Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1423-1




Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi trên bờ cát trắng tinh mà rộng lớn, nước biển khi dâng khi lui, cây dừa đón gió lắc lư, không khí thiên nhiên trong lành.

- Phu quân, ăn trái cây.

- Ừm a, Nghi Nô thật sự là tri kỷ.

- Đại ca, khát nước rồi, đến, uống chút nước dừa.

- Tốt tốt tốt, Hồng Nô ngoan.

- Phu quân, muội giúp huynh xoa bóp.

- Ai ui, Thất nương, muội thật giỏi cởi y phục người ta mà, lại đây, hôn một cái trước.

Lý Kỳ mặc một chiếc quần đùi lớn, nằm trên trường kỷ phơi nắng, uống nước dừa lành lạnh, bên cạnh là người đẹp vờn quanh, oanh oanh yến yến, thoạt nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui mà.

- A! Đại ca, huynh làm gì?

- Ha ha, đương nhiên là hôn tiểu Hồng Nô của huynh nha!

- Đại ca, người ta bị huynh hôn đến không thở nổi rồi.

- Vậy sao? Nghi Nô, tới muội lên đỉnh.

- Muội không thèm.

- Không thèm? Huynh không có trưng cầu ý kiến của muội.

- Aphu quân, huynh thật hư mà, ưm ưm ưm!

Chỉ sợ cả đời này Tần phu nhân cũng không ngờ, mình sẽ chủ động hôn mội một nam nhân, nhưng nàng căn bản không biết làm hô hấp nhân tạo, chỉ là dán môi lên bờ môi của Lý Kỳ, nàng cho rằng làm vậy là được rồi. May mà Lý Kỳ không phải bị chết chìm, bằng không, không bị chết chìm cũng sẽ bị Tần phu nhân làm cho nghẹn chết tươi.

Làm sao mà hắn vẫn không tỉnh? Tần phu nhân hôn đã lâu như vậy rồi, thấy Lý Kỳ cũng vẫn không chút phản ứng, không khỏi lén lút hé mắt phải ra một khe nhỏ, thấy Lý Kỳ tuy vẫn đang nhắm mắt, nhưng vẻ mặt dường như rất thích thú.

Đâyđây là chuyện gì? Tần phu nhân nhìn thấy mà có chút mờ mịt, đột nhiên một luồng khí nóng ập lên mặt nàng, chỉ cảm thấy hu hấp của Lý Kỳ càng lúc càng gấp gáp.

Có hô hấp, có hô hấp, Tần phu nhân vui mừng không thôi, nàng còn cho rằng là mình tiến hành cấp cứu đã đạt được hiệu quả không tầm thường, mà không biết là bây giờ Lý Kỳ đang nằm mộng đẹp.

Nhưngnhưng tại sao hắn còn chưa tỉnh lại chư? Có phải là mình đã quên bước nào đó rồi không? Tần phu nhân thấy Lý Kỳ vẻ mặt thích thú, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn không tỉnh, điều này khiến nàng không dám thả lỏng miệng, vẫn dán lên môi của Lý Kỳ, lại suy nghĩ lại lần nữa lúc trước Lý Kỳ làm sao cứu nàng, đột nhiên hai mắt mở to, đúng rồi, sao mình lại quên mất một bước quan trọng như vậy.

Nếu lúc này Lý Kỳ biết được suy nghĩ trong đầu Tần phu nhân thì chắc chắn sẽ run rẩy một cái.

Chỉ thấy Tần phu nhân đưa tay sờ soạng đến hông của Lý Kỳ, nhấc lên một miếng thịt, dùng hết sức lực toàn thân tập trung lên ngón cái và ngón trỏ, mạnh tay xoay ba trăm sáu mươi độ.

Lý Kỳ đang chơi đùa cùng mỹ nhân đột nhiên đau đớn, bất giác mà mở to hai mắt, vừa hay cùng Tần phu nhân bốn mắt nhìn nhau.

Tìnhtình huống gì vậy?

Lý sư phó sợ ngây người!

Lần này nhất định là đang nằm mơ, nhất định rồi, đánh chết Lý Kỳ cũng không tin Tần phu nhân sẽ chủ động hôn môi hắn nha, lần này nhất định là đang nằm mơ nha.

Có điều giấc mộng này có thể làm lại lần nữa.

Lý Kỳ vui vẻ, thầm nghĩ, nếu ở trong mộng, vậy thì có thể muốn làm gì thì làm.

