Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 65






Chương 65:

 

Bọn họ đến đây là đề giải quyết việc, không phải nghe cái mà gì khó khăn.

 

“Cái gì mà không có giao tình?”

 

“Bình thường một nhà đều là khoác lác thổi phòng, lúc quan trọng thì lại bảo không có giao tình?”

 

Lâm Tam Cô vạch mặt: “Các người có phải là không muốn giúp hay không?”

 

Lâm Tiểu Nhan còn châm ngòi thêm: “Mẹ, đã nói rồi, mẹ đừng đến đây, mẹ không quyền không thé, ai nhận mẹ là người thân chứ?”

 

Lâm Thu Linh cũng xụ mặt xuống: “Chị, Tiểu Nhan, hai người nói gì vậy chứ?”

 

“Là chúng tôi không muốn giúp sao?”

 

*Là giúp không nỗi!”

 

Đường Tam Quốc gật đầu phụ hoan: “Tập đoàn Thiên Bảo, quả thật rất nghiêm ngặt, không phải thực lực mạnh, thì là có bôi cảnh cứng.”

 

“Thế nào mà giúp không nổi?”

 

“Mấy người có đi giúp sao?”

 

“Đến cầu xin máy người còn phải bỏ tiền tặng quà?”

 

“Cái gì cũng không làm lại bảo giúp không được?”

 

Lâm Tam Cô nói năng hùng hôn: “Đây là thái độ giúp người à?”

 

“Nếu không phải coi mấy người là chỗ thân thích, tôi còn không muốn để máy người giúp đâu.”

 

Bà ta mắng xối xả: “Tôi đã kéo mặt đến đây xin xỏ máy người, đã là cho đủ mặt mũi rồi, kết quả máy người thế này.”

 

Lâm Thu Linh nỏi giận: “Đây là vinh hạnh của chúng tôi?”

 

“Thật ra…” thấy chuẩn bị cãi nhau, Đường Nhược Tuyết đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Diệp Phi thật sự có thể giúp.”

 

Cô rất không tình nguyện để Diệp Phi vận dụng mối quan hệ với Tống Hồng Nhan, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Tam Cô, lại không thể không khiến Diệp Phi mắc nợ ân tình.

 

“Diệp Phi?”

 

Lâm Tam Cô lại càng tức giận: “Nhước Tuyết, con đừng có nói đùa, ai mà không biết Diệp phi nhà các người là phế vật, các người không muốn giúp thì cứ nói thẳng ra.”

 

“Nhất thời không nói được gì, lại đưa Diệp Phi ra làm lá chắn, có ý gì chứ?”

 

“Chúng tôi cũng không ngốc!”

 

Lúc nói ra mấy câu này, Lâm Tam Cô đã cực kỳ tức giận.

 

Dưới cái nhìn của bà ta Đường gia chính là muốn qua loa thoái thác.

 

Đến bà ta còn biết đứa con rễ Diệp Phi này của Đường gia là đồ bỏ đi, mà người Đường gia còn bảo Diệp Phi có thể giúp, hoàn toàn xem mẹ con bọn họ là đồ ngốc rồi.

 

Lúc này Lâm Thu Linh cũng phản ứng lại: “Nhược Tuyết không phải có ý đó.”

 

Lâm Tam Cô đùng đùng nổi giận, mắng: “Nhà họ Đường phát đạt rồi, xem thường máy người họ hàng nghèo như bọn tôi, không muốn giúp thì cứ vui vẻ nói ra, có gì hơn người chứ?”

 

“Diệp Phi có thể giúp, heo cũng có thể bay lên trời.”

 

“Con gái, con nói đúng, không tiền không thế thì không có thân thích.”

 

Lâm Tam Cô hừ một tiếng: “Vì đuổi chúng tôi đến Diệp Phi cũng lôi ra.”

 

Lâm Tiểu Nhan lôi kéo ống tay áo của mẹ: “Mẹ, đi thôi, nói không chừng chút nữa người ta còn muốn đem ghế sô pha chúng ta ngồi qua đi khử độc đấy, đừng quấy rày người ta nữa.” Cô ta chanh chua nói.

 

Cay nghiệt này so với Lâm Thu Linh có chút quá mức, làm cho vợ chồng nhà họ Đường tức muốn chết.

 

“Cô ba, không phải xem thường cô.”

 

“Mà chúng cháu đột nhiên nhớ tới, Diệp Phi vừa hay quen biết một người, anh ấy và Tống Hồng Nhan có quan hệ không tồi.”

 

Đường Nhược Tuyết nhanh chóng giải thích: “Tống Hồng Nhan với Lão Hàn có quan hệ không tôi, có cô ấy ra mặt, chuyện chắc chắn sẽ dễ giải quyết.”

 

Lâm Thu Linh cũng nhịn cơn giận xuống: “Không sai, Diệp Phi quen Tống Hồng Nhan.”

 

Bà ta nhớ ra Diệp Phi đã cứu con gái của Tống Hồng Nhan một mạng.

 

Đối phương đến củ nhân sâm ba trăm vạn cũng cho Diệp Phi, giúp chào hỏi với Hàn Nam Hoa ắt hẳn cũng không khó.

 

“Hay lắm, còn khoác lác?”

 

“Có ý gì?”

 

Lâm Tam Cô nghe thấy thế giận quá hoá cười: “Diệp Phi biết Tống Hồng Nhan?”