Ở hậu viện của một cửa hàng nào đó trong kinh thành.
"Đại chưởng quầy! Không hay rồi, mấy tên từ tổng hành tới cho bắt tất cả mọi người trong cửa hàng!" Một kẻ làm thuê hớt hải chạy vào.
"Ngươi nói cái gì!?" Trần Công đơ ra.
Vương Hưng Thuận càng đơ hơn, túm lấy áo kẻ kia chất vấn: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!?"
"Mấy tên tiêu sư sống ở hậu viện ghê gớm lắm, bắt trói toàn bộ mọi người chỉ trong nháy mắt, lúc ấy tiểu nhân đang ở sau bếp, nghe thấy động tĩnh vội trèo qua cửa sổ bỏ chạy."
Sắc mặt Trần Công trắng bệch, nhất định là đã bị bại lộ!
"Vì sao? Chúng ta kiểm tra ghi chép của sổ sách mấy lần rồi, không thấy có vấn đề gì mà?" Trần Công vẫn ngờ vực, sổ sách đó không thể sai được.
Kẻ làm nhớ tới một chuyện, nói: "Hình như tiểu nhân nghe thấy giọng của thiếu phu nhân, trước khi đám tiêu sư ra tay không lâu, hình như thiếu phu nhân tới."
Nghe vậy hai mắt Trần Công tối sầm.
"Cái gì!? Muội tử của ta lại tới lấy bạc?" Vương Hưng Thuận bực bội dậm chân, "Ta nói với nó bao nhiêu lần rồi, đừng có chạy tới cửa hàng lấy bạc nữa, đại chưởng quầy, cậu quá cưng chiều nó!"
Ngay từ năm đầu tiên đến kinh thành, thông qua nhị chưởng quầy Vương Hưng Thuận, Trần Công kết bạn với con gái của nhà họ Vương, mối quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên thân thiết hơn, một tháng sau gã hỏi cưới rước cô ả về.
Nhà họ Vương không biết Trần Công là con rể của gia chủ, cũng không biết con gái nhà mình gả đi chỉ là ngoại thất mà thôi.
Mấy năm nay dựa vào Trần Công, nhà họ Vương kiếm chác kha khá, năm ngoái vừa chuyển sang đại trạch viện bốn phòng mới toanh, cả gia tộc rực rỡ hẳn lên, nở mày nở mặt.
Đương nhiên nhà họ Vương cũng tôn thờ Trần Công.
"Đại chưởng quầy, cậu đi xoa dịu mấy người đến từ tổng hành, bảo họ đừng báo cáo lên có được không? Bọn họ chắc ít nhiều vẫn nể mặt cậu mà?" Vương Hưng Thuận vẫn cảm thấy sự tình không nghiêm trọng mấy.
Dù sao Trần Công cũng là cháu của gia chủ, gia chủ không có con cái, sản nghiệp to lớn như vậy ngày sau còn phải dựa vào Trần Công, cần gã kế thừa.
Kể từ khi đến chi nhánh đế kinh, Trần Công chưa từng nói thật với đám người làm bên dưới của mình, thu nhỏ thân phận của gia chủ, thổi phồng thân phận của mình lên, nói trắng ra là toàn bịa đặt dối trá.
Thường ngày Trần Công cũng vung tiền cực kỳ rộng rãi, mọi người ở chi nhánh tin răm rắp thân phận của gã, không nghi ngờ một chút nào.
Nhưng mà lúc này Trần Công đang nằm mềm oặt trên ghế, tứ chi nhũn ra, cơ thể run bần bật, nào còn có nửa điểm uy phong của ngày xưa.
"Đại chưởng quầy?" Vương Hưng Thuận nhìn dáng vẻ của Trần Công, tâm trạng trầm xuống, trông thế này đâu có giống người thừa kế của cửa hàng.
"Chẳng lẽ... chẳng lẽ những người đến từ tổng hành đó có lai lịch không nhỏ?" Vương Hưng Thuận thăm dò.
Lại thấy hai mắt Trần Công vô hồn, môi trắng bệch, biểu cảm sợ hãi, chính là kiểu sợ hãi phát ra từ tận xương cốt.
