Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1163




Lý Kỳ có thể thuyết phục đám người Lương Sư Thành từ trước đến nay vốn vắt cổ chày ra nước dễ dàng như vậy, là có nguyên nhân của nó, vẫn là vì bọn họ từ sâu trong thâm tâm luôn sợ hãi sẽ mất đi tất cả những gì mà hiện giờ đang có, cũng chính là bởi bọn họ e sợ người Kim, mới khiến cho bọn họ đồng ý buông tha cơ hội kiếm tiền thật tốt này, phải biết rằng, cửa hàng gạo dưới trướng bọn họ ở Đông Kinh là đứng số một nha! Đương nhiên, quý tộc Tống triều nhiều không kể xiết, nếu tính ra, bọn họ ở trong đó cũng chỉ là chiếm một phần nhỏ mà thôi

Không chỉ có như thế, bọn họ kỳ thật cùng với Lý Kỳ đều có hợp tác làm ăn buôn bán, đối với năng lực kiếm tiền của Lý Kỳ, bọn họ đều là hết sức tín nhiệm, cho nên, về phương diện này, cũng có vài phần là nể mặt Lý Kỳ, bọn họ tin tưởng Lý Kỳ sau này có thể giúp bọn họ kiếm thêm càng nhiều, hà cớ gì mà không bán một ân tình cho hắn chứ.

Kỳ hạn ba ngày rất nhanh đã đến.

Nhưng những thương nhân kia cũng vẫn hoàn toàn không có để lời nói của Lý Kỳ ở trong lòng, không chỉ có bọn họ, người đứng phía sau của bọn họ đồng dạng cũng là như thế, trận chiến này cũng không phải trận chiến đầu tiên, bao nhiêu năm rồi, chưa có một lần nào đánh giặc, mà giá lương thực không tăng như điên cả, lời nói tuy có chút khoa trương đấy, nhưng đây vẫn là quy tắc trời định, ngươi Lý Kỳ nghĩ muốn phá là có thể phá hay sao? Cần phải bán như thế nào, vẫn cứ là bán như thế ý, những cái còn lại đều dễ nói, nhưng giảm giá? Hừ, đó là không có cửa đâu cưng.

Có điều, bọn họ vẫn cứ là đối với Lý Kỳ có chút kiêng kị, cho nên, đến ngày thứ tư này, bọn họ đều vô cùng khẩn trương lo lắng, sợ lại bị Lý Kỳ âm thầm thanh toán, nhưng trên thị trương lại gió êm sóng lặng đến kỳ lạ, đương nhiên, gió êm sóng lặng này chỉ nhằm vào một kiện sự này mà nói, hiện giờ phía bên ngoài dân chúng đều đang lôi toàn bộ hai mươi tám đời tổ tông của bọn thương nhân bán lương thực này ra mà chửi.

Lại một ngày qua đi, Lý Kỳ vẫn không có động tĩnh gì. Những thương nhân kia dần dần yên lòng, đoán rằng Lý Kỳ hơn phân nửa là dọa người đấy.

Buổi sáng ngày hôm đó.

Trong đại điện. Quần thần hãy còn nhất tề đứng thẳng. Tống Huy Tông tuy rằng vẫn là ngồi ở trên chiếc ghế rồng đó, nhưng có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, một tay chống huyệt Thái Dương, nghiêng người dựa vào thành ghế, hai mắt vô thần, mấy ngày nay đối với ông ta mà nói, quả thực chính là một sự dày vò, mỗi ngày ăn ngủ đều không yên a!

Quần thần thấy hoàng đế cũng như vậy rồi. Cũng đều không có tâm tình mở miệng.

Không khí có vẻ vô cùng nặng nề.

Lý Kỳ bỗng nhiên đứng ra, nói: - Hoàng thượng, vi thần có việc muốn tấu.

Tống Huy Tông uể oải nói: - Nói. Hiện giờ ngoại trừ tin tức Lý Nghiệp đi phương bắc đàm phán, những việc còn lại, ông ta đều không muốn bận tâm hỏi nhiều tới.

Lý Kỳ khẽ vuốt cằm, nói: - Hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng. Lý Cấp sự lần này đi đàm phán, nếu có thể thành công, cố nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như không thành, chúng ta cũng không quyết không thể ngồi chờ chết, đặc biệt là kinh sư. Tuyệt không dung có sơ suất, hiện giờ Thái úy xin nghỉ, trước khi đi, từng ủy thác vi thần thay người quản lý Tam nha, cho nên. Vi thần đề nghị phải nhanh chóng tập hợp binh lính, làm tốt hết thảy bố phòng chuẩn bị để đối phó với quân Kim. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Tống Huy Tông nghe thấy thế thì bực bội vô cùng, nói: - Đều đến lúc này rồi, ngươi bây giờ mới đến nói với trẫm về việc bố phòng kinh sư, các ngươi Tam nha sớm đã làm những gì rồi hả, đây là việc đương nhiên rồi. Ngươi bây giờ nhanh nhanh đi điều khiển binh lực, bảo vệ kinh sư, về sau những việc như thế này, ngươi không cần chạy đến bẩm báo với trẫm nữa, để tránh làm hỏng đại sự, ngươi cần phải làm như thế nào, thì hãy làm như thế đó.

