Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 54




Cư nhiên lại là như vậy!

  Tâm ma của Chung Tinh sớm đã bị hủy rồi, còn tâm ma của Đỗ Bính lại cắm sâu trong hồn thể, cùng hắn chuyển thể hết lần này đến lần khác.

  Lúc này đây, Thập Diệp mới thấy rõ Chung Tinh đã làm điều gì.

  Nàng từ chức ở Địa Binh bộ, tạo ra Thứ Nguyên cảnh mang tên “Vân Thường Các” du đãng chung quanh Cửu Châu Thất Mạch, giúp đỡ người yếu đuối nhỏ bé, hàng yêu trừ tà, tích góp công đức từng chút từng chút một, mỗi tháng đến ngày Sóc Nguyệt, Dạ Du thần đưa pháp lực tới, liền đem tử phù và thần quang dung hợp lại một chỗ, từng giọt từng giọt đổ lên pháp khí bản mệnh.

  Mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, ba trăm năm… Chung Tinh tìm được Đỗ Bính mỗi một đời, dùng pháp khí đâm vào ngực hắn, mỗi một đời giết chết một bộ phận tâm ma, mỗi một đời, oán khí của tâm ma sẽ ăn mòn pháp khí bản mệnh của Chung Tinh, lại tiếp tục ăn mòn thần quang của nàng, cứ tuần hoàn lặp lại như thế suốt năm đời.

  ”Khó trách Chung Tinh keo kiệt như vậy, ta mới nợ nàng ta một trăm hộc pháp lực liền đuổi theo ta đòi hai trăm năm…” Bạch Huyên khịt khịt mũi nói: “Ta nên sớm trả lại pháp lực cho nàng mới phải.”

  Mặt Chung Quỳ xuất hiện trong Hồi Tố ảo cảnh, Quỷ Vương đại nhân mặt mày tức giận: “Chung Tinh muội điên rồi sao, muội cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đồng quy vu tận cùng Đỗ Bính mất thôi, bây giờ ta ngay lập tứ khiến hắn hồn quy đại địa!”

  ”Vậy thì cùng nhau đi.” Chung Tinh bình tĩnh nói.

  ”Muội nói gì cơ?!”

  ”Phu thê một đời, mặc dù chàng không đúng, nhưng ta cũng có trách nhiệm, tâm ma của chàng bởi vì ta mà sinh ra, ta phải tự mình phải chịu trách nhiệm.”

  Trong Hồi Tố, khuôn mặt kiên nghị của Chung Tinh theo Hồi Tố chấm dứt rồi tan đi, trong hiện thực Chung Tinh cầm kiếm chống lại Oán Tinh của Đỗ Bính, ánh mắt kiên định trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.

  ”Đỗ Bính, tỉnh lại.” Nàng thấp giọng gọi tên Đỗ Bính: “Kiếp này, chớ để cho Tâm Ma đánh bại!”

  Đỗ Bính mờ mịt nhìn Chung Tinh, trong miệng lẩm bẩm: “Vì sao kiếp này nàng không giết ta?”

  Oán Tinh đỏ tươi như máu, từng tấc từng tấc bức lui kiếm của Chung Tinh, vết thương của Chung Tinh vỡ ra, thân kiếm xuất hiện vết nứt, cùng xuất hiện vết nứt còn có thần quang của Chung Tinh.

  ”Muội muội tránh ra!” Chung Quỳ hét lớn, hắc đao trong tay biến ảo thành hai cánh tay chỉ về phía Đỗ Bính: “Không còn kịp nữa rồi!”

  Bạch Trạc chậc chậc hai tiếng, lần thứ hai giương roi điện màu bạc lên.

  ”Oán Tinh ngăn lại thanh âm của Chung Tinh.” Thập Diệp hét lớn: “Bạch Huyên!”

  Bạch Huyên: “Được không?”

  Thập Diệp: “Thử một lần.”

  ”Ta cứ cảm thấy ngươi là muốn hãm hại ta.” Bạch Huyên buông đùi Bạch Trạc ra, tàn ảnh lắc mình đến bên cạnh Thập Diệp, hai tay nắm chặt tay Thập Diệp.

