Người đàn ông gãy chân khóc đến méo cả mặt, cổ họng vì kêu gào đau buốt, đột nhiên kịp phản ứng không thể tiếp tục ngẩn ngơ ở chỗ này, quá nguy hiểm.
Hắn vội vàng mà ôm đoạn chân rớt của mình vào lòng, hoảng loạn bò vào đại sảnh, nơi hắn ta bò qua để lại một vệt máu dài uốn lượn.
Có tiền lệ, tất cả mọi người đều ý thức được bọn họ thật sự sẽ chết ở chỗ này.
Trong lúc nhất nhân tâm hoảng sợ.
Đôi mắt xanh ngắt của Ô Ngọc nhìn về phía cửa, ở đó có một luồng ánh sáng có những sợi tơ nhỏ vắt qua.
Chúng được căng ra và cố định ở hai bên khung cửa, nếu mấy sợi tơ đó cao hơn một chút thì đứt cổ cũng không thành vấn đề.
Hiển nhiên nó là đầu sỏ khiến người đàn ông đứt chân nhưng mọi người ở đây lại không thấy được.
"Meo, chỗ đó làm sao vậy..." Kẹo Bông Gòn thấy Ô Ngọc xem rất chuyên chú, không khỏi nhìn theo tầm mắt nó: "Ưm, một bó tơ?"
Ô Ngọc quay đầu, hỏi ngược lại: "Ngươi thấy được?"
Kẹo Bông Gòn nghẹo đầu, không rõ Ô Ngọc sao lại ngốc nghếch hỏi cái vấn đề này: "Tuy tơ vừa nhỏ vừa trong suốt, nhưng nhìn kỹ vẫn dễ dàng thấy mà, là có chỗ nào không thích sao?"
"Không."
Ô Ngọc cũng không giải thích nhiều, cũng không quá xoắn xuýt vì sao Kẹo Bông Gòn đặc biệt, chỉ nhớ kỹ chuyện này, liền một phen ngậm cổ mèo trắng lên, chân sau lấy đà, đột nhiên nhảy lên, nhẹ nhàng vượt qua đống tơ kia ra khỏi đại sảnh.
Sau khi ra, hai con mèo lập tức nhìn sợi tơ kia cố định trên cửa như thế nào, nó rất dài, kề sát hai vách tường ở cửa, kéo dài đến cuối hành lang, hoàn toàn đi vào bóng tối.
Khung cửa kia cũng chỉ là một đoạn của dây tơ dài.
Hành lang càng tối càng làm đôi mắt của Ô Ngọc sáng lên.
Nó buông Kẹo Bông Gòn, dặn dò: "Theo sát."
"Meo meo meo!" Biết rồi!
Rời xa đại sảnh ồn ào náo động, hành lang lặng yên không một tiếng động, đen tối yên tĩnh như đi vào một thế giới khác.
"Ô Ngọc, tối quá! Ta nhìn không thấy, có chút không theo kịp ngươi."
Trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón, giọng Kẹo Bông Gòn cũng không mấy sợ hãi, đơn giản chỉ vì quá tối mà buồn rầu.
"Ta sẽ đi chậm lại." Ô Ngọc dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi cắn cái này."
Cái gì? Kẹo Bông Gòn còn chưa kịp hỏi, một thứ gì đó thon dài lông mềm liền đưa tới bên miệng nó.
Mèo trắng rất tin tưởng mèo đen, không suy nghĩ liền trực tiếp cắn lên.
Vị thứ này rất quen, hơi thô ráp, hơi đâm miệng, ngậm không thích.
Trong nháy mắt, Kẹo Bông Gòn liền kịp phản ứng, đây rõ ràng là cái đuôi của Ô Ngọc.
Bị mình coi như gậy mèo mà chơi, lúc ấy bản thân còn ghét bỏ nó khó ăn.
Nhưng hiện tại cái đuôi khó ăn này lại có thể làm Kẹo Bông Gòn thong dong tự tin cất bước.
Có cái đuôi kéo, nó đi đường cũng không cần phải quá cẩn thận, càng không sợ mất dấu Ô Ngọc.
