Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1462-1




Tuy rằng tạm thời Lý Kỳ sẽ không theo quân xuất chinh, nhưng trọng trách trên vai hắn tuyệt đối không nhẹ, hắn còn phải trấn an dân chúng Ấp Châu, ổn định hậu phương, khiến dân chúng nơi này hiểu được rằng mảnh trời ở Ấp Châu đã thay đổi rồi, khiến cho bọn họ hiểu biết về chính sách của triều đình, nhận lấy thân phận con dân của Đại Tống.

Chuyện đầu tiên hắn làm dĩ nhiên là sửa lại án xử sai cho Nông Trí Cao.

Đầu tiên, hắn sai người dán bố cáo ở các châu huyện của Lưỡng Quảng, phong Nông Trí Cao làm Trấn nam đại tướng quân. Nhưng chuyện này hắn chưa thương lượng qua với Triệu Giai, hiện tại hắn cũng không có thời gian chờ Triệu Giai hồi âm, bởi vì quân đội đã xuất chinh rồi, việc sửa lại án sai cho Nông Trí Cao cũng phi thường trọng yếu đối với chiến sự ở Quảng Nguyên Châu đấy, nhưng hắn vô cùng hiểu rõ về Triệu Giai, một danh hiệu, một lời nhận sai có thể đổi lấy dân tâm của dân chúng Lưỡng Quảng, hơn nữa đây cũng không phải do Triệu Giai phạm sai lầm, chỉ cần đầu óc của Triệu Giai không bị ngã ngu thì khẳng định sẽ tán thành bằng cả năm chi luôn.

Đương nhiên, đồng thời Lý Kỳ cũng sai người khẩn cấp cưỡi ngựa đưa một phong thư về cho Triệu Giai, báo cho triều đình việc hợp nhất mười tám bộ tộc.

Lý Kỳ xưa nay làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, bố cáo này đều dùng hỏa tốc sáu trăm dặm, lấy Ấp Châu làm trung tâm phân phát cho các châu huyện xung quanh, đặc biệt là những châu huyện gần Quảng Nguyên Châu, hắn nhất định phải phát ra những tin này đến Quảng Nguyên Châu trước khi bọn Ngưu Cao đến đấy, tin tức này có trợ giúp phi thường lớn đối với việc đánh chiếm Quảng Nguyên Châu đấy.

Rồi sau đó, hắn lựa chọn một tòa miếu đổ nát bị hủy đi trong lần xâm lấn lúc trước của Nam Ngô, lại thả ra tin tức hắn muốn kiến tạo một tòa miếu anh hùng, bên trong đặt hai tượng đá, tượng thứ nhất chính là tượng đá của Địch Thanh, tượng thứ hai là Nông Trí Cao.

Mệnh lệnh này khiến cho rất nhiều người đều cảm thấy khó hiểu.

Mọi người đều biết, Địch Thanh chính là “hung thủ” sát hại cả nhà Nông Trí Cao, không chỉ như thế, lúc ấy Địch Thanh suýt chút nữa đã diệt cả tộc Nông thị rồi, tuy rằng Địch Thanh cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, nhưng dù vậy cũng không thể bỏ qua sự thật rằng Địch Thanh giết hại tộc nhân của Nông thị, y tuyệt đối là oan gia sinh tử với Nông Trí Cao. Lý Kỳ đem một đôi oan gia sinh tử này đặt cùng một gian miếu, điều này có vẻ rất không hợp lý rồi.

Tin tức của anh hùng miếu vừa truyền ra, tâm tư hiếu kỳ của dân chúng địa phương lập tức đã bị Lý Kỳ gợi lên, bất tri bất giác đã tham dự vào rồi.

Qua hai ngày, Lý Kỳ mới thả ra đáp án, đặt Địch Thanh cùng Nông Trí Cao cùng một chỗ, chủ yếu là biểu đạt ý tứ bọn họ là người một nhà, do đó dẫn phát khái niệm thiên hạ một nhà, tứ hải một nhà. Nói cách khác chính là đặt dân chúng Lưỡng Quảng và người Hán ở cùng một chỗ, biểu đạt địa vị bình đẳng giữa dân tộc thiểu số và người Hán đấy.

Mà Địch Thanh cùng Nông Trí Cao chính là đại biểu cho mâu thuẫn của dân tộc thiểu số cùng người Hán, kể từ đó xây dựng ra một bầu không khí biến thù thành bạn, hai người bọn họ đều có thể cùng một chỗ dưới một mái hiên thì vì sao chúng ta không thể bỏ xuống được đủ chuyện trong quá khứ, một lần nữa lẫn nhau làm quen đâu?

Địch Thanh tuy rằng giết hại không ít tộc nhân của Nông thị, nhưng đứng ở lập trường của ông thì làm vậy cũng không có gì đáng trách cả, mà chính bởi vì quyết sách anh minh của ông mới khiến cho dân chúng Ấp Châu không bị phân chia ra từ bản đồ của Đại Tống, nên ông chính là anh hùng của Đại Tống. Điều này cũng không có gì đáng trách cả.

