Trong Tế Thế Đường một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau, mới có hai gã tiểu dược đồng đi ra, hướng về phía đám đạo Thất Tinh Quán thi lễ nói: “Sư phụ ta nói, quý khách xin xếp hàng đợi sau, đợi xem xong bệnh nhân hôm nay, tự nhiên sẽ ra nghênh tiếp.”
”Cũng tốt, chúng ta cũng cần chuẩn bị một vài thứ.”
Giọng điệu Tố Liêm coi như khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại đầy kiêu căng. Hắn vỗ vỗ tay, trong đám người lập tức chạy ra hơn mười tiểu đạo sĩ, bê bộ bàn ghế đặt ở giữa đường, có tất cả ba cái bàn đều đặt trên đường, chia ra hai bên, phía đông bảy cái ghế, phía tây một cái ghế, giữa bàn lại bày một cái ghế dài.
Tố Liêm và sáu đạo trưởng lần lượt ngồi ở phía đông, có bốn tiểu đạo đồng dâng trà và điểm tâm, một tiểu đạo đồng khác ở phía sau Tố Liêm dựng lên tấm vải cao cao, viết bốn chữ lớn “Thất Tinh đạo quán”, lá trắng nền lam, màu sắc rất tươi sáng, vừa nhìn đã biết là đồ mới may.
Một trận ầm ĩ này, ngay lập tức làm choáng hết cả con đường, người đi đường ngựa xe đều không thể qua được, dân chúng khắp phố đều là im như hến, không một ai dám lên tiếng chất vấn.
”Đây là muốn bày lôi đài sao?” Bạch Huyên vuốt cằm: “Đạo sĩ và đại phu bày lôi đài? Thi đấu cái gì?”
Thập Diệp lắc đầu, hắn cũng không rõ, vốn định hỏi dân chúng xung quanh một chút, nhưng từ khi đạo trưởng Tố Liêm chào hỏi hắn, ánh mắt mọi người nhìn hắn lại giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, tránh như tránh tà, hiển nhiên là coi hắn và Tân Thất Tinh Quán thành một bọn.
Hai gã tiểu dược đồng của Tế Thế Đường nháy mắt với nhau, một người lưu lại canh chừng ngoài cửa, một người vội vàng chạy vào y quán, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.
Đạo trưởng Tố Liêm cũng không vội, chậm rãi ngồi xuống uống trà, sáu đạo trưởng còn lại có người nhắm mắt dưỡng thần, có người thấp giọng trao đổi cái gì đó, tựa như trong lòng đã tính toán trước hết thảy từ trước
Cả con đường lớn như vậy chợt trở nên vô cùng yên tĩnh, dân chúng không dám lên tiếng, cũng không dám rời đi, chỉ có thể sợ hãi rụt rè ở nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt hoảng sợ trao đổi với nhau.
Bạch Huyên tiến đến bên cạnh Bạch Trạc, thấp giọng nói: “Tỷ, chẳng lẽ Đỗ Bính chuyển thế chính là vị Phương thần y này? Kiếp này hắn quả nhiên lại làm đại phu.”
Bạch Trạc chậm rãi gấp bản đồ nhét vào trong ngực: “Bản đồ này chỉ có thể tìm đại khái phương hướng và vị trí, chỉ mong là không đến trễ.”
”Cái gì mà đến trễ?” Thập Diệp hỏi.
Bạch Huyên: “Chuyện nói ra dài lắm, tóm lại mỗi một lần Đỗ Bính chuyển thế, lão Chung đều sẽ điên cuồng đi bắt hắn cho bằng được.”
Thập Diệp: “…”
Chẳng lẽ thật sự có khúc mắc cừu oán tình thù gì đó không rõ ràng sao?
Trong lúc nói chuyện, đạo trưởng Tố Liêm uống nửa ấm trà, đợi đến lúc không còn kiên nhẫn nữa, liền đứng dậy quát: “Phương thần y chậm chạp không xuất hiện, chẳng lẽ là sợ rồi?! Nếu thật sự sợ, vậy thì đi ra lập chứng tự, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, nói y thuật Tế Thế Đường còn xa mới bằng Thất Tinh Quán, cam bái hạ phong, sau này, phàm là bệnh nhân Thất Tinh Quán chữa trị Tế Thế Đường quyết không được nhúng tay vào!”
