Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 20








Chương 20: Không Thể Mượn Tiền Của Anh Ta

Lời nói của Diệp Phi khiến Dương Tĩnh Tiêu tức giận, cô ta không ngờ một tên con rể lại dám huênh hoang như vậy. Phải biết, cô ta không chỉ là bạn thân của Đường Nhược Tuyết mà còn là thiên kim tiểu thư của Dương thị bản đồ cổ, tài sản ròng hơn trăm triệu, không phải người như Diệp Phi có thể so sánh sao?

Nhưng mà cô ta cũng không có tiến lên khiêu chiến, sau khi bình tĩnh lại một chút, cô ta cho rằng lời nói của Diệp Phi chính là dùng để cho giấu nội tâm quả mức tự tì Mặc kệ Diệp Phi tỏ ra thái độ kiêu ngạo như thế nào thì anh cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác, không có bối cảnh gì mà thôi.

Bọn họ coi thường anh.

Chỉ là một tên con rể ở nhà vợ, làm sao có thể so sánh với bọn họ?

Nghĩ thông suốt chuyện này, Dương Tĩnh Tiêu cũng không thèm so đo với Diệp Phi.

Chẳng mấy chốc, bốn người bọn họ lên đến tầng năm. Sau khi đầy cánh cửa ra, Diệp Phi nhìn thấy mười mấy nam nữ đang tụ tập bên trong.

Từng bộ trang phục đẹp đẽ, làm nổi bật sự giàu có và địa vị của bọn họ.

Nhìn thấy đám người Đường Nhược Tuyết xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chăm chú, ánh mắt sáng lên. Rõ ràng vẻ đẹp của Đường Nhược Tuyết có sức ảnh hưởng rất lớn.

Trong đó có một thanh niên mập mạp cười lớn, mang theo đám người ra nghênh đón.

Tên mập mạp có sống mũi cao, dáng người to lớn, mặc một thân hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền vàng, trên ngón tay cũng đeo ba cái nhẫn vàng.

Cà người mang hơi thở của một tên nhà giàu mới nổi.

“Lưu béo, cậu mười năm đúng là không thay đổi, vẫn là thô tục như ngày xưa.

Làm Hoan Hoan hừ một tiếng: “Mấy thứ đáng xấu hồ như nhẫn vàng, dây chuyền vàng như vậy mà vẫn không vứt đi.

Đường Nhược Tuyết thấp giọng giới thiệu cho Diệp Phi: “Lưu Phủ Quy, năm đó là là ủy viên ban thể thao, là con trai của ông chủ mỏ than Hoa Tây, nhưng đã bị phá sản.” Diệp Phi khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đúng là người cũng như tên, phủ quỹ” bức người.

“Tôi cũng muốn vứt bỏ chứ.”

Lưu Phú Quy cười: “Nhưng mà không có biện phá, mỏ than nhà tôi đã đào hết từ lâu, vốn liếng cũng mất bảy tám phần. Bây giờ tôi chỉ còn bộ trang sức bằng vàng này.”

“Đây chính là cách cuối cùng để tôi trà trộn vào giới giàu có, nếu không có chủng sợ rằng ngay cả cửa vào cũng không bước qua được.

Mặc dù Lưu Phú Qúy như một tên nhà giàu mới nổi, nhưng nổi chuyện vẫn khả ngay thẳng, điều này khiến Diệp Phi có chút hảo cảm.

Lâm Hoan Hoan chế nhạo: “Đúng là đồ nhà quê, ham hư vinh.”

“Nhược Tuyết, hoa khôi đại học của chúng ta, cậu thật là càng ngày càng xinh đẹp.

Lưu Phú Quy không để ý đến Lâm Hoan Hoan, thay vào đó nhìn Đường Nhược Tuyết một cách tràn đầy thân thiết: “Thật đáng tiếc khi nhà tôi bị phá sản, nếu không tôi nhất “Đừng có si tâm vọng tưởng. định sẽ theo đuổi cậu.”

Dương Tĩnh Tiêu như có như không nói: “Nhược Tuyết là hoa đã có chủ rồi.”

“Đây, người bên cạnh này chính là làm rể, Diệp Phi, cũng là chồng của Nhược Tuyết.

Đám Lưu Phú Qúy kêu lên kinh ngạc, họ nhìn Diệp Phi với vẻ hoài nghi.