"Không phải chứ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ..." Vương Hưng Thuận lớn mật phỏng đoán, che lấp bằng một nụ cười nửa đùa nửa thật, "Đừng nói là gia chủ tới nhé?"
Trần Công lập tức trừng mắt nhìn ông ta, vẻ mặt như đang hỏi làm sao ông biết.
"Ông trời ơi!!" Vương Hưng Thuận ngã ngồi ra đất.
Sổ sách của chi nhánh đế kinh không chịu nổi kiểm tra chi tiết đâu!
Thường ngày Trần Công chẳng mấy quan tâm đến công việc, toàn là một tay Vương Hưng Thuận xử lý từ trên xuống dưới, ông ta cực kỳ rõ mấy cuốn sổ sách ghi chép đó mặt ngoài trông có vẻ hoàn chỉnh nhưng chỉ cần so với nguồn hàng nhất định sẽ lòi ra vấn đề.
"Đại chưởng quầy! Cậu phải cứu ta!" Vương Hưng Thuận lồm cồm bò dậy, quỳ ôm lấy đầu gối Trần Công, "Cậu là cháu ruột của gia chủ, là đại lão gia tương lai, gia chủ nhất định sẽ nương tay với cậu!"
Cho tới bây giờ Vương Hưng Thuận vẫn chưa hoài nghi Trần Công nửa phần.
Chỉ có Trần Công hiểu rõ, mình tiêu đời rồi, tiêu hết rồi.
Giữa lúc tuyệt vọng, Trần Công lại căm hận, gã cảm thấy là do Lưu Duyệt Hinh làm hại gã.
Khí chất kiêu ngạo từ trong xương cốt của Lưu Duyệt Hinh khiến gã cực kỳ chán ghét, bản thân mình xuất thân hèn mọn, nhà mẹ đẻ của Lưu Duyệt Hinh lại quyền thế oai phong, hết thảy những điều này làm gã vừa hận vừa đố kỵ.
Mặc dù cư dân ở huyện Võ Nguyên và các nơi trên núi Tề Vân đều tôn trọng gã nhưng Trần Công biết sau lưng bọn họ vẫn luôn mắng mình cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, giễu cợt gã chỉ là một kẻ ăn xin nhưng nhặt được món hời lớn, một bước lên trời.
Chỉ có kinh thành không biết gì về quá khứ của gã, mọi người chỉ biết gã là đại chưởng quầy của cửa hàng Lưu Ký, các cô gái hâm mộ gã, tất cả đều tôn trọng gã, cho gã cảm nhận sự sung sướng và tự tin xưa nay chưa từng có.
Trần Công biết bản thân đang bị lún sâu vào một vũng bùn nhưng gã không khống chế được, cho dù biết mai này mọi thứ sẽ bung bét nhưng gã vẫn không thể khống chế được.
Lần này trở về, chắc chắn không còn được làm đại chưởng quầy nữa, có lẽ Tống tiên sinh cũng không dùng gã nữa, gã chỉ có thể trở về huyện Võ Nguyên sống cùng một đám già trẻ trong một tiểu viện, mỗi ngày còn phải nhìn sắc mặt của Lưu Duyệt Hinh mà cư xử.
"Không, ta không cam lòng!" Trần Công nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt thay đổi liên tục.
Chỉ cần Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm không thể quay về, sẽ không có ai biết chuyện xảy ra ở chi nhánh đế kinh, gã có thể tiếp tục làm đại chưởng quầy, thậm chí còn có thể chiếm toàn bộ sản nghiệp ở đế kinh làm của riêng!
Đôi mắt Trần Công bốc lên ngọn lửa tham lam.
"Chuẩn bị xe!"
Vương Hưng Thuận sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần vội đứng dậy ra lệnh, "Đi chuẩn bị xe, mau!"
Ông ta biết Trần Công có cách rồi.
Cùng lúc đó, Lưu Trạm huy động tất cả thuộc hạ của mình đi tróc nã Trần Công và Vương Hưng Thuận, thậm chí còn liên hệ với Triệu Cát Chương, mượn thêm nhân thủ ở nha môn Hình bộ.
