"Con gái anh đặt, con trai em đặt, như vậy mới công bằng." Lăng Mặc nắm lấy tay cô.
"Em muốn anh đặt."
Lăng Mặc thấy cô cương quyết như vậy cũng không đùn đẩy trách nhiệm đặt tên nữa.
Anh xoa cằm, nhìn về phía cái nôi bên cạnh, ánh mắt đăm chiêu suy
tư.
"Vậy đặt là Lăng Khiêm, Lăng Hy đi."
"Lăng Khiêm, Lăng Hy.
Nghe hay thật đấy nhưng hình như hơi quen tai." Lăng Y nhíu mày suy nghĩ.
"Tên của bệnh viện này." Lăng Mặc nhàn nhạt nói.
Ai nấy đều ngây người nhìn Lăng Mặc, bệnh viện Khiêm Hy, cứ như vậy mà lấy đặt tên cho con trai sao? Đúng là một ông bố cố chấp với con gái, tên con trai liền tùy tiện đặt như vậy.
Hai đứa nhỏ này, tương lai sau này chắc sẽ khổ lắm đây.
Lăng gia có hai đứa cháu này, cưng như trứng, hứng như hoa, ngậm trong
miệng sợ tan, mang ra ngoài sợ mất.
Chỉ có Lăng Mặc là không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ có cảm giác cô đơn lẻ loi trong đêm tối.
Lăng Mặc muốn cho hai đứa nhỏ ngủ riêng nhưng Thẩm Ninh kiên quyết không chịu, sợ anh ngủ đè phải con, một hai câu liền đuổi anh ra ngoài làm bạn với ghế sopha, cũng may Lăng Mặc dự tính từ trước, mua một bộ ghế sopha mới vừa rộng vừa êm nhưng mấy ai thấu trong lòng anh lạnh lẽo mức nào.
"Bà xã, bữa sáng xong rồi." Lăng Mặc mở cửa vào phòng.
"Cảm ơn anh, ông xã." Thẩm Ninh đang cho con bú, nghe vậy liền quay lại mỉm cười với anh.
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào người cô khiến Thẩm Ninh cảm thấy thoải mái, bé con trong lòng cũng ăn rất ngon miệng.
Đứa nhỏ đầy 3 tháng, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu, duy chỉ có khuyết điểm duy nhất là cả hai đứa không đứa nào giống cô cả.
Thẩm Ninh than vãn trong lòng, sinh 3 đứa thì ít nhất cũng nên có 1 đứa giống có chứ, đây chẳng khác nào đẻ thuê cho anh cả.
Lăng Mặc đi đến bên cạnh hôn nhẹ lên trán cô, mũi cô, vừa định hôn dần xuống miệng thì bé con trong lòng bỗng khóc lớn, Thẩm Ninh lập tức đẩy anh ra.
"Bảo bối ngoan, papa chắn ánh nắng của con phải không?"
Đợi đứa thứ nhất ăn xong, Lăng Mặc ôm lấy eo cô, cúi đầu muốn hôn lần nữa nhưng mỗi chỉ còn cách môi cô 3cm nữa thì đứa thứ hai bỗng lớn tiếng khóc.
Lăng Mặc bị Thẩm Ninh đẩy ra, chỉ có thể uất ức đứng đó, anh chỉ muốn hôn bà xã của mình thôi, có cần phải khó khăn như vậy không?
Dạo gần đây Thẩm Ninh phát hiện mỗi lần cô cho hai đứa nhỏ ăn, Lăng Mặc đều sẽ nhìn chằm chằm khiến cô vô cùng xấu hổ.
Cô biết anh bị cấm dục đã lâu nhưng vì sinh đôi nên sức khoẻ của cô yếu hơn người bình thường, Lăng Mặc cũng biết điều đó nên luôn cố gắng kiềm chế bản thân.
"Lăng Mặc, hình như dạo này cậu gầy hơn thì phải.
Chăm con vất vả quá hả?" Lâm Triết nhìn Lăng Mặc có chút xanh xao thì tò mò hỏi.
Lăng Mặc không để ý đến Lâm Triết, ủ rũ cúi đầu làm việc.
Mỗi lần nhìn thấy hai đứa nhóc bú sữa, anh đều không nhịn được mà muốn xách chúng ném ra chỗ khác.
