[Bách Hợp | Trung Thiên] Xa Phụ

Chương 6: Ném tuyết




Bữa sáng được quyết định là một bát mì nóng, cùng một quả trứng gà luộc. Tỷ tỷ ngồi bên cạnh bếp hỏi: "Tiểu Song, có thể để cho tỷ tự làm được không a?"

Ta cười nói: "Tỷ tỷ muốn ăn như thế nào cũng được."

Đẩy ra tro cùng rơm, vùi hai quả trứng gà xuống dưới bếp, dặn nàng chú ý để lửa nhỏ một chút. Nàng quả nhiên thật cẩn thận, sợ hãi làm trứng bị cháy. Sau khi nước sôi, ta lưu loát tắt lửa, móc trứng gà ra, vỏ trứng nứt ra thành một khe, nấu vừa chín tới.

Đợi cho trứng nguội một chút, tự tay bóc trứng gà, tỷ tỷ tủm tỉm cuwoif nhìn ta, nhận quả trứng gà cắn một ngụm, lại gắp một chút mì cho vào miệng, khen: "Thơm quá."

Kỳ thật ta thử qua, mì ăn ngon nhất vẫn là hương vị mà nàng cho ta ăn năm trước.

Đun chút nước ấm rửa bát để không lạnh tay, tìm một giỏ trúc không, cùng một chậu sứ nhỏ, nhét chút rơm rạ than củi ở bên trong, làm thành một cái lò sưởi. Tỷ tỷ ở một bên cười nói: "Bà ngoại của tỷ trước kia rất thọ. Mùa đông đến bà sẽ ôm một cái giống như vậy. Bà chiều tỷ, thường xuyên để cho tỷ cùng với bà lần lượt sưởi ấm."

Ta phủ lên lồng một lớp vải bông dày, cho nàng ôm: "Tỷ tỷ, tỷ là muốn ngồi ở trong phòng hay là đi ra ngoài dạo một chút?"

"Tỷ nhiều năm chưa thấy qua tuyết rồi! Muội đã chuẩn bị chu đáo đồ giữ ấm cho tỷ, mang tỷ đi ra ngoài một chút đi." Nàng mặc áo bông màu đỏ, thoạt nhìn rất không giống với chúng ta, hàng xóm thấy không tốt. Ta đi tìm áo lông hồ ly làm năm trước khoác lên người nàng.

Nàng ngăn lại để cho ta: "Tiểu Song, muội chính là mặc ít như vậy. Muội mặc đi. Áo lông của tỷ tỷ so với áo lông của muội ấm áp hơn."

"Tỷ tỷ mặc đi, muội không lạnh."

"Muội muốn để cho tỷ tỷ khi dễ tiểu hải tử a?" nàng liếc mắt ta một cái, trực tiếp đem áo khoác ta chưa từng mặc gắn lên người của ta, lui lại mấy bước, lấy tay vỗ vỗ cằm đánh giá vài lần, cười nói: "Thật xinh đẹp."

Mặt ta đỏ lên, lúng ta lúng túng cúi đầu. Tỷ tỷ hình như thấy như vậy rất thú vị, đột nhiên lại gần, giữ lại hai bả vai của ta, hai tay nâng mặt của ta lên, cười nói: "Tiểu Song không cần cúi đầu. Chậc chậc, thật sự rất được a! Còn có mấy phần vừa giống nam vừa giống nữ, anh khí giống nam, đẹp giống nữ. A! Khuôn mặt như muội ở nơi của chúng ta rất được hoan nghênh đó!"

"Tỷ tỷ đừng trêu ta..." nàng thấy ta ngượng ngùng, nắm bả vai của ta cười hả ha, nghe trong veo như tiếng chuông bạc.