Cửa hàng chi nhánh ngầm chiếm đoạt tài sản của gia chủ, dù không có tầng quan hệ với Lưu Trạm thì cũng dư sức trở thành một vụ án lớn.
Sau giờ Ngọ ở phủ đại thừa tướng, Chu Thiền triệu tập phụ tá khẩn trương bàn bạc đối sách, dạo gần đây phe đế sư bức bách gắt gao, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra biện pháp thoát thân, nếu không sau này phúc họa khó lường.
"Xin hãy cho ta gặp đại thừa tướng, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, phải đến trước mặt đại thừa tướng mới nói được." Trần Công nài nỉ người gác cổng.
"Biến đi, đại thừa tướng là ai, ngươi nói muốn gặp là gặp ngay được à? Có việc gì thì cứ nói với ta, ta sẽ truyền lại!" Người gác cổng của phủ thừa tướng xua đuổi.
Đằng xa Vương Hưng Thuận đứng cạnh xe ngựa xoa tay, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, ông ta không biết tại sao Trần Công lại muốn tới phủ đại thừa tướng.
"Chuyện liên quan đến tướng quân Tề Vân ở Bắc Cương!" Trần Công chủ động nói.
"Cái gì?" Người gác cổng ngờ vực.
Người ta thường nói đứng canh trước cổng phủ đại thừa tướng cũng là quan thất phẩm, người gác cổng cũng biết sơ sơ, nghe Trần Công nhắc tới tướng quân Tề Vân, hắn ta không thể thờ ơ nữa.
"Được rồi, vậy ngươi vào trước đi, đợi ta báo lại với quản sự." Cuối cùng người gác cổng cũng cho phép Trần Công vào phủ.
Quy tắc của phủ thừa tướng rất nghiêm khắc, thứ dân bình thường không có thân phận con cháu thế gia như Trần Công, vào trong phủ chỉ được xếp tạm vào một gian phòng chờ thông truyền.
Ngay khi Trần Công bước một chân vào phủ, Vương Hưng Thuận ở góc gần đó cũng biến mất tăm.
Chỉ chớp nhoáng, ông ta bị Quách Đông Hổ túm như một con gà kéo vào xe ngựa.
"Ngươi cứ chờ ở đây, đừng chạy lung tung cũng đừng sờ mó lung tung, chỗ này không phải nơi ngươi có thể làm xằng làm bậy đâu!" Người gác cổng gằn giọng cảnh cáo, thấy Trần Công cúi đầu khom lưng đáp vâng mới yên tâm rời đi.
Mỗi viên gạch miếng ngói của phủ thừa tướng đều vô cùng xa hoa, cho dù chỉ là gian phòng nhỏ cho thứ dân chờ cũng đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ gụ.
Trần Công mở rộng tầm mắt, lòng tự tin cũng khuếch trương theo, nếu may mắn được đại thừa tướng để ý, nói không chừng còn có thể kiếm về thêm một chức quan nhỏ.
"Đi đâu vậy?"
Người gác cổng vừa ra khỏi viện thì bị gọi lại.
"Phái đại nhân." Người gác cổng vội chào hỏi.
Phái Công Ly cũng nhận được lệnh cho gọi của Chu Thiền nhưng hôm nay y bận trực, bàn giao xong công việc mới qua nên trễ mất một lúc, mà lúc này y cảm thấy thật may mắn vì mình đến chậm một bước, nếu không thì sao có thể kịp thời bắt lấy tin tức.
"Ai ở trong đó thế?" Phái Công Ly giả vờ lơ đãng hỏi.
Trên dưới phủ thừa tướng đều biết Phái đại nhân là cận thần đắc lực của đại thừa tướng, là tâm phúc mà đại thừa tướng mang về từ Bắc Cương, dĩ nhiên người gác cổng liền thật thà bẩm báo lại.
"Được rồi, để bản quan đi gặp thử, nếu thật sự là người đến mật báo bản quan sẽ dẫn hắn đến chỗ đại thừa tướng luôn, nếu chỉ là kẻ giả danh lừa bịp thì đánh một trận rồi đuổi đi, đỡ gây phiền hà đến đại thừa tướng."
