Ba Năm Vẫn Chưa Muộn
-
Tề Thù rút giấy lau miệng. “Ăn xong chưa?”
“Xong rồi.” Đối phương đáp lời.
“Ừm, vậy để anh rửa chén.”
Chúc Bình Tự “Ừ” một tiếng, nằm vật ra sô pha mềm mại, định bụng nhắm mắt nghỉ chốc lát.
Bỗng!
Anh đột nhiên ho khan, lỗ tai đau như muốn nứt toác, dạ dày như có hai người bên trong lôi kéo đến xé rách. Anh khó khăn ngồi dậy từ sô pha, tay phải với về phía bàn trà tìm kiếm, ở đó chỉ còn một bình nước lạnh ngắt.
Chúc Bình Tự uống một hơi, vừa nuốt xuống thì cổ họng như bị một chiếc gai bằng băng nhét vào, vừa đau vừa lạnh.
“Khụ khụ khụ!” Anh bị sặc nước, đè lưỡi lên hàm trên cố gắng nuốt xuống ngụm nước trong miệng. Xong lại tiếp tục ho, một tay che ngực một tay che miệng, ho sặc sụa đến mặt đỏ bừng mới dịu đi đôi chút.
Phổi, khí quản ngứa ngáy như có đôi tay quấn quanh.
Anh chúa ghét cái cảm giác này, bất lực như vậy thà bị đâm cho một dao còn hơn.
Ghê tởm nhất là dạ dày sắp nát vụn rồi. Anh nhẩm tính mình đã từng thử qua viêm dạ dày, thủng dạ dày, loét dạ dày, nay lại bị ung thư dạ dày, nói ra thực sự là “Kinh nghiệm sống quá phong phú” đi.
Chúc Bình Tự cố nén cảm giác buồn nôn từ dạ dày trào lên, anh lồm cồm lúc té lúc bò chạy về phía toilet, đoạn khom lưng vào bồn rửa mặt nôn “Oẹ” ra một họng máu lớn. Nhìn vào mà giật cả mình, anh vội vàng như bịt tai trộm chuông* mà mở vòi nước xả hết vết máu đi.
(*Bịt tai trộm chuông; tự lừa dối mình, không lừa dối được người - Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy)
Tề Thù đang rửa chén ngoài này, nghe thấy tiếng ho tê tâm phế liệt kia thì hoảng sợ đến rơi cái chén trong tay xuống, xoay qua liền thấy Chúc Bình Tự chạy vào toilet.
Hắn vội vàng lau bọt dính trên tay vào tạp dề, đoạn theo sát sau lưng Chúc Bình Tự đến toilet.
Hắn nhìn thấy hành động dội rửa hết bãi máu kia xuống bồn nước của người nọ.
“Đệt!” Con ngươi của Tề Thù gần như co lại thành một đường. Hắn bước tới nâng Chúc Bình Tự lên lưng, hốt hoảng mang dép lê chạy xuống lầu nhét Chúc Bình Tự vào trong xe. Dọc đường lao như đang đua xe, thiếu điều muốn biến chiếc Jetta nhỏ bé thành xe thể thao.
Chúc Bình Tự cuộn người nằm ở ghế sau, tay phải vỗ vỗ dạ dày – này, hai đứa mình tốt xấu gì cũng cùng một thể, mày có thể nể mặt tao đừng đau nữa được không?
Anh muốn nhắc Tề Thù chậm lại chút, đã đầu 35 rồi mà còn đua xe bạt mạng như thanh niên choai choai ấy.
Nhưng chẳng ai nghe anh.
Trước đó bác sĩ nói tình trạng này của anh có thể kéo dài đến một tháng. Còn bây giờ chỉ còn một tuần nữa thôi.
-
Tề Thù không biết cơ thể Chúc Bình Tự bị làm sao, chỉ lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn. Trong nhất thời còn đoán mò tất cả các tình huống có thể xảy ra, để rồi lạnh cả sống lưng, phải tự phỉ nhổ mình ba tiếng.
