Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1430-2




Quả cầu vừa được đá đi, Cao Nha Nội đã kinh hãi kêu lên, thực ra với kĩ thuật của y thì sao có thể mắc sai lầm được, chỉ là bởi vừa rồi y căn bản không hề để tâm tới Lý Kỳ, mắt chỉ chằm chằm nhìn vào Tần phu nhân, nên mới dẫn tới cú đã này chệch hướng sang phía Tần phu nhân như vậy.

Lý Kỳ vốn đang cúi đầu đi thật nhanh, chợt nghe tiếng thét kinh hãi của Cao Nha Nội, bất giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một quả cầu đã bay tới ngay trước mặt, khiến hắn giật mình sợ hãi, hắn là một người mê cầu, nhưng lại không biết đá, cũng may là cú đá này của Cao Nha Nội đi chệch, chứ không là Lý Kỳ thê thảm rồi.

Nhưng Lý Kỳ lại không thấy thế là may mắn. Khi đang chuẩn bị nhắc nhở Tần phu nhân cẩn thận, đúng lúc đó cũng thấy Tần phu nhân khom mình về phía trước, hai tay dang ra, quả cầu đang nhằm vào đầu nàng bay tới, đột nhiên chân phải giơ lên, một cú đá theo thế gà vàng co chân, một cách thần kì đã dùng gót chân đá quả cầu trở lại.

Cái gì?

Lý Kỳ đần ra!

Tam tiểu công tử cũng đần ra!

Đây là ảo giác sao?

Thực ra môn đá cầu ở triều Tống thì không chỉ phải trò chơi của nam nhân, nữ nhân cũng cực kì thích chơi. Nhưng thường thì nữ nhân đá cầu, động tác sẽ đẹp đẽ hơn nam nhân, chú trọng về tính giải trí, động tác vô cùng hoa lệ, nhẹ nhàng, chiêu gà vàng co chân này cũng là một động tác vô cùng kinh điển trong đó, Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ bọn họ cũng đều biết, điều này rất bình thường, nhưng Tần phu nhân cũng biết thì thật là không tầm thường chút nào.

- Bịch!

- Ai ôi!

Cao Nha Nội đang đần người ra xem, cầu bay tới cũng không biết, thế là ăn một phát vào giữa mặt, may là lực sút của Tần phu nhân không mạnh, nếu như mà đổi sang Mã Kiều thì quả vừa rồi chắc ngã lăn quay ra mất.

Tiếng kêu của y đã khiến những người còn lại tỉnh ra.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ ngoái đầu nhìn ngang liếc dọc, giọng căng thẳng nói.

- Mau---mau đi thôi.

Sắc mặt Tần phu nhân lộ rõ một vẻ lúng túng, thực ra vừa rồi nàng cũng chỉ thực hiện động tác đó theo bản năng, dù sao cũng tại cái thằng đần họ Cao, thấy cầu mà không tránh đi, chỉ là nàng cũng không ngờ là mình lại thực hiện được động tác như thế, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cứ như thế là không mặc quần áo vậy, thế nhưng cái gò má ửng đỏ kia lại càng thêm rung động lòng người, thế là liền vội vã đi vào bên trong.

Mấy thằng ngu xuẩn! Lý Kỳ quay đầu nhìn về phía bọn Cao Nha Nội mắng:

- Mẹ kiếp! Mấy thằng khốn chúng mày có biết đá cầu không vậy!

Cao Nha Nội vừa xoa mũi vừa trả lời: - Lý Kỳ, ngươi cũng thật là vô dụng, lại để một nữ nhân chắn hộ cho.

Hồng Thiên Cửu cũng gào toáng lên: - Đúng thế, Lý đại ca, việc này huynh làm thật bẽ mặt quá.

Lý Kỳ thực sự muốn xông tới chửi nhau với bọn đó một phen, nhưng thấy Tần phu nhân đã đi được một đoạn xa, liền nói: - Được lắm, việc này chưa xong đâu, lát nữa ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.

Nói xong, liền đuổi theo Tần phu nhân.

Hồng Thiên Cửu nhìn theo Tần phu nhân, lẩm bẩm nói: - Thật không ngờ cước pháp của cái vị Tần phu nhân này cũng lợi hại gớm, thật là không thể đánh giá con người qua bề ngoài!

Cao Nha Nội giận dữ nói: - Tiểu Cửu, ngươi có biết nói không vậy, Tần phu nhân trông xinh đẹp vậy, sao có thể không biết đá cầu chứ.

Sài Thông bực bội nói: - Đợi chút, Nha Nội, diện mạo và cước pháp thì có quan hệ gì với nhau?

Cao Nha Nội biện bạch: - Ta cũng đâu có nói có quan hệ, cái mà ta nói là câu "không thể đánh giá con người qua bề ngoài" của Tiểu Cửu ý.

Sài Thông nghe xong mơ hồ chả hiểu gì.

- Phu nhân, phu nhân. Ngươi đợi ta đã chứ.

Lý Kỳ đuổi kịp Tần phu nhân, như thể còn vẫn chưa khỏi bàng hoàng, kinh hãi nói: - Phu nhân, vừa rồi ta không nhìn lầm chứ? Đó là chân của ngươi sao?

Tần phu nhân dường như không muốn nói nhiều, liền đáp: - Thôi nào, thôi nào, đây cũng có phải là điều hiếm gặp đâu, ngươi có cần thiết phải như vậy không, chúng ta mau đi thôi. Nói xong liền đi tới cánh cửa bên cạnh.

- Phu nhân, phu nhân.