Dường như họ không ngờ rằng người đàn ông không có gì nổi bật này lại là chồng của Đường Nhược Tuyết.

“Đừng ngạc nhiên, mặc dù anh ta là chồng của Nhược Tuyết nhưng thực ra cũng chỉ là công cụ xung hỉ mà thôi.”

Dương Tĩnh Tiêu đối với Diệp Phi tràn đầy địch ý: “Nhược Tuyết có thể đá anh ta bất cứ lúc nào.”

“Tĩnh Tiêu!”

Đường Nhược Tuyết khẽ nhíu mày, trách móc Dương Tĩnh Tiêu nói không có chừng mực.

Nhưng Diệp Phi không quan tâm đến, hào phóng với đám người kia chào hỏi: “Xin chào mọi người.”

Hơn chục người ánh mắt khinh thường, bĩu môi, hoàn toàn không để ý tới Diệp Phi.

Ngược lại, Lưu Phú Quy tiến lên một bước, lấy ra một tấm danh thiếp nói: “Chào Diệp huynh đệ, tôi là Lưu Phú Quy, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Mặc dù nhìn Diệp Phi còn có vẻ nghèo hơn hẳn, trên người không có sợi dây chuyền vàng nào, nhưng Lưu Phú Quy tin rằng nhiều hơn một người bạn chính là nhiều hơn một con đường.

Diệp Phi cầm lấy danh thiếp, mìm cười: “Xin chào, rất hân hạnh được làm quen với anh.”

“Một thủ rác rưởi, một tên lỗi thời.

Lâm Hoan Hoan khinh thường nói: “Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tàm mā.”

“Được rồi, Hoan Hoan, không nói về bọn họ nữa, Chương thiếu khi nào tới.”

Dương Tĩnh Tiêu khinh thường liếc nhìn Diệp Phi: “Việc xoay vốn của Nhược Tuyết đang cần giải quyết sớm. Diệp Phi hơi giật mình, không ngờ tới công ty của Đường Nhược Tuyết lại xảy ra chuyện.

Lưu Phú Qúy lập tức trọn to mắt: “Nhược Tuyết, cậu không xoay được vốn?”

“Ừ, có một chút vấn đề.

Khỏe miệng Đường Nhược Tuyết giật giật, lườm Diệp Phi một cái rồi giữ bình tĩnh, kỳ thực hôm nay cô đến dự tiệc cũng không quan tâm việc cho Diệp Phi biết chuyện này.

Đồng thời, trong lòng cô có một cảm giác phức tạp, nếu như không phải Diệp Phi quả vô dụng, thì làm sao cô phải nhờ bạn thân tìm mối để vay tiền?

Lưu Phú Quy hỏi: “Thiếu bao nhiêu? “Lưu béo, thiếu bao nhiêu thì có liên quan gì đến anh sao?”

Lâm Hoan Hoan khịt mũi coi thường “Nhà anh đều đã trống rỗng, chẳng lẽ nhà cho Nhược Tuyết mượn?”

Lưu Phú Quý trợn mắt: “Tôi quả thực là nhà không còn gì, nhưng nó cũng đáng ít tiền, nếu Nhược Tuyết cần, tôi lập tức bàn nó.”

Diệp Phi có chút kinh ngạc, không ngờ tới Lưu Phú Quý lại trường nghĩa như vậy, hơn nữa Lưu Phú Quý cũng không phải là người theo đuổi, làm sao lại làm việc vô ích với chính bản thân như vậy? Đường Nhược Tuyết cười xua tay: “Phú Quý, không cần đâu, Tĩnh Tiêu đã giúp tớ giải quyết vấn đề rồi.”

Diệp Phi nhẹ giọng hỏi một câu: “Thiều rất nhiều sao?”

“Năm ngàn vạn.

Lâm Hoan Hoan chế nhạo nhìn Diệp Phi cùng Lưu Phú Quý: “Mấy người có sao?”

Lưu Phú Quý im lặng ngay lập tức, năm ngàn vạn nha, lúc Lưu gia ở thời đỉnh cao thì nó không là vấn đề, nhưng bây giờ anh ta cùng lắm cũng chỉ g được năm trăm vạn.

Còn đối với những người bạn phú đại nhị khác của hắn, nếu vay hai, ba trăm vạn thì không vấn đề gì nhưng năm ngàn vạn, đoán chừng sẽ kéo hắn vào sổ đen.