Người gác cổng vội vàng khom lưng đồng ý, không hề có nghi ngờ gì.
Cho đến khi người gác cổng đi rồi Phái Công Ly mới phát hiện sau lưng mình đổ mồ hôi ướt nhẹp.
Cùng lúc đó, Trần Công ở trong phòng vẫn đang mơ mộng, ảo tưởng sắp sửa một bước lên trời.
Gã xoa xoa tay, nóng ruột đi qua đi lại, thầm nghĩ lát nữa phải giới thiệu về bản thân mình thế nào cho thật ấn tượng, làm thế nào để bày tỏ tấm lòng thành, quy phục đại thừa tướng.
Nếu nói thật, với xuất thân của gã nhất định sẽ khiến đại thừa tướng chướng mắt, chỉ có thể nói nửa thật nửa giả.
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Trần Công kẽo kẹt mở ra, gã giật mình quay lại, vừa nhìn toàn thân lập tức cứng đờ, xương cốt lạnh ngắt.
Ngoài cửa, Lưu Trạm đứng ngược sáng, biểu cảm ngập tràn chết chóc.
Phái Công Ly mặc quan phục đứng phía sau Lưu Trạm, dáng vẻ cũng đang rất tức giận.
"Ngươi mau thu xếp đường rút lui, ta phải mang kẻ này đi." Lưu Trạm trầm giọng nói.
Phái Công Ly hừ lạnh, phất tay áo rời khỏi.
Từ lúc phát hiện Trần Công mất tích Tống Phượng Lâm lập tức gửi tin cho Phái Công Ly, muốn Phái Công Ly hết sức chú ý phủ thừa tướng, nếu thấy ai khả nghi lập tức chặn lại.
Lưu Trạm cũng đâu thể ngồi yên chờ chết, đích thân dẫn người của mình đến canh giữ ngoài cổng phủ thừa tướng.
Lúc này hắn cải trang thành tùy tùng, có thêm Phái Công Ly làm nội ứng, không khó để đi qua cổng phụ của hạ nhân đến khu vực chờ của thứ dân.
Trần Công run rẩy mấp máy môi, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời, tiếp sau đó gã bị Lưu Trạm đá một phát, cơ thể đập vào chiếc ghế gỗ rồi bật ra, trong khoang miệng xộc lên mùi máu tươi tanh ngòm.
"Tướng, tướng quân..." Trần Công muốn cầu xin tha mạng nhưng lại bị đạp thêm cái nữa, gã chỉ có thể ôm bụng rên rỉ, đầu óc quay cuồng.
"Tưởng ông đây chết rồi à?" Lưu Trạm nhếch môi cười, nắm lấy cổ áo của gã nhấc đến gần.
Vốn dĩ với chút bạc mà đám người kia tham ô, Lưu Trạm căn bản chẳng thèm đặt vào mắt, chỉ cần Trần Công thú nhận tất cả sự thật, trở về vẫn là con rể của nhà họ Lưu, tai tiếng ở đế kinh cũng không truyền được tới Bắc Cương.
Nhưng mà thằng nhãi này lại dám bán chủ cầu vinh?
Nếu bí mật bị tiết lộ, tạm chưa nói đến chuyện Chu Thiền có đủ bản lĩnh lấy đầu hắn hay không, đại cục ở đế kinh chắc chắn sẽ bị đảo lộn.
Lần đầu tiên Lưu Trạm bực tức tới vậy, hắn coi thằng nhãi này là người nhà, cho rằng nó cùng lắm chỉ tham tài mà thôi, tin tưởng nó sẽ không bao giờ bán đứng mình.
Ai dè thật sự là kẻ lòng lang dạ sói.
"Muốn đánh thì về rồi đánh tiếp, mau lên, ta đuổi hết hạ nhân đi rồi!" Phái Công Ly thúc giục.
Lưu Trạm xách cổ áo Trần Công lên kéo lê như một miếng giẻ rách.
