Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 91




"Cô nói đúng, Cố Huyễn học trưởng là nam nhân tốt, ai cũng muốn có được. Đừng nói hai người không phải cùng mẹ sinh ra, liền tính là cùng một mẹ sinh, nói không chừng đều sẽ trở mặt thành thù."

"Nguyễn Manh Manh thái độ kém như vậy, tám phần là tranh giành tình cảm."

Âm lượng mọi người nói chuyện cũng không thấp, Cố Huyễn tự nhiên cũng sẽ nghe thấy.

Hắn không khỏi đắc ý.

Quả nhiên lời bọn họ nói cùng suy nghĩ của hắn đều giống nhau, biểu hiện Nguyễn Manh Manh mấy ngày nay chỉ là cố ý khiến cho hắn chú ý.

Vì muốn níu kéo đoạn tình cảm không hồi kết, nàng trở nên điêu ngoa tùy hứng, cho rằng như vậy liền có thể hấp dẫn sự chú ý của Cố Huyễn anh.

Cố Huyễn là người rất có tự tin, tuy rằng lựa chọn Nguyễn Kiều Kiều nhưng hắn cũng không ngại để cho mình có thêm một người ái mộ.

Nghĩ vậy, sắc mặt hắn liền tốt hơn một chút, nhẫn nại tính tình: "Manh Manh, cô cũng coi như là người tôi nhìn lớn lên. Tôi biết, chuyện tôi với Kiều Kiều ở bên nhau, cô nhất thời không thể tiếp nhận. Bất quá cô yên tâm, cho dù có Kiều Kiều, nhưng tình thương của Cố Huyễn ca ca đối với cô vĩnh viễn bất biến. Ngoan, cô cũng đừng cùng Kiều Kiều đấu đá lẫn nhau, nhìn chị em các người nháo thành như vậy, Cố Huyễn ca ca sẽ cảm thấy tự trách."

Xuy......

Nguyễn Manh Manh thật cảm thấy Cố Huyễn hẳn là nên đi kiểm tra đầu óc một chút.

Khi còn nhỏ, hắn rất bình thường a, đối với mình vẫn luôn che chở quan tâm.

Sau đó, Tần Phương vào được Nguyễn gia rồi mang Nguyễn Kiều Kiều đẩy đến cho hắn, thời điểm đó thái độ của hắn đối với nàng tuy rằng có chút phai nhạt.

Nhưng lúc đó Cố Huyễn cũng là nam nhân đang trong độ tuổi trưởng thành, cùng con gái lãnh đạm xa cách một chút cũng không có gì xấu.

Chính là hiện tại......

Haha, Nguyễn Manh Manh hận không thể tự chọc hai mắt mình!

Đang chuẩn bị nói mấy câu kích thích cảm giác về sự ưu việt quá mức tốt đẹp Cố Huyễn.

Phía sau đột nhiên vươn ra một bàn tay to, đặt trên vai trái của nàng.

"Đã đến giờ khảo thí, còn không đi vào?" Âm thanh từ tính trầm thấp truyền đến.

Lúc lời nói kia vang lên, trái tim Nguyễn Manh Manh phảng phất như bị thứ gì hung hăng nắm chặt.

Nàng quay đầu lại, trái tim khẽ run rẩy.

"Lệ...... Lệ......"

Nhìn thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, đại não nàng có chút trống rỗng.

Đánh chết Nguyễn Manh Manh cũng không thể tưởng tượng ra được Lệ Quân Ngự cư nhiên sẽ xuất hiện ở cổng trường!

Thân ảnh nam nhân cao lớn đĩnh đạc đứng lẳng lặng bên trong đám người, trong khoảnh khắc liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Có người đứng sững nhìn chằm chằm, có người thấp giọng kinh hô.

Lần trước khi tan học, nam nhân ngồi ở bên trong xe, mọi người chỉ có thể thoáng nhìn.

Mà hiện tại, "lão bản than đá" trong truyền thuyết rất có thể bao dưỡng Nguyễn Manh Manh lại lần nữa xuất hiện.

Khiến cho toàn bộ chấn động.

"Này...... Đây là hoàng lão bản trong truyền thuyết?"

"Không có khả năng đi, chân hắn không què, mặt cũng không rỗ, hơn nữa...... Hơn nữa hảo soái a......"

"Đúng vậy, so với Cố Huyễn học trưởng còn soái, soái hơn rất nhiều!!! Người kia là ai a? Nếu hắn là bạn trai của Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Manh Manh còn ăn dấm cái rắm a, hắn so với Cố Huyễn học trưởng còn đẹp trai hơn rất nhiều!"

Trong đám người, Lệ Quân Ngự như nghe không thấy lời của những người khác bát quái.

Đôi mắt đen thâm thuý lạnh băng chỉ duy nhất dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tiểu Nãi Miêu.

"Bên kia vừa lúc xong việc, liền tới đây xem cô." Nam nhân từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói.

Ngữ khí thanh lãnh đạm mạc, tuấn nhan cực phẩm như điêu khắc được bao phủ một tầng hàn khí.

Cố tình, ánh mắt nhìn Nguyễn Manh Manh lại cất giấu một tia ấm áp không dễ phát hiện.

Kỳ thật là hắn cố ý tăng ca, rồi gấp gáp từ nước ngoài trở về.

Quốc nội gần đây có quá nhiều chuyện không hay xảy ra, hắn không tự mình trở về xác nhận nàng còn khoẻ mạnh thì vẫn luôn không yên tâm.

Quả nhiên, mấy ngày không thấy, Tiểu Nãi Miêu giống như gầy đi.

Sau khi về nhà liền phải nói quản gia chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon tẩm bổ cho nàng, không thể để nàng học hành đến mức bỏ quên thân thể mình được.