Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1061-2




Hồng Thiên Cửu nói:

- Phải đó! Vừa rồi huynh không đánh trúng Mã Kiều, chúng ta làm sao hiểu chứ.

Mấy người các ngươi không biết suy một ra ba sao. Lý Kỳ hoàn toàn câm nín, thầm nghĩ, xem ra phải soạn ra một bộ chiêu thức hoàn chỉnh thì bọn họ mới có thể hiểu hoàn toàn, lại nói với Mã Kiều:

- Mã Kiều, ngươi là người trong nghề, chi bằng ngươi tùy ý thiết kế ra vài chiêu thức, chúng ta đánh hoàn chỉnh trước đi. Có điều, chiêu cuối cùng, ngươi phải đánh một quyền trúng bụng ta. Nhớ rõ, chỉ có thể đụng vào, không thể dùng nhiều sức, nhưng xuất chiêu nhất định phải nhanh, để người ta nhìn thấy giống như dùng toàn lực vậy, có chút khó khăn nhỉ.

Mã Kiều không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được, nói:- Đây đâu có gì khó.

Lý Kỳ nói:

- Được rồi, ngươi suy nghĩ vài chiêu thức trước.

- Cái này còn phải nghĩ sao?

Mã Kiều không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ, nói:

- Nếu ngài chuẩn bị xong rồi thì bây giờ có thể bắt đầu.

- Được, vậy bắt đầu đi, ngươi dạy ta trước.

Nếu bàn về võ công thật, Mã Kiều còn lợi hại hơn chỉ đạo võ thuật của đời sau nhiều, huống hồ lúc trước y hay so chiêu với ma men, chuyện này vốn không làm khó được y, lập tức dạy rất có bài có bản.Không may là Lý Kỳ còn không bằng cả con gà mờ, có khi một động tác mà phải học đến mấy lần cũng học không xong, làm cho Mã Kiều gần như muốn chửi ầm lên, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, lại kịp thời đổi thành một số chiêu thức đơn giản một chút.

Đến khi Lý Kỳ học xong, hai người lại bắt đầu luyện tập động tác chậm lại, sau khi Lý Kỳ hoàn toàn thuần thục, hắn thở dài một hơi nói:

- Được rồi, chúng ta làm một lần cho quen.

Mã Kiều gật đầu nói:

- Ngài xuất chiêu đi.

- Hây!Lý Kỳ hét lớn một tiếng, bày ra tư thế gần như xé gió, nhìn sang Mã Kiều, trong lòng lo sợ. Không được không được, thằng nhãi này không phải là người bình thường, chuyện gì cũng đều có thể làm ra được. Ta thất thủ thì y có thể nhẹ nhàng tránh đi. Nhưng lỡ như y thất thủ, thì ta xong đời, quá nguy hiểm mà. Ánh mắt hắn liếc trái liếc phải, đột nhiên thu thế, dồn khí đan điền, vẫy tay với Trần A Nam nói:

- A Nam, tới đây.

Trần A Nam đang xem đến hăng hái bừng bừng, đột nhiên nghe Lý Kỳ gọi thì sững người, nhưng sau đó lập tức nhảy lên đài, hỏi:



- Đại ca, chuyện gì?

- Đứng chỗ ta.

- Ồ.Lý Kỳ lui sang một bên, nói:

- Rất tốt. Mã Kiều cũng là một nửa sư phụ của ngươi, cơ hội này cho ngươi đó.

Đám người Chu Hoa nhìn mà như lọt vào sương mù, đang diễn gì vậy nha!

Trần A Nam là nghé mới sinh không sợ hổ, hơn nữa Lý Kỳ dặn dò, y cũng không thể cãi lời, gật đầu cười nói:

- Được thôi!

Mã Kiều liếc nhìn Lý Kỳ, trong lòng tức giận, bởi vì y thấy Lý Kỳ nhượng bộ là vì không yên tâm về y, khó tránh khỏi có cảm giác bị vũ nhục, lẩm bẩm một tiếng:

- Nhát gan.

Nhát gan mới sống thọ. Lý Kỳ làm như không nghe thấy, nói:- Mã Kiều, ngươi dạy A Nam một lần đi.

Trần A Nam lắc đầu nói:

- Đại ca, không cần, những chiêu thức vừa rồi đệ xem một lần đã nhớ rồi.

- Hả?

Lý Kỳ nhìn Trần A Nam một cách phức tạp, trong lòng thầm mắng, tiểu tử ngươi chẳng lẽ không nể mặt ta chút nào sao, ngươi xem một lần thì nhớ, ta lại phải học đến vài lần, phải chăng ngươi nói ta vô dụng, nén giận nói:

- Nhớ kỹ, lúc xuất chiêu, nhớ phải thêm vài từ trợ khí như “Hự”, “Ha”, “Hây” để gia tăng không khí đó.

Trần A Nam gật đầu nói:- Ừm, đệ nhớ kỹ rồi.

- Ta không kêu được.

Mã Kiều khẽ hừ một tiếng, lại nói với Trần A Nam:

- Đệ ra chiêu đi. 

- Dạ.

