Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1431-1




Đúng thế, chẳng phải là biết đá cầu sao, là chuyện bình thường mà, sao ta lại cứ làm như phát hiện ra khủng long không bằng vậy. Nói xong, chính Lý Kỳ cũng chẳng hiểu gì nữa, cảm thấy có chút xấu hổ, đoạn khẽ ho một tiếng, rồi vội chuyển chủ đề nói: - Sư Sư cô nương, bây giờ phu nhân đã tới rồi, nhận thua đi chứ.

Lý Sư Sư nghe xong ngây người ra, đôi mắt quyến rũ kèm chút oán trách nhìn về phía Tần phu nhân nói: - Tam Nương, tỷ cũng thật là nhất bên trọng, nhất bên khinh, muội gọi tỷ thì tỷ không tới, Lý Kỳ gọi thì tỷ lập tức tới.

Ấy? Lời này nghe sao kì kì vậy. Lý Kỳ liếc nhìn Lý Sư Sư một cái, thấy khóe mắt nàng có chút gì đó ẩn ý nên lập tức trở nên cẩn thận, thầm nghĩ, trớ có để trúng kế nữ nhân này.

Tần phu nhân vội giải thích: - Sư Sư, việc này không như muội nghĩ đâu, ban đầu ta không hề muốn tới, nhưng cái người này một điều ân nhân cứu mạng, hai điều ân nhân cứu mạng, nói đến mức nếu như ta không tới thì chẳng khác gì vong ân bội nghĩa, muội nói xem ta có thể không tới được không.

Lời nói ra có 3 phần là uất ức, 7 phần là giấu đầu hở đuôi, cảm thấy càng nói càng sai vậy.

- Thì ra là thế. Lý Sư Sư bất ngờ chẳng nghĩ gì thêm nữa, hay là vì nàng quá hiểu Tần phu nhân, biết việc này rồi nên không trách cô ấy nữa, đoạn xéo mắt sang nhìn Lý Kỳ nói:

- Thảo nào ngươi vừa rồi tự tin đến vậy, thì ra là đã có chủ ý, ta thật là ngốc quá, sao lại không nghĩ tới điểm này chứ.

Oa ha ha! Ngươi bây giờ mới biết thì đã muộn rồi. Lý Kỳ nhún vai, nhịn không nổi vẻ hoan hỉ: - Những người thua thì thường đều nói vậy cả.

Câu nói này đã chặn đứng họng Lý Sư Sư, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng lên.

Tần phu nhân nghe vậy tò mò hỏi: - Sư Sư, các vị đang nói gì thế?

- À, chính là---.

- Khụ khụ khụ!

Lý Kỳ ho liền vài cái, cắt ngang lời Lý Sư Sư, nói: - Không có gì, không có gì, chúng ta đánh cầu thôi.

Tần phu nhân thấy Lý Kỳ lúng túng vậy, biết là bên trong nhất định còn có uẩn khúc gì, thế là lại quay sang nhìn Lý Sư Sư.

Lý Sư Sư nhìn Lý Kỳ nở một nụ cười tủm đẹp mê người.

Con yêu tinh này, thật là hút hồn quá đó. Lý Kỳ định thần, nói với vẻ cảnh cáo: - Thận trọng nói, thận trọng nói.

Lý Sư Sư mỉm cười nói:

- Nếu như tất cả xí xóa thì ta có thể xem xét nói năng thận trọng.

Thật là sự uy hiếp trần trụi quá đó!

Được thôi, thì ra là ngươi hối hận. Hừm, ngươi đừng có mơ! Lý Kỳ lập tức nói: - Miễn bàn, nói thì nói, phu nhân, sự tình thế này. Àta lúc đầu có để Sư Sư cô nương tới mời ngươi đi đánh cầu, nhưng Sư Sư cô nương nói con người ngươi quá kiêu kì---

Lý Sư Sư vội cắt ngang: - Ta nói vậy khi nào?

- Nhưng ý cô là vậy mà! Lý Kỳ không cho Lý Sư Sư cơ hội để cự cãi, lập tức nói tiếp:

- Phu nhân, ta đương nhiên không tin ngươi là kiểu người đó, thế là mới nói lí tranh luận, trong lúc tranh luận, Sư Sư cô nương có chết vẫn không tin, để giữ gìn nhân phẩm cho phu nhân ngươi, Kim Đao Trù Vương ta đã lấy danh nghĩa cao quý của mình ra để thách đấu với Sư Sư cô nương, ta nói nếu ta có thể mời phu nhân tới, thì cô ấy phải hát cho ta nghe mấy bài, còn nếu không thể, thì ta sẽ làm cho cô ấy vài món ăn.

Những lời nói thật đi qua miệng hắn sao lại biến chất hết thế chứ. Lý Sư Sư uất ức đến phát khóc, vội nói: - Tam Nương, tỷ đừng có nghe hắn nói bừa, sự việc căn bản không phải như vậy.

- Vậy thì xin mời Thanh Chiếu tỷ tỷ làm chứng. Lý Kỳ hướng về phía Lý Thanh Chiếu hỏi: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, có phải là Sư Sư cô nương nói phu nhân sẽ không tới không?