Anh nhìn cũng gần 1 năm rồi, nhịn đến hao mòn thân thể.
Ngày hai nhóc con được tròn 5 tháng, Lăng Mặc cuối cùng cũng không cần phải nhịn nữa.
Để chúc mừng ngày này, anh đã mua một hòn đảo du lịch rồi cùng cô đến đó hưởng thụ, bù đắp lại những ngày tháng đau khổ chỉ nhìn mà không được ăn.
"Để hai nhóc con này đến Lăng gia đi, chúng ta sẽ chăm sóc chúng cần thận."
"Lăng gia không có phụ nữ, làm sao mà chăm sóc cẩn thận hai đứa trẻ được chứ.
Đưa đến Lệ gia đi, ta sẽ đích thân chăm sóc chúng."
Vấn đề hai đứa nhỏ sẽ ở đâu lại khiến Lăng gia và Lệ gia tranh cãi, không bên nào chịu nhường bên nào.
Thẩm Ninh nhìn ông nội Lăng và mẹ cãi nhau thì khó xử quay sang cầu cứu Lăng Mặc.
Chỉ thấy anh nhàn nhã nghịch nghịch tóc cô, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc chiến thông gia này.
Chỉ cần tống được 3 đứa nhỏ đi, ở bên nhà nào cũng không quan trọng.
"Cái gì mà không có phụ nữ chứ.
Lăng gia có những bảo mẫu hàng đầu chuyên nghiệp, chăm sóc hai đứa nhỏ chỉ là chuyện cỏn con mà thôi." Ông nội Lăng không chịu thua, cố chấp muốn đưa hai đứa về bằng được.
"Cháu mình thì phải tự mình chăm mới tốt.
Lăng lão gia già rồi không chăm được nên đùn đẩy cho người khác chứ gì." Lệ phu nhân cũng không vì ông nội Lăng là người già mà nhường nhịn.
"Cô bảo ai già? Tôi mới có 86 tuổi thôi."
"Như vậy còn không già?"
"Không già."
"Tiểu Ninh, con quyết định đi."
"Tiểu Ninh Ninh, con quyết đi."
Cả hai cùng đồng thanh quay sang nhìn Thẩm Ninh.
Cô quay sang cầu cứu những người khác nhưng ai nấy đều tỏ ra bất lực.
"Bà xã, hay chúng ta đi mua đồ ngủ cho em nhé." Lăng Mặc cọ cọ má cô nói.
"Nếu anh không giải quyết chuyện này thì chúng ta sẽ không đi đâu hết."
Lăng Mặc nghe vậy liền nhanh chóng bị hai đứa giao cho hai nhà, mỗi nhà một đứa.
UU đang ngồi một bên cũng bị Lăng Mặc xách lên đưa cho Lệ Tử Ngôn.
"Sao lại là tôi?" Lệ Tử Ngôn bế U U trên tay mà trong lòng không khỏi run rẩy.
"Anh rảnh nhất còn gì."
"Bác à, đêm nay chúng ta đọc truyện gì đây?" U U ôm lấy cổ Lệ Tử Ngôn, cười vô cùng nham hiểm.
Chuyến du lịch dài ngày của Lăng Mặc và Thẩm Ninh đã chính thức bắt đầu.
Hai người đến một hòn đảo tư nhân thuộc tài sản của anh tận hưởng khoảng thời gian chỉ có hai người.
Trời ngả dần sang màu cam, nhìn trước mắt là biển cả rộng lớn, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc.
Dù trải qua bao nhiêu sóng gió, đến cuối cùng hai người họ vẫn ở bên nhau, còn sinh được 3 đứa nhỏ vô cùng dễ thương.
Gặp được anh có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời của cô.
Giây phút Thẩm Ninh mở cửa phòng ngủ, bên trong tràn ngập cánh hoa hồng, mùi hương dịu ngọt thanh mát khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Chỉ thấy Lăng Mặc khoác hờ hững chiếc áo choàng tắm nằm trên giường ôn nhu nhìn CÔ.
"Bà xã, anh ở đây.
Hoan nghênh em đến hưởng dụng."
Sau tất cả, vợ anh mới là chân ái, con cái chỉ là sự cố mà thôi!
-END.