Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1146




Một khắc trước, Cao Nha Nội vẫn còn đắc ý cười to, một khắc sau, lại như ngũ lôi tụ đỉnh. Thật sự ứng với câu, không đánh cũng chết.

Thanh danh của Cao Nha Nội, ở Đông Kinh không ai là không biết, không ai mà không thấy, nói không dễ nghe, thì là tiếng xấu đồn xa, cộng thêm "vầng sáng" của bốn tiểu công tử, e rằng còn thối hơn cả tảng đá trong nhà xí, tuy rằng, Cao Thanh Thiên đã thay y tẩy trắng rất nhiều, nhưng hình tượng không việc xấu nào không làm của y trong dân chúng đã ăn sâu bén rễ rồi. Những học viên này có kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách xa với y, cho nên, phủ quyết quỹ từ thiện Thanh Thiên của y cũng là hợp tình hợp lý.

Toàn sân đầu tiên là im phăng phắc, sau đó vang lên một tràng cười lớn!

Từng trận cười, như một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim Cao Nha Nội, y cảm thấy trái tim tan nát, lòng đầy căm phẫn gào lên: - Điều --- điều này sao có thể? Đây nhất định là do ngươi cố ý sắp xếp, ta không tin.

Lý Kỳ vui sướng khi người khác gặp nạn, cười nói: - Liên quan đến phương diện này, chúng ta cam đoan tuyệt đối công bằng, về việc học viên phủ quyết, đây vẫn là tin mật đấy, là Thái sư vẫn cho người giữ kín, cho đến vừa rồi với hé lộ, ta cũng vừa mới biết đấy.

Thái Kinh gật đầu nói: - Các vị cứ yên tâm, lão phu tuyệt sẽ không thiên vị người nào, kể cả Lý Kỳ.

Sắc mắt Cao Cầu rất là khó coi nha! Nhưng ông ta đối với việc này, cũng có thế hiểu được.

Chuyện này thật đúng là quanh co!

Cao Nha Nội thấy Thái Kinh cũng lên tiếng, bùm một tiếng, ngồi phịch xuống thế, hai mắt trống rỗng, làm người khác vô cùng thương hại, đơn giản là y không chịu nổi đả kích này!

Rất đả thương người.

Ông trời, may mắn cuối cùng ông cũng mở mắt ra rồi. Lý Kỳ không kìm nổi cười không ngừng, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Cao Cầu, mới ngừng cười, ho nhẹ một tiếng, đưa báo giá của Cao Nha Nội cho Hứa Tiên, nói: - Ngươi xem một chút có thể phối hợp không.

Dứt lời, hắn lại bật cười, tỷ lệ nhỏ như vậy, cho dù heo nái biết leo cây, cũng không thể phối hợp được.

Hứa Tiên mở ra nhìn, hai mắt mở to nhìn trừng trừng.

Lý Kỳ thấy hắn hồi lâu cũng không phản ứng gì, hỏi: - Sao thế?

Hứa Tiên vội vàng nói bên tai Lý Kỳ vài câu, Lý Kỳ sau khi nghe xong, thiếu chút nữa thì hai tròng mắt lồi ra ngoài, sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói: - Cái gì?

Cao Cầu dường như đã nhìn ra điều gì đó, nói: - Lý Kỳ. Việc này chúng ta đều có quyền được biết, các ngươi châu đầu ghé tai, cũng quá là không tôn trọng chúng ta.

Lý Ký nắm chặt nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt, hít một hơi sâu, gượng cười, nói với Cao Nha Nội: - Nha Nội, thật sự chúc mừng nha. Nói thật, ta thật sự rất bội phục ngươi, cái này đều là ngươi chọn trúng, rất lợi hại, lợi hại. Hắn đang cười, nhưng rõ ràng đang khóc nha! Khóe mắt đã ngấn lệ.

Cả sân đều xôn xao.

Cái --- cái này nằm ngoài suy nghĩ rồi, cực kì hấp dẫn nha.

Cao Nha Nội vốn hoàn toàn đã tuyệt vọng, nhưng nghe Lý Kỳ nói vậy, dường như sống lại. Mở to hai mắt, nói:

- Ngươi --- ngươi nói gì? Ta --- ta chọn trúng rồi?

Lý Kỳ không dám tin nói: - Đúng vậy, trong 66 học viên, duy chỉ có một học viên không phủ quyết ngươi, chính là số hai mươi ba ngươi đã chọn trúng, Hoàng Trạch.

Lời này vừa nói ra, gần như mọi người đã đánh giá Hoàng Trạch, đều giảm mạnh, không ngờ ngươi lại không phủ quyết Cao Nha Nội, đâu là chuyện hồ đồ cỡ nào mà nhân tài làm ra!