Xe ngựa chờ sẵn đằng cổng phụ, Trần Công bị nhét vào tận trong cùng, Lưu Trạm cũng chui vào xe, Phái Công Ly ngồi ngoài nhất, y bày vạt dưới của quan phục rộng ra để che đi Trần Công đang nằm như thi thể ở cuối xe.
Sau khi xa phu của Phái phủ đánh xe ra khỏi phủ thừa tướng thì đụng phải một tốp thị vệ, Phái Công Ly chủ động vén mành xe lên, thị vệ nhìn thấy y lập tức cho qua.
Ở cổng sau của cửa hàng Lưu Ký, nhóm thân vệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lưu Trạm mang theo Trần Công trở về.
"Lôi vào trong trước đi." Lưu Trạm lạnh giọng nói.
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Công như đang nhìn một kẻ đã chết.
"Ngươi làm sao vậy? Suýt nữa bại lộ rồi đó!" Phái Công Ly phẫn nộ, nhớ lại tình hình ban nãy mà khiếp hồn, tên Trần Công này biết y có lui tới với Lưu Trạm!
Tí nữa thì toi đời!
Tuy bị mắng nhưng Lưu Trạm biết mình không có tư cách tức giận, chỉ chắp tay nói: "Đa tạ Phái đại nhân."
Phái Công Ly trợn mắt, "Ngươi nợ ta một mạng, ngày sau nhớ trả!"
"Được." Lưu Trạm đồng ý.
"Ta phải trở về ứng phó với đại thừa tướng, còn phải bịt miệng tên gác cổng kia nữa!" Phái Công Ly nóng nảy leo lên xe.
Cũng may Trần Công chưa nói gì nhiều với người gác cổng, chỉ cần bịa tạm lý do vượt qua hai, ba ngày tới là được, chờ đến khi bên phủ đế sư bắt đầu hành động, Chu Thiền sẽ không rảnh để truy cứu nữa.
Hôm nay cổng lớn của cửa hàng Lưu Ký đóng chặt.
Vương Hưng Thuận và người làm chạy trốn đều bị bắt về, đám người làm còn lại quỳ gần kín hậu đường của cửa hàng.
Trước đó Tống Phượng Lâm đã tra hỏi xong những người này, cũng biết mấy năm nay ở kinh thành Trần Công bịa đặt như thế nào, đồng thời mọi người cũng biết thân phận thật sự của Trần Công.
Nhìn thấy Trần Công, Vương Hưng Thuận phát điên gào thét: "Cái tên chó ăn xin nhà ngươi! Ngươi dám gạt ta! Ngươi dám gạt ta!"
Nghĩ đến việc mình không chỉ làm tay sai cho Trần Công mà còn gả muội tử ruột cho gã, Vương Hưng Thuận hối hận đến nôn ra máu, ông ta vốn dĩ là nhị chưởng quầy, ở chi nhánh đế kinh của cửa hàng cũng dưới một người trên vạn người, tại sao lại lưu lạc đến bước đường này!?
Muội tử nhà họ Vương ở bên kia cũng choáng váng nằm liệt ra đất, một nữ nhi trong sạch gia cảnh có ít lai lịch như ả lại phải làm ngoại thất của một gã tiện dân, hiện thực này khiến ả ngất xỉu luôn, lúc tỉnh lại vẫn ngơ ngơ ngác ngác, tinh thần chịu đả kích cực lớn.
Nhưng Trần Công chẳng rảnh để quan tâm đám người này, gã bò đến bên chân Lưu Trạm, tha thiết cầu xin: "Tướng quân! Xin hãy nể mặt Hinh Nhi tha cho tiểu nhân lần này!"
Lưu Trạm tức đến bật cười, nhấc chân lên đạp vào vai Trần Công, loáng thoáng nghe thấy cả tiếng xương gãy răng rắc.
Trần Công đau đớn kêu lên, tiếng thét vang khắp hậu đường của cửa hàng.
"Cái miệng của nhãi ranh ngươi cũng được đấy! Lừa muội muội của ông, cầm bạc của ông nuôi ngoại thất, sống hai năm phú quý, còn dám tiết lộ cả cơ mật của ông!" Lưu Trạm hơi cúi người, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt ngập tràn sát ý.
