Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 22




Đó là một con dã quỷ!

  Thập Diệp giật mình, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nhưng lại bị Bạch Huyên đè lên bả vai bắt ngồi xuống lại.

  ”Nhóc mèo còn chưa vội, ngươi vội cái gì?”

  Đồng tử Bạch Huyên vừa đỏ vừa sáng, rõ ràng chính là biểu cảm chỉ định xem náo nhiệt.

  Thập Diệp nhớ tới lúc trước trong cổ tịch của Thất Tinh Quán nhìn thấy một đoạn ghi chép về Thành Hoàng.

  [ Dương quan thần hữu, hữu thành hộ trì, Tử âm vi đoạn, thượng | dương sự, hạ | âm vụ, lại kiệt lực, cẩn cung chức, không thẹn tư dân]

  Tức là nói, Thành Hoàng trước giờ tí sẽ xử lý chuyện ở dương gian, sau giờ tí chuyên môn phụ trách sự vụ ở cõi âm.

  Có vẻ như cổ tịch này đã viết đúng sự thật. Thập Diệp nghĩ. Chỉ là con dã quỷ trước mắt này thoạt nhìn đã chết đã được vài năm rồi, mặc dù không có khí tức của lệ quỷ, nhưng quỷ thế bức người, chỉ sợ không phải loại quỷ lương thiện gì.

  Nhóc mèo sữa liệu có thể chống đỡ được không?

  Quả nhiên giống như Thập Diệp suy đoán, Tứ Trà nhìn thấy vị tướng quân không đầu kia, khí thế trước đó đột nhiên vơi đi hơn một nửa, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy.

  ” Thần quân thứ ba mươi tám dưới trướng thần toạ Quan Đế Âm sơn mạch Phượng Hoàng phủ Thành Hoàng thuộc ở đây, có chuyện gì nhanh báo cáo?

  Cánh tay của vị tướng quân không đầu kia hỏi chấn động, lân phiến trên khải giáp ầm ầm kêu lên, quỷ khí gào thét bao phủ cả tòa miếu Quan Đế, cảnh tượng vô cùng dọa người.

  Bạch Huyên cắn hạt dưa răng rắc: “Oà. ”

  Cỏ tinh: “Chít! ”

  Thập Diệp: “…”

  Tứ Trà sợ tới mức sắp khóc, đến cái đuôi cũng không ngừng run rẩy, nhưng vẫn còn bày ra tạo hình vô cùng mạnh mẽ: “Hoàng tướng quân ngươi có chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng có lần nào cũng dọa người như vậy! ”

  Bạch Huyên: “Ôi, nghe có vẻ như là người quen ha. ”

  Cỏ tinh: “chít chít chít. ”

  Thập Diệp: “…”

  Tướng quân không đầu nâng tay sờ sờ phía trên bả vai mình, nhưng lại không sờ được thứ gì, sau đó lại duỗi cánh tay ra giống như người mù mò mẫm khắp nơi. Trong bóng tối bên dưới chân hắn truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, từng bàn tay từ trong bóng đen vươn ra, cùng chống lên kéo ra hơn trăm quỷ ảnh, đều là binh lính mặc áo giáp màu đen, thắt lưng đeo hắc đao, thân thể đều không trọn vẹn, có người thiếu nửa cái đầu, có người thiếu nửa cánh tay, có người chỉ có một nửa thân thể, có người trước ngực bị thủng một cái lỗ lớn, đi cuối cùng là một tiểu binh gãy chân bò ra, trong tay cầm một cái tay nải, nhảy nhảy đến trước mặt tướng quân không đầu.

  ”Lão đại, đầu của người.”

  Tướng quân không đầu sờ qua tay nải, lấy ra một cái đầu máu me bê bết đặt ở trên vai vặn vặn, phần cổ phát ra thanh âm răng rắc, xoay vài vòng cuối cùng cũng vặn lại được cái đầu, lúc này hắn mới mở miệng nói chuyện.

