Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1158-2




Trương Xuân Nhi lắc đầu đáp: - Về điểm này, rất lâu trước đây ta đã giải thích rồi, sự ra đi của ta tuyệt đối là không thể gạt được Phàn lão gia, tuy rằng Phàn lão gia lúc ấy đã đem đại bộ phận kinh doanh giao cho Phàn Thiếu Bạch, nhưng người cầm lái thực sự vẫn là ông ấy, cho nên, một khi ta rời khỏi, ngay lập tức sẽ có người đi báo với Phàn lão gia, nếu như đã như vậy, không bằng tự chính mồm ta nói cho ông ấy biết, cùng ông ấy giải thích rõ ràng. Về phần nói làm sụp đổ Phàn Lâu, ta cảm thấy điều này cũng tương tự như quan hệ giữa Túy Tiên Cư các ngươi và Phỉ Thúy Hiên, có câu là một núi không thể chứa hai hổ, nếu ta lựa chọn tự lập môn hộ, ta nhất định phải đánh bại Phàn Lâu, hơn nữa, Phàn Thiếu Bạch cũng không sẽ bỏ qua chho ta, Kim Lâu và Phàn Lâu tranh giành cao thấp, là điều không thể tránh được.

Lý Kỳ bỗng nhiên liếc mắt nhìn Trương Xuân Nhi, nửa đùa nửa thật nói: - Ta tin rằng ta và Thái viên ngoại không phải là nguyên nhân thực sự khiến cô rời khỏi Phàn Lâu đâu.

Trương Xuân Nhi nhẹ nhàng cười, nói: - Đây mới chính là chuyện ngươi quan tâm nhất phải không?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Tuy rằng ta đối với cách làm này của cô cảm thấy có chút bất mãn, nhưng ta ít nhất cũng có thể lý giải được, thực không dám dấu diếm, nếu lúc trước Túy Tiên Cư không chịu bán cổ phần cho ta, ta cũng sẽ chọn đi khỏi đó, nhưng cách làm có lẽ cũng sẽ không giống với cô, ta sẽ đợi đến lúc thích hợp nhất. Tuy nhiên điều này không quan trọng, mỗi người có một suy nghĩ riêng, điều kiện tiên quyết là không làm chuyện thương thiên hại lí. Nhưng, cô rời khỏi đó nguyên nhân cũng không phải đơn thuần vì muốn tự lập môn hộ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ta coi cô là kẻ địch.

Trương Xuân Nhi hỏi: - Vậy thì ngươi còn biết được chuyện gì nữa nào?

Lý Kỳ nói: - Kim quốc.

Trương Xuân Nhi đột nhiên cười khanh khách.

Lý Kỳ hỏi: - Sao vậy? Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Trương Xuân Nhi lắc đầu, đáp: - Ngươi không có nói sai, ta chính xác là đang giúp Kim quốc làm vài việc.

Người đàn bà này đang chơi trò gì vậy? Như vậy cũng thật thà quá đi, chẳng lẽ ả muốn thuyết phục ta đầu nhập vào Kim quốc, hẳn là không ai lại ngu xuẩn đến cấp độ này đâu! Lý Kỳ nói: - Cô coi như một nửa là người Hán, cô làm như vậy không sợ lương tâm cắn rứt sao.

Trương Xuân Nhi đáp: - Nhưng Kim quốc cho ta hết thảy những gì ta muốn. Hơn nữa, cũng chỉ có Kim quốc là đồng ý cho ta tất cả, ta chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao? Tuy rằng Kim quốc tiêu diệt Liêu quốc, nhưng ta lại tuyệt nhiên không hận Kim quốc, ngược lại là vô cùng vui mừng nhìn thấy Liêu quốc diệt vong, tốt nhất là có thể giết chết tên hôn quân Da Luật Diên Hi kia.

Nói tới đây, ả kiềm chế vài phần, dường như không muốn tại đây miêu tả quá nhiều về những ân oán này, một lần nữa quay trở lại đề tài chính. Nói: - Đang lúc ta vô cùng hâm mộ ngươi và Túy Tiên Cư của ngươi phát triển không ngừng, thì sư huynh của ta đột nhiên phái người đưa tin cho ta, nói huynh ấy đã trở thành ngự trù Kim quốc, và còn có thể đến Đông Kinh tham gia Tứ Quốc Yến. Huynh ấy còn khuyên ta cũng đầu nhập vào Kim quốc, tuy nhiên, nguyên nhân khiến ta lay động nhất vẫn là, bọn họ sẽ cho ta một quán rượu. Trong số bảy mươi hai cửa hàng chính ở Đông Kinh, ta hiểu rõ nhất không phải ai khác chính là Phàn Lâu đối thủ lâu năm của Phàn Lâu, hơn nữa, ta cũng biết, Phàn viên ngoại bị Phàn Lâu chèn ép đã bắt đầu nảy sinh ý định từ bỏ từ lâu rồi, hơn nữa Túy Tiên Cư quật khởi, lão sớm đã lực bất tòng tâm rồi, vì thế ta liền lặng lẽ từ trong tay Phàn viên ngoại mua lại Phàn Lầu, và cho lão một số tiền mà lão có cố gắng cả đời cũng không thể kiếm được, điều kiện chính là bắt lão phải rời khỏi Đông Kinh.