  Thần quang xinh đẹp cùng Thất Diệu Kiếm ý màu lam băng hòa quyện với nhau rồi nở rộ, hóa thành thanh kiếm dài ba thước tựa như ánh trăng, Thập Diệp và Bạch Huyên, hai ống tay màu áo trắng đen cùng xé gió đâm về phía trước, đem Thất Diệu Kiếm từ sau lưng đâm vào tim Đỗ Bính.

  ’Ong’ một tiếng, Thất Diệu Kiếm đang cố chống lại Oán Tinh, lúc này Oán Tinh khác với trước kia, vô cùng cứng rắn, chấn động đến mức Thập Diệp cùng Bạch Huyên đồng thời phun ra một máu tươi, thần quang của Chung Tinh lại vỡ thêm một mảnh.

  Ngay trong lúc chấn động, Thất Diệu kiếm đâm sâu vào trong Oán Tinh thêm nửa tấc, phát ra tiếng rít chói tai, hồng quang cũng theo đó mà yếu đi vài phần.

  Thập Diệp: “Nhanh hỏi!”

  Bạch Huyên: “Hỏi cái gì?”

  ”Đỗ Bính bây giờ là hồn thể, chỉ có thanh âm câu hồn của Vô Thường hắn mới nghe được rõ ràng nhất!”

  Bạch Huyên cắn răng, giọng nói như kim loại chấn nhiếp Cửu Tiêu: “Đỗ Bính … chấp niệm của ngươi rốt cuộc là gì?!”

  Sóng âm theo thần quang của Bạch Huyên rót vào Thất Diệu Kiếm ý, sau đó rót vào Oán Tinh, ánh mắt Đỗ Bính trong nháy mắt khôi phục thanh minh, đôi đồng tử phản chiếu ra gương mặt Chung Tinh.

  ”Chung Tinh. Nàng lại đến giết ta nữa… Thật tốt…”

  Khóe miệng Chung Tinh tràn máu, thần quang và lưỡi kiếm đồng thời vỡ vụn: “Đỗ Bính, ta gả cho chàng hai trăm năm, cho tới bây giờ chàng vẫn không chịu lắng nghe ta nói một câu đàng hoàng, lần này, cho dù thế chàng anh cũng phải nghe ta nói!”

  Đỗ Bính gật đầu: “Được, nàng nói đi.”

  ”Ta đã sớm không hận chàng nữa rồi, chàng cũng đừng hận chính mình nữa.”

  Ánh mắt Đỗ Bính hơi run lên một chút, đáy mắt lướt qua hồn quang như nước: “Thì ra, người ta hận… chính là bản thân ta sao?”

  Chung Tinh nở nụ cười tươi sáng nhẹ nhàng: “Buông xuống đi, Đỗ Bính.”

  Hồn quang trong mắt Đỗ Bính như nước mắt cuồn cuộn rơi xuống: “Được, buông xuống.”

  ”Cạch cạch”, Oán Tinh bị nứt ra.

  Thất Diệu Kiếm đâm thủng Oán Tinh trong nháy mắt cũng bị Oán Tinh hút vào, oán khí tán loạn hội tụ thành vòng xoáy nồng đậm đem cả bốn người đều cuốn vào bên trong, Thập Diệp chỉ kịp bắt được Bạch Huyên bị hất văng, thần quang của Chung Tinh và lưỡi kiếm của nàng sớm chỉ còn lại một mảnh nhỏ tựa như dầu gần cạn đến đáy, bị oán khí xoáy nát nghiền ép thành từng mảnh vụn, hồn thể Đỗ Bính trôi nổi giữa hư không, hai mắt hắn bình tĩnh nhìn thân thể đầy máu của Chung Tinh , hồn thể sáng lên hồn quang trong suốt không chút uế tạp.

  Trong nháy mắt đó, Thập Diệp hiểu được hắn muốn làm cái gì.