Cái áo khoác này tỷ tỷ như thế nào cũng không chịu mặc vào. Ta chỉ có thể nói: "Tỷ tỷ, ta thật sự không lạnh, những mùa đông khác cũng là như thế này. Tỷ mau đem áo khoác để ở trong phòng mặc vào đi, hàng xóm mà thấy, sợ sẽ lại bị hỏi han."

"A, tỷ thật đã quên chuyện này." Nàng bất đắc dĩ vỗ trán, cởi áo khoác đỏ ra, phủ thêm áo lông trắng, nhìn trong trẻo như băng tuyết. Ta cảm thấy sẽ không có nữ tử nào có thể mặc đẹp hơn nàng được nữa. Du Lan công tử nổi danh ở trấn trên cũng chưa chắc có thể sánh bằng.

Nàng có thói quen quàng qua bả vai ta, tùy ý đi thong thả, phòng ốc cây cối đều kết băng: Thành nhũ băng, từng chuỗi từng chuỗi trên ngọn cây, giống như là thủy tinh được điêu khắc vây. Tỷ tỷ rất cao hứng, chỉ vào từng cái nói giống cái này giống cái kia. Đi theo nàng tâm tình của ta cũng rất tốt, cuối cùng không thấy cả lạnh lẽo, đi dạo một vòng quanh thôn, đi ngang qua một đám cây cối, đột nhiên từ trên cao rới xuống một đám tuyết trắng, vừa vặn rơi trúng đầu nàng. Thấy ta đang cười, nàng xấu xa nặn một quả cầu tuyết ném ta.

Cảm giác lạnh khiến ta giật mình một chút, xoay người nặn một quả cầu tuyết khác, ném về hướng nàng. Nàng vừa trốn, vừa cười ha hả nhặt tuyết ném lại ta. Chúng ta giống như trẻ con, chạy đuổi ném tuyết lẫn nhau. Tỷ tỷ chạy giống như linh hồ, mang theo tiếng cười ấm áp trong băng tuyết cuồn cuộn, từng chút một thâm nhập trong lòng ta.

Sau đó lại có mấy nữ hài phát hiện chúng ta đang chơi đùa, không có chút nào ngại ngùng gia nhập. Tình hình chiến đấu cang thêm kịch liệt, ta cùng tỷ tỷ đang từ quân địch biến thành quân mình, thế nhưng... vẫn bị thua mấy tiểu cô nương kia. Đành phải buông tay cười: "Nếu thua, mấy người hôm nay đến nhà của ta ăn cơm. Ta rang lạc cùng đậu phộng cho mấy đứa ăn."

"Hảo!" Mấy nha đầu vỗ tay, đi theo về nhà ta, dọc đường đi, quấn quýt lấy tỷ tỷ để hỏi chuyện. Có một nha đầu ngọt miệng, kéo lấy áo lông của nàng, cảm thấy ấm áp liền nắm chặt lấy, lấy lòng cười: "Đại tỷ tỷ, bộ dạng tỷ thật đẹp a. Tỷ là người muội thấy đẹp nhất, cha muội cũng so ra kém tỷ!"

"Ha hả, bộ dạng của muội cũng thật đáng yêu a! Cháu của tỷ cũng không dễ thương bằng muội đâu!" Tỷ tỷ đưa tay xoa đầu nàng, khóe miệng cong lên, bởi những lời của tiểu nha đầu mà mắt híp lại. Khụ khụ, phỏng chừng chỉ có nữ tử như nàng nghe người ta nói "Đẹp" mới có thể thật sự cao hứng.

Mấy tiểu nha đầu thật sự bướng bỉnh, ở ngoài cửa lại nghịch đòi ném tuyết. Tỷ tỷ cùng ta làm đồ ăn cho mấy tiểu cô nương. Trong nhà cũng không thiếu gạo, mùa đông ít rau xanh, ta xào thịt khô, nấu canh trứng, nổ một bát bỏng. Tỷ tỷ bất hạnh không giúp được gì, cầm thanh khều lửa càm thán: "Tiểu Song thật sự là có khả năng nha! Tỷ tỷ thấy xấu hổ vô cùng."

