[Bách Hợp | Thần Điêu Đại Hiệp] Xuyên Qua Thành Mạc Sầu

Chương 7




Date: 25/12/2016

...o0o...o0o...o0o...

Nắng sớm nhàn nhạt ấm áp từ cửa sổ xuyên thấu vào nhà. Ta đẩy cửa gỗ ra, trước mặt là quanh cảnh giữa rừng thoáng đoãng lộng gió đượm hương vị cây cỏ.

Ngoài trời vừa hết mưa.

Gió thổi có cảm giác nhàn nhạt ẩm ướt mát mẻ. Ánh nắng mỏnh manh, chiếu xuống tầng không lại lọt qua những tán cây kẽ lá xanh nhạt, yên tĩnh lại ấm áp. Từng đóa hoa dại xen lẫn trong bụi cỏ xanh biếc tô điểm làm đẹp thêm cho đường núi, cũng thực thanh tú khả ái.

Bồ câu đưa tin trắng tựa tuyết thu gọn lại đôi cánh, đậu xuống bậu cửa sổ bằng phẳng đứng trước mặt ta. Ta khẽ khựng lại, rồi đưa tay gỡ xuống mảnh giấy được tinh tế buộc chặt lên chân bồ câu, trên bề mặt giấy là hàng chữ nhỏ được viết khéo léo vô cùng tinh xảo.

Long cô nương đã đến Tây Hạ, bình yên vô sự.

Tâm trạng có chút bình ổn. Ta tỉ mỉ thu thập mẩu giấy vào trong tay áo, ngước mắt nhìn bầu trời nhu hòa tựa bức tranh thủy mặc, khẽ mỉm cười.

Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Người ấy dừng lại cách ta khoảng xa, nhẹ giọng nói: "Lý tỷ tỷ."

Thấy ta quay đâgu nhìn nàng, nàng cong lên khóe miệng hiển lộ nét cười có chút khẩn trương, lại nói: "Ta có làm chút cháo hoa, mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ là tốt rồi."

Ta nhàn nhạt khẽ cười: "Sẽ không." Tạm dừng vài giây, lại nói: "Ngươi gặp biến cố, đừng nên miễn cưỡng bản thân."

Nàng gật đầu, vành mắt lại hơi có chút đỏ lên. Ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt tái nhợt gầy yếu của nàng, dường như chẳng thể thấy được tia huyết sắc nào. Đây chính là người mà ta và Long Nhi trước đã thấy thoáng qua, Hồng Lăng Ba.

Chung quy, số mệnh của rất nhiều người đều đã được định sẵn. Từ khi bản thân và Long Nhi từ biệt tại Tương Dương thành, đã được khoảng thời gian cũng xem như là dài.

Dừng chân lại Tương Dương thành ba ngày, ta liền cáo biệt Hoàng Dung và Quách Phù, đơn độc bước trên lộ trình của bản thân.

Ta cô độc, tuy đã sớm tập thành thói quen độc lai đọc vãn thanh tịnh, nhưng vốn đã không có ý hăng hái muốn du ngoạn. Trước đây luôn nghĩ bản thân sẽ chuyên tâm chiếu cố Long Nhi, cũng không nghĩ đợi đến khi ly biệt, phát hiện bản thân mới là bên được nàng yên lặng bên cạnh làm bạn.

Hài tử tuyết trắng tinh thuần từ lâu đã không còn không ở bên người. Ta cũng dùng thời gian hơn nửa tháng, mới kiềm chế được thói quen mỗi khi nhìn ngắm được phong cảnh mỹ lệ, lại nghiêng người nhìn thử phản ứng của người đã từng luôn hiện hữu bên cạnh bản thân.