Diệp Phi khẽ nhíu mày, không ngờ Đường Nhược Tuyết lại thiếu nhiều tiền như vậy.

Anh kiếm cớ ra ngoài, sau đó đi đến hành lang ngoài đại sảnh, lấy ra thẻ Chu Tước Ngũ Hồ, định gọi tới số đằng sau của thẻ thì…

Bình thường thì hống hách lắm vậy mà đến thời khắc mẫu chốt lại như xe tuột xích, các người có thật sự là đàn ông hay không?”

Nhìn thấy Lưu Phú Quý thì im lặng. Diệp Phi thì ra ngoài gọi điện thoại, Dương Tĩnh Tiêu lộ ra vẻ khinh thường: “Được rồi, đúng là không trông cậy được gì vào mấy người mà.”

Cô ta kiêu ngạo nói: “Tôi đã giật dây với Chương Tiểu Cương, đợi chút anh ta sẽ đến đây gặp Nhược Tuyết

Lưu Phú Quý giật mình: “Chương Tiểu Cương? “Là Chương Tiểu Cương của Tập đoàn Chương thị?”

“Anh cũng có chút kiến thức đó.”

“Không sai, chính là Chương Tiểu Cương kia, người ta có hơn một chục đội kĩ sư, hàng chục dự án và tài sản giá trị hơn hai tỷ.

Dương Tình Tiêu nói một cách thờ c “Thật vất vả tôi mới liên hệ được với anh ta, đợi chút nữa mấy người thông mình một chút, chào hỏi người ta thật chu đảo, xem như là giúp Nhược Tuyết một chuyện.

“Nhược Tuyết, Chương Tiểu Cương là một tên khổn, tốt nhất đừng mượn tiền của anh ta.

Lưu Phú Quý khẽ nhíu mày: “Tôi có người bạn vay anh ta một trăm vạn, cùng cùng phải bản nhà, bán xe đề trả anh ta một nghìn vạn, không những thế vợ mới cưới của cậu ấy cũng bị anh ta đưa lên giường.

“Ngậm miệng!”

Dương Tình Tiêu quát: “Tên béo chết bầm, đừng vu oan Chương thiếu.

“Nhược Tuyết, tiền này không thể mượn…”

Lưu Phú Quý không quan tâm nói tiếp: “Tôi giúp cậu nghĩ biện pháp, năm ngàn vạn đối với tôi đúng là rất nhiều, những tôi vẫn có thể đập nồi bán sắt góp được hai ngàn vạn.

“Tôi sẽ đi vay bạn bè mỗi người một chút, ba ngàn vạn cũng không phải vấn đề.

Vẻ mặt Lưu Phú Quý nghiêm túc nói: “Tôi sẽ lấy ba ngàn vạn cho cậu, cậu tuyệt đối không được mượn tiền Chương Tiểu Cương.”

Đường Nhược Tuyết vội vàng xua tay: “Phú Quý, không cần đầu, tôi không thể nhận tiền của cậu được.”

“Chúng ta là bạn bè mà.”

Lưu Phú Quý đúng thẳng người: “Năm đó, nếu không phải cậu cho tôi vay tiền thưa kiện, phỏng chừng tôi vẫn đang ở trong nhà giam.”

Gia đình phá sản, mẹ kế mưu đoạt số tài sản cuối cùng, còn đổ hết nợ nần lên người Lưu Phú Quý, Lưu Phú Quý suýt chút nữa bị ngồi tù mục xương.

Thời điểm mấu chốt thì Đường Nhược Tuyết cho anh ta mượn tiền thưa kiện, đồng thời còn giới thiệu một số luật sư giỏi cho anh ta, nhờ vậy mà Lưu Phú Quý thoát khỏi các khoản nợ, còn giữ được một chút gia sản.

Vì vậy, anh ta luôn biết ơn Đường Nhược Tuyết.

“Tên béo chết bầm, anh có câm miệng hay không?”

Dương Tình Tiêu sốt ruột hết lên: “Số tiền ít ỏi của anh thì giữ lại cho anh giảm béo còn không du.”

Lưu Phủ Quý bướng bỉnh cãi: “Mặc kệ như thế nào, Nhược Tuyết nhất định không thể mượn tiền của

Chương Tiểu Cương.

“Rầm…”

Chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng đang đóng chặt bị người đã vắng.