Lý Kỳ nói: - Vi thần biết tội. Nhưng Hoàng thượng, nếu là có người quấy nhiễu vi thần bố trí canh phòng, vậy thì vi thần phải xử lý như thế nào.

Tống Huy Tông nghe được vậy liền đứng lên, rít gào nói: - Cái gì? Có người quấy nhiễu ngươi bố phòng, người nào sao mà dám to gan như vậy, bây giờ còn có cái gì quan trọng hơn so với việc phòng vệ kinh sư, ai nếu như dám ngăn trở, giết không tha.

- Vi thần tuân mệnh.

Đám người Thái Kinh, Lương Sư Thành ở bên cạnh đều thấy lú lẫn rồi, hắn không phải muốn nói chuyện giá lương thực sao, loanh quanh thế nào mà lại chuyển sang phương diện bố phòng rồi, tiểu tử này trong hồ lô của hắn rút cục là bán thuốc gì đây a!

Tâm trạng của Tống Huy Tông lại càng kém hơn, hết kiên nhẫn nói: - Còn có việc gì khác hay không, không có việc gì thì bãi triều.

Quần thần làm sao còn dám lên tiếng.

Tống Huy Tông cũng không đợi thái giám mở miệng, đứng dậy bỏ đi, có thể thấy được tâm trạng của ông ta kém đến mức nào.

- Chúng thần cung tiễn Hoàng thượng.

Hoàng đế đều đã đi mất dạng rồi, câu đối bạch này mới khoan thai chậm rãi cất lên.

Đợi cho đám người Thái Kinh kịp phản ứng, muốn tìm Lý Kỳ hỏi một chút, cuối cùng là tình huống như thế nào, nào ngờ Lý Kỳ sớm đã đi mất dạng rồi, không khỏi khiến bọn họ lớn tiếng mắng chửi, - Tiểu tử này lẩn còn nhanh hơn trạch nha!

Ngày hôm sau.

Mặt trời mùa thu chiếu ở trên cao, tại một đồng ruộng phì nhiêu mênh mông bát ngát ngút tầm mắt ở Đông Giao, đang tản ra sắc vàng rực rỡ sáng lạn, nhìn thật thích mắt, chỉ thấy những cành lúa vàng óng ánh, ngượng ngùng thõng đầu xuống, khiến cho người ta yêu thích, hiện giờ đang là tiết thu đúng thời điểm thu hoạch vụ mùa, mười mấy người nông phu đang lom khom dưới đồng ruộng, thu gặt thành quả của vụ mùa năm nay.

Rầm rập rầm rập rầm rập!

Bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập, làm rối loạn cả nhịp điệu thu gặt của nông phu, bọn họ đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi cấm quân lao đến.

Cầm đầu là một gã quan quân, tay cầm roi ngựa chỉ ra, lớn tiếng la lên: - Dừng lại, toàn bộ dừng lại, người không có phận sự nhanh chóng lui sang một bên, triều đình hiện giờ phải trưng thu mảnh đất này xây thành lũy.

Người này chính là Ngưu Cao!

Những nông phu kia đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Ngưu Cao.

Ngưu Cao thấy bọn họ không nể mặt như vậy, tức giận quát: - Ai nếu như vẫn còn ở chỗ này, đừng trách bản tướng quân không khách khí.

Những nông phu kia lập tức sực tỉnh, đến gia hỏa cũng không cần nữa, khẩn trương chạy ra ngoài, đây nếu như là ruộng của bọn họ, vậy thì đương nhiên là chết cũng sẽ không đi nha, nhưng bọn họ chỉ làm công cho người ta thôi, không đáng vì thế đã đánh mất tính mạng a!

Ngưu Cao vung tay lên, nói: - Niêm phong lại cho ta.

- Tuân mệnh.

- Đợi đã, đợi đã.

Đúng lúc này, bên trái đột nhiên chạy ra bốn năm người đến. Cầm đầu chính là một người đàn ông trung niên bụng phệ, người này vừa đi tới trước mặt Ngưu Cao, thì khí cao ngang trời ma hoi: - Các ngươi là ai? Đang làm cái gì đấy?

- Ngươi là ai?

- Ta là người quản lý mảnh ruộng này. Người kia đáp.