  Oán Tinh ở trong hồn quang nhanh chóng phai màu, từ màu đỏ máu biến thành ửng hồng, hồng phấn, cuối cùng biến thành hai quả trứng trắng như tuyết, thoát ra khỏi hồn thể của Đỗ Bính.

  Đỗ Bính đón lấy Chung Tinh, dùng hồn quang ôm trọn lấy nàng.

  Trong đầu Thập Diệp “Tranh” một tiếng, phảng phất như có một sợi dây đàn ở bên tai tấu lên bản nhạc, hắn mờ mịt ngẩng đầu, cảm giác tựa hồ có thứ gì đó đang tới

  Oán khí vặn vẹo ngưng kết trên không trung, phát ra tiếng kêu rên thê lương, dần dần, có chút giống một khuôn mặt, không! Đúng là một khuôn mặt!

  Oán khí đỏ như máu vẽ ra hai mắt hai tai mũi, giống như máu chu sa vẽ ra mặt người trên giấy, giống với nét bút trên tấm bùa mặt người kia như đúc.

  Hai quả trứng Oán Tinh tựa hồ bị khuôn mặt kia hấp dẫn bay lên, mắt thấy sắp chui vào hốc mắt đỏ như máu biến thành đồng tử của nó, đầu óc Thập Diệp loé lên, hắn đột nhiên hiểu ra, mục tiêu cuối cùng của mặt giấy chính là hai viên Oán Tinh đã được tịnh hóa này.

  Không được!

  ”Bạch Huyên! Giúp Ta!”

  Thập Diệp thân hình như gió xông lên, vội vàng gọi Thất Diệu kiếm ra, có lẽ là bởi vì Thất Diệu kiếm vừa mới bị Oán Tinh hấp thu, nên bên trong chỉ còn sót lại vài phần kiếm ý, đúng là dưới tiếng kêu gọi của Thập Diệp có hơi bị đình trệ trong nháy mắt.

  Trong nháy mắt, đủ rồi!

  Hỏa chú của Bạch Huyên quấn lấy khuôn mặt to lớn kia, oán khí bị xé rách phát ra thét chói tai, cơ hồ không duy trì được tạo hình ngũ quan, sự việc xảy đến cực kỳ nhanh, Thập Diệp đón gió xông tới, một tay đoạt lại hai quả Oán Tinh.

  Mặt giấy kia giận dữ, thần sắc dữ tợn nhào về phía Bạch Huyên, trong cái miệng tựa như chậu máu kia là oán khí màu đen vô cùng vô tận, Bạch Huyên tay quấn hỏa long hung hăng đánh ra một quyền, oán khí cùng hỏa chú nổ tung xông lên bức hắn trở về, Thập Diệp đưa tay bắt lấy hắn.

  Bạch Huyên hét lớn: “Tỷ! Lão Chung! Nhân lúc này mau cứu người!”

  Tiếng sấm chớp khủng bố hơn vạn phần so với tiếng thiên lôi phá không bổ xuống, mấy vạn tia chớp mỏng manh lấp đầy toàn bộ không gian, gương mặt khổng lồ của oán khí ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, đã bị đánh thành làn khói trắng, chỉ còn sót lại oán khí điên cuồng chạy trốn, nhưng những tia chớp nhỏ kia giống như bị thi chú theo dõi cắn chặt không chịu buông, dứt khoát đem tất cả oán khí đưa về lại với thiên địa tuần hoàn.

  Chung Quỳ xông vào, xách lấy Chung Tinh và Đỗ Bính, nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua, hắn thiếu chút nữa thì ngất đi.

  Hồn quang Đỗ Bính đã biến mất, thần quang của Chung Tinh thì tán loạn, mắt thấy hai người đều sắp hồn quy đại địa.

  Bạch Trạc một tay cầm roi bạc, đuôi roi còn chớp động dư quang của sấm chớp, bóp trán: “Lần này náo nhiệt rồi.”