Nơi này thật sự rất tối, Kẹo Bông Gòn có thể nhìn như ban đêm.
Nhưng ban đêm đều có điều kiện tiên quyết là cần có ánh sáng yếu ớt, sau đó đôi mắt mới có tụ ánh sáng lại, tiến hành nhìn ban đêm.
Nhưng ở đây không có bất cứ ánh sáng gì, cho dù là mắt mèo cũng không nề hà.
Kẹo Bông Gòn không biết sao Ô Ngọc có thể ở cái hoàn cảnh này mà hành động rất tự nhiên.
Nhưng Ô Ngọc lợi hại như vậy, có thể có được trình độ này, là siêu cấp bình thường!
Mèo trắng luôn sùng bái mèo đen mù quáng.
——
Thật ra Ô Ngọc cũng không có bình tĩnh như Kẹo Bông Gòn tưởng.
Tuy cái đuôi này là tự mình đưa lên nhưng khi cái đuôi bị cắn, cảm giác mềm mại nóng ướt vẫn làm nó kích thích đến mức toàn bộ lông trên người xù lên.
Cái đuôi theo bản năng mà muốn rút ra nhưng lại bị Ô Ngọc mạnh mẽ áp chế.
Bước chân của mèo đen không hề nhẹ nhàng như vừa rồi nữa.
Cái đuôi không thể tùy ý đong đưa, mà là bị một con mèo khác ngậm trong miệng.
Không khó chịu nhưng rất lạ, độ ấm kia bắt đầu từ cái đuôi nó một đường đi lên trên, đi vào sống lưng rồi tới trán, tê dại nóng bỏng.
Trải nghiệm rất kỳ diệu, cơ thể không thích ứng muốn kháng cự, nhưng ý thức lại buông thả.
Mỗi một bước của Ô Ngọc đều trở nên cứng đờ, toàn thân chỗ nào cũng không thích hợp.
May mà hiện tại chúng nó đang ở trong bóng đêm, chắc mèo trắng không nhìn thấy dáng đi khác lạ của nó đi.
Ô Ngọc không đê lại dấu vết mà thở dài.
Chúng nó đi rất chậm, nhưng cũng đi hết hành lang.
Cuối là một loạt cầu thang, thông lên thông xuống, sợi tơ dọc theo cầu thang hướng về phía trước.
Ô Ngọc là tới làm nhiệm vụ tự nhiên không thể xuống lầu rời đi, cho nên nó không do dự, trực tiếp theo sợi tơ lên lầu.
"Lên bậc thang, cẩn thận." Nó nhắc nhở.
Trong miệng mèo trắng còn ngậm cái đuôi nên chỉ có thể ê a nói ra mấy âm tiết không rõ: "Ô... Ư ơ... Meo ~"
Cầu thang rất hẹp rất dốc, Kẹo Bông Gòn rất chuyên tâm lên.
Chúng nó đi khoảng một phút.
Ô Ngọc đột nhiên dừng lại.
"Đường bị hỏng."
Kẹo Bông Gòn nhìn không tới cửa cầu thang, sợi tơ không hề chỉ có một bó mà rậm rạp nhiều đến không xuể, chúng nó đan xen quấn quanh lẫn nhau bị cửa cầu thang kín mít, giống như mạng nhện thật lớn, nhưng không có khe hở giống mạng nhện, đã hỏng hoàn toàn.
"Vậy phải làm sao bây giờ, phải về hả?" Kẹo Bông Gòn ê ê a a hỏi.
"Không." Ô Ngọc bình tĩnh nói: "Ngươi buông cái đuôi của ta trước đã."
"Hả ớ? À à, đước, ta buông ra đây meo."
"Ừ."
Ô Ngọc vung cái đuôi ướt dầm dề, xem nhẹ tiếc nuối trong lòng, bắt đầu triển khai năng lực.
Trước đó giằng co cùng Bùi Hữu Thanh, sắc xang lại lần nữa xuất hiện, bao bọc lấy cơ thể của Ô Ngọ, làm cả người mèo đen tản ra hơi thở quái dị.