"Nóng vội trèo lên trên thế cơ à?"
Miệng của Trần Công nhoe nhoét máu tươi, nằm run lẩy bẩy.
Tào Minh, Trương Tiểu Mãn, Trịnh Phong Điền và Quách Đông Hổ bẻ đốt ngón tay liên tục, dáng vẻ như thể chỉ cần một câu thôi là sẽ xông vào xé xác tên này.
Tống Phượng Lâm yên lặng, ánh mắt lạnh lùng.
Năm đó Lưu Duyệt Hinh bỏ nhà đi, nếu không phải do bị Trần Công lừa gạt, tính cách của một nữ tử nuôi ở khuê phòng sao lại có thể thay đổi lớn như thế?
Lưu Học Dật không cho hai người gặp mặt, Trần Công liền vụng trộm lên núi gặp mặt vụng trộm truyền tin, nhà họ Lưu cũng không thực sự giam cầm Lưu Duyệt Hinh, hai người vẫn luôn lén lút qua lại, những việc này đều không phải là bí mật gì ở huyện Võ Nguyên.
Đến khi lời đồn càng trở nên huyên náo, vì muốn giữ gìn thanh danh cho Lưu Duyệt Hinh, cho nhà họ Lưu, cũng là quá phiền chán, Lưu Học Dật chỉ có thể gật đầu đồng ý gả con gái đi.
Hóa ra đây là một kẻ vô ơn, lòng tham không đáy.
Trương Tiểu Mãn nhổ nước bọt vào Trần Công, nói: "Ngươi lén lút qua lại với đại tiểu thư, tưởng bọn ta không biết à? Năm đó lẽ ra không nên cứu ngươi, nên mặc kệ ngươi chết quách đi mới đúng!"
Tào Minh cũng mắng, "Ngươi nuôi ngoại thất ở kinh thành, sống những tháng ngày phú quý mà không nhìn lại gia đình thực sự của mình đi à? Một nhà mười mấy miệng ăn, không chịu làm việc mà chỉ dựa vào của hồi môn của vợ để sống, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hả!?"
"Do tiểu nhân nhất thời bị ma quỷ che mắt! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!" Trần Công muốn dập đầu nhưng lại bị Lưu Trạm dẫm lên, thành ra không nhúc nhích được.
Tống Phượng Lâm khép quạt xếp lại, cảm thấy cực kỳ thất vọng, "Ngươi là con rể của họ Lưu, xem như cũng là một nửa người của nhà họ Lưu, ta vốn định cho ngươi một cơ hội để làm lại cuộc đời."
Trần Công thẫn thờ.
"Bất kể ngươi có tham ô hay không, hệ thống quản lý của chi nhánh này vẫn rối tinh rối mù, người làm lười biếng thiếu dạy dỗ, thái độ đãi khách vô lễ ngạo mạn, ghi chép sổ sách lung tung hỗn loạn, một thân thích cũng có thể tùy tiện đến trướng phòng lấy bạc."
Tống Phượng Lâm mỉm cười châm chọc, "Sổ sách giả giao lên làm rất tỉ mỉ, nhưng ngươi lại không nghĩ đến việc sổ cái trong tay ta không khớp với ghi chép của ngươi à?"
Trần Công tự cho rằng thủ đoạn của mình rất hoàn mỹ, thực ra ngay từ đầu đã bị phơi bày trần trụi trước mặt Tống Phượng Lâm.
Năm đó dù gì cũng là một thằng nhóc chăm chỉ ham học hỏi, không biết tại sao lại ra nông nỗi này, Tống Phượng Lâm vô cùng thất vọng nên cũng không muốn nói nhiều nữa.
Huống chi nói nhiều mấy cũng vô ích, Trần Công đâu thể sống qua nổi hôm nay.
"Thủ lĩnh, cứ giao gã cho đệ, đệ nhất định sẽ cho gã biết thế nào là sống không bằng chết!" Quách Đông Hổ vừa nói vừa thở hồng hộc.