  Chung Quỳ xoay người quỳ một gối xuống đất, tà áo bay lên lên cao, lại lẳng lặng hạ xuống, trải dài ở phía sau hình thành một cái bóng khổng lồ, đem Đỗ Bính và Chung Tinh bảo vệ ở bên trong: “Chung Quỳ khẩn cầu Diêm La điện hạ đặc xá cho hồn thể của Đỗ Bính và Chung Tinh được lần nữa nhập vào Luân Hồi.”

  Bạch Trạc thở dài: “Không phù hợp với quy luật luân hồi.”

  Chung Quỳ ôm quyền: “Hồn quang và thần quang của hai người bị hao tổn quá nghiêm trọng, chỉ có nhập Luân Hồi tái tạo công đức mới có thể chữa trị được, Chung Quỳ đóng quân ở Minh giới vạn năm chưa bao giờ cầu xin người điều gì, chỉ một lần này, mong Diêm La điện hạ ân chuẩn.”

  ”Tình huống của hai người họ, cho dù vào Luân Hồi cũng phải chịu giày vò hết chín tai tám nạn, ngươi đành lòng sao?”

  Chung Quỳ cúi đầu: “Đành lòng!”

  Bạch Trạc trầm mặc một lát, roi dài trong tay lần thứ hai hóa thành sợi tóc bay trở về lại đỉnh đầu: “Thôi, ta sẽ để cho ngươi toại ý.” Nói rồi, lại thấp giọng nói: “Nhớ rõ, ngươi nợ ta một nhân tình ~”

  ”Đa tạ Diêm La điện hạ!” Chung Quỳ nặng nề thi lễ, đứng dậy run rẩy đem hồn thể hai người bao bọc ở bên trong, lại hướng về phía Bạch Huyên và Thập Diệp gật gật đầu, phóng ra một đạo chú triệu hoán, bài phường màu đen hiện lên trên không trung, đánh dấu biển báo “Cầu Nại Hà”.

  Thập Diệp nhìn bóng lưng Chung Quỳ biến mất sau bài phường, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trong lòng bàn tay hắn là hai khối Oán Tinh nằm yên tĩnh, trong suốt mà trơn bóng, bên trong lưu động ánh sáng như sao, giống hệt khối đá cuội Tinh Nhi đưa cho hắn.

  Nghi vấn cuối cùng của trấn An Bình cũng bị phá vỡ. Oán Tinh hẳn là đã sớm bị trồng ở trong hồn thể của Tinh Nhi, như vậy thì có thể lợi dụng giá trị công đức của Tinh Nhi để tinh lọc Oán Tinh, vì lấy đi Oán Tinh sau khi đã tinh lọc, mặt giấy ba lần bảy lượt công kích Tinh Nhi, thậm chí không tiếc bám vào trên người Miêu Tam Nương.

  Mặt giấy đó là ai?

  Hắn chế tác Oán Tinh, tinh lọc Oán Tinh, cướp đoạt Oán Tinh, rốt cuộc là vì cái gì?

  Đáng tiếc, Thập Diệp đã không còn cơ hội biết đáp án.

  Dưới sấm chớp kinh thiên chấn địa của Diêm La điện hạ, tất cả Tà Túy đều đã hóa thành hư không.

  Viên đá Oán Tinh trong suốt lóe lên một chút, cũng giống như viên đá lúc trước Tinh Nhi đưa cho hắn, nhanh chóng chui vào trong người Thập Diệp, Bạch Huyên nhất thời cảm thấy vô cùng khẩn trương, kéo tay Thập Diệp nhìn nửa ngày, lại kéo đến trước mặt Bạch Trạc.

  ”Tỷ, tỷ mau giúp hắn xem một chút, Oán Tinh vừa mới chui vào trong thân thể hắn! Sẽ không bị ngộ độc, chóng mặt hay tiêu chảy gì chứ?”

  Bạch Trạc khoanh tay híp mắt nhìn một lúc lâu: “Tiểu đạo trưởng, ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

  Thập Diệp lắc đầu.

  ”Thanh kiếm màu lam của ngươi, gọi là gì?”

  ”Thất Diệu Kiếm.”

  ”Còn có thể triệu ra không?”

  Thập Diệp thử, năng lượng Thất Diệu Kiếm đã tiêu hao hầu như không còn gì, cũng không cảm ứng được bất kỳ kiếm ý nào.