Cao Nha Nội giơ hai cánh tay lên cao, lớn tiếng reo hò: - Khà khà khà ---, không hổ là người bản Nha Nội nhìn trúng, quả nhiên là một nhân tài! Giống như điên vậy, tuy rằng y không có ấn tượng gì với Hoàng Trạch, nhưng giờ phút này, y đã coi Hoàng Trạch là tri kỷ rồi, hận không thể móc tim móc phổi ra.

Nhưng cảnh tượng hí kịch này, khiến rất nhiều người xem không hiểu, vì sao trong chuyện này một người cực kì có tài năng, lại là người duy nhất không phủ quyết Cao Nha Nội, lẽ nào trong đó có mờ ám gì?

Lý Kỳ coi sắc mặt của mọi người, trong lòng hiểu rõ, đối với việc này hắn cũng cảm thấy tò mò, vì thế bảo Hứa Tiên kêu Hoàng Trạch ra.

Chỉ một lát sau, một thanh niên hai mươi tuổi ngẩng đầu, đi lên đầu, thấy người này khuôn mặt thanh nhã, phong độ ngời ngời, khóe miệng từ đầu đến cuối đều mang theo một nụ cười lễ phép, mặc một trường sam màu xanh mới tinh, nho nhã, không khó nhìn ra, người này chắc chắn được giáo dục rất tốt.

- Hoàng Trạch, ngươi quả nhiên không làm bản Nha Nội thất vọng.

Cao Nha Nội vừa nhìn thấy Hoàng Trạch, hưng phấn lớn tiếng hét lên.

Hoàng Trạch không hề sợ vinh nhục, khẽ cười nói: - Đa tạ Nha Nội khích lệ.

Tiểu tử này điên rồi sao. Lý Kỳ buồn bã nhìn trừng trừng Hoàng Trạch, sau đó nghiêm trang hỏi: - Hoàng Trạch, ta tin ngươi cũng biết, trong sáu mươi sáu học viên, chỉ có ngươi không phủ quyết quỹ từ thiện Thanh Thiên, ta đương nhiên không nói quỹ từ thiện Thanh Thiên không tốt, chỉ là lựa chọn của ngươi không giống bình thường, vì vậy ta cảm thấy rất tò mò, không biết ngươi nghĩ thế nào, có lời gì muốn nói với ta không?

Toàn sân đều yên tĩnh trở lại, hiển nhiên bọn họ đều rất muốn biết đáp án.

Hoàng Trạch quét mắt nhìn một cái, nhẹ nhàng cười nói: - Từng nhớ phó viện trưởng đã từng nói với chúng ta, tốt nhất không nhất định phù hợp nhất với mình, học viên hoàn toàn đồng ý với điều này. Thật không dám giấu diếm, nếu để cho tại hạ lựa chọn lại, tại hạ vẫn sẽ lựa chọn quỹ từ thiện Thanh Thiên. Tại hạ đã tìm hiểu rất nhiều về quỹ từ thiện Thanh Thiên, phát hiện quỹ từ thiện Thanh Thiên vừa đúng thiếu một người đứng đầu, đây là không có đủ người, nếu tại hạ đến liên đoàn bóng đá, hay Túy Tiên Cư, hoặc tơ lụa Chu gia, vừa mới bắt đầu cùng lắm cũng chỉ làm một quản sự nho nhỏ, nếu mà như vậy.tại hạ cảm thấy không thể phát triển tất cả sở những gì mình đã học, đây không phải là điều tại hạ muốn.

Nhưng, tại hạ ở Đông Kinh cũng chỉ là một người vô danh tiểu tốt, không có một chút sức mạnh, cho nên, muốn tại hạ làm nhân vật số một, chỉ sợ có lòng mà không đủ lực, đây là tại hạ từ gợi ý của phó viện trưởng. Tại hạ tin rằng ban đầu phó viện trưởng không muốn mua lại hoàn toàn Túy Tiên Cư, hoặc chỉ muốn mua không quá năm phần cổ phần, cũng xuất phát từ suy nghĩ này, nhưng đảm đương nhân vật thứ hai, tại hạ cảm thấy có năng lực đảm nhiệm được.

Lý Kỳ đột nhiên chen lời nói: - Mà Cao Nha Nội có thể giúp ngươi giải quyết những vấn đề vụn vặt ngoài kinh doanh, cho nên, hai người các ngươi có thể bù trừ cho nhau.