Lời này vừa nói ra, đường phố yên tĩnh không tiếng động lập tức vang lên những tiếng xì xào, dân chúng dường như bị kinh hãi thấp giọng bàn tán với nhau. Chỉ là bọn họ đứng cách quá xa, thanh âm lại nhỏ, Thập Diệp căn bản không thể nghe được rõ ràng.
Thập Diệp nghe không rõ thì thôi, Bạch Huyên nghe không rõ náo nhiệt này thì bực bội muốn chết, gãi tai gãi má nửa ngày, đột nhiên hai mắt sáng ngời, từ trên người Cỏ tinh rút ra một sợi cỏ dài quấn đại lên người Dạ Du thần, lại thuận thế ném ra cỏ tinh ùng ục lăn vào trong đám người, sau lại đem Dạ Du thần bắt lấy, kéo Thập Diệp đến nghiêng tai lắng nghe.
Dạ Du thần nhe răng đang muốn nổi giận, thì liếc thấy Bạch Trạc cũng lắc người đi tới, lập tức thành thật, nhu thuận nằm ở lòng bàn tay Bạch Huyên, hai con mắt đậu đen lóe lên giả vờ đáng yêu, lông tơ màu đen toàn thân hơi rung rinh, quả là phát ra tiếng người yếu ớt, có nam có nữ, có già có trẻ, hiển nhiên là thanh âm của dân chúng.
Thập Diệp kinh ngạc: Chẳng lẽ lông tơ của Cỏ tinh và Dạ Du thần cộng hưởng còn có thể truyền âm?
Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là nội dung của những cuộc đối thoại của những dân chúng này.
”Thất Tinh Quán đây là muốn ép toàn bộ chúng ta đi uống nước bùa của bọn họ đây mà!”
”Nước bùa của bọn họ căn bản không thể chữa được bệnh, nhi tử nhà biểu thẩm ta vốn chỉ mắc bệnh phong hàn vặt, đi Thất Tinh Quán cầu nước bùa, kết quả càng uống càng nặng, nếu không nhờ Phương thần y, thì bây giờ đến mạng cũng không còn nữa rồi.”
”Lần trước ta cầu nước bùa, uống một ngày tiêu chảy nửa tháng, thiếu chút nữa thì không qua khỏi, may mà sức khỏe ta vốn tốt, nên mới chống đỡ được, sau này ta đánh chết cũng không tin lời những đạo sĩ thối này.”
”Suỵt suỵt suỵt, nhỏ tiếng một chút, nếu để cho đạo trưởng Thất Tinh Quán nghe được, tất cả chúng ta đều xong đời mất.”
”Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chẳng chết, có gì khác nhau chứ?”
”Tất cả y quán khắp Nguyên Thành đều không dám nhận bệnh nhân mà Thất Tinh Quán lưu lại, chỉ có Phương thần y nguyện ý đón nhận, đây là sợ Phương thần y vả mặt bọn họ đây mà!”
”Theo ta thấy, Thất Tinh Quán là muốn đem tất cả y quán đều đuổi ra khỏi Nguyên Thành, nơi đầu tiên khai đao chính là Tế Thế Đường.”
”Buồn cười, y thuật của Phương thần y xuất thần nhập hóa, phường lang băm như Thất Tinh quán há có thể chèn ép được?”
”Ta nghe nói Phương thần y có một phương thuốc tổ truyền, có thể chữa trị tất cả các loại triệu chứng khó chữa, ngàn vàng khó tìm, vô cùng trân quý!”
”Nghe nói Hoàng Thành còn đến mời Phương thần y vào cung làm thái y, đáng tiếc Phương thần y chỉ một lòng muốn giúp đỡ dân chúng, nên đã từ chối rồi.”