  ”Nãi nãi con gấu nhà nó! Thành Hoàng thuộc các ngươi rốt cuộc có chịu quản hay không?!” Tướng quân không đầu nhìn tướng tá rất bưu hãn, râu ria đầy mặt, gương mặt vuông vức, lúc nói chuyện cổ và đỉnh đầu còn toả ra khí tức màu đen, nhìn thế nào cũng vô cùng khủng bố.

  ”Hoàng tướng quân ngài nghe ta nói, ngọn núi này lớn như vậy, kỳ thật các ngươi có thể ở chung một cách hòa bình… ” Tứ Trà một câu còn chưa nói xong, Hoàng tướng quân đã rút hắc đao vọt ra ngoài, Tứ Trà meo một tiếng chạy tới sau lưng tượng Quan Đế, lông toàn thân đều xù cả lên, hắc đao cắm vào hương án ba tấc, thân đao kêu ông ông không ngừng rúng động.

  ”Sống chung hoà bình cái búa!” Hoàng tướng quân hét lớn: “Ta và đám người kia không đội trời chung! ”

  Đám quỷ binh cũng nhao nhao chửi bới rất chi là hùng hổ.

  ”Nãi nãi nó, ta thật sự không nhịn được!”

  ”Thành Hoàng thuộc nhất định là nhận đút lót của bên kia rồi, cho nên bên kia mới càng ngày càng kiêu ngạo như thế rồi!”

(😂, thiên đình cũng ăn hối lộ nữa hả trời, đúng là thế đời hết nói nổi)

  ”Theo ta nói hay là dứt khoát giết đến Thành Hoàng thuộc luôn đi, mỗi ngày đều nghe con mèo rách này ở đây meo meo meo thì làm được cái rắm gì!”

  ”Nói rất hay! Một không làm hai không nghỉ, dứt khoát xới ngọn núi này lên rồi đốt luôn ngôi miếu này luôn đi!”

  ”Ngươi, các ngươi đừng làm bậy, ta, ta đường đường là thần quân thứ ba mươi tám dưới trướng thần toạ Quan Đế… ” Tứ Trà rụt người ở dưới chân thần tượng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thoạt nhìn thật sự là nhỏ bé yếu ớt đến đáng thương nhưng lại bất lực.

(ôi sợ tóa, thần mèo kia haha)

  Thập Diệp liếc Bạch Huyên một cái, ý tứ rất rõ ràng: có muốn giúp đỡ hay không.

  Bạch Huyên khịt mũi: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không? ”

  ”Mùi gì?”

  ”Hương thơm.”

  Thập Diệp cái gì cũng không ngửi thấy, hắn hiện tại hoài nghi Bạch Huyên không chỉ là bằng hữu to của Quan Đế mà khả năng là còn có chút quen biết với Ngao Thiên Khuyển cũng chưa biết chừng.

  Bạch Huyên vỗ vỗ bả vai Thập Diệp: “Yên tâm, mặc dù không biết những quỷ binh này có lai lịch gì, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám thật sự làm khó nhóc mèo đâu, nói thế nào, thì nhóc mèo cũng là thần quân chính thức của Thành Hoàng Thuộc mà… Trời ạ, mãnh nhân! ”

(Từ mãnh nhân này giống kiểu mãnh thú thú dữ ấy, cơ mà dùng từ người dữ lại không hay, nên thôi để yên cho nó máu)

  Bạch Huyên còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Hoàng tướng quân nhún người một cái, một tay túm lấy cổ Tứ Trà, tay kia cầm hắc đao định bổ xuống, hành động diễn ra vô cùng nhanh chóng, Thập Diệp vội bắn ra một lá bùa, Bạch Huyên cũng ném Cỏ tinh lên, cơ hồ đồng thời tập kích về phía chính diện Hoàng tướng quân, nhưng tại lúc này, Hoàng tướng quân đột ngột vứt Tứ Trà qua một bên, thân hình thối lui mấy bước, cầm hắc đao nhìn chằm chằm về phía bên ngoài cửa.