  Quả nhiên, bảo vật trấn quán đã triệt để xong đời ở trong tay hắn.

  ”Hắn không sao chứ? Không có việc gì chứ?” Bạch Huyên gào lê, thì bị Bạch Trạc tát một cái vù đến bên cạnh.

  ”Ầm ĩ quá!” Bạch Trạc hung hăng trừng Bạch Huyên một cái, đầu ngón tay tỏa ra thần quang màu bạc khẽ chạm vào trán Thập Diệp, Thập Diệp chỉ cảm thấy giống như có một giọt nước sông lạnh lẽo vạn năm từ tràn vào trong đầu óc, trong nháy mắt biến thành ngàn vạn thác nước băng hàn đem toàn thân hắn rửa sạch một lần, giật mình run lên một cái.

  ”Oán khí đã bị tinh lọc, Oán Tinh hiện tại không có nguy hiểm, phỏng chừng là do tiểu đạo trưởng này công đức giá trị tương đối cao, hồn phách lại ngưng tụ Thất Diệu kiếm ý, Oán Tinh và hắn tự nhiên có mối liên hệ thân thiết, cho nên mới thấm vào trong phách của hắn.” Bạch Trạc thu tay lại nói: “Không có chuyện gì to tát, chờ hắn chết, hồn phách tách ra, Oán Tinh tự nhiên sẽ rớt ra, dù sao dương thọ của hắn đã sắp hết, vấn đề không lớn.”

  Bạch Huyên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

  ”Chỉ là, vẫn còn một vấn đề.” Bạch Trạc lại nói.

  ” Tỷ tỷ đừng nói chuyện giữa chừng rồi nghỉ thế được không?”

  ”Oán Tinh khảm trong phách của tiểu đạo trưởng … ừm, hình dung như thế nào đây, tựa như vật bình thường nhưng lại là trân bảo truyền thế, trong nháy mắt hoa quang vạn trượng, chói sáng ngàn dặm.”

  ”Thập Hoa nhà ta tầm thường chỗ nào?!”

  Thập Diệp hung hăng trừng Bạch Huyên một cái, đây là trọng điểm sao?

  ” Bạch Trạc điện hạ, ngài tiếp tục.”

  Bạch Trạc ho nhẹ một tiếng: “Nói tóm lại, trong mắt chủng tộc có linh tính, tiểu đạo trưởng sẽ trở nên đặc biệt … khụ, xinh đẹp.”

  Thập Diệp: “…”

  Bạch Huyên: “…”

  Bạch Trạc nghẹn cười, vỗ vỗ bả vai Bạch Huyên, hạ thấp giọng: “Ngươi phải cẩn thận, tiểu đạo trưởng tư sắc như vậy sợ là sẽ có không ít kẻ đến ngấp nghé đâu … “

  ”Rầm … rầm … rầm … rầm”

  Đột nhiên, thiên lôi sấm chớp trên không trung quấn quanh mây đen cuồn cuộn mà tới.

  Bạch Trạc mở to hai mắt: “À? Nhanh như vậy đã có kẻ đến cướp người rồi?”

  ”Ai dám?!” Bạch Huyên đứng trước người Thập Diệp, xắn tay áo: “Thần đến giết thần, quỷ đến giết quỷ!”

  Thập Diệp: “… Chậm đã, sấm sét này tựa hồ…”

  ”Bùm bùm!” Một đạo sấm sét đâm thủng bầu trời nghiêng xuống, bổ thẳng vào … ách… trên sân vườn bên ngoài đại điện Thất Tinh Quán, mơ hồ có bóng người từ trên mây rơi xuống, trên mặt đất đập một cái hố lớn.

  Ba người: “…”

  Khói đen tản ra bốn phía, chiếc búa khổng lồ lún xuống đất ba tấc, một gã mặc kim giáp thần vịn chuôi rìu bối rối bò dậy, bày ra tạo hình uy vũ khí phách, hét lớn:

  ”Thất Tinh Quán tội ác ngập đầu, làm hại dân chúng, tội không thể tha thứ, nay Lôi Công bộ Lôi Thần Lôi Đoan phụng ý chỉ của thiên đình, giáng thiên lôi để trừng phạt – phạt – phạt – Bạch Trạc điện hạ?!”