”Thất Tinh Quán cũng quá không phải là người đi, Phương thần y tốt như vậy, ai ôi…”
Bạch Trạc chậc chậc hai tiếng, Bạch Huyên rút dây cỏ kéo Cỏ tinh về. Người Cỏ tinh dính đầy một thân đất, một bên nhìn Bạch Huyên chi chi chi oán giận, một bên dán vào người Dạ Du thần cầu an ủi, Dạ Du thần hung hăng trừng Bạch Huyên một cái, dùng ót cọ cọ vào đầu Cỏ tinh.
Thập Diệp nhíu mày, vốn tưởng rằng Tố Thanh chỉ là một phần tử bại hoại trong Tân Thất Tinh Quán rồi, không nghĩ tới toàn bộ Tân Thất Tinh Quán làm việc đều hoang đường như thế, thậm chí còn coi mạng người cỏ rác, quả thực là nỗi sỉ nhục của đạo gia!
”Phương thần y đi ra đây!”
Trong đám người có người hét lên, cả con phố lại trở nên yên tĩnh.
Chỉ thấy một nam tử áo xanh vén áo bào bước ra khỏi y quán, tuổi tác ước chừng trên dưới hai mươi, mắt dài, mặt trái xoan, thân hình gầy ốm mỏng manh, bên hông treo một hồ lô thuốc sáng bóng.
Đạo trưởng Tố Liêm lộ ra nụ cười quái dị, ôm quyền nói: “Phương thần y, đã lâu không gặp.”
Phương thần y đơn giản gật gật đầu, ngồi xuống chỗ ngồi ở phía tây, hai tiểu dược đồng đứng ở bên cạnh, trên bàn bày rương thuốc, gối tay và bút mực.
”Hắn chính là Đỗ Bính đời thứ sáu?” Bạch Huyên hỏi.
Bạch Trạc lắc đầu: “Chung Quỳ làm bình chướng hồn quang quả không tầm thường, ta cũng thể nhìn không ra manh mối gì.”
Bình chướng hồn quang?
Thập Diệp âm thầm ngưng thần, tinh tế đem vị Phương thần y kia đánh giá một phen, cũng không có gì đặc biệt, thoạt nhìn chỉ là một phàm nhân bình thường.
”Không biết Đạo trưởng Tố Liêm tính tỷ thí như thế nào?” Phương thần y hỏi.
Tố Liêm: “Đơn giản, ta và ngươi cùng chữa ba bệnh nhân, ai chữa khỏi trước thì tính người đó thắng, tất cả ba ván, ai thắng hai ván thì người đó thắng.”
Thần y Phương cau mày: “Bệnh nhân khỏi hẳn thì phải cần có thời gian, chẳng lẽ lôi đài này phải bày ở đây chặn đường phố mấy ngày liền như thế?”
Tố Liêm bật cười: “Bần đạo dám đến mở lôi đài thì liền dám cam đoan, vô luận là loại bệnh nan y gì, chỉ cần ở trong tay bần đạo, không quá ba khắc, có thể lập tức bùa đến bệnh trừ!”
Mặt Phương thần y trầm xuống.
”Tất cả mọi người đều khen Phương thần y là đệ nhất thần y của Nguyên Thành, tự nhiên sẽ có bản lĩnh thuốc đến bệnh trừ.” Lại một tên đạo sĩ cười nói: “Nếu không phải như thế, làm sao có thể thể hiện được sự cao minh của thần y ngài đây?”
Đạo sĩ thứ ba lên tiếng: “Nếu Phương thần y ngay cả bản lĩnh nhỏ này cũng không có, cần gì phải ở lại Nguyên Thành làm gì, chỉ tổ làm lỡ dỡ cho dân chúng mà thôi?”
Trên đường lại tiếp tục vang lên tiếng xì xào, dân chúng đều lộ ra vẻ ưu phiền, còn có không ít cô nương tiểu tức phụ vụng trộm đưa tay lau nước mắt.
Phương thần y thở dài: “Được rồi.”