Mà không chỉ xử trí mỗi Trần Công.
Ánh mắt Lưu Trạm đảo qua đám người quỳ bên dưới một lượt, cuối cùng quyết định: "Không giữ lại ai hết."
Thông qua tình hình hỗn loạn mấy ngày nay, ắt hẳn bọn họ đã nhìn ra chút ít manh mối, Lưu Trạm không thể mạo hiểm chuyện bí mật có thể bị bại lộ một lần nữa.
Các thân vệ vây lại, dùng vải thô bịt miệng rồi kéo hết ra hậu viện, động tác lặng yên tuyệt đối.
Còn Trần Công thì bị Quách Đông Hổ đích thân xách đi.
Tới tận một khắc trước khi chết, Trần Công vẫn chưa hiểu tại sao mình lại bước đến kết cục này.
Có lẽ bắt đầu từ năm đó, Lưu Duyệt Hinh lỡ miệng mắng gã là đồ ăn xin, hận thù liền nảy mầm trong lòng, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Nếu không tự mình đứng vững thì đâu thể khiến người khác tôn trọng?
Những người ở Bắc Cương, bao gồm cả Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm, ai mà không dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, ai mà không từng có một quá khứ thấp kém? Nhưng có bá tánh nào dám bàn tán không?
Nói cho cùng, ngay từ đầu Trần Công đã là một kẻ chẳng ra gì, chỉ muốn dựa vào quý thê sống sung sướng, ở trong mắt bá tánh Bắc Cương cần cù lao động mà nói, tất nhiên ai cũng coi thường gã.
Đến lúc chết Trần Công vẫn chưa ngộ ra được đạo lý đó.
Nhìn gã như một kẻ vô hình, sống hay chết không quan trọng nhưng hành vi phản bội của Trần Công vẫn ảnh hưởng đến đại cục.
Không phải bị Chu Thiền phát hiện mà là ảnh hưởng đến một người.
Phái Công Ly trằn trọc cả đêm, chuyện xảy ra hôm nay đã cảnh tỉnh y.
Y vất vả trèo lên, hao tâm tổn sức, vượt qua bao khó khăn, bộ quan phục tứ phẩm mặc trên người chính là tính mạng của y, trải qua trăm ngàn cay đắng y mới giành được vị trí này, nào có thể dễ dàng từ bỏ.
Trong thư y viết sẵn lòng từ bỏ mọi thứ để quay về Bắc Cương, nhưng chỉ là lời hay ý đẹp mà thôi, muốn Lưu Trạm tính thay một đường lui cho mình.
Lại không ngờ Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm dám tự mình vào kinh, hơn nữa còn bắt tay với đại tư đồ Triệu Hằng Phủ và đại tư mã Từ Mục Viễn để diệt trừ họ Chu.
Thành thật mà nói, dạo gần đây Chu Thiền tuy điên nhưng lại càng thêm tín nhiệm y, quyền thế của gia tộc họ Chu đối với Phái Công Ly mà nói cũng không có chỗ nào để bắt bẻ.
"Không được." Phái Công Ly ngồi dậy.
Họ Chu bị phe đế sư và phe quan võ vây công, hiện giờ như nỏ mạnh hết đà, sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian, đây là sự thật ván đã đóng thuyền.
Về phần Lưu Trạm, chỉ có thể dùng làm đường lui cuối cùng, hơn nữa chỉ có một mình Lưu Trạm cũng chưa đủ ổn thỏa, y phải tìm thêm cách khác.
Cục diện của kinh thành này, chi bằng quấy đục hết lên, họ Chu họ Triệu họ Từ họ Phương, ai có thể tồn tại đến cuối cùng thì y sẽ đi theo người đó!
Họ Triệu và họ Từ vẫn đang lên kế hoạch, chờ bàn xong rồi ra tay thì họ Chu hết sạch phần thắng, tác dụng của y trong thế cục này chỉ là con số không tròn trĩnh.
"Người đâu? Chuẩn bị xe!"
Trong bóng đêm, Phái Công Ly cắm đầu chạy về phía mục tiêu của mình.