Ta đang muốn trả lời, đột nhiên nàng như nghĩ ra cái gì, lục ở trên người một lúc, lấy ra thứ gì đó, xé bỏ vỏ bọc bên ngoài, lộ ra một viên trong trong gì đó, để đến bên miệng ta: "Kẹo đường trắng, nếm thử một chút, ăn xem ngon không?"

Cảm giác trơn ngọt thấm qua đầu lưỡi. Ta gật gật đầu. Nàng cười: "Lúc này mới giống trẻ con chứ. Tỷ vốn định lấy nó để dỗ tiểu chất (cháu) của tỷ đó."

Ta lại đỏ mắt, nhưng vẫn nghiêm túc nổ bỏng. Trong nhà đã lâu không có náo nhiệt như vậy. Có tỷ tỷ, có mấy tiểu nha đầu, miệng cười rõ ràng, sáng ngời như vậy. Lo lắng trong lòng ta được giải khai, có lẽ suốt đời khó quên cảnh tượng này.

Lúc sau nàng cho mấy đứa một bát chứa đầy lạc cùng đậu bọc đường. Mấy nha đầu nói cảm ơn làm ồn một lúc rồi ta. Nhìn mấy đứa trẻ một đám chạy đi, tỷ tỷ dựa vào cửa, đưa tay vén tóc qua tai, thở dài nói: "Thấy được mấy đứa, thật sự cảm giác được là chính mình già rồi a!"

"Sao tỷ tỷ lại nghĩ như vậy?"

"Cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, thương hải tang điền. Có lẽ ta sau một lúc sẽ không ở thế giới này, không biết còn có thể được gặp được muội nữa hay không..."

Sau khi cùng tiên sinh học thế nhân đạo lý, lời này khiến ta cảm thấy thê lương như nàng; không cần nghĩ ngợi nói ra một câu không có suy nghĩ: "Chỉ cần tỷ tới, ta liền ở đây."

Chỉ cần tỷ tới, ta liền ở đây... Tỷ tỷ ngẩn người, cười sờ đầu của ta, uyển uyển con khóe môi: "Tiểu Song thật sự là hảo hài tử, có những lời này của muội, tỷ tỷ ở một thế giới xa lạ cũng không sợ."

Ngày tiếp theo có một người hàng xóm nhờ ta đi trấn trên mua hai cuộn vải đỏ, con trai của nàng năm sau xuất giá, là Trương Khải Hạ ở thôn bên. Chúng ta trên đường đi lên trấn từng gặp qua, thái độ làm người rất thành thật. Ta hỏi tỷ tỷ có muống thứ gì không, nàng lắc đầu nói: "Chúng ta cùng đi đi, tỷ cùng những người khác không quen, ở nhà một mình thật chán a."

"Tỷ tỷ, tuyết lớn trên đường không dễ đi -------- Tỷ chờ một chút, ta đi mượn xe bò cuả trưởng thôn." Nhớ tới năm trước chỉ tách nàng ra một lát, nàng lại đột nhiên biên mất không thấy, lòng ta run lên một cái, quyết định vẫn là cùng đi. Nếu để nàng ở nhà một mình ta cũng lo lắng.

Cũng may xe bò nhà trưởng thôn không dùng tới, gói một túi đồ ăn vặt cho nhà nàng, trả thêm cho nàng mười đồng tiền để mượn xe. Nghe nói ta cần xe bò, lại có mấy người nhờ ta mua vài thứ, ta đều nhất nhất ghi nhớ. Tỷ tỷ đem toàn bộ y phục của nàng đắp lên người ta. Nàng rất thích hạt bí, một bên cắn, một bên nói chuyện với ta.