Lý Thanh Chiếu trầm ngâm một hồi, rồi khẽ gật đầu.

Lý Kỳ lại nói: - Ta nói không tin, có phải không?

Lý Thanh Chiếu lại gật đầu.

- Sư Sư cô nương và ta vì thế mà đã tranh luận với nhau, có phải không?

Lý Thanh Chiếu gật đầu cái nữa.

Lý Kỳ lại tiếp:

- Bởi vì Sư Sư cô nương nói thế nào cũng không tin, cho nên ta mới cá cược với cô ấy, ta nói vậy đâu có gì sai?

Lý Thanh Chiếu nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Lý Kỳ dang hai tay ra nói: - Sự việc đã quá rõ ràng rồi đó.

Lý Sư Sư khóc không thành tiếng nhìn về phía Lý Thanh Chiếu, cảm thấy mình như đã bị bán đứng vậy.

Lý Thanh Chiếu trầm ngâm chẳng nói gì, cảm thấy có lỗi với Lý Sư Sư quá, nhưng quả thực những điều Lý Kỳ nói đều không có gì sai, chỉ là do những câu nói phía trước của hắn đã khiến cho tính chất toàn bộ sự việc bị thay đổi, rõ ràng là hắn đã sớm chuẩn bị từ trước.

- Tam Nương, muội---

Lý Sư Sư vẫn còn muốn giải thích, nhưng Tần phu nhân mỉm cười nói: - Sư Sư, việc này trong tâm ta hiểu, muội không cần giải thích thêm đâu, huống chi cái việc cỏn con này cũng chẳng cần thiết phải giải thích.

Nàng cũng chẳng biết tại sao, nhưng sau khi nghe những lời của Lý Kỳ, lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, cho nên nàng rất vui vẻ chấp nhận sự thật này.

Lý Sư Sư không biết Tần phu nhân nghĩ thế nào, chỉ cảm thấy mình bị chơi một vố đau quá.

Lý Kỳ thấy bộ dạng chán nản ủ dột của Lý Sư Sư, cảm thấy rất đã, không khỏi cảm khái một tiếng, Lý Kỳ, ngươi thật là một chính trị gia xuất sắc! Đoạn cười hì hì nói: - Sư Sư cô nương, với nhân cách của cô thì sẽ không quỵt nợ chứ?

Lý Sư Sư tức đến đỏ bừng mặt lên, dậm chân nói: - Ngươi muốn ta hát luôn bây giờ chứ?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không vội, không vội, hôm nay là ngày tập luyện, là ngày phong hoa tuyết nguyệt.

Lý Thanh Chiếu thấy Lý Kỳ nói năng linh tinh một hồi lâu, liền ngắt lời: - Được rồi, được rồi, có đánh cầu không vậy?

- Đương nhiên là đánh chứ!

Lý Kỳ chà chà bàn tay nói: - Vừa đủ 4 người, chúng ta đánh đôi được chứ?

Lý Sư Sư đảo con ngươi một cái, cười nói: - Được thôi, ta và tỷ tỷ một bên.

- Vậy thì đánh sao được.

Lý Kỳ và Tần phu nhân không hẹn mà đồng thanh nói.

Lý Sư Sư cười khanh khách nói: - Xem kìa, hai người thật là ăn ý, ghép thành một đôi là đúng quá còn gì.

Tần phu nhân trầm giọng nói: - Sư Sư---

Lý Sư Sư chỉ cười chứ không nói gì thêm, dù sao thì những gì cần nói đã nói ra rồi.

Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu, mấy người này thật là lắm chuyện! Đoạn nói: - Chả phải là đánh cầu sao, các người có cần phải cãi vã ầm ĩ vậy không, thôi cứ theo ý Sư Sư mà chia bên đi.

Lý Thanh Chiếu lên tiếng thì Lý Kỳ đương nhiên là cũng không tiện nói nhiều nữa, liền nói: - Ta không có ý kiến gì.

Tần phu nhân khẽ thở dài một tiếng, gật đầu vẻ bất lực.

Mẹ kiếp! Ta có tởm đến mức đó không vậy? Tiếng thở dài của nàng làm Lý Kỳ cảm thấy rất tổn thương.

Lý Sư Sư đột nhiên cười nói: - Chỉ đánh không thì nhàm quá. Lý Kỳ, hay là chúng ta lại cược gì nhỉ?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Đánh cầu lông?

- Đúng thế.

Lý Kỳ ha ha cười lớn, tiếng cười vô cùng kiêu ngạo.

Lý Sư Sư đôi mắt ngậm cười vẻ tự tin nhìn Lý Kỳ chứ không nói thêm lời nào.

Tiếng cười kiêu ngạo của Lý Kỳ kéo dài một lúc mới ngưng lại, đoạn nói: - Cô nói đi, cược gì nào?

Lý Sư Sư nói: - Thì cược bát đũa của bữa cơm trưa nay.

Lý Thanh Chiếu không hiểu, tò mò hỏi: - Bát đũa gì thế?