Chỉ là kể từ đó, ta cũng không hề có kế hoạch đi du lịch gì. Chỉ là đi được đoạn đường lại dừng chân, quay đầu đi ngược về đường cũ. Về phần Cổ Mộ, Long Nhi trước khi đi đã nói qua nàng sẽ chờ ta tại Cổ Mộ, mỗi khi nhớ tới, cuối cùng ta cũng có chút không dám trở lại. Các loại nguyên nhân, chính bản thân ta cũng không nguyện ý suy ngẫm.

Thẳng đến ba tháng sau, ta lại đi ngang qua nơi huyện làng mà Hồng Lăng Ba ở thêm lần nữa.

Ta vừa vào, đã thấy nàng đang bị mấy tên côn đồ hung ác muốn động thủ động cước, chỉ có thể đi lùi từng bước đến đường cùng. Còn đâu dung mạo đẹp đẽ tuổi trẻ đắc ý, hôm nay nàng đã hao gầy không ít, không khóc không nháo, ánh mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng nặng nề.

Ta âm thầm đi theo, nghe phải mấy câu thô tục không sạch sẽ của ba tên kia, thì ra đám người này nguyên lai là thổ phỉ vừa xuất hiện chiếm cứ ngọn núi gần đây. Hồng Lăng Ba đang giặt giũ quần áo bên bờ sông, lại bị mấy tên này phát hiện, muốn bắt nàng lên núi.

Cũng được. Đám giặc cỏ này làm nhiều việc ác, giết bọn họ ngược lại cũng coi như không hại uổng mạng người.

Mắt thấy đã đến đường núi, thân hình ta chợt lóe, trên tay dụng lực, ấn vào huyệt đạo của tên đi đầu, đẩy xuống sườn núi. Không chờ tên thứ hai phản ứng, rút ra nhuyễn kiếm quấn quanh thắt lưng, một kiếm đâm xuyên qua ngực hắn. Bất quá chỉ thóag trong giây lát, trong số ba người đã đi mất hai người. Tên còn lại cuối cùng cũng có phản ứng, dưới tình thế như vậy liền kinh sợ rút ra đại đao bắt đầu quơ loạn đòi chém giết. Ta ngưng thần đợi, chờ chuôi đao chém tới trước người, thân thể nhẹ nhàng tránh khỏi thế đao, lách người khiến đao theo quán tính chém vào gốc cây phía sau lưng, lại sử dụng vài chiêu, bẻ gẫy cổ hắn, quăng xuống vách đá.

Hồng Lăng Ba còn bị đặt trên lưng ngựa, lúc này mở lớn mắt, kinh ngạc chăm chú nhìn ta, ánh mắt vừa bi vừa hỉ, như thế thực ra lại có tinh thần thêm không ít.

Ta giải khai dây thừng trói chặt lấy người nàng. Đợi nàng thoáng bình tĩnh trở lại, chậm rãi giải thích ngọn nguồn cho ta.

Hóa ra từ sau khi tỷ tỷ nàng thành thân còn chưa đầy hai tháng, thôn làng liền bắt đầu bất ổn. Đám giặc cỏ vừa đánh hơi được ngọn núi gần đây, chiếm lấy xưng vương, thường xuyên làm hại hương dân. Mà cả gia đình hạnh phúc yên ổn lúc trước nay cũng đã là cảnh còn người mất, vì dân làng tổ chức kêu gọi những nam nhân cường tráng thích hợp chống phá thổ phỉ, tỷ phu trọng thương không được chữa trị kịp thời, tỷ tỷ cũng bị đám đạo tặc vì trả thù mà bắt nàng lên núi, nàng liền tự sát mà chết. Còn mẫu thân Hồng Lăng Ba bị kinh hách, tận mắt chứng kiến thân nhân từng người liên tiếp rời đi, chưa được nửa tháng sau liền ốm chết.

Hôm nay trong nhà chỉ còn lại một mình Hồng Lăng Ba. Nếu không phải ta đúng lúc đi ngang qua, chỉ sợ hài tử này cũng khó có thể may mắn tránh khỏi nguy nan.

