Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1058




Vị công tử đó trừng mắt nhìn những tên lính đó, lập tức đi tới bên cạnh xe ngựa, nói nhỏ với lão già đó vài câu.

Lão già đó liền cất cao giọng nói:

- Xin hỏi các vị, quân diễn này là do ai bố trí?

Ngữ điệu đầy uy nghiêm.

Tên lĩnh đó vuốt cằm nói:

- Là Thị vệ bộ đô chỉ huy sứ bày ra.

- Là hắn ta?

Lão già đó khẽ nhíu mày, chần chờ một lát, liền nói với vị công tử đó:

- Đi đường vòng đi.

Vị công tử đó với vẻ mặt kinh ngạc, nói:

- Cha ….

Lời của y vừa nói ra khỏi miệng, rèm cửa đã thả xuống, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ảo não, liền giơ tay lên đi vòng về hướng đông bắc.

Kỳ thực bắt đầu từ canh bốn đêm qua, danh hiệu quân diễn đó trong sách hoạch của Lý Kỳ là “Bảo vệ kinh sư” đã được mở màn rồi. Điều này e là một cuộc quân diễn có quy mô lớn nhất từ trước tới nay trong lịch sử. Trận quân diễn này dù có tên là bảo vệ kinh sư, đương nhiên không thể diễn tập ở nơi khác rồi, nhất định phải ở gần kinh sư. Kinh sư là nơi nào? Đó có lẽ là nơi có nhân khẩu lớn nhất của Đại Tống, chắc chắn sẽ khiến cho người dân bất tiện. Đó cũng là điều không thể tránh khỏi.

Cho nên, bắt đầu từ đêm qua, các cấm quân đã bắt đầu chặn đường quy mô lớn rồi, chỉ để lại hai con đường cho người dân ra vào thành là đông bắc và tây nam. Ngoài ra, cuộc quân diễn này cũng là bổ sung bố phòng ngoài thành. Cho nên, cũng không ảnh hưởng lớn tới trong thành, không tới mức sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của người dân trong và ngoài thành.

Trên một sườn núi nhỏ phía bắc trạm kiểm soát có hơn 10 người đang đứng, chính là hai người đứng đầu Lý Kỳ và Cao Cầu.

Cao Cầu nhìn chằm chằm vào đoàn người bị đuổi đi đó, bật cười ha hả nói:

- Lý Kỳ à, ngươi và Anh Quốc Công thật đúng là oan gia kiếp trước.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Vì sao Thái úy lại nói như vậy?

Cao Cầu nói:

- Ngươi biết người đó là ai không?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không giấu gì Thái úy, ta không nhìn rõ mặt người đó.

Cao Cầu mỉm cười nói:

- Người đó chính là Xu mật Trực Học Sỹ của Xu Mật Viện Hồng Quý.



- Là ông ta?

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Điều đó cũng thật là trùng hợp.

Cao Cầu gật đầu nói:

- Đúng vậy. Mấy ngày trước nghe nói ông ta tới phủ Đại Danh thăm người nhà, ai ngờ ông ta lại trở về kinh thành hôm nay. E là ông ta cũng không ngờ trở về kinh thành lúc này ngươi sẽ đóng cửa với ông ta. Mặc dù chuyện này cũng không có gì là tức giận, nhưng với ân oán của ngươi và Anh Quốc Công, e là trong lòng ông ta cũng không mấy dễ chịu đâu.

Lý Kỳ sờ sờ mũi, cười khổ nói:

- E là không chỉ như vậy.

Cao Cầu hiếu kỳ nói:

- Còn chuyện gì nữa?

Lý Kỳ cười nói:

- Thái úy, người cũng biết, bảo vệ kinh sư, đây vốn chính là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, rườm rà. Bình thường, công tác kiểm tra cũng thuộc trong đó. Do đó, ta chỉ có thể đặt hai trạm kiểm soát ở hai đường vào thành. Mục đích chính là để rèn luyện khả năng kiểm tra của binh lính. Vì vậy, ta còn dựa vào mấy tên tội phạm từ Khai Phong phủ tới cuộc diễn tập này để tăng thêm tính chân thực.

Cao Cầu nhíu mày nói:

- Vậy ý của ngươi là …?

Lý Kỳ nói:

- Hồng trực học sỹ muốn vào thành, e là phải chờ tới buổi chiều.