  Bạch Trạc: “A ~ Thiên Lôi này thật sự là đến sớm không bằng đến khéo nha.”

  Bạch Huyên: “Tiểu tử ngươi căn bản là tới nhặt công phải không!”

  Thập Diệp: “…”

  Bộ dáng Lôi Đoan trượng sờ không ra đầu óc nhìn xung quanh nửa ngày: “Thất Tinh Quán những đạo sĩ kia đều đi đâu cả rồi?”

Bạch Trạc cùng Bạch Huyên lạnh lùng nhìn hắn.

  Lôi Đoan cười gượng hai tiếng: “Không hổ là Bạch Trạc điện hạ, dứt khoát đem đám người này dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả cặn bã hồn phách cũng không lưu lại. Ta nhất định sẽ đem công tích của Bạch Trạc điện hạ thành thật bẩm báo cho Lôi Công bộ!”

  Bạch Huyên: “Còn ta thì sao?”

  ”Bạch Huyên thượng thần đương nhiên cũng là công lao vĩ đại.” Lôi Đoan cười lấy lòng nói: “Đương nhiên cũng không thể thiếu công của Thập Diệp đạo trưởng… “

  Lúc ánh mắt chuyển hướng về phía Thập Diệp, Lôi Đoan rõ ràng trở nên ngây ngốc, sau đó, sắc mặt khả nghi biến đổi đỏ bừng lên: “Hắc hắc, Thập Diệp đạo trưởng, một ngày không gặp, ngài hình như trở nên … Đẹp đẹp quá a … “

  Thập Diệp: “…”

  Bạch Huyên nhấc Dạ Du thần lên nện ra ngoài: “Con mẹ nhà ngươi!”

  *

  Giờ tý đã qua, cả tòa Nguyên Thành đều đã ngủ say, đường phố bị ánh trăng chiếu lên trắng như tuyết, con mèo hoang kiếm ăn đêm đi ngang qua dựng thẳng đuôi lên đi dạo chung quanh, mắt mèo chớp động màu huỳnh quang xanh biếc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lên bầu trời.

  Trăng càng sáng, bóng đêm càng đậm, mùi hương trong gió thay đổi, trên không trung truyền đến tiếng tay áo tung bay, ba bóng người ngự gió mà tới, vững vàng dừng ở trước cửa Tế Thế Đường.

  Mắt mèo hoang trợn tròn, nhào tới bên chân hắc y đạo trưởng, ngửa bụng meo meo làm nũng.

  Nhưng còn chưa cầu được sự chú ý, thì bạch y nhân bên cạnh đã hung thần ác sát xông tới, mèo hoang sợ tới mức đồng tử dựng thẳng thành một khe hở nhỏ, kêu lên thảm thiết rồi bỏ chạy.

  Bạch Huyên chống thắt lưng hùng hổ: “Có còn thiên lý nữa hay không, sao a miêu ca cẩu gì đều muốn chiếm tiện nghi của Thập Hoa nhà ta như thế hả!”

  Bạch Trạc: “Phụt!”

  Thập Diệp: “…”

  ” Chi Chi Chi Chi!” Cỏ tinh từ khe cửa chui ra, vừa nhìn thấy Thập Diệp, đôi mắt đậu xanh liền phát sáng, lạch cạch nhảy lên đầu vai Thập Diệp, nghiêng đầu dụi dụi, trong bụng phát ra tiếng kêu thỏa mãn, Dạ Du thần nhảy qua muốn chào hỏi với Cỏ tinh, cũng không được để ý.

  Bạch Huyên: “Xong rồi, ngay cả Cỏ tinh cũng bị ảnh hưởng.”

  Thập Diệp lại không quá để ý, dù sao trước kia Cỏ tinh cũng rất thân mật với hắn, hắn sờ cái đầu nhỏ của Cỏ tinh, hỏi: “Phụ nhân kia thế nào rồi?”