Thời điểm lúc ấy trong ta còn dấy lên mối bận tâm. Mấy tên ta giết bất quá chỉ là bọn tiểu lâu la, giặc cỏ trên núi có hơn mười tên. Nếu không diệt cỏ tận gốc, chỉ sợ đám người này sẽ thù hận đến đỏ mắt, lương dân dưới chân núi càng chịu thêm nhiều tao ương. Mặc dù không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nếu duyên cớ là bởi vì ta mà gây họa cho họ, ta cũng không muốn.

Sau đấy ta an trí Hồng Lăng Ba trong sơn động, đợi đến khi bầu trời tối đen liền đột nhập vào sơn trại. Để thăm dò chắc chắn phương hướng, ta kiên trì đợi đến sau nửa đêm tiếng ngáy bắt đầu vang lên khác chốn, lặng lẽ lẻn vào trong từng phòng, bịt mũi che miệng hoặc cắt đứt yết hầu tru sát từng tên. Về sau mặc dù có vô ý kinh động mấy người, nhưng võ công bọn chúng đều thấp, bị ta giết chết, cũng không để lại hậu hoạn gì.

Từ lúc đó, Hồng Lăng Ba luôn đi theo bên người ta. Nàng có lẽ đã xem ta trở thành người như cọng rơm cứu mạng, lúc nào cũng chú ý ta luôn nằm trong phạm vi tầm nhìn của nàng.

Trước đây ta đã từng nghĩ nếu là ta và Hồng Lăng Ba quả thực hữu duyên, việc thu đồ đệ cũng có thể cân nhắc rồi mới quyết định. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện tình của Long Nhi, trực giác mách bảo bất luận ta có đáp lại tình cảm của Long Nhi hay không, nàng chắc chắn sẽ không nguyện ý khi ta dẫn ngoại nhân về Cổ Mộ. Chỉ là nếu cứ bỏ mặc nàng như thế, nàng là nữ hài chân yếu tay mềm lại mồ côi, bên ngoài gian truân lại không có người nhà trông nom, không ổn chút nào.

Trên núi này có căn nhà gỗ nhỏ, thoạt nhìn đã không được ai sử dụng trong khoảng thời gian dàu, trong phòng trống trơn thoáng đãng, cũng có thể suy luận khi đám giặc cỏ đến đây, hộ gia đình này liền xuống núi đi. Ta và Hồng Lăng Ba liền tạm thời lưu lại nơi này, làm thêm chút công cụ giản đơn, liền bắt đầu dạy nàng vài chiêu thức dễ học.

Mặc dù ta đã cứu nàng, nhưng vẫn chưa từng có ý thu nàng làm đồ đệ, chỉ dự định đợi nỗi lòng nàng ổn định lại, để nàng thành thục chút công phu có thể tự vệ, lại rời đi tiếp tục hành trình mà thôi. Nàng không phải Long Nhi, ta tự giác vì nàng làm đến mức này, đã là cực hạn.

Trên đời này không ai thiếu ai sẽ sống không nổi. Ta khả dĩ chỉ là chỗ dựa tạm thời của nàng, nhưng nói đến cùng, Long Nhi mới là người ta nguyện ý dụng tâm nhớ nhung. Đợi đến sau khi dạy hết tâm pháp cơ bản cho Hồng Lăng Ba, thì phải xem tạo hóa của chính nàng.

Còn lúc này đây...

Ta khẽ thở dài, nhìn thân thể gầy yếu của Hồng Lăng Ba được bao phủ dưới ánh mặt trời.

Căn cốt của nàng tuy không tệ, nhưng hiện tại mới tập tành học võ, chung quy cũng là có chút chậm. Cũng may ta ngoại trừ võ học, đối với lĩnh vực y độc cũng đã đọc lướt qua. Đợi nàng vững chắc nền tảng, sẽ dạy nàng sử y dụng độc thôi.