Sắc xanh chiếu sáng một vùng không gian nho nhỏ này, Kẹo Bông Gòn rốt cuộc cũng khôi phục tầm mắt, nó nhìn thấy Ô Ngọc chỉ đi lên phía trước một bước, khoảng cách với những sợi tơ ở cửa cầu thang càng gần hơn.
Sợi tơ như gặp được thiên địch, nhanh chóng bắt đầu tan ra, lùi lại về phía sau, Ô Ngọc không có đuổi theo lâu mà quay đầu nói với mèo trắng: "Đi thôi."
Kẹo Bông Gòn rất phấn khích, tuy nó vẫn luôn biết Ô Ngọc lợi hại, nhưng đây là lần đầu tiên nó chính mắt nhìn thấy Ô Ngọc chỉ đứng đó là có thể làm mấy sợi tơ không biết tên sợ lui.
Hơn nữa Ô Ngọc còn sẽ sáng như bóng đèn nhỏ, thật sự rất là mạnh!
Kẹo Bông Gòn là mèo con không thể giấu biểu cảm.
Nó cảm thấy rất lợi hại, tự nhiên muốn khen, cho nên Kẹo Bông Gòn đảo quanh Ô Ngọc, rắm cầu vồng bốc ra bên ngoài.
"Ô Ngọc ngươi thật lợi hại! Giống như là đại hiệp trong TV, vèo vèo vèo liền đáng bại đối thủ."
"Hơn nữa ngươi còn sẽ sáng lên, là màu xanh lục, ta thích màu xanh lục giống đôi mắt của ngươi, đều là màu sắc rất đẹp meo."
"Ô Ngọc Ô Ngọc, ánh sáng của ngươi thế mà còn hơi nóng nóng, ấm áp rất thoải!" Kẹo Bông Gòn duỗi chân nhỏ cảm nhận.
"Ô Ngọc có thể dạy ta không, ta cũng muốn biến sáng!"
Mèo trắng thật sự quá nhiệt tình, Ô Ngọc bị khích lệ cuồn cuộn không ngừng tràn vào đầu đến ngơ luôn, mặt nóng lên...
Phải đáp lại như thế nào đây ——
"Ta đúng là rất lợi hại." Không được, quá tự luyến.
"Cảm ơn đã thích"? Không được, quá lạ.
"Đây không phải ánh sáng mà là lửa." Không được, dội một chậu nước lạnh cho Tiểu Bạch, nó sẽ tổn thương.
"Cái này ngươi không học được, là năng lực riêng của ta." Cũng không tốt lắm, lý do như trên.
Ô Ngọc còn chưa nghĩ ra.
Liền thấy Kẹo Bông Gòn như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sau đó lại hỏi: "A! Ô Ngọc sẽ sáng, sao lúc nãy tối thì không sáng vậy?"
Ô Ngọc dừng lại.
Bị Kẹo Bông Gòn nhắc Ô Ngọc mới kịp phản ứng, giống như là vậy thật, cho nên vì sao nhỉ?
"..."
Quên? Không phải, ngọn lửa xanh kia giống như là một bộ phận trên cơ thể nó, đã sớm quen sự tồn tại của nó và vận dụng nó theo bản năng.
Cho dù nó ở nhân loại xã hội, sẽ tận lực hạ thấp sử dụng tần suất, nhưng tại đây loại thời điểm cũng không nên quên mới đúng.
Nhìn đôi mắt ham học hỏi của Kẹo Bông Gòn, ngoài mặt Ô Ngọc bình tĩnh: "Rất tiêu hao năng lượng, phải để thời khắc quan trọng mới dùng."
Mèo trắng rất đơn thuần, quả nhiên một chút cũng không nghi ngờ lý do thoái thác của mèo đen, bừng tỉnh: "Hóa ra là thế, vậy ngươi mau tắt đi, đừng lãng phí năng lượng."
Thật ra chút tiêu hao này không đến mức thế, nhưng Ô Ngọc vẫn thuận theo mà tắt lửa.
Xung quanh lại trở về bóng tối.