Ngưu Cao nói: - Vậy thì thật là tốt, ta là Thị Vệ Mã Chỉ huy sứ, Ngưu Cao, hiện tại phải trưng dụng mảnh đất này của ngươi.

- Cái gì? Trưng dụng mảnh đất này? Cái này --- là do ai nói vậy. Quản sự kia sợ hãi hỏi.

Ngưu Cao đáp: - Bản quan chỉ là phụng mệnh làm việc, các ngươi nhanh chóng lui sang một bên, nếu không, đừng trách bản quan không khách khí.

- Chậm đã.

Người nọ đứng chặn ở phía trước người Ngưu Cao, nói: - Các ngươi những kẻ vũ phu này, có biết đám ruộng đất này là của ai không? Xem ai dám động một chút thử xem.

Hiển nhiên, gã cũng không biết cấm quân bây giờ đã không còn là cấm quân trước kia nữa rồi.

Ngưu Cao không nói đến lần thứ hai. Tiến lên một tay túm cổ áo của người đó, nhấc cánh tay phải lên. Hai bên bốn cái bạt tai, Bốp, bốp, bốp, bốp, thanh âm dữ dội trong trẻo, ước chừng đánh rớt năm cái răng. Người nọ hai bên má trái phải đều bị Ngưu Cao đánh đến lõm cả vào, mồm miệng bầm dập, máu tươi bắn tung tóe ra bên ngoài, một trận ho lớn, người cũng sắp xỉu đến nơi rồi. Làm sao còn có thể nói ra lời.

Ngưu Cao hừ một tiếng, hất nhẹ tay một cái, người nọ lập tức bổ nhào xuống mặt đất, gã vung tay lên, nói: - Trói tất cả lại.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Những đầu thương sáng như tuyết lập tức chĩa thẳng trước mặt những người kia, lúc này, những người này làm sao còn có dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ như mới vừa rồi. Toàn bộ úp sấp mặt trên mặt đất, khóc than:

- Tướng quân tha mạng a, tướng quân tha mạng a!

- Dẫn đi!

- Tuân mệnh.

Khiến người ta cảm thấy buồn cười chính là, lúc Ngưu Cao tát người nọ mấy cái bạt tai, xa xa cũng không ít nông dân nhìn thấy mà trầm trồ khen ngợi, có thể thấy được mấy người kia bình thường ức hiếp bọn họ không có ít.

Gần như trong cùng một lúc. Ở ngoại ô phía nam thành, Dương Tái Hưng cưỡi thượng cấp tuấn mã, chạy gấp đến một cánh ruộng tốt bên cạnh, trường thương vung lên, hướng tới nông dân trên đồng ruộng. Nói:

- Ta là giáo đầu Thần Vệ Quân, Dương Tái Hưng. Phụng mệnh trưng dụng mảnh đất này, các ngươi mau chóng rời khỏi, chớ có làm chậm việc quân.

Những người nông dân trung thực này chưa bao giờ nhìn thấy những cảnh tượng như thế này, vội vàng co cẳng chuồn mất.

Đương nhiên, lại có mấy người không biết sống chết, tiến đến chất vấn Dương Tái Hưng, Dương Tái Hưng là xuất thân từ thổ phỉ nha, không có vẻ hách dịch của quan lại, cũng không muốn nói nhiều, chĩa thẳng trường thương, tựa như muốn nói, các ngươi có phải muốn nói chuyện với nó hay không.

Những người đó thấy vị quân gia này quá dữ tợn, ta đúng là giọng điệu có chút không tốt, chưa kể những lúc như thế này, giọng điệu làm sao có thể tốt được chứ, ngươi cũng đâu cần phải lấy thứ này ra để dọa người.

Tuy nhiên, bọn chúng những kẻ mềm nắn rắn buông này, quả đúng là bị dọa sợ thật rồi, không nói đến lời thứ hai, xoay người là biến.

Ở trong ngày này, Thị Vệ Bộ, Thị Vệ Mã hai đại quân đội đồng thời xuất kích, chỉ tại đây trong nội ngoại kinh thành, đã niêm phong hết ruộng tốt trăm mẫu, động tác cực nhanh, làm người ta nổ mắt cứng lưỡi.

Lý Kỳ người này mặc dù nói chuyện có chút luồn lách, lại thích thừa nước đục thả câu, thường thường làm cho người ta sống lên chết xuống, quả thực khiến người ta muốn đấm cho hắn một trận bẹp dí, nhưng Lý Kỳ làm việc, từ trước đến này phải gọi là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, tuyệt sẽ không có một chút gì là dây dưa lòng thòng, một khi đã quyết định rồi, thì chắc chắn sẽ giao phó hành động.