Vừa đến cửa bệnh viện, xe bỗng nhiên dừng lại, không hề quan tâm có chặn đường người khác hay không. Chúc Bình Tự mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy cửa sau mở ra, tiếp đó anh tỉnh dậy lập tức thấy vách tường trắng xám đập vào mắt - lại là phòng bệnh.
Kể ra thì Chúc Bình Tự cực ghét ngất xỉu, bởi vì hôn mê rồi chẳng biết gì cả. Tựa như sự sống bị treo lên một sợi chỉ, khiến người ta vô cùng không có cảm giác an toàn.
Anh định cử động một chút, chỉ hơi quay đầu mà đã cảm thấy dạ dày khó chịu không tả xiết, sau đấy mới biết là bị gắn ống. Lại nhìn quanh người – hay lắm, từ trên xuống dưới đều là dây nhợ.
Xung quanh giường bệnh mà anh đang nằm được một tấm màn che kín— dịch vụ điều trị y tế ở đây rõ ràng là tốt hơn ở Thành phố J, có thể ngăn cách những người ở giường hai bên. Bốn phía ngoài chỗ Chúc Bình Tự vắng lặng không một tiếng động, càng không biết Tề Thù chạy đi đâu rồi.
Mới nghĩ tới đây thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài kia, kèm theo tiếng trò chuyện của đàn ông.
Một bên là Tề Thù, còn bên khác chắc là bác sĩ.
“Bác sĩ, tình trạng em ấy thế nào rồi?” Tề Thù hoảng hốt sốt sắng, suýt nữa đã cướp luôn tờ bệnh án.
Bác sĩ vẻ mặt lạnh nhạt, sắc mặt không tốt lắm, trong tay siết chặt tư liệu, không có ý cho Tề Thù nhìn: “Ngại quá, tôi phải đích thân nói chuyện này với người bệnh, bệnh viện quy định không phải người thân thì không được xem.”
“Bác sĩ….” Tề Thù định nói tôi là người thân, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, thế là hết đường cãi.
Bác sĩ không để ý đến hắn nữa, chỉ đỡ mắt kính kêu hắn tránh ra, sau đó tự kéo màn trước mắt Chúc Bình Tự ra đi vào. Đứng trước giường bệnh nhân, ông cúi xuống kiểm tra thông tin của bệnh nhân rồi mới nghiêm trang nói.
Tề Thù bị ngăn cách bên ngoài bức màn, nhưng ấy chỉ là bức màn mỏng như giấy, sao có thể ngăn cản hắn lo lắng cho được? Hắn đành tiếp tục cầu nguyện với trời cao, mong là đây không phải chuyện gì lớn.
Có điều hắn đã đánh giá quá cao sự nhân từ của trời cao.
“Không phải tôi nhiều chuyện, người ngoài kia là bạn của cậu à?” Bác sĩ chau mày, “Mấy triệu chứng này của cậu không nói cho người nhà biết sao?”
— triệu chứng gì?
“Ung thư dạ dày thời kỳ cuối…giờ chỉ có nước dựa vào số trời.” Bác sĩ chọt chọt vào bảng trên tay, phát ra âm thanh giòn giã, rồi đưa ba ngón tay ra lắc lắc trước mặt Chúc Bình Tự, " Ba ngày...tranh thủ làm những việc mình thích đi. "
Ông có vẻ đã quá quen đối mặt với những chuyện thế này, hoàn toàn đối lập với anh chàng bác sĩ trẻ tuổi chưa trải sự đời trước kia.
Tề Thù bị nhốt bên ngoài nghe được rõ trọng điểm, cả người cứng đờ.
Hắn bất thình lình giật màn ra, sải bước đến trước mặt Chúc Bình Tự, vận sức nắm lấy tay Chúc Bình Tự, gần như muốn bóp nát luôn xương tay.