Tần phu nhân thấy Lý Kỳ rốt cục đã tỉnh rồi, không khỏi hóa đau buồn thành vui mừng, đang muốn ngẩng đầu lên thì đột nhiên mình bị một bàn tay ép xuống, nhất thời không kịp chuẩn bị, môi lại dán chặt vào một chỗ với môi của Lý Kỳ, ngay cả ki cũng không chen lọt nổi.

Lúc mới bắt đầu là do Lý Kỳ hôn mê, hơn nữa môi của hai người họ đã đóng băng cả rồi, hơn nữa khi đó trong lòng nàng chỉ muốn lay tỉnh Lý Kỳ, không nghĩ gì nhiều, do vậy tùy tiện hôn lên, cũng không có cảm giác gì.

Nhưng bây giờ lại khác, Tần phu nhân cảm nhận rất rõ môi của Lý Kỳ đang mút vào, trong lúc ngây người chỉ cảm thấy một vật mềm mại chui vào trong miệng mình.

Tần phu nhân kinh hãi bối rối không thôi, không biết lấy sức mạnh từ đâu mà đẩy mạnh Lý Kỳ ra.

Hức, không phải đâu, ngay cả trong mộng của ta mà phu nhân dám can đảm thẹn thùng như vậy, hôn một chút cũng không thể, cẩn thận ta mơ giấc mơ yd đó. Lý Kỳ vô cùng buồn bực, không khỏi mở to mắt ra, chỉ thấy Tần phu nhân sắc mặt đỏ bừng, căm giận nhìn hắn.

Đợiđợi đã, tình huống hình như có chút không đúng. Ánh mắt Lý Kỳ liếc sang hai bên, thầm nhủ một tiếng không xong, đáng chết mà, trước đó mới là nằm mơ, đây mới là thật nha, nhưng phu nhân sao lại hôn ta? Việc này thật con mẹ nó giả quá mà. Lẽ nàolẽ nào phu nhân giúp ta làm hô hấp nhân tạo sao? Thật đúng là có khả năng này nha!

Lần này làm sao đây nha? Phu nhân sẽ không giết người diệt khẩu chứ? Trong lòng Lý Kỳ lo sợ, đột nhiên linh cơ khẽ động, ra vẻ sợ hãi nói: - Phu nhân, phuphu nhân muốn làm gì? Phuphu nhân đừng lợi dụng lúc người ta khó khăn nha.

Ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Tần phu nhân giận đến mức suýt chút nhất đi, không nhịn được mắng: - Ngươingươi vô sỉ.

Lý Kỳ căng thẳng vô cùng nói: - Vậyvậy vì sao phu nhân hôn ta?

- Hả

Tần phu nhân khẽ hé miệng, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

May mà da mặt phu nhân mỏng, nếu đổi lại là Triệu nhân yêu thì ta thật sự xong rồi. Lý Kỳ xấu hổ nói:

- Phu nhân, nếu phu nhânphu nhân muốn hôn, tacũng không phản đối lắm.

- Aiai muốn hôn ngươi chứ!

Tần phu nhân kích động biện giải, lại nói: - Ta chỉ thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, muốn cứu ngươi, lúc nãy ngươilúc nãy chẳng phải cũng cứu ta như vậy ở trong hồ sao.

Nói đến đoạn sau thì âm thanh gần như là muỗi đốt.

- Cứu ta?

Lý Kỳ một mắt mở, một mắt nhắm: - A! Ta lại hôn mê bất tỉnh rồi.

Tần phu nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó "phụt" một tiếng liền bật cười, nhưng lại vội vàng ngậm miệng, xì nói: - Ngất đi là tốt nhất, để khỏi khi dễ ta.

Lý Kỳ bây giờ ngoài trừ phải giả vờ ngất ra còn có thể làm gì chứ, không động đậy gì, làm như thật vậy.

Tần phu nhân sẽ không mắc bẫy, thấy Lý Kỳ tỉnh rồi thì thở phào một hơi. Vừa thở phài ra thì nàng liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng nằm xuống, hai mắt ngơ ngác nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Hả? Sao lại không có động tĩnh gì vậy? Lý Kỳ lén hé một con mắt liếc sang bên cạnh, thấy Tần phu nhân nằm bên cạnh, hai mắt si ngốc, thầm nghĩ, nàng ta sẽ không thật sự tức giận chứ?

Đang lúc trong lòng Lý Kỳ thấp thỏm lo âu thì Tần phu nhân đột nhiên mở miệng nói: - Lý Kỳ.