- Lúc ấy cô thật sự đã giấu được rất nhiều người, bao gồm cả ta ở bên trong. Lý Kỳ hồi tưởng lại tình hình lúc ấy, vẫn không hết ngạc nhiên, hắn trước kia vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Kim quốc chọn Trương Xuân Nhi, trên người Trương Xuân Nhi rốt cục là có cái gì đáng giá để Kim quốc tin tưởng thế, hiện giờ hắn cuối cùng cũng biết, hoá ra Trương Xuân Nhi là một người Khiết Đan, hơn nữa đối với Kim quốc ngự trù còn có một tầng quan hệ như vậy. Lại nói: - Tuy nhiên, thiên hạ này làm gì có bữa cơm miễn phí, một quán rượu đối với một quốc gia mà nói, có lẽ không đáng kể gì, nhưng ta tin rằng Kim quốc cũng sẽ không tự dưng không có lý do gì mà tặng cho cô.

Trương Xuân Nhi nói: - Ngươi nói không sai, yêu cầu của bọn họ nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, chính là bắt ta phải thăm dò kỹ càng tất cả tình hình các vùng lân cận Đông Kinh, bao gồm địa hình, bố phòng, cùng với cấm quân.v.v

Lý Kỳ hỏi: - Cô làm được rồi.

Trương Xuân Nhi ngập ngừng một chút, rồi đáp: - Có thể nói là ta đã làm tất cả những gì ta có thể làm được, nhưng cũng không thể nói là hoàn thành tròn vẹn.

Trong mắt Lý Kỳ lóe lên một tia sát ý, thản nhiên nói: - Xem ra Kim quốc đối tên gián điệp là cô tỏ ra rất hài lòng.

Trương Xuân Nhi cười đáp: - Có thể nói như vậy.

Lý Kỳ nói: - Ta tin rằng lúc cô biết được tất cả mọi chuyện ở đây, cô cũng biết được là Kim quốc muốn làm chuyện gì chứ?

Trương Xuân Nhi gật đầu đáp: - Bọn họ nói rõ ràng như vậy, ta làm sao có thể không biết được chứ, hiển nhiên, Kim quốc lúc ấy đang vạch kế hoạch tiến công Đại Tống. Có lẽ có một điểm mà ngươi không hề hay biết, kỳ thật chuyện này và việc Hột Thạch Liệt Bột Hách tới kinh lúc ấy hoàn toàn không có chút liên quan nào, tất cả sự việc trong đó y đều không hề tham gia, kẻ chủ mưu đứng đằng sau là một người khác.

Trong lòng Lý Kỳ sớm đã có đáp án, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: - Nếu như cô không ngại, ta rất muốn biết.

- Chính là Kim quốc nhị Thái Tử, Hoàn Nhan Tông Vọng. Trương Xuân Nhi đáp.

Quả nhiên là người này, gã lên kế hoạch lâu như vậy, thảo nào mà bây giờ lại vội vàng đến thế. Lý Kỳ nói: - Hóa ra là gã à! Vậy thì không có gì kỳ lạ cả.

Nói đến đoạn này, hắn nhướng mắt lên nhìn về phía Trương Xuân Nhi, rồi nói:

- Nói mãi nói mãi, làm cho ta trở nên hồ đồ mất rồi, cô tại sao lại nói hết mọi chuyện cho ta biết? Chẳng lẽ cô muốn khiến cho ta đầu nhập vào Kim quốc, nếu là như vậy, ta đây chỉ có thể nói là đối với cô vô cùng thất vọng, hơn nữa, ta là quan viên Đại Tống, cô cho rằng sau khi cô thẳng thắn nói ra, còn có thể đi ra khỏi đây sao?

Trương Xuân Nhi cười hỏi: - Ngươi cho rằng ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao?

Lý Kỳ lắc đầu đáp: - Không đâu, vì thế cho nên ta đối với việc này cảm thấy hết sức tò mò.

Trương Xuân Nhi nói: - Kinh Tế Sử ngươi thông minh như vậy, chẳng nhẽ không đoán ra được một chút nào sao?

Lý Kỳ thành tâm thỉnh giáo đáp: - Không phải ta giả vờ khiêm tốn, đối với mục đích lần hành động này của cô, ta thật sự là không có đầu mối nào, kính xin Trương Nương Tử chỉ giáo.