- Có chuyện gì vậy?

- À---chỉ là ta muốn nói, ngươi đi nhầm chỗ rồi, phải là bên kia chứ.

Tần phu nhân ngây người ra, hận không thể đào lỗ mà chui xuống, đoạn đi thẳng vào nhà thi đấu cầu lông bên trong.

---

Bộp!

Bộp!

- Vù---!

Bên trong nhà thi đấu, chỉ thấy Lý Sư Sư và Lý Thanh Chiếu đã bắt đầu khởi động, thấy Lý Kỳ và Tần phu nhân tới, thì liền dừng lại.

Lý Kỳ đi vào đã một vẻ mặt hào hứng nói: - Thanh Chiếu tỉ tỉ, Sư Sư cô nương, các vị có biết vừa rồi ta đã nhìn thấy gì không?

Người này thật là nhàm chán! Tần phu nhân trợn ngược mắt lên, mình tới đây, quả là một lựa chọn sai lầm.

Lý Thanh Chiếu, Lý Sư Sư đi tới, tò mò hỏi: - Ngươi thấy gì vậy?

Lý Kỳ một vẻ khoa trương nói:

- Oa! Nói ra thì e là các vị sẽ không tin đâu, vừa rồi khi bọn ta đi qua sân đá cầu, thằng khốn Cao Nha Nội đột nhiên đá chệch một cú, quả cầu đó lao nhanh tới chỗ Tần phu nhân, ta đang chuẩn bị một cú đá đáp lễ thằng khốn đó, ai ngờ là chỉ trong nháy mắt---các vị đoán xem đã xảy ra điều gì?

Lý Sư Sư cười tủm tỉm nói: - Không phải là ngươi đá một cú vào thẳng mặt mình đó chứ.

Lý Thanh Chiếu không nhịn nổi cũng phì cười.

Cái vẻ mặt hào hứng của Lý Kỳ lập tức trùng xuống, gáo nước lạnh dội cũng ác đấy chứ. Ngay cả Tần phu nhân đứng cạnh cũng không nhịn nổi cười, chẹp một tiếng nói: - Ta nói này Sư Sư cô nương, cô nói vậy là sao, trên đời này có ai mà tự đá được vào mặt mình chứ.

Lý Sư Sư cười nói: - Việc này có gì khó đâu.

- Cô làm được?

- Đương nhiên là làm được.

- Vậy cô đá cho ta xem nào.

Lý Sư Sư đang định nói tiếp thì đột nhiên tỉnh ngộ ra, sẵng giọng: - Tỷ thật chẳng chịu thua thiệt gì nhỉ.

Vậy còn phải xem thua thiệt gì chứ, nếu như muốn cợt nhả với ta, thì ta hoàn toàn có thể chấp nhận. Lý Kỳ thầm tự giải thích trong lòng.

Lý Thanh Chiếu cười hỏi: - Ngươi mau nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Lý Kỳ lùi liền hai bước, miệng nói không ngớt: - Cú đá gà vàng co chân của phu nhân đã hủy luôn cú phản đòn của ta. Trong khi nói, hai tay hắn dang ra, tạo dáng gà vàng co chân, rồi lại nói tiếp: - Một cú đá đã khiến quả cầu bay trở lại, trúng mặt Cao Nha Nội---Ai ôi! Sao lại ngoạn mục vậy chứ!

Do Lý Kỳ lâu rồi không thể thao, nên đứng một chân không được vững, suýt thì ngã lăn ra, lảo đảo vài bước mới đứng vững, mặt đỏ bừng lên, lau mồ hôi, may mà chưa ngã. Cố tình kể khổ nói: - Xem ra bệnh của ta vẫn chưa khỏi hẳn.

Lý Sư Sư cố nén cười nói: - Ta cứ tưởng thế nào, chứ như vậy có gì lạ đâu?

Lý Kỳ trợn tròn hai mắt nói: - Phu nhân biết đá cầu, vậy còn chưa đủ lạ sao?

Lý Thanh Chiếu nói: - Tam Nương biết đá cầu, bọn ta biết từ lâu rồi, hơn nữa cước pháp của muội ấy còn vô cùng lợi hại cơ.

Tần phu nhân bị Lý Kỳ nói cho mặt đỏ bừng vì ngại, liền chen vào:

- Tỷ tỷ, Sư Sư, người này thích làm trò, hắn cố tình nói vậy đó, các vị khỏi cần để tâm đến hắn.

Lẽ nào thật sự là ta đã chuyện bé xé ra to?

Lý Kỳ cảm thấy có chút mơ hồ.

Ai mà không biết Tần phu nhân khi còn trẻ, so với bây giờ thì có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau. Nàng khi ấy, cầm kì ca phú, thi từ thư họa, không gì không tinh thông. Còn các môn thể thao thịnh hành đời Tống như cái gì mà đá cầu, đánh đu, bóng cửa, mạt chược, nàng đều biết. Nếu không thì sao có người lại xếp nàng ngang hàng với Lý Thanh Chiếu, Trịnh Nhị Lang sao có thể say mê nàng đến vậy? Nữ nhân xinh đẹp trong thiên hạ không chỉ có riêng mình nàng mà. Chỉ là sau khi xuất giá, nàng an phận làm vợ người ta, hiếm khi ra khỏi cửa, càng đừng có nhắc tới những trò chơi này, nếu như không có cú đá trượt vừa rồi của Cao Nha Nội, e rằng Lý Kỳ có đến chết cũng không biết thì ra Tần phu nhân biết đá cầu.