Chúc Bình Tự cười với hắn. Như ẩn như hiện, lại như hư vô. Anh nắm ngược lại tay Tề Thù, biến thành tình nhân dịu dàng an ủi.
“Em!” Tề Thù bỗng hất tay Chúc Bình Tự ra, giận trào tận tim – cũng không biết tại sao lại tức giận.
Vì vậy, dưới ánh mắt ôn hòa của Chúc Bình Tự, hắn nổi giận đùng đùng lao ra khỏi phòng như một con sư tử, đóng sầm cửa lại, hai mắt đỏ hoe, gân xanh nổi lên, hắn gào to: "Làm ơn để anh bình tĩnh lại đã!"
……
Chúc Bình Tự gục đầu xuống, cố nén đau đớn nở nụ cười khó hiểu.
Bác sĩ lắc đầu thở dài.
Kế đó lại thấy Chúc Bình Tự đột ngột ngẩng đầu – sao Tề Thù về rồi?
“Anh….” Mới vài giây mà anh đã nghĩ thông rồi sao?
Vừa cất lên tiếng đầu đã bị cắt ngang không thương tiếc.
Tề Thù ôm chặt Chúc Bình Tự trước mặt hắn, lần đầu tiên nước mắt rơi lã chã, giọng điệu lạc đi, tựa như muốn hòa tan Chúc Bình Tự vào máu thịt. Hắn run rẩy nói: "Đừng quậy, đừng quậy... Để anh mang em đi kiểm tra lại, khám lại thêm mấy lần nữa.”
“Có thể xem thêm một ngày thì một ngày, xem thêm một giây thì một giây được không?”
Mẹ kiếp.
Chúc Bình Tự không ngoài ý muốn mà đỏ mắt, vươn tay nhẹ vỗ về lưng Tề Thù, anh cũng vùi đầu vào vai hắn.
Sống chết có xa vời quá chăng?
Tại sao lại ập tới đột ngột như vậy?
Bác sĩ nhắm mắt không muốn nhìn hình ảnh trước mắt – sinh ly tử biệt quá nhiều, sớm đã chết lặng. Nhưng mỗi lần gặp một tình cảnh mới, trong lòng dẫu gì cũng gia tăng một tầng kìm nén – không biết đến khi nào sẽ nổ “Ầm” một tiếng vang tận trời, kinh thiên động địa.
……
Tề Thù bị họa bất ngờ nện vào người, nhưng hắn nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần tiếp nhận sự thật, hơn nữa còn quyết định đồng hành cạnh bên Chúc Bình Tự.
Hắn không nói hắn có bao nhiêu tuyệt vọng, càng không nói thậm chí hắn còn muốn chết đi…Đến tận bây giờ thì hắn mới hiểu được tiểu Tự của hắn tàn nhẫn thế nào, anh chừa lại cho hắn biết bao hy vọng tốt đẹp, rồi lại kéo hắn vào vực sâu vô tận, nói cho hắn đây mới chính là hiện thực, còn quá khứ kia có chăng chỉ chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Cả người bị dồn ép đến đường cùng. Từ lâu Tề Thù đã không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu Chúc Bình Tự thật sự ra đi – dù hắn có nhìn rõ bản thân mình, hay không có ý lấy ảo tưởng che đậy lòng mình thì hắn vẫn chỉ là một con người, một người bằng xương bằng thịt. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là giữ chặt từng giây từng phút, không keo kiệt đi thăm Chúc Bình Tự, đi chăm sóc Chúc Bình Tự. Vì thế mỗi ngày hắn đều thức đến tận 2 giờ rưỡi mới ngủ được, xong lại thức dậy trước 5 giờ - Còn đâu chỉ dựa vào đầu giường Chúc Bình Tự chợp mắt trong chốc lát.
Chúc Bình Tự trách hắn không nghỉ ngơi đàng hoàng, hắn lập tức né tránh tầm mắt anh, cất giọng khàn khàn: “Không sao đâu.”