  Bùa chú cùng Cỏ tinh đều rơi khoảng không, Tứ Trà rơi nước mắt nhào vào lòng Thập Diệp, cái đuôi cuốn lấy Cỏ tinh.

  Lúc này đây, Thập Diệp cũng ngửi được mùi hương nồng đậm, loại mùi hương này rất khó hình dung, giống như đem thứ gia vị thơm nhất, tươi đẹp nhất thiên hạ làm thành một thanh kiếm sắc bén, và cực kỳ hung hãn.

  Tất cả quỷ binh đồng loạt đứng lui phía sau Hoàng tướng quân, rút đao ra, nghiến răng nghiến lợi.

  ”Hoàng tướng quân, là ngài đúng không, Tứ Trà tiên quân cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, ngươi tội gì cứ thích làm khó hắn?

  Thanh âm ung dung nhàn nhạt từ xa truyền đến, hương thơm phiêu động trong gió, bóng lá sột soạt, trong bóng đêm, một đám các thư sinh áo trắng tựa như đoá bạch liên hoa nở rộ trong đêm hè nhẹ nhàng đi đến.

  Mặt của đám quỷ binh phút chốc đen lại, tuy rằng mặt bọn chúng vốn đã là màu đen, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại còn đen hơn.

  Ngược lại, đoàn thư sinh kia, ước chừng có hai mươi ba mươi người, mỗi người đều mặt mày thanh tú, văn chất nho nhã. Nhất là gã thư sinh đứng đầu, đầu đội khăn trạng nguyên, tay cầm một quyển sách, dáng vẻ có vài phần tiêu sái tùy ý, dung mạo lại càng xuất chúng, đôi mắt như chứa làn nước mùa thu, trong vắt lưu chuyển, vô cùng mê người.

  Hắn ôm quyền với Tứ Trà, cười ôn nhu: “Lý Thu Đồng gặp qua Tứ Trà tiên quân. ”

  Tứ trà meo một tiếng, run rẩy càng mãnh liệt hơn.

  Bạch Huyên trợn tròn mắt nhìn thư sinh kia một lúc lâu, hạ thấp thanh âm: “Thập Hoa, ngươi có thể nhìn ra bọn họ là thứ gì không? ”

  Thập Diệp lắc đầu.

  Tư thái như vậy, tướng mạo như vậy, cộng thêm một thân hương thơm quái dị này, rõ ràng không phải phàm nhân, càng không phải du hồn dã quỷ, chỉ sợ không phải yêu thì tức là mị, nhưng cho dù Thập Diệp có tịnh mục nhưng cũng không thể nhìn ra nguyên thân của những thư sinh này.

  ”Tới vừa lúc, lão tử đã sớm nhìn đám nho chua các ngươi không vừa mắt!” Hoàng tướng quân cầm hắc đao lên: “Các huynh đệ, hôm nay cứ giết thống khoái cho ta! ”

  ”Ô ô ô!”

  ”Giết nãi nãi hắn!

  Đám quỷ binh quỷ kêu lên một tiếng xông về phía đội ngũ thư sinh, mỗi người đều bộ dáng hung thần ác sát, đao kiếm điên cuồng chém loạn, đám thư sinh thân như lá liễu, linh hoạt tránh né, mặc cho quỷ binh chém giết như thế nào, cũng không đả thương đến được một góc áo bọn họ, chiến lực của Hoàng tướng quân là mạnh mẽ nhất, hắc đao múa lượn. Hổ hổ sinh phong, đao đao bức vào mệnh môn của Lý Thu Đồng, Lý Thu Đồng vừa lùi vừa nói “Quân tử động khẩu không động thủ”, nhưng tay hắn căn bản không nhàn rỗi, cuốn sách trong tay đối chiến liên tục, thân thể đơn bạc yếu đuối thế nhưng lại đánh không phân cao thấp với Hoàng tướng quân.

  Trong lúc nhất thời, trong tòa miếu Quan Đế ma quỷ đánh nhau loạn xạ, âm phong vần vũ, giống như vòi rồng lướt qua đem tất cả đồ đạc cuốn vào bên trong xé đến nát vụn.