”Mang bệnh nhân đầu tiên đến đây.” Tố Liêm vẫy tay, hai tiểu đạo đồng đỡ một phụ nhân đi tới ngồi trên ghế giữa đường, phụ nhân mang theo nón lụa đen, cũng không biết vì sợ quá mức hay là vì nguyên nhân gì, toàn thân run rẩy như cầy sấy.
Tố Liêm đi lên lên vạch chiếc nón của phụ nhân ra, phụ nhân thét chói tai một tiếng che mặt lại, lại bị đạo đồng ép buộc kéo ra.
Trên đường vang lên tiếng hét, tất cả mọi người che miệng bịt mũi lùi về phía trước.
Người phụ nhan kia nổi đầy những vết loét đỏ trên mặt, mỗi một vết cơ hồ đều có kích thước bằng ngón tay, rậm rạp như giòi đỏ, chỗ tóc mai là nghiêm trọng nhất, vết loét đã thối rữa, chảy mủ màu vàng, tản ra mùi hôi thối quỷ dị.
Bạch Huyên và Thập Diệp liếc nhau một cái, thấy được vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Màu sắc của vết loét của người phụ nữ này rất giống với bệnh về da của dân chúng trấn An Bình, thậm chí còn giống với mùi hôi thối và vết loét của Tiền Nhân hơn.
Chẳng lẽ, Nguyên Thành này cũng xuất hiện dịch khí?
Không đúng. Thập Diệp vừa nghĩ một chút liền phản ứng lại, hẳn là so với dịch khí còn tệ hơn.
Nguyên Thành có oán tinh.
Phương thần y chậm rãi đứng lên, sắc mặtnặng nề đo quanh phụ nhân hai vòng, lại nắm cổ tay phụ nhân bắt mạch trong một chốc, ánh mắt càng sâu hơn.
”Phương, Phương thần y, cứu ta…” Phụ nhân hốc mắt đỏ thẫm, cơ hồ muốn rơi lệ.
”Ngoại trừ trên mặt, còn chỗ nào bị như thế này nữa không?” Phương thần y hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu: “Chỉ có khuôn mặt.”
”Có đau hay ngứa không?”
Người phụ nữ lại lắc đầu: “Không đau không ngứa.”
Phương thần y nhíu mày, lại hỏi sở thích ăn uống, thói quen bình thường, cảm giác nóng lạnh v.v… không có gì to tát, cuối cùng ngồi ở trước bàn, cầm bút trầm tư một lúc lâu, mới trịnh trọng kê đơn thuốc, nhưng còn chưa đưa cho phụ nhân, đã bị Tố Liêm đoạt lấy.
”Phương thần y, người này ngươi bao lâu có thể chữa khỏi được?” Tố Liêm cười hỏi.
”Đây là do hỏa độc công tâm mà bị, cộng thêm áp lực, nếu không vào đông nhất định sẽ càng nặng thêm, ta khai phương thuốc này có thể chậm rãi điều trị, dùng nửa tháng, thì có thể thấy được hiệu quả, nếu có thể kiên trì dùng ba tháng, là có thể trừ hết bệnh.”
Tố Liêm cười nhạo: “Bất quá chỉ có như thế!”
Phương thần y: “Không biết đạo trưởng Tố Liêm có cao kiến gì?”
Tố Liêm một ngón tay lên: “Một tấm bùa, trong thời gian một chén trà, người phụ nữ này có thể khôi phục như người bình thường!”
Phương thần y: “Không thể nào!”
”Người đâu, thiết đàn!”
Tố Liêm ra lệnh một tiếng, mấy đạo đồng lập tức bận rộn, rút đồ uống, trải gấm vàng, đặt nến, lệnh bài, gương bát quái bên trái, bùa giấy màu vàng phải, chén sứ trắng chứa nước trong, đào mộc kiếm trấn ngang trước bàn, chỉ chốc lát sau, thật sự bày ra một pháp đàn.
Bạch Huyên liếc Thập Diệp: “Ngươi biết cái này không?”
