho chiếc váy trở nên ngắn hơn đến đùi cô, lộ ra đôi chân dài trắng chắc chắn của cô.



Đám người kia không hiểu gì nhưng thấy hành động của cô cũng rất vui vẻ thích thú.


" Các người chờ tôi một chốc, tôi sẽ bồi các người sau." - cô không gay gắt với bọn họ, trước tiên nên tranh thủ thời gian.

" Được, được cô cứ từ từ, chúng tôi chờ cô." - đám côn đồ thèm nhỏ dãi khi thấy đôi chân ấy, cứ nghĩ cô thỏa hiệp nên hưng phấn đồng ý ngay.

Cô cúi người xử lý xong vết thương, đảm bảo ổn thỏa.



Thử cử động chân xem có dùng được không, miễn cưỡng vẫn có thể trụ đến khi giải quyết xong đám người này.

Cô tiến người về phía trước mở miệng nhàn nhạt nói : " Tới đi "

" Vậy tôi không khách khí." - tên đại ca bước tới không phòng bị dơ bàn tay gớm giếc của mình lên xoa mặt cô.

Cô ánh mắt sắc lẹm bắt lấy tay anh ta bẻ cụp xuống, cúi người dùng cùi chỏ anh ta một phát.



Đám côn đồ thấy vậy không nói không rằng xông tới, một đám người vây quanh người cô đánh xuống.

--------------------------------------------------------

Cậu nhóc bị bắt nạt sau khi chạy ra hẻm chạy mãi chạy mãi vừa chạy vừa ngoảnh phía sau nhìn lại, rồi chạy tiếp.

" Bộp " - cậu nhóc chạy đâm trúng người rồi văng rõ xa.



Mà người bị cậu đâm trúng lại đứng như pho tượng.

Anh ta bước tới đỡ thằng nhóc dậy.



Cậu nhóc ngước mắt nhìn, đánh giá anh ta mặc một bộ đồ thể thao thoải mái dáng người to cao hơn cậu rất nhiều.

" Anh bước ra từ Câu lạc bộ sao? "

" Ukm" - âm thanh trầm thấp vang lên, thật dễ nghe.


" Anh có giỏi đánh nhau không ?"

" Nhóc có ý gì ?"

Cậu nhóc bây giờ thực sự hoảng hốt, không kể anh chàng trước mặt giỏi hay không giỏi.





Cậu quay người chỉ về phía con hẻm tối, ánh đèn mờ nhạt không thể nhìn thấy rõ.

" Anh mau cứu.....chị ấy.



Trong đấy có đám côn đồ, nhờ chị ấy em mới chạy thoát được.



Nhưng......nhưng....trong ấy có rất nhiều người, rất nhiều...họ đánh em....chị ấy....chị ấy liệu có bị........" - cậu nhóc vừa hoảng sợ vừa nói trong nước mắt.

Anh ta trầm ngâm một lúc nói: " Em có nhớ nhà mình không?"

" Nhớ..."

" Vậy em tự về được không?"

" Được ạ."

" Vậy em tự về trước đi, nếu nhà xa có thể bắt taxi về ."

Nói rồi anh ta rút tiền từ trong túi đưa cho cậu nhóc tờ 100.



Cậu nhóc lắc đầu nói :

" Không cần đâu nhà em gần đây chạy một lúc là sẽ tới."

" Được em về đi, anh đi xem người."

Cậu nhóc chạy một đoạn quay người nhìn anh bằng ánh mắt cầu khẩn.



" Anh....Anh nhớ cứu lấy chị ấy."

Nói rồi chạy biến đi mà chàng trai cũng quay người chạy về phía hẻm.

Lúc anh chạy đến nơi chỉ thấy cô đang quật một người qua vai.



Mà phía sau cô có một tên cầm con dao xông tới.



Anh hét lớn chạy lại.



Cô nghe tiếng vội vàng xoay người bị con dao cắt một nhát bên vai, cô tung cước đạp vào cổ khiến tên đó bay ra.

Hạ đo hết từng người cô ngồi rạp xuống, không còn tí sức nào.





Lúc anh chạy tới cúi người dơ tay định gọi cô thì bị cô bắt lại, ngước mắt lên nhìn đôi mắt đầy sát ý phòng bị.



Nhìn thấy cô anh chợt khựng lại trong chốc lát.



Mùi hương này khiến cô ngẩng mặt lên nhìn, khiến cô bình tĩnh hơn.



Không kịp nghĩ gì cũng không kịp nói gì.



Từ xa cô đã nghe thấy tiếng một loạt động cơ, tay cô nắm chặt cổ tay anh chợt thêm lực, không phải vậy chứ.

" Cậu có thể mang tôi ra khỏi nơi này không? Hiện tại tôi không thể đến bệnh viện.



Cậu mong chóng đưa tôi rời khỏi nơi này, làm ơn....." - Quách Nam Khiết hổn hển nói một câu thật dài đuối sức mà ngã xuống.

Chàng trai cũng nhạy bén phát hiện ra điều bất thường cởϊ áσ khoác ra, cõng cô lên chạy khỏi hẻm đó.

Mà đám người Kim gia lúc phóng đến nơi thì chỉ thấy một đám người nằm vất vưởng ở đó.

" Làm sao đây, cô ta còn có sức đánh hết đám người này, e rằng đã chạy xa rồi." - một tên đàn em lo lắng lên tiếng.

" Tiếp tục truy tìm, nếu không tìm được thì các người sẽ tự tìm thấy mạng mình đấy."

"Vâng"

-------------------------------------------------------------------------------

Anh cõng cô trên lưng cố gắng chạy đi, mà cô trong mơ màng có thể cảm nhận được.



Mùi hương trên người đàn ông này thật khiến cô yên tâm, chìm dần đi..