  Tứ trà rụt vào trong khuỷu tay của Thập Diệp, khóc không ra nước mắt: “Cẩn thận lư hương của ta, đừng mà, đó là bánh bao ngọt ta thích ăn nhất, dừng tay… đó là nến thơm tháng sau của ta… không… bồ đoàn ta ngủ… “

  ”Hai phe có lai lịch gì?” Bạch Huyên cắn một miếng hạt dưa hỏi: “Xem ra là thù lâu oán cũ nha. ”

  Tứ Trà nước mắt lưng tròng nói: “Bọn họ đều là những hộ gia đình cũ ở Hồng Phong Sơn. Hoàng tướng quân là quỷ tướng quân nổi danh nơi này, nghe nói trong chiến loạn trăm năm trước, thi thể bị chôn ở chốn hoang dã, về sau dân chúng trận An Bình xây dựng nghĩa trang cho bọn họ, sau đó họ liền ở lại đây an cư.” Tứ Trà lại chỉ vào đám thư sinh kia nói: “Đám thư sinh này cũng không biết là thứ gì, năm mươi năm trước theo gió thu mà đến, cũng không biết tại sao lại coi trọng mảnh núi rừng này, nhất quyết muốn ở lại đây, trời ạ, một ngọn núi há có thể chứa được con hổ, hai bên ai nhìn ai cũng không vừa mắt … “

  ”Thành Hoàng thuộc có quản không?” Thập Diệp hỏi.

  ”Ta đã báo cáo lên trên nhiều lần rồi, Thành Hoàng thuộc nói, chuyện nhỏ như vậy không cần Thành Hoàng thuộc phải ra mặt, mặc ta tùy ý hòa giải.” Tứ Trà khóc lóc nói: “Ta chỉ là một thần quân nho nhỏ thay thế cho thần toạ, lai lịch nhỏ pháp lực ít, nào dám chọc vào những tên sát thần này, nếu có vị thần nào tốt bụng đi ngang qua giúp ta là thì tốt quá, ô ô ô…”

(ôi ôi ta nghe thấy nùi lươn lẹo ở đâu đây)

  Thập Diệp nhìn Bạch Huyên.

  Bạch Huyên chỉ lên đỉnh đầu, tấm bùa nợ sáu trăm tám mươi hộc vẫn còn lơ lửng trên không trung: “Tục ngữ nói rồi có tiền thì mua tiên cũng được. ”

  Tứ Trà khóc càng lớn: “Ô ô ô, công việc thần tiên này cũng khó làm quá đi, việc thì nhiều bổng lộc lại ít, mỗi tháng ta chỉ có được hai mươi hộc pháp lực …”

  Bạch Huyên nhún vai: “Chuyện của Thành Hoàng thuộc, Minh Giới không tiện nhúng tay vào. ”

  ”Ô ô ô, thế thái nhạt nhẽo tình đời bạc bẽo, nếu có vị anh hùng đạo trưởng nào đi ngang qua chịu rút đao tương trợ thì tốt quá, ô ô ô…” Tứ Trà dùng đệm thịt trên móng vuốt mèo cọ cọ nhẹ vào mu bàn tay Thập Diệp, cọ đến mức sau lưng Thập Diệp nổi lên một tầng da gà: “Bần đạo chỉ là một phàm nhân … “

   Tứ Trà lại tiếp tục cọ.

(Định dùng mỹ miêu kế ha, anh Diệp để… Haizz, ảnh bị lừa chắc luôn)

  Thập Diệp thở dài, tiến lên phía trước nói: “Chư vị, có thể nghe bần đạo nói một lời hay không. ”

  Quỷ binh cùng thư sinh vẫn ham chiến đấu chiến không thèm cho hắn một cái liếc mắt, tiếp tục đánh vô cùng hùng hổ, Bạch Huyên bên cạnh buồn bực đến bật cười.