Thập Diệp mày nhíu đến mức có thể kẹp chết một con muỗi: “Chiều dài nến trắng không đúng, vị trí phương hướng của gương bát quái không đúng, nước trong chén sứ không phải là không có nguồn gốc, chiều dài bùa giấy vàng sai, đào mộc kiếm cách thức chế tạo không đúng, lệnh bài… chữ viết sai.”
Bạch Huyên: “Phụt.”
Bạch Trạc cười ra tiếng.
Đạo trưởng Tố Liêm đưa phất trần trong tay cho tiểu đạo đồng, ưỡn ngực ngẩng đầu đi lên phía trước, tay phải cầm kiếm gỗ đào, tay trái chỉ vào chuôi kiếm vuốt một cái, kéo kiếm quấn quanh pháp đàn làm pháp sự.
“Mặt trời mọc phương Đông, xanh biếc lại trắng trong, tiên đồng ngọc nữ, trừ bệnh lở loét , một mụn đau đớn, hai mụn mủ máu, ba mụn nhọt… “
Bạch Huyên: “Này này, đây không phải là chú trị lở loét của ngươi sao?”
Thập Diệp kinh ngạc, các phái đạo gia đều có bùa chú trị bệnh chữa thương, nhưng bởi vì mỗi phái đều có nguyên chú khác nhau, “thành chú” lại càng khác nhau trăm ngàn kiểu, “chú trị lở loét” này vốn do hắn tự nghĩ ra, thế gian vốn không nên có bùa chú giống như vậy, hơn nữa … Thập Diệp híp mắt nhìn chằm chằm bước chân của Đạo trưởng Tố Liêm, mặc dù rất xa lạ, hơn nữa mấy bước đi đều đạp sai, nhưng rõ ràng chính là Cửu Thiên Bát Phong Bộ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
”…nhanh chóng tiêu tan, đừng đợi đến sáng, nhanh chóng rời đi, không đợi đến sáng, cấp cấp như luật lệnh.” Thanh kiếm bằng gỗ đào của Đạo trưởng Tố Liêm vung ngang dọc dưới ánh nến, lưỡi kiếm lượn lờ quanh ánh lửa rồi phóng lên trời, một tờ giấy vàng nổi lên trên không trung. Tố Liêm lấy kiếm làm bút, lưỡi lửa vẽ chú văn đỏ tươi trên giấy vàng, thật giống hệt như “chú trị lở loét” của Thập Diệp.
”Ta biết rồi, bọn họ nhất định là từ An Bình trấn học trộm bùa chú của ngươi!” Bạch Huyên xắn tay áo lên, tư thế như muốn xông lên đánh nhau: “Vô sỉ, không biết xấu hổ!”
Cỏ tinh: “Chi chi!”
Dạ Du Thần: “Chu chu chu!”
Thập Diệp ra hiệu cho ba tên nhóc kia ngồi yên chớ nóng nảy nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp, lại nhìn xem.”
Tố Liêm thấy bùa chú đã thành, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, giơ tay tháo bùa chú ngâm vào trong chén, bùa chú vào nước là tan, màu nước trở nên đỏ tươi, tựa như bị chu sa nhuộm màu. Hai đạo sĩ tiến lên bóp chặt miệng phụ nhân, rót nước bùa vào, phụ nhân kịch liệt ho khan vài tiếng, hô hấp từ thở dốc thành chậm dần, mạch máu dưới da mơ hồ nhô lên, cơ hồ có thể nhìn thấy dòng máu nhanh chóng bắt đầu chuyển động, làm nổi bật vệt đỏ bừng của màu da dữ tợn, nhưng vạn phần thần kỳ đó là, những vết loét thối rữa kia lại chậm rãi biến mất, thay vào đó là da thịt trơn mịn nhẵn bóng.
Dân chúng bốn phía che miệng kinh hô, cảm giác không thể tin được.
Phương thần y vội đứng lên, hai bước đi tới trước người phụ nhân, tỉ mỉ quan sát gương mặt phụ nhân một vòng, lại nắm tay phu nhân bắt mạch một lúc lâu, không nói gì thêm nữa.
”Phương thần y, như thế nào? Đạo trưởng Tố Liêm vuốt râu cười nói.