- Chính là như thế Hoàng Trạch khẽ vuốt cằm, lời nói xoay chuyển: - Nhưng cũng không hoàn toàn là thế, tại hạ đã nghe qua không ít việc của Cao Nha Nội, biết rằng Cao Nha Nội là người không tự kiềm chế được, nhưng lại coi trọng nghĩa khí, dùng người sẽ không nghi ngờ người, tại hạ tin rằng nếu ta đến quỹ từ thiện Thanh Thiên, y sẽ cho tại hạ đầy đủ quyền quyết sách. Đây chính là điều tại hạ hi vọng có được. Mặt khác, tại hạ cũng hiểu một chút quỹ từ thiện của phó viện trưởng, trước tiên, quỹ từ thiện này có thể giúp đỡ rất nhiều dân chúng lầm than, về điểm này, tại hạ chịu ơn này sâu sắc, cũng chính về vậy, tại hạ mới hy vọng có thể quản lý quỹ từ thiện Thanh Thiên, có thể giúp đỡ nhiều hơn hơn nữa. Tiếp theo, quỹ từ thiện cũng là kinh doanh, hơn nữa là một loại kinh doanh không hạn chế, cũng giống như quỹ từ thiện của phó viện trưởng, đều cùng hợp tác với Hồng gia và Chu ta, dùng tiền sinh tiền, càng giúp đỡ được nhiều người nghèo hơn nữa, muốn quản ý tốt nó, tuyệt đối không phải là việc dễ dàng, vô cùng có tính thách thức. Đây cũng là một trong những nguyên nhân của tại hạ. Cho nên, tại hạ hi vọng có thể đến quỹ từ thiện.

- Bốp bốp bốp!

Sau khi y nói xong, đầu tiên tiếng vỗ tay chỉ vang lên lác đác, sau đó tiếng vỗ tay như sấm dậy. Không ít người đều đứng dậy vỗ tay, ngay cả Thái Kinh, Cao Cầu cũng đều đứng dậy, mỗi người đều dùng ánh mắt khích lệ nhìn Hoàng Trạch, hiển nhiên bọn họ đều bị những lời này của Hoàng Trạch làm rung động.

Không thể không nói. lời giải thích này của Hoàng Trạch rất đặc sắc, có lý có cứ, mạch lạc rõ ràng. Làm người ta không thể không tin phục, hơn nữa còn hiểu sâu hơn yêu cầu của y, đồng thời, y còn hiểu được yêu cầu của đối phương, lấy một câu "Tốt nhất không nhất định là phù hợp với mình nhất" ra nói lẽ phải, thể hiện vô cùng sâu sắc, có thể thấy được y dùng hết năng lực của mình, cũng bởi vậy mới thấy, người này đích thực là một nhân tài chân chính.

Không ít ít người đều cảm thấy tiếc nuối, nhân tài tốt như vậy, vì sao ta không thể dùng chứ.

Dù là Tống Huy Tống, ông ta nghe xong cũng liên tiếp gật đầu, lại thấy người này cử chỉ tao nhã, tướng mạo thanh lịch, tất nhiên là vô cùng thích, nói: - Không bị lợi ích hấp dẫn, không sợ cường quyền, không nịnh nọt, người này đích thật là một nhân tài hiếm có! Nếu tham gia khoa cử, rất có thể đoạt được Trạng nguyên. Trong lời nói, biểu lộ ra ý tứ nuối tiếc.

Lý Kỳ nghe xong cũng bình thường trở lại, cười nói: - Hoàng thượng, người có thể nghĩ sâu xa như vậy, thần thật sự rất vui mừng, điều này chứng minh cố gắng của toàn bộ trên dưới Thái Sư Học Viện không hề uổng phí, đây là báo đáp tốt nhất của người với chúng thần.

Thái Kinh cũng vui mừng cười nói: - Nói không sai, lão phu cũng cảm thấy vui mừng và phấn chấn, ngươi dám mạnh dạn làm chuyện ngươi muốn làm, vậy dù bất cứ lúc nào, Thái Sư Học Viện cũng là nhà ngươi.

Ngụ ý, chính là nếu là Cao Nha Nội xử lý mọi việc không công bằng, ông ta sẽ thay y làm chủ.

Hoàng Trạch hốc mắt đỏ lên, cuối cùng vái chào, nói: - Ơn của Thái sư và phó viện trưởng với học viên, học viên không dám quên, khắc sâu trong tâm khảm, một ngày nếu Thái Sư Học Viện cần học viên làm gì, dù tan xương nát thịt, học viên cũng sẽ không tiếc.

- Được! Được! Được!

Thái Kinh cũng vì thế cảm động, nước mắt tuôn đầy mặt, từ ngày lão ta vào kinh đến nay, đã rất lâu rồi chưa nghe thấy những lời chân thành tha thiết như vậy, những lời lão ta nghe được toàn là những lời nịnh nọt, giả dối, một câu này của Hoàng Trạch cảm kích như vậy, làm cho bản thân lão ta cảm thấy có phải trả giá cũng đáng. Nâng tay ha ha nói: - Đứng lên, mau mau đứng lên, có lời này của ngươi, đủ rồi, đủ rồi.