Cao Cầu ngẩng đầu lên nhìn trời, thầm nghĩ, bây giờ cũng vẫn còn sớm! Vẻ mặt lộ rõ vẻ khó coi, Tam nha và Xu Mật Sứ mặc dù là tự quản. Nhưng rất nhiều chuyện đều giúp đỡ lẫn nhau, ngươi gây khó dễ ông ta, không chừng một ngày nào đó ông ta cũng sẽ gây khó dễ với ngươi. Cao Cầu không muốn gây phiền toái, liền nói:

- Nếu không, ngươi cho ngươi đi thông báo một tiếng.

Cầu ca, nha đầu ngươi cũng thật quá là bo bo giữ mình. Lý Kỳ khó xử nói:

- Thái úy, cuộc diễn tập này một khi bắt đầu rồi, chức trách của ta cũng đã dừng lại. Những việc còn lại ta không can dự. Huống hồ, ban đầu Xu Mật Viện bọn họ điều Quách Dược Sư hồi Yến Kinh cũng chẳng bàn bạc gì với chúng ta. Việc luyện tập này vốn là trách nhiệm của Tam nha chúng ta, họ không có quyền can dự.

Cao Cầu nhớ tới Anh Quốc Công cũng đã năm lần bảy lượt can dự vào chuyện của Tam nha bọn họ, khiến ông mất mặt, trong lòng cũng có chút oán hận, gật đầu nói:

- Cũng đúng, vậy thì cứ làm như thế đi. Đúng rồi, ngươi là Thị vệ bộ Đô chỉ huy sứ sao lại không tham gia?

Trời! Ngay cả thương hay mâu ta cũng không phân rõ được, sao lại đi tham gia? Như thế chẳng phải là mất mặt chết sao, nhân yêu đó nói thật là không sai, Xu Mật Sứ mới là thích hợp với ta nhất. Lý Kỳ liền nói:

- Ta chuyện này không phải muốn giúp Thái úy lấy đại cục ư? Hơn nữa, nếu ta ở bên nào, sẽ không công bằng với bên còn lại. Trừ phi đối trận cùng với Thái úy. Như vậy còn có thể xem là cân bằng lực lượng.

Tiểu tử này thật đúng là giảo hoạt, lại lôi ta vào trong đó. Cao Cầu vốn nghĩ muốn chế nhạo hắn một phen, lại không ngờ cuốn mình vào trong đó. Rõ ràng, đây là một cái bẫy. Nên nhớ, ông ta và Lý Kỳ quả thật là ngang tài ngang sức, không thể đánh nhau được. Nếu điều này nói thẳng ra, đó không phải là ngay cả mình cũng bị châm chọc, nhưng nếu nói trái lương tâm, đó chẳng phải là muốn khen Lý Kỳ sao? Bật cười vài tiếng, không nói thêm về vấn đề này nữa, chuyển chủ đề nói:

- Ngươi nói Chủng Sư Đạo bây giờ sẽ tấn công chứ?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Ta không biết, nhưng khả năng không lớn.

Cao Cầu nói:

- Đó là vì sao?

Lý Kỳ nói:

- Trước tiên, Chủng công rất muốn thắng. Bởi vì thua, ông ta sẽ rất mất mặt. Cho nên, trong trường hợp này, ông ta nhất định sẽ phải rất cẩn thận hành sự. Tiếp đến, ông ta có đám người Nhạc Phi không có kinh nghiệm phong phú, điều này chính là ưu thế của ông ta. Ta thấy ông ta sẽ phát huy hết ưu thế này, không thể tấn công vội vàng. Sau cùng, đám người Nhạc Phi có lẽ đều là lần đầu xuất trận, đều có chút dụt dè. Lúc này tấn công, rõ ràng là ở dưới kẻ địch rồi.

Cao Cầu gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng rất có lý.

Lại nhìn ra phía xa, chỉ thấy khói bụi mù mịt, nhưng hai bên hầu như đều đang dàn binh bố trận. Mà việc dàn binh bố trận này, ông lại không hiểu, có cảm giác nhàm chán, mới nói:

- Về thôi.

- Vâng.

Một đoàn người lại đi về phía trong thành.