Phương thần y nắm chặt tay cúi đầu, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Thần kỳ cao minh, Phương mỗ tự thẹn không bằng.”
Dân chúng một mảnh xôn xao, Thất Tinh Quán đạo trưởng vui mừng nhướng mày.
Bạch Huyên hừ một tiếng.
Tố Liêm: “Phương thần y còn muốn tỷ thí nữa không?”
Phương thần y lắc đầu: “Không cần, là Phương mỗ tài năng không bằng người.”
Nói xong, hắn ôm quyền nói: “Phương mỗ ta học nghệ không tinh, hôm nay bại dưới Thất Tinh Quán Tố Liêm đạo trưởng, thua tâm phục khẩu phục, Thất Tinh Quán phù thuật cao siêu, xác thực không phải tục nhân chúng ta có thể sánh được, Phương mỗ cảm thấy bội phục sâu sắc, muốn ngay lập tức đóng cửa Tế Thế Đường, vào Thất Tinh Quán để nghiên cứu phù thuật.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên biến sắc, còn có không ít dân chúng gấp gáp hét to “Phương thần y tuyệt đối không thể!”, “Phương thần y suy nghĩ thật kỹ a!”
”Phương mỗ tâm ý đã quyết.” Phương thần y nói: “Hôm nay chư vị có thể thấy rõ, y thuật so với phù thuật, hiệu quả thật sự là rất nhỏ, thay vì lãng phí mấy chục năm thời gian nghiên cứu y thuật vô dụng như vậy, không bằng chuyển sang đạo môn, nghiên cứu phù thuật cao cấp, mới có thể giải cứu chúng sinh ra khỏi biển lửa!”
Mọi người bị lời nói này của Phương thần y làm cho sợ hãi đến ngây người, thậm chí thần sắc còn hơi dao động, mọi người chung quanh lại bắt đầu thảo luận, thanh âm càng lúc càng lớn, cho dù không có Cỏ tinh làm ống truyền âm, thì Thập Diệp cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
”Phương thần y nói cũng không phải không có đạo lý.”
”Uống thuốc châm cứu vừa đắng vừa đau không nói, chữa bệnh còn chậm chạp, bùa chú Thất Tinh Quán hiệu quả tốt, chữa nhanh, tuy có đắt hơn một chút, nhưng lại ít chịu khổ hơn.”
”Nhưng nước bùa lúc linh lúc không linh, không đáng tin cậy mà.”
”Hôm nay ngươi cũng thấy rồi, bùa này linh thế mà! Phương thần y cũng thừa nhận luôn rồi!”
”Thất Tinh Quán đạo trưởng từng nói, nếu không linh, chứng tỏ tâm ngươi không thành, chỉ cần tâm thành, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi!”
”Nhưng lần trước ta uống nước bùa, bị tiêu chảy hơn nửa tháng…”
”Lần trước ngươi cầu bùa quyên góp bao nhiêu?”
”Ba đồng bạc.”
”Cái này đúng rồi, ba đồng bạc quá ít, không có thành ý, đương nhiên là không linh.”
”Hắc, ta thấy chẳng những không linh, ngược lại còn bị phạt, ngươi khinh nhờn Thất Tinh Quán, cho nên mới tiêu chảy hơn nửa tháng đó.”
”Nhưng…”
”Phương thần y còn muốn đi Thất Tinh Quán kìa, ngươi còn có hoài nghi gì nữa?
”…… Nói cũng phải.”
”Thú vị rồi.” Bạch Trạc nói: “Vị Phương thần y này tám phần đã sớm cùng Thất Tinh Quán thông đồng để lừa gạt những dân chúng này.”
Bạch Huyên tức đến bật cười: “Không thể tưởng được Đỗ Bính chuyển sinh lục thế, lại biến thành cái thứ này.”
Bạch Trạc: “Thứ như này, làm sao có thể là Đỗ Bính được?”
Bạch Huyên: “Hở?”