Lần này không chờ Ô Ngọc dặn dò, Kẹo Bông Gòn chủ động cắn lên chóp đuôi nó: "Tiếp tục đi thôi."
Ô Ngọc: "!".
Mà trước đó nó đã thích ứng một lúc, hiện tại tốt xấu gì cũng không phản ứng lớn như vừa.
Kẹo Bông Gòn không rõ sự phức tạp trong lòng Ô Ngọc, nó chỉ nghĩ tiếp theo muốn làm gì.
Chắc do trước đây ở trong nhà quá lâu cho nên hiện tại làm gì thì Kẹo Bông Gòn đều hứng thú bừng bừng, rất có tinh thần của một nghé con không sợ cọp, muốn đi phiêu lưu mạo hiểm.
Đương nhiên, tiền đề là có Ô Ngọc đi theo.
Nếu chỉ có một con mèo là nó thì sẽ không đủ tự tin, sẽ không tùy ý giống như bây giờ là cái gì cũng không cần sợ.
Kẹo Bông Gòn cứ ngoan ngoãn mà đi theo sau Ô Ngọc, rất nhanh Ô Ngọc đã dừng bước.
Chúng nó hiện tại hẳn đã đến trước một cánh cửa, bởi vì Kẹo Bông Gòn nghe thấy Ô Ngọc nói: "Đến rồi, muốn cùng đi vào không?"
Kẹo Bông Gòn rất buồn bực, chúng nó nên ở bên nhau mà.
"Đó không phải là đương nhiên sao!"
Ô Ngọc bổ sung: "Một lúc nữa khả năng ở bên trong sẽ khó coi."
"Không có việc gì!" Mèo trắng kiêu ngạo mà vỗ vỗ ngực: "Ta không sợ!"
——
Thỏ khôn có ba hang.
Lý Quần rất am hiểu việc này, hắn có thể tiêu dao đến nay thật ra đều ỷ lại vào năng lực 【không gian truyền tống】, các khu ẩn nấp ở thành phố Vân mà hắn đang ở đều có điểm đậu.
Chỉ cần gặp nguy hiểm, hắn sẽ lập tức kích hoạt năng lực truyền tống đến nơi ngẫu nhiên.
Cái dạng này, đến chính hắn cũng không biết sẽ bị truyền tống đến chỗ nào thì càng không nói đến người muốn bắt hắn.
Tất cả các ô video theo dõi đều là đôi mắt của búp bê, Lý Quần theo bản năng muốn chạy trốn.
Trên người lóe lên ánh sáng trắng bao phủ hoàn toàn người đàn ông.
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ chói tai: "Tá Khê ở phía sau mày nha ~"
Lý Quần bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy búp bê Tây Dương đang ở trên video theo dõi đứng sau hắn không nhúc nhích.
Hắn hoảng sợ, cơ thể run rẩy, Lý Quần hoảng loạn quay đầu, trên video theo dõi búp bê vẫn ở đó như cũ.
Nhưng rõ ràng con búp bê ở trước mắt hắn?!
Hơn nữa khoảng cách của cái đại sảnh cách hắn vô cùng xa, không có năng lực truyền tống của mình thì con búp bê này cũng không có khả năng bay tới trong nháy mắt.
Nó làm thế nào vậy?
Nhưng trốn quan trọng, Lý Quần cắn răng, lại lần nữa sử dụng năng lực của mình, ánh sáng trắng bao quanh cơ thể hắn.
Nhanh, nhanh lên!
Cổ chợt lạnh, ánh sáng xuất hiện tượng trưng cho sử dụng dị năng lóe lên hai lần vậy mà biến mất.
"Sao lại thế —— tại sao lại như vậy?!"
Dị năng là mạng của Lý Quần, hắn có thể sống đến nay bởi vì hắn may mắn có được dị năng này, nhưng hiện tại dù Lý Quần dùng kiểu gì, nó cũng không phản ứng, như biến mắt ở trong cơ thể hắn rồi.
Cái này làm Lý Quần rất sợ, hoảng hốt, tim như muốn nhảy ra, quần áo sau lưng ướt đẫm, hắn chỉ biết lặp đi lặp lại nói:
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ..."