  Thập Diệp trừng mắt nhìn hắn một cái, đốt cháy một lá bùa chú bắn ra, bùa chú ở giữa không trung vẽ ra một đạo ánh sáng, cứng rắn tách vòng chiến ra hai bên, quỷ binh cùng thư sinh lui về phía sau vài bước, đồng loạt nhìn về bọn họ đều, mắt tức tối đỏ quạch, một bộ biểu cảm vô cùng bất thiện, ánh sáng âm u trong đôi mắt bắn ra bốn phía, hàn ý bức tới tận tủy xương.

  Thập Diệp: “Bần đạo mặc dù không biết các vị có thù oán gì, nhưng tục ngữ nói rất hay, oan gia thì nên giải không nên kết …

  Hoàng tướng quân trừng mắt: “Nãi nãi con gấu nhà ngươi, ngươi tính là ngọn hành gì? Chê mạng dài quá sao? ”

  Lý Thu Đồng cười lạnh: “Vị huynh đài này, tục ngữ nói rất hay, xen vào việc của người khác, chỉ sợ sẽ tổn hại đến dương thọ. ”

  ”Này, ngang đó là đủ rồi đấy.” Bạch Huyên nắm lấy bả vai Thập Diệp kéo về phía sau, chính mình chắn ở trước mặt Thập Diệp.

(Ôi ôi dám đụng vào ck anh à, còn dám nói ck anh chết yểu từ cấm từ cấm đó biết chửa họ Lý kia, ảnh vì dương thọ của ck mà không dám kêu tên thật, ngươi tính là cọng hành gi mà dám trù ẻo ck anh)

  Thập Diệp ngẩn ra, động tác này của Bạch Huyên, chẳng lẽ là đang bảo vệ cho hắn?

  Bạch Huyên lạnh mặt: “Các ngươi thức thời thì lui về phía sau cho ta! ”

   Hoàng tướng quân: “Nãi nãi ngươi, ngươi là đứa nào?”

  Lý Thu Đồng: “Hôm nay kỳ lạ thật, sao lại gặp phải toàn mấy tên không sợ chết thế này. ”

  ”Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.” Bạch Huyên lại cười, lôi Thập Diệp lui về phía sau mấy bước, Thập Diệp không rõ nguyên nhân, ai ngờ vào lúc này, trên không trung bổ xuống một đạo sấm chớp, một cảnh cửa đỏ vô cùng lớn đột nhiên xuất hiện, thẳng tắp rơi trên mặt đất, nhất thời cả sơn động đều lung lay, gió đen nổi lên bốn phía, quỷ binh cùng thư sinh bị chấn đến đồng loạt ngã ngồi xuống đất, hoảng sợ đến biến sắc.

   Cánh cửa màu đỏ cao ba trượng, vòng cửa làm bằng đồng hình con thú, trên xà nhà là mái hiên màu đen …

Thập Diệp cảm thấy có chút quen mắt.

   Hoàng tướng quân: “Đây là thứ gì?! ”

  Lý Thu Đồng: “Chẳng, chẳng lẽ là…”

  Cánh cửa xoạch một tiếng mở ra, một bóng đen nho nhỏ nhảy ra, đó là một quả cầu màu đen bé tí, hai con mắt đậu đen lấp lánh, lưng đeo chiếc rương bằng tre, hai bên rương gắn dây lưng thật dài, chiếc đuôi mang theo một chuỗi ánh sáng trên xẹt giữa không trung.

  Cỏ tinh chít một tiếng, nhảy lên đỉnh đầu Thập Diệp, bộ dáng vô cùng chờ mong.

  Bạch Huyên nở nụ cười tươi rói nịnh nọt nghênh đón, trong tay còn mang theo một cái bồ đoàn: “Ai nha, Tiểu Du Du vất vả rồi, đến đây, đến đây, qua bên này ngồi! ”

  Thập Diệp chợt nhớ ra. Hôm nay là sóc nguyệt(*), lại đến ngày phát bổng lộc của Bạch Huyên rồi.

(*) Sóc nguyệt: Là ngày mùng một hàng tháng