Cao Cầu bỗng lên tiếng:

- Chúng ta vào thành, sẽ không cần phải chờ quá lâu chứ?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên là không rồi. Nếu Thái úy người ngay cả ưu điểm này cũng không có, vậy thì hạ quan mất chức rồi.

Cao Cầu bật cười ha hả, chỉ Lý Kỳ giống như đang nói tiểu tử ngươi quả đúng là quá hiểu vị rồi.

Lý Kỳ lại cười hì hì nói:

- Thái úy, chúng ta sẽ đi vào từ bên sườn.

Cao Cầu hiếu kỳ nói:

- Chuyện này là vì sao?

Lý Kỳ nói:

- Bây giờ Hồng học trực sỹ đó e là vẫn còn đang chờ ở đó. Nếu để họ thấy chúng ta, chắc chắn sẽ tiến lên đi nhờ xe, chúng ta không thể để cho ông ta dễ dàng được.

Cao Cầu liền nhếch miệng, khẽ ho vài tiếng, nói:

- Ngươi thấy nên làm thế nào thì làm thế đi. Cuộc diễn tập lần này là kế hoạch của ngươi, dù sao ta cũng chính là đi theo ngươi. 

Cao! Không hổ là Cầu ca. Nói đi cũng phải nói lại, thật đúng là cẩn thận. Trong lòng Lý Kỳ không kìm nổi liền giơ ngón tay cái về phía Cao Cầu.

Cao Cầu liền chuyển đề tài nói:

- Ồ, đặc phái viên các nước tới tham dự tiệc Nguyên Đán của triều ta sắp tới kinh rồi. Tới khi đó e là ngươi sẽ phải giải trừ lệnh cấm. Nếu không, một khi xảy ra loạn gì, sẽ làm tổn hại tới thanh danh Đại Tống chúng ta.

Lý Kỳ cười nói:

- Thái úy cứ yên tâm, ta đã thông báo cho Thái tử điện hạ rồi, quyết định sắp đặt đường thủy, chuyên dùng cho đặc phái viên nước ngoài vào thành.

- Như vậy thì ta yên tâm rồi.

Cao Cầu gật đầu, lại cười dài nói:

- Còn có một chuyện, trong bữa tiệc triều hội Nguyên Đán ngươi đã sắp xếp thế nào rồi? Ta nghe Hoàng thượng nói, ngự thiện phòng chưa có động tĩnh gì. Lẽ nào ngươi vẫn chưa bắt tay vào chuẩn bị sao?

Lý Kỳ thần bí nói:

- Ta đã bí mật chuẩn bị rồi. Tới khi đó nhất định sẽ không thể khiến cho Hoàng thượng và các sứ thần nước ngoài đó thất vọng.

Cao Cầu liếc nhìn hắn, biết dù có hỏi tiếp cũng không có kết quả gì.

Nhưng đúng lúc này, trên con đường không xa bỗng có một đoàn người đi tới, bước đi rất nhanh, trên chiếc xe ở giữa còn có một người bị thương nằm trên đó.

Sau khi hai trời trở về thành, Lý Kỳ liền từ biệt Cao Cầu, tới xưởng thủy tinh, dặn dò đám người Trịnh Toàn đồng thời nghiên cứu và phát triển, chế tạo gấp 10 cái Thiên lý nhãn, chuẩn bị cho năm tới.

Sau khi ăn trưa ở xưởng xong, Lý Kỳ lại chuẩn bị tới Quân khí giám kiểm tra. Nhưng khi vừa đi qua hiệu thuốc, bỗng nghe thấy bên trong vang lên tiếng rên rỉ:

- Ây da …. Đau chết ta rồi.

Hả? Giọng này hình như là rất quen! Lý Kỳ liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đi từ hiệu thuốc ra, một tay che nửa bên mặt, một tay ôm bụng, khập khiễng bước đi, nói:

- Đây không phải là Lục Thiên sao?

Liền gọi:

- Tiểu Thiên.

Lục Thiên liền quay đầu lại, không những không ngừng lại, mà ngược lại còn đi rất nhanh.

Có biến! Lý Kỳ reo lên:

- Lục Thiên, ngươi còn bước đi nữa, ta sẽ chặt gãy hai chân ngươi.

Xoẹt …!

Vừa nói dứt lời, Lục Thiên liền thắng gấp dừng lại.