”Đỗ Bính yêu y thuật đến si mê, cho dù Luân Hồi năm đời cũng chưa từng dao động mảy may, tuyệt đối sẽ không tùy ý làm nhục y thuật như vậy.”
”Tỷ tỷ, cho nên ý của tỷ là… “
”Bình chướng hồn quang của Chung Quỳ đến bản đồ của Ngũ Đạo cũng lừa luôn rồi.”
”Lão Chung cũng quá tàn nhẫn đi…” Bạch Huyên thở dài, quay đầu không khỏi sửng sốt: “Thập Hoa, ngươi làm gì vậy?”
Thập Diệp đi tới bên cạnh người phụ nữ kia, Phương thần y một phen khẳng khái kích động phát biểu cướp đi sự chú ý của mọi người, không ai chú ý tới phụ nhân từ sau khi chữa khỏi vết loét đỏ vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế, không nói một lời, thậm chí cũng không nói một câu cảm ơn.
Thập Diệp rút tinh lọc chú đặt cách trước trán phụ nhân ba tấc, bùa giấy màu vàng trong nháy mắt biến thành màu đen rơi xuống mặt đất, dấy lên một ngọn lửa màu đen.
Long Thập Diệp trầm xuống.
Đây là…
”Thập Diệp đạo trưởng.” Tố Liêm đi tới cười nói: “Bây giờ chúng ta việc đã rồi, Tố Liêm thay mặt trên dưới Thất Tinh Quán mời ngài đến quán chúng ta luận đạo thuyết pháp, không biết ý của Thập Diệp đạo trưởng như thế nào?”
Thập Diệp quay đầu: “Các ngươi vừa mới nói, y thuật dân gian còn xa mới bằng phù thuật của các ngươi?”
”Đó là đương nhiên!” Tố Liêm nói: “Chuyện Thập Diệp đạo trưởng ở An Bình trấn lấy bùa chú trị bệnh đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc, được xưng tụng khắp cả đạo gia, Thất Tinh Quán ta đối với ngài từ lâu đã sinh lòng ngưỡng mộ …”
Tố Liêm thao thao bất tuyệt nói không ngừng, Thập Diệp lại không nói một lời, con ngươi trong trẻo không động đậy nhìn Tố Liêm. Tố Liêm nói hai câu, dần dần nói không được nữa.
Bạch Trạc: “Tiểu đạo trưởng nhà ngươi làm sao vậy?”
Bạch Huyên: “… Tức giận.”
”Hắn tức giận thì sẽ thế nào? Chửi thề không?”
Bạch Huyên nhất thời đắc ý: “Làm sao có thể? Thập Hoa nhà ta tu dưỡng tốt nhất luôn, giỏi nhất là lấy đức phục người.”
Cỏ tinh: “Chi chi chi!”
Dạ Du thần: “Chu chu chu!”
Đường phố ồn ào cũng dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều bị Thập Diệp dưới ánh mặt trời cướp đi, chỉ thấy sắc mặt hắc y đạo trưởng trong trẻo mà lạnh lùng, ánh mắt đanh lại, rõ ràng không có gió, thế nhưng đạo bào lại hơi bay lên, tay áo tỏa ra ánh sáng như sao.
Tố Liêm bất giác có chút khiếp đảm, nuốt nước bọt: “Thập Diệp đạo hữu, ngài đây là … “
Ánh mắt Thập Diệp chợt lóe, giơ tay phóng ra huyền quang chú, quát lớn:
”Thả cái rắm chó má nhà ngươi!”
Bạch Huyên, Cỏ tinh, Dạ Du thần thân hình đồng thời nhoáng lên một cái, suýt nữa thì trẹo thắt lưng.
Bạch Trạc: “Phụt ha ha ha ha.”
Tiểu kịch trường:
Bạch Huyên: Đạo trưởng nhà tôi tu dưỡng tốt thế, cư nhiên học được cách nói tục (che mặt), nhất định là bị tên không đàng hoàng nào đó làm hư hỏng rồi!
(Vừa cướp bản quyền vừa phỉ báng bùa chú của anh, đổi trắng thay đen đến thế, là em em cũng chửi thề)