Sẽ không sao đâu.
Ngày nhập viện, Chúc Bình Tự khéo léo từ chối yêu cầu “Cạo đầu” của bệnh viện, anh cười tỉm tủm giải thích với cô nàng y tá: “Tôi còn lại chưa đến ba ngày, cạo rồi khó coi lắm đó.”
Y tá trợn mắt, giận đến dậm chân, mắt thì ươn ướt. Thế mà anh lại vô cớ gây rối bọn họ, còn “khuyến khích” chị em hợp lực tận tâm chăm sóc anh, mua cơm đưa hoa cho anh một ngày ba bữa.
Nếu anh thẳng thì có lẽ đã đổ từ lâu.
Cơ mà đáng tiếc.
Thật sự thì hai ngày cuối cùng này, là hai ngày tỉnh táo nhất trong cuộc đời Chúc Bình Tự.
Anh đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều, thậm chí còn chế nhạo sự hèn nhát của mình khi đối mặt với những chuyện yếu đuối khó coi trước đây. Kể cả sai lầm khi còn nhỏ, anh luôn phải ghi nhớ trong lòng thật lâu, vì sợ người khác sẽ nhớ những mất mặt đến xót xa đó của mình. Nhưng sau này anh mới biết được, nào có ai quan tâm ngoại trừ chính mình.
Hoặc ví dụ như vài chuyện thời thanh xuân xưa cũ. Nhìn lại tình cảm giữa Tề Thù và anh khi đó, thực ra ít nhiều cũng rất nồng nàn nhiệt huyết. Rồi sau đấy mọi chuyện nguội lạnh, cả hai đường ai nấy đi như cách đây hai năm. Để chỉ sau khi một bên hối hận, mới hiểu thế nào là bù đắp. Có lẽ tình yêu trên đời là một quá trình theo đuổi lặp đi lặp lại như thế này, có thể hối hận cũng như đền bù được cả đời đều phụ thuộc hoàn toàn vào may rủi.
Chẳng trách vận may của anh không tốt lắm.
-
Hai này nay quầng thâm dưới mắt Tề Thù đen như đáy bát, vậy mà còn muốn lừa mình dối người.
Có một đêm vào 2 hai giờ, hắn ngồi ở cạnh đầu giường Chúc Bình Tự, lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt người đang say ngủ. Hắn lăng trì* bản thân hết lần này đến lần khác, trong lòng luôn tự hỏi: “Mày có từng thích em ấy chưa?”
(*lăng trì – tùng xẻo: Thứ hình phạt tàn khốc thời phong kiến, giết phạm nhân bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt cho chết dần.)
Điều khiến hắn khổ sở hơn nữa là, trong lòng hắn đã rất rõ ràng, lần nào cũng không chịu buông tha cho cơ thể vốn đã chai sạn của mình.
Bởi vì cho dù hắn có đào sâu đến đâu thì cũng chỉ có một đáp án – đâu đó trong một khoảnh khắc, khoảnh khắc mà hắn nhìn thấy người đó, hắn chợt nhận ra đây là phần còn lại của cuộc đời mình
Ấy thế mà, hắn đui mù.
Không chỉ mắt mù, mà tim mù, đầu óc cũng mù nốt!
Thật ra thích và yêu chỉ là thứ vô nghĩa, đó là những tình cảm tốt đẹp được tích lũy từng chút một, cuối cùng vỡ ra thành hai chữ "thích", hay dày hơn, chính là "yêu".
Yêu, đôi khi còn không thắng nổi thích. Tề Thù thường nghĩ. Thích một người, có thể đối tốt với người đó rất lâu mà không giữ lại điều gì, nhưng yêu một người thì phải mài giũa rất nhiều, sau cùng thứ ôm được trong lòng bàn tay có lẽ vẫn là một viên ngọc đã vỡ.
Chưa kể anh cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, dù có muốn thích một người như vậy lần nữa cũng không có khả năng.