Trần A Nam xông lên trước một bước, hét to hây một tiếng, đấm thẳng một quyền qua.

Mã Kiều nghiêng người tránh, chân phải quét ngang ra, chiêu này cũng không chậm, nhưng do từ đầu đã sắp đặt xong, Trần A Nam vẫn nhẹ nhàng tránh khỏi, bay bổng lên tung một cước ra.Thân hình Mã Kiều thoáng chùng xuống, chớp mắt vọt đến trước mặt Trần A Nam ra một cú đấm móc. Cánh tay trái Trần A Nam vừa đỡ, không quên ô một tiếng, tay phải bổ một chưởng lên cổ Mã Kiều. Mã Kiều vặn tay trái đỡ lấy, tay phải đánh thẳng xuống bụng Trần A Nam.

Bịch!

- Ặc

Hai mắt Trần A Nam lồi ra, phát ra tiếng kêu đau đớn, sắc mặt soạt một cái biến thành màu đỏ bầm, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đấy. Mã Kiều lộ vẻ xấu hồ, vội vàng nói:

- TaY mới nói một chữ, chợ nghe đối diện truyền lên tiếng ủng hộ:

- Hay, thật sự quá hoàn mỹ.

Chỉ thấy vươn tay Lý Kỳ nắm cổ áo Trần A Nam, hô to khen hay, trong lòng lại nghĩ, oa a! Đã biết là Mã Kiều không đáng tin mà, may mà ta lanh trí, lâm trận đổi người, bằng không thì thảm rồi.

Mã Kiều vội vàng nói:

- Không

Y là người ngay thẳng cỡ nào chứ. Ngươi muốn y đụng vở thì diễn thật sự rất khó với y rồi, vừa rồi y càng đánh càng hưng phấn, nhất thời không dừng được lực đánh thẳng vào bụng Trần A Nam, may mà y chỉ dùng có ba thành lực, nếu dùng toàn lực thì Trần A Nam không thể không nằm trên giường ba tháng.Lý Kỳ lại cắt đứt lời y, nói với Trần A Nam:

- A Nam, đệ trời sinh chính là một diễn viên đó, diễn thật quá giống thật mà.

Gương mặt Trần A Nam cũng bắt đầu méo mó, hai tay ôm vụng nói:

- Đạiđại cađệ

Lý Kỳ ghé vào tai nhỏ giọng nói:

- A Nam, chống đỡ cho ta.

Lời của hắn đối với Trần A Nam giống như Thánh chỉ vậy, lập tức cố nén đau đớn đứng dậy, nặn ra một nụ cười.

- Rất hay.Lý Kỳ vỗ nhẹ bờ vai của Trần A Nam, suýt chút là vỗ ngã y, lại nói với Mã Kiều:

- Mã Kiều, ngươi quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, một quyền vừa rồi thật sự là lấy giả tráo thật, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa nữa, lợi hại, quá lợi hại.

Nếu đây là sự thật, Mã Kiều đương nhiên bình thản nhận lấy, nhưng đây rõ ràng là Lý Kỳ tâng bốc y, nên không khỏi thẹn mướt mồ hôi.

Hồng Thiên Cửu dưới dài hưng phấn kêu lên:

- Ôi chao, Mã Kiều, hóa ra một quyền kia của ngươi không dùng lực nha, thật sự giống như thật vậy, thật sự ta nhìn không ra chút nào cả.

Chu Hoa gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, còn nữa A Nam, ngươi thật sự diễn hay lắm, nhìn xem, cảmặt cũng đỏ bầm lên luôn, rốt cuộc sao ngươi làm được vậy?

Trần A Nam có khổ mà khó nói nha, lòng nghĩ, ngươi lên đây chịu một quyền của Mã Kiều đi thì biết.

Cao Nha nội xem đến vô cùng vô cùng nhập tâm, cảm khái nói:

- Hóa ra có thể diễn như vậy nha, lợi hại, thật sự lợi hại, khiến ta mở rộng tầm mắt rồi!

Mã Kiều nghe thấy mà đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm được cái lỗ chui vào. Theo tính cách của y, nhất định sẽ nói thẳng sự thật, thừa nhận là mình thất thủ, nhưng y cũng hiểu rõ, Lý Kỳ tuyệt đối không cho y có cơ hội này, chỉ có thể yên lặng chịu đựng sự xấu hổ nà, trong lòng cũng âm thầm thề, sau này tuyệt đối không thể thất thủ.Lý Kỳ mặt không đổi sắc tiếp tục lừa gạt nói:

- Cái gì gọi là kỹ năng diễn xuất, đây gọi là kỹ năng diễn xuất, nếu là như thật thì còn gọi là diễn xuất sao! Phải không?

Cao Nha nội liên tục gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Sài Thông bỗng nhiên cau mày nói:

- Nhưng vừa rồi rõ ràng ta nghe một tiếng “Thịch” mà, không giống như là giả nha.

Ngươi cũng nghe thấy? Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, trong lòng bật ra một kế, ha ha nói:

- Vấn đề này hỏi rất hay, tiếp theo ta sẽ diễn lại thêm lần nữa.