Rất nhanh tới được trấn trên, tỷ tỷ ra vẻ cảm thán: "Tỷ cùng với Hồi yên trấn này thật có duyên, sau mỗi lần đến, ngày hôm sau lại tới nơi này." Tốn chút thời gian mua mọi thứ mà mọi người nhờ, sau đó đó đi đến tiệm vải mua vải cưới. Chủ tiệm vẫn nhận ra được chúng ta, nhìn thấy áo lồng hồ ly trên người tỷ tỷ, đáy mắt nổi lên chút hiểu, cười khen: " Hai vị tỷ muội, tay nghề của ta cũng không lãng phí tiền công đi? Ngài mặc thật là đẹp mắt!"

Tỷ tỷ cười liếc trộm ta một cái: "Nguyên lai là làm ở đây a?"

Ta gật đầu, nhờ chủ tiệm chọn cho hai tấm vải cưới trung đẳng, nàng để cho chúng ta uống nước ấm ngồi chờ, sau khi trở lại lấy ra 2 tấm vải, màu đỏ tươi, rất mềm mại, nói là làm hỉ phục, đặc biệt thích hợp dịp vui mừng, giá cũng không đắt. Ta cũng không am hiểu việc của nam nhi nên liền lây hai tấm này. Tỷ tỷ ở bên cạnh ngắm khăn lụa, rất tò mò sờ những hình thêu phong phú trên đó.

Chủ tiệm nhìn thấy cơ hội buôn bán, lấy ra một chiếc khăn cho nàng xem: "Tiểu thư đây chính là đồ thêu do người thêu nổi tiếng trên trấn làm ra. Ngài nhìn thứ này xem, thêu thật sự sống động, hai mươi đồng, mua một chiếc đi?"

Tỷ tỷ liếc nàng một cái: "Chủ tiệm, tỷ khi dễ người lạ như ta ư, chất liệu có chút khác mà còn đắt hơn cả một tấm vải sao?"

"Lời của tiểu thư sai rồi, chất liệu này bất đồng, thợ thêu bất đồng, giá cả tự nhiên bất đồng."

Tỷ tỷ không giống những người thô tục như chúng ta, làm sao có thể tùy tiện lấy tay áo lau là được. Ta thấy nàng hay trực tiếp lấy tay quệt miệng, mùa đông lạnh như vậy không bằng mua một chiếc khăn, liền nói với chủ tiệm: " Ta mấy lần mua hàng của tỷ, tỷ liền cho một giá bán cuối cùng đi."

"Mười tám đồng, không thể thấp hơn được."

Tỷ tỷ kêu lên: "Tiểu Song, muội đừng vội quyết định, tỷ không có thói quen dùng khắn tay."

"Tỷ tỷ giữ lấy đi. Tống cũng tốt hơn so với lúc cần mà lại không có."

Chủ tiệm cười nói: « Vị muội muội này nói đúng nha. Hai vị, đón tân niên, thuận tiện may thêm bộ đồ mới như thế nào?"

"Ta không cần." Tỷ tỷ khoát tay nhìn về phía ta: "Tiểu Song, có đủ tiền hay không, muội may một bộ đi?"

"Tỷ tỷ, chúng ta mỗi người may một bộ, tỷ yên tâm, tiền là đủ."

"Tỷ không cần nha." Nàng cười rút một mảnh vải bông màu xanh, ướm trước mặt tôi mấy cái, vừa lòng gật đầu nói với chủ tiệm: "Liền lấy cái này, may theo kiểu nữ bình thường là được. Đúng rồi, dùng loại bông tốt một chút!"

Chủ tiệm cao hứng ghi nhớ. Chúng ta ôm hai tấm vải mới, lại mua chút quả khô mứt táo chuẩn bị cho năm mới. Hỏi tỷ tỷ nhiều lần, nàng cái gì cũng không thích. Dọc theo đường đi xoay chiếc khăn tay để chơi. Đáng tiếc cuối cùng cũng không thể đem nó xoay tròn trên đầu ngón tay.