Lúc này, những thương nhân kia rốt cục cũng hiểu được, Lý Kỳ quả thật là không có nói đùa với bọn họ đấy, cứ như vậy mà niêm phong tiếp, không đến mấy ngày, tất cả bọn họ đều mất hết rồi, hơn nữa, hiện giờ đúng vào mùa thu hoạch, kéo dài một ngày, là thiệt một ngày, mắt thấy sắc vàng óng ả của những cây lúa đang rủ xuống, vậy mà lại không thể đi lấy, vậy thì trong lòng thật là nóng như lửa đốt, vội vàng chạy đi tìm hậu đài cầu xin giúp đỡ, bởi vì chuyện này liên quan đến quân đội, bọn họ là không thể xen vào được rồi.

Thương Vụ Cục

- Lý Kỳ tiểu tử, mau mau ra đây cho lão phu. Tránh ra, mắt chó của ngươi bị mù à, đến lão phu cũng dám ngăn cản.

Sáng sớm ngày thứ hai này, Thương vụ cục vừa mới mở cửa không lâu, vài vị quan viên trên thân mặc nhị phẩm quan phục tức giận đùng đùng đi vào, ngoài miệng lớn tiếng hét lên.

Hộ vệ của Thương Vụ Cục, thấy mấy người kia mỗi người đều mặc quan phủ, quả thật không dám ngăn cản, đành phải lui sang một bên, một người khẩn trương chạy vào phòng trong thông báo.

Chỉ chốc lát sau, liền có một người vội vã đi ra, nhưng không phải là Lý Kỳ, mà là phó Kinh Tế Sử Tần Cối, Tần Cối này vừa nhìn thấy mấy người vừa tới, trong lòng cả kinh, trong mấy người này, hoặc là chính là Đại học sĩ, hoặc là chính là Tử Quang Lộc Đại Phu, hoặc là chính là Thái bảo cac vị.

Tuy rằng bọn họ hiện giờ đều không có nắm thực quyền gì, nhưng hư chức cao như vậy, vậy cũng rất khủng bố nha, danh vọng đều ở trong đó cả nha, hơn nữa bọn họ đều là quý tộc, gia tộc đều có thể nói là một phương thế lực trong triều đình!

Tần Cối liên vội vàng hành lễ, nói: - Các vị đại nhân tới cửa, không biết có chuyện gì chỉ giáo?

Vị lão ông râu tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt hồng nhuận ở chính giữa kia, phẫn nộ quát: - Mau gọi tên tiểu tử Lý Kỳ kia ra đây.

Người này chính là quan văn điện Đại học sĩ,, tòng nhị phẩm, so với Lý Kỳ cao hơn một cấp bậc, cửa hàng gạo Cố gia kia chính là của Cố gia lão đấy, đương nhiên, Cố gia bọn họ cũng là nạn nhân bị niêm phong ruông đất lớn nhất lần này.

Tần Cối trong lòng buồn bực không thôi, tại vì sao mà cứ xảy ra chuyện, luôn là ta phải đỡ ở phía trước, bị mắng cũng là ta, cái tên cố tình sinh sự kia lại co đầu rút cổ không ra. Cười cười làm lành mà nói:

- Thật sự là thật có lỗi, đại nhân hôm nay sẽ không tới nơi này, các vị đại nhân nếu như có việc gì, hạ quan có thể thay mặt chuyển cáo.

- Ngươi không phải ở đây mà lừa gạt lão phu, hôm nay nếu như không gặp được tiểu tử kía, lão phu quyết không bỏ qua. Cổ Ngôn Phu xắn ống tay áo lên, lão chưa từng tại đây Đông Kinh một mẫu ruộng ba phần đất này, phải chịu nỗi nhục nhã lớn đến như thế, đến đất cũng bị người ta niêm phong rồi, nổi giận quát mắng: - Thương vụ cục các ngươi có phải mắt bị mù hay không, đến đất của lão phu mà cũng dám niêm phong, các ngươi có biết hay không đất kia chính là Hoàng thượng ban cho lão phu đấy, các ngươi đây là phạm phải tội đại bất kính, ta nhất định thượng tấu buộc tội Thương vụ cục các ngươi.

Tần Cối bị văng một đống nước miếng lên mặt, cũng bực mình, nói thẳng: - Cố đại học sĩ, đây --- đây có phải người đến tìm sai chỗ rồi hay không. Việc này cùng với Thương vụ cục ta chẳng có can hệ gì cả, người muốn tìm cũng hẳn là phải đi tới Tam nha, các vị ngồi lì ở đây cho dù là ngồi trên một năm, hạ quan cũng không thể cho vị câu trả lời gì được, bởi vì hạ quan đối với chuyện này là tuyệt đối không hề biết gì cả.

Cổ Ngôn Phu tức khắc ngây người.