Con búp bê đứng ở trước mặt Lý Quần, khóe miệng cứng ngắc mà lộ ra độ cong quái dị.
"Hì hì, muốn chơi cùng Tá Khê sao?"
Một cái nhắc nhở đến Lý Quần, đôi mắt hắn trừng như muốn lồi ra như sắp rớt khỏi hốc mắt, lỗ mũi kịch liệt hít thở, cổ nghẹn đến đau đớn: "Mày! Có phải mày đã đoạt dị năng của tao hay không! Có phải mày hay không! Tao muốn giết mày!"
"Hì hì, muốn chơi cùng Tá Khê sao?"
Giọng nói linh hoạt kỳ ảo quanh quẩn bên tai Lý Quần, hơi thở lạnh băng phả vào cổ hắn, làm nổi cả da gà.
Lòng Lý Quần phát run, đột nhiên quay đầu, phía sau trống không.
"Muốn chơi cùng Tá Khê sao, hì hì."
Lý Quần sợ nên khí thế càng mạnh mẽ, như cho mình thêm can đảm, hắn quát to: "Mày muốn chơi, ông đây liền bồi mày."
Sau đó liền đi tới hướng của búp bê, đạp một chân qua.
Nhưng âm thanh đạp lên đồ vật cũng không có vang lên, trên chân không có gì.
Không đá đến?
Đôi mắt của Lý Quần hé ra nhìn.
Trống không.
"Tới chơi cùng Tá Khê đi."
Giọng nói lần này rõ ràng chính xác ở bên tai, Lý Quần thậm chí có thể cảm nhận được vải dệt của váy cưới trên con búp bê chạm vào da hắn.
Hắn không kịp nghĩ, dồn lực xuống chân vung nắm đấm qua nhưng bởi vì quán tính, cơ thể lảo đảo một cái, vẫn trống không.
"Mày đàn quá, Tá Khê muốn trừng phạt mày nha ~"
Trừng phạt?
Mặt đất như hồ nước sóng gợn, có quái vật hình dạng kỳ quái đột ngột từ mặt đất trồi lên.
Một người khổng lồ mặc váy mọc đầy đôi mắt dày đặc, mỗi một đôi mắt đều lớn nhỏ không đồng đều, con mắt còn mọc đầy miệng, chúng nó mở ra khép lại, phát ra tiếng thét không rõ là gì.
Nhưng có mắt đều nhìn ra được, nó đang đói, nó đang kêu gào muốn ăn.
Hình dạng kỳ dị có mười sáu cái chân chen thành một vòng, tuy mỗi một chân đều thô ngắn khó coi nhưng chạy lại vô cùng nhanh.
Cái này làm cho Lý Quần sợ hãi nhớ tới tra tấn thật sự trong phó bản của 〔trò chơi vô hạn〕.
Thật đáng sợ.
Hắn sụp đổ gào to: "A a a a a......"
Chân đều mềm nhũn, căn bản chạy không thoát, cuối cùng nghiêng đầu một cái ngã xuống trên mặt đất.
Đại sảnh.
Bùi Hữu Thanh ôm búp bê lên cao một cái, nhìn thẳng nói: "Tá... Khê... làm... rất... tốt."
Ngay sau đó, giọng nữ nhẹ nhàng từ bụng Bùi Hữu Thanh vang lên.
"Có thể làm việc vì anh trai, Tá Khê rất vui vẻ! Chỉ là người kia quá sợ hãi, rõ ràng chỉ một ảo cảnh thôi mà."
"Là... Tá... Khê... quá... giỏi."
"Hì hì, cảm ơn anh trai đã khích lệ." Giọng nữ tạm dừng một chút: "Anh trai, mèo con đi đâu vậy?"
"Đi... giải... quyết... cùng..."
"A, mèo trắng sẽ không bị thương đi, dù sao nhìn nó yếu ớt như vậy, ta còn rất thích nó."
"Có... mèo... đen. Không... bận... tâm."
"Được, anh trai bảo không lo lắng thì em không lo lắng!"