Mà Nông Trí Cao ấy mà, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không thổi phồng việc y chỉ huy tấn công Đại Tống là việc chính xác, hắn lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ, chuyển ra một ít ví dụ lúc trước Nông Trí Cao chống lại Nam Ngô, một lần nữa đắp nặn hình tượng anh hùng của Nông Trí Cao, mượn đây làm lời dẫn, tuyên truyền trên quy mô lớn việc Nam Ngô tạo thành thương tổn với dân chúng ở Quảng Nguyên Châu, Ấp Châu, Khâm Châu cùng với dân chúng ở Lưỡng Quảng, thành công kích phát ra tâm lý mối thù chung của dân chúng Lưỡng Quảng, khiến bọn họ cảm thấy triều đình xuất binh lần này là vì việc chính nghĩa, là cuộc chiến để báo thù.

Xem từ hai phương diện khác nhau thì Địch Thanh cùng Nông Trí Cao chính là anh hùng của Đại Tống, chỉ bởi vì thiên ý trêu người mới khiến cho hai vị anh hùng này chỉ có thể xung đột vũ trang với nhau. Lý Kỳ còn khiến kẻ săn tin thả ra các loại tin đồn, còn biên soạn một ít chuyện hư ảo giả dối, tỏ vẻ thật ra giữa Nông Trí Cao và Địch Thanh là anh hùng luyến tiếc anh hùng đấy.

Lý Kỳ rõ ràng lấy Nông Trí Cao làm điểm thiết nhập, sau đó dẫn phát ra một tư tưởng vĩ đại rằng thiên hạ một nhà, không thể không nói một câu, giá trị của Nông Trí Cao đã bị Lý Kỳ ép sạch rồi, tuyệt đối không thừa chút nào.

Tuy nhiên tin tưởng Nông Trí Cao trên trời có linh thiêng nếu biết được hết thảy mọi việc thì y ngược lại sẽ cảm kích Lý Kỳ đấy, bởi vì từ việc y ba lần vào Kinh thi hội thì không khó nhìn ra việc y phi thường muốn đến đáp triều đình, tiếc nuối duy nhất là khi y còn sống không có cơ hội được mặc vào quan phục của Đại Tống, mà sau khi chết lại chiếm được.

Nhưng điều này đã không còn trọng yếu nữa, sau khi dân chúng Lưỡng Quảng nghe được tin tức thì đều kích động không thôi, giống như có một tia sáng rạng đông chiếu vào trong lòng bọn họ vậy.

Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi, hoặc là nói đây mới chỉ là nước cờ đầu tiên thôi, theo sau đó Lý Kỳ không ngừng tung ra các hạng mục chính sách nhằm vào dân chúng Lưỡng Quảng, tỷ như phương hướng cải cách thi cử, chế độ miến thuế, hắn còn lấy chính sách của địa khu Yến Vân đến cho dân chúng tham khảo.

Không chỉ như thế, hắn còn vẽ ra một chiếc bánh ngọt thật to cho dân chúng địa phương, tỏ vẻ triều đình muốn đầu nhập một lượng tài chính rất lớn đến Lưỡng Quảng, trợ giúp dân chúng Lưỡng Quảng thoát khỏi bần cùng. Lý Kỳ còn thuận thế tuyên truyền luôn luật pháp của Đại Tống, đứng mũi chịu sào chính là nhằm vào việc tra rõ việc buôn bán nô lệ, người, trước kia có thể không truy cứu, nhưng từ hiện tại bắt đầu, địa khu Lưỡng Quảng không cho phép tồn tại chế độ nô lệ nữa, những nô lệ trước kia nhất định phải khôi phục được thân phận tự do, nếu vẫn còn có người tự do mua bán nô lệ thì nhất định phải chịu cực hình, không thể dùng tình cảm gì để lý luận được.

Điều này đối với đám địa chủ ở địa khu Lưỡng Quảng cũng không phải là một tin tức tốt, bọn họ đương nhiên là vạn lần không muốn rồi, nhưng thế cục hôm nay cũng không thể tùy theo việc bọn họ không đám ứng được, mười tám thủ lĩnh của các bộ tộc lớn đã đi đầu làm gương, hơn nữa bọn họ còn liên hợp với cấm quân, đi tra rõ chuyện ở phương diện này, bắt đầu tổng điều tra nhằm vào việc buôn bán nhân khẩu.

Việc này đương nhiên là do Lý Kỳ an bài, hắn chính là muốn mượn việc này khiến cho các thế lực vũ trang ở địa phương hợp tác một lần với cấm quân, cũng làm cho bọn họ hiểu nhau một chút.

Đám địa chủ hoặc thủ lĩnh của các bộ tộc nhỏ thấy mười tám bộ tộc lớn đã quy thuận với triều đình rồi thì sao còn dám bí quá hóa liều nữa, khẩn trương khôi phục thân phận tự do cho đám thủ hạ là nô lệ.

Triều đình tuy rằng bởi vậy đắc tội với không ít địa chủ, nhưng lại lấy được dân tâm của một số lượng lớn dân chúng nghèo khổ.

Theo sau, Lý Kỳ lại chọn vài chỗ làm thí nghiệm, chuẩn bị thi hành cơ chế tuyển cử, mục đích không khác lắm so với lần thi hành cơ chế tuyển cử trước ở địa khu Yến Vân, chính là muốn khiến cho dân chúng nơi này bất tri bất giác dung nhập vào bên trong chế độ của Đại Tống.

Một loạt chính sách này đối với dân chúng Lưỡng Quảng có thể nói là thật sự tới quá đột nhiên, mỗi người đều bị đập cho choáng váng, căn bản là không kịp phản ứng.