Cảnh tượng này cũng làm mọi người trong toàn sân cảm động, đặc biệt là Cao Nha Nội, nước mắt tuôn ra, cảm động khóc như mưa, có thể được người khác đồng ý, bản thân cũng là một chuyện phấn chấn, dùng sức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lý Kỳ thấy không khí có chút thương cảm, ngược lại cười nói: - Hoàng Trạch, tuy rằng ngươi nói rất hay, nhưng, ta muốn sửa cho ngươi một chút, ngươi cũng đừng lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử!

Hoàng Trạch sửng sốt, chắp tay nói: - Xin thứ cho học viên ngu dốt, xin phó viện trưởng chỉ rõ.

Lý Kỳ cười mắng: - Là ai nói cho tiểu tử ngươi biết, là ta lúc đầu không muốn mua hoàn toàn Túy Tiên Cư, là xuất phát từ suy nghĩ này sao, nói bậy, căn bản là không có chuyện này. Ta làm như vậy là có hai mục đích, thứ nhất, đương nhiên là khiêm tốn, ta thường dạy các ngươi, phải khiêm tốn làm người, tận tâm làm việc, ngươi không hiểu rồi. Thứ hai, cổ đông lớn nhất của Túy Tiên Cư là Tần phu nhân, Đây là một tài nữ, người ta sẽ ngu xuẩn đưa toàn bộ Túy Tiên Cư đặt trên người chỉ có hai trăm quan như ta sao? Cũng không động não nghĩ lại, ta cho ngươi biết, nguyên thật sự là, đây là chiêu bài Tần phu nhân bảo vệ Túy Tiên Cư, hiểu không? Ôi, ngươi còn phải học nhiều.

Hoàng Trạch vội vàng nói: - Phó viện trưởng dạy bảo rất đúng, đúng là học viên đã lấy lòng tiểu nhân ra đo lòng quân tử, hiểu lầm ý của Phó viện trưởng, học viên sau này nhất định sẽ ghi nhớ lời của Phó viện trưởng, khiêm tốn làm người, tận tâm làm việc.

Lý Kỳ ha hả nói: - Trẻ nhỏ dễ dạy.

Tống Huy Tông trong phòng nghe được cười ha ha, nói: - Hay cho câu khiêm tốn làm người, tận tâm làm việc.

Mà trong phòng bên cạnh, Phong Nghi Nô nghe thấy hai người nói chuyện, cũng hết sức tò mò, nói với Tần phu nhân: - Vương tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Tần phu nhân khẽ cười một tiếng, nói: - Phong muội muội, muội không minh như vậy, sao ngay cả cái này cũng không hiểu, Nếu không phải cha ta là đại thần trong triều, Thái viên ngoại sao có thể đợi ta bán Túy Tiên Cư cho Lý Kỳ, đã sớm mưu đoạt cướp rồi. Mặc dù đã vào tay Lý Kỳ, nhưng Thái viên ngoại vẫn không từ thủ đoạn đoạt lấy Túy Tiên Cư, Lý Kỳ cho dù thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc đấy cũng chỉ là một đầu bếp mà thôi, chỉ bằng thế lực của Thái viên ngoại, tùy tiện phái mấy người đi gây rối, Lý Kỳ cũng không có cách nào khác, nhớ trước đây Thái viên ngoại cũng dùng thủ đoạn trở trẽn đoạt lấy Phỉ Thúy Hiên của người ta đấy.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Muội muội nếu có thể sớm nghĩ đến điểm này, có lẽ lúc đàm phán, có thể tranh thủ cho mình được nhiều hơn.

Tần phu nhân chỉ cười mà không nói. Thật ra lúc ấy nàng có nghĩ tới điểm này, nhưng nàng hoàn toàn không có hứng thú với việc mua bán, cũng không muốn vì chút lợi ích này, lại tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, cho nên, nàng ra vẻ không biết, giả vờ ngây ngốc, thỏa mãn một chút lòng hư vinh của Lý Kỳ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng chính vì nàng rộng rãi và khoan dung, Lý Kỳ mới có thể sống chung cùng nàng lâu dài như vậy, nếu nàng và Trương Xuân Nhi giống nhau, cũng bộc lộ tài năng, vậy sao bọn họ có thể chung sống hòa hợp. Tuy rằng Lý Kỳ vẫn ôm lòng cảm kích với nàng, nhưng, phải biết rằng, một núi không thể có hai hổ.

Cho nên, đến tột cùng ai mới là người thông minh, việc này đúng là vẫn không rõ ràng.

----------oOo----------