Bạch Cốt khô lâu: Mộ Đế Vương

Chương 7




Thiếu niên cảm thấy trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, ấu tể nhân tộc cậu thấy đa phần đều được sủng ái đến muốn gì đều muốn độc chiếm, được yêu thương là điều hiển nhiên. Không từng nghĩ, ở Khê Hà trấn lại để cậu bắt gặp được một tiểu đoàn hắc vừa có vẻ ngoài đặc biệt như vậy, vừa khả ái hiểu chuyện như vậy, thật khiến cậu muốn mang về nuôi.

"Tiểu đoàn hắc, ngươi tên gì?"

"A..." Tiểu đoàn hắc vẫn giữ nguyên tư thế hiến vật quý, đại não không theo kịp tư duy của thiếu niên.

"Tên của ngươi? Đừng nói với ta thật là tiểu đoàn hắc nhà." Thiếu niên đưa tay nhận lấy tiểu bạch bao, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào nó. Nếu vậy, cậu không ngại lại đặt một cái tên khác cho tiểu đoàn hắc. Hắc. Thiếu niên nhếch môi hồng, vừa thấy là có chủ ý xấu, nhưng đương sự là tiểu đoàn hắc chỉ thấy Tiên Tiên cười rất đẹp.

"Là... Hắc... Hắc..."

"Hắc Hắc sao? Nhưng ta không thích cái tên này thì sao bây giờ?" Nghe Hắc Hắc là biết người đặt cũng chỉ là tùy tiện thấy tiểu đoàn hắc quá hắc nên gọi vậy, căn bản không phải cái tên có tâm.

Tiên Tiên không thích tên Hắc Hắc sao?

"Tiên...Tiên..., là...thích...tiểu...đoàn... hắc...sao..."

"Ừ. A, không phải. Ta không thích tiểu đoàn hắc, cũng không phải, là ta trước đó chỉ thuận miệng gọi ngươi là tiểu đoàn hắc, nhưng đó không phải cái tên ta thích. Ta muốn đặt cái tên mới cho ngươi có được không?" Ta là thích ngươi nên mới muốn đặt tên cho ngươi, muốn nuôi dưỡng ngươi, tiểu khả ái. Thiếu niên âm thầm giải thích thêm một câu trong lòng.

"Tốt...tốt...nha...Tiên...Tiên...đặt...tên..." Tiểu đoàn hắc ôm chặt túi bánh bao, gương mặt đen thui cũng rạng rỡ vì vui sướng.

"Ừ, vậy từ nay tiểu đoàn hắc gọi là Bạch Bạch đi. Tiểu~Bạch Bạch, tên rất hay đúng không?" Còn nói người ta gọi cái tên không có tâm, thiếu niên tâm ngươi không đau sao? Thiếu niên tất nhiên không đau rồi, không những không đau, còn nhận được ánh mắt sùng bái của tiểu fan cứng. (Hic. Hố Hố cũng muốn nhận được ánh mắt phóng điện của fan cứng.)

Gió trưa thổi qua, mang theo hơi ấm và hương hoa.

Tiểu Bạch một tay xoa xoa bụng nhỏ phình phình lên, tay kia thì nắm tay Tiên Tiên đi về phía miếu hoang, cái miệng nhỏ cũng hoạt bát hơn trước, tuy không rõ ràng nhưng vẫn cố nói từng chữ một chia sẻ những gì mình biết. Đến nơi, tiểu Bạch cho dù vô cùng không muốn nhưng cũng phải nhịn xuống rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Tiên Tiên.

"Lão...lão... không... thích... người... lạ..."

Lại một lần nữa nghe tiểu Bạch nhắc đến lão lão, trực giác thiếu niên cảm thấy lão lão này có điểm không đúng, nhưng vị lão lão này đã cứu tiểu Bạch, cậu đành nén xuống nghi ngờ, trấn an tiểu khả ái.

"Không sao. Ta là Tiên, không phải người lạ, đúng không nào?"

Ánh mắt tiểu Bạch sáng lên, đúng rồi, Tiên Tiên là Tiên Tiên, không phải người lạ, thế là một con bàn tay đen nhỏ nhỏ lại chui vào bàn tay thon dài trắng nõn, lúc này thiếu niên mới hài lòng vừa bước vào miếu hoang vừa đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Mạng nhện tro bụi phủ kín, mái ngói bị hư hỏng nặng một góc, còn lại thì bị súc ra vài viên, nền đất mọc khá nhiều cỏ dại, mùi nước tiểu thoang thoảng hỗn hợp với mùi nấm mốc khiến thiếu niên nhăn nhăn mũi.

"Lão... lão..." Nghe tiểu Bạch lên tiếng, thiếu niên lúc này mới để ý một mảnh đen đen nằm ẩn trong đống rơm vàng. Bên kia, lão lão cũng động đậy ngồi dậy, giọng nói khàn khàn mệt mỏi.

"Hôm nay kiếm được cái gì mà về muộn vậy, lão lão ta sắp đói chết..." Tiếng than đứt quãng khi lão lão xoay người nhìn thấy còn có một người lạ đứng xa xa, nheo mắt lại, lão lão đưa tay lên miệng ho khù khụ.

"Hắc Hắc, ngươi mang ai về vậy?"

Không để tiểu Bạch trả lời, thiếu niên thanh lãnh đáp.

"Ta thấy tiểu Bạch vì kiếm ăn nên bị một con chó to đuổi cắn đến chảy máu nên đã ra tay cứu giúp." Vừa nói, thiếu niên vừa quan sát phản ứng của lão lão. Nhưng chỉ thấy vẻ mặt bẩn thỉu ấy hơi hiển nghi hoặc.

"Tiểu Bạch? Khục khục... là ai a?"

Nếu là một cách gọi khác, lão lão có thể nghĩ là Hắc Hắc, nhưng cái chữ Bạch này, làm sao cũng không dính đến Hắc Hắc lão nhặt về a.

"Tiểu Bạch là tên ta mới đặt cho Hắc Hắc." Nói lên chuyện này, trong giọng nói của thiếu niên không giấu nổi sự kiêu ngạo.

"A! Hắc Hắc à, lại đây lão lão xem, con bị thương chỗ nào rồi?"

Vẻ mặt lo lắng của lão lão không giống làm bộ, thiếu niên có thể cảm giác được, điều này khiến cậu có chút khó hiểu, hỏi trắng ra khúc mắc.

"Nếu lão lo lắng cho tiểu Bạch như vậy, sao lại yên tâm để tiểu Bạch ra ngoài kiếm ăn?"

"Lão...lão..." Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống chỗ lão lão, đôi mắt nhỏ hết ngắm lão lão rồi lại nhìn Tiên Tiên.