Lý Kỳ theo bản năng ừ một tiếng, nhưng liền sau đó đã phản ứng lại, rất vô sỉ nói: - Hửm? Tata hôn mê bao lâu rồi?

Còn gì có thể vô sỉ hơn cả thứ này chứ?

Tần phu nhân thầm trợn mắt xem thường, cũng lười vạch trần hắn, có lẽ bây giờ nàng cũng rất nhàm chán, không ngờ lại thuận theo lời của Lý Kỳ mà nói: - Một ngày một đêm.

- Oa! Không ngờ rằng ta hôn mê lâu như vậy.

Còn chưa dứt lời, hai người đồng thời bật cười.

Sau khi cười lại là trầm mặc.

Qua một hồi lâu, Tần phu nhân lại mở miệng nói: - Lý Kỳ.

- Ừ.

- Ngươingươi vừa rồi

- Trước đó ta hôn mê thật.

- Ta không nói việc này.

- Vậy phu nhân nói cái gì?

Tần phu nhân đấu tranh một phen mới nói: - Ta muốn hỏi sao vừa rồi ngươi muốn cứu ta? Ngươi biết lúc đó nguy hiểm bao nhiêu mà, suýt chút thì hai chúng ta đã táng thân ở đây rồi.

Trước tiên Lý Kỳ sửng sốt, sau đó lại nghĩ một lát, khẽ lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ lắm. Thực ra trong khoảnh khắc đó, ta cũng muốn buông phu nhân ra, một mình tìm đường sống, nhưngnhưng lúc đó, tay chân ta không nghe theo sự điều khiển của đại não, mà là nghe theo trái tim.

Nghe theo trái tim?

Trái tim Tần phu nhân chấn động mạnh.

Cảm giác động tâm này, dù là Tần Mặc cũng chưa từng cho nàng.

Nhưng sợ hãi càng nhiều hơn, còn chuyện vì sao sợ hãi, nàng cũng không rõ, khóe mắt lén liếc sang Lý Kỳ, thấy hai mắt đối phương nhìn thẳng lên bầu trời, giống như là vừa mới nói chuyện với ông trời vậy, không khỏi thu hồi lại ánh mắt, cũng nhìn ngắm bầu trời.

Nếu nói Lý Kỳ nghe theo trái tim vào thời khắc đó, vậy thì câu này cũng xuất phát từ trái tim. Thực ra khi hắn nói ra, trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt. Đúng vậy, tại sao khi đó mình không buông tay, nếu là Thất nương các nàng, thì ta chết cũng sẽ không buông tay, nhưng nếu là phu nhân, không lý nào ta lại không buông tay chứ, thật không giống tác phong của ta mà, lẽ nào

Đáp án đã sống động như thật rồi!

Lý Kỳ rất an hiểu chuyện lừa gạt người khác, nhưng hắn chưa từng lừa gạt chính mình, giống như bản thân hắn từng nói, chuyện buồn cười nhất, bi ai nhất trên đời này không gì sánh bằng lừa mình dối người. Cho dù là đối diện với tình cảm, Lý kỳ cũng chỉ giấu diếm người khác, chưa từng giấu diếm bản thân.

Lý Kỳ khẽ thở dài, hơi quay đầu qua, thấy Tần phu nhân ngơ ngác nhìn bầu trời, ánh mắt vô cùng phức tạp, lại nhìn trái ngó phải, thấy ở đây khắp nơi đều là hoang sơn dã lĩnh, mà sắc trời đã dần tối, thầm nghĩ, bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện đó, ở đây hoang vắng như vậy, bọn Âu Dương Triệt không chắc có thể tìm được chúng ta. Nếu trời tối rồi, vậy thì hỏng bét, chúng ta phải mau chón rời khỏi nơi này mới đúng.

Nghĩ đến đây, Lý Kỳ đột nhiên gọi: - Phu nhân.

- Hả? Tần phu nhân hơi ngẩn ra, dường như bị giật mình, vẻ mặt đỏ bừng, căng thẳng cực kỳ nói: - Chuyệnchuyện gì? Trong ngữ khí còn có chút sợ hãi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Phu nhân rất căng thẳng sao?

- Không khôngaiai nói ta căng thẳng.

- Vậy sao. Lý Kỳ thầm nghĩ, giọng nói đã run rẩy đến vậy còn nói không căng thẳng sao? Nhưng hắn cũng không rảnh nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: - Bây giờ phu nhân có thể đứng dậy không?