  Cỏ tinh lại lưu luyến cọ cọ Thập Diệp thêm hai cái, liên tục nhảy nhót dẫn đường cho mọi người vào trong Tế Thế Đường.

  Hai tiểu dược đồng nằm sấp bên giường ngủ thiếp đi, trạng thái phụ nhân trên giường đã ổn định hơn rất nhiều, hô hấp đều đều, mạch đập có lực, vết sẹo trên mặt cũng tiêu đi không ít.

  Quả nhiên như Thập Diệp dự đoán, nước bùa của Tân Thất Tinh Quán trộn lẫn bột phấn Oán Tinh, hiện giờ Oán Tinh đã được tinh lọc, bệnh của phụ nhân tự nhiên cũng trở nên tốt lên.

  Bạch Trạc thở dài: “Đỗ Bính luân hồi chuyển thế, ta chỉ có thể đến Thiên Đình tìm Dược Thần cầu Thần Sinh Đan thôi.”

  Bạch Huyên vội càng chân chó nói: “Tỷ, công lao như núi của tỷ, về sau sử thư tam giới nhất định sẽ có một nét mực đậm để ca ngợi.”

  Bạch Trạc không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn Bạch Huyên.

  Da mặt Bạch Huyên run rẩy: “Tỷ, tỷ đừng nhìn ta như vậy, ta hoảng.”

  Bạch Trạc: “Lúc ta rời khỏi Diêm La điện có hơi vội vàng, mơ hồ nhớ rõ trên án còn có hơn hai ngàn quyển tấu chương chưa xem, đoán chừng thời gian cũng sắp đến rồi, đám lão đầu của Thập Điệp chắc cũng sắp đuổi kịp.”

  Bạch Huyên giật mình, níu chặt tay Thập Diệp chạy vọt ra ngoài: “Tỷ tỷ, núi xanh còn đó, sông kia chảy dài, chúng ta ngày khác lại nói tiếp nha!”

  ”Ngươi nhắm trốn được sao?”

  Bạch Huyên dừng bước, sau lưng căng cứng.

  Bạch Trạc chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Huyên, quỷ mục đỏ thẫm lạnh lùng xuống: “Bạch Huyên, có những chuyện, trốn tránh thì không giải quyết được vấn đề đâu!”

  Tay Bạch Huyên nắm chặt đến mức Thập Diệp cảm thấy đau nhói, lông mi khẽ run rẩy, ngay cả mí mắt cũng hơi nảy lên: “Vậy Thập Hoa phải làm sao bây giờ?! Bây giờ hắn… Đẹp như vậy, bị những yêu quái tà mị đói khát kia ăn thì phải làm sao?!”

  Thập Diệp: “…”

  Hắn cảm thấy cần phải nhắc nhở Bạch Huyên một chút, hắn là đệ tử đích truyền của Thất Tinh Quán, giỏi nhất chính bắt yêu.

  ”Cái này đơn giản, để ta truyền thụ cho tiểu đạo trưởng mấy chiêu là xong rồi.” Bạch Trạc búng một cái, Thập Diệp cả người vù một cái bay lên, trước mắt một đen một trắng, đúng là xuyên tường xuyên ngói xuyên đến nóc nhà Tế Thế Đường, dưới chân xuất hiện một kết giới nửa trong suốt, từ phương hướng này có thể nhìn thấy Bạch Huyên ở trong kết giới đang giậm chân kêu to, nhìn biểu cảm ước chừng không phải là chuyện tốt lành gì.

  Bạch Trạc vểnh chân ngồi trên nóc nhà. “Tiểu đạo trưởng, không cần câu nệ, mời ngồi.”

  Thập Diệp vén áo choàng ngồi ngay ngắn: “Điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng.”

  ”Kỳ thật ngươi đã sớm đoán được rồi, Bạch Huyên là thuần mạch quỷ tộc chính tông của Minh giới , nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì hắn mới chính là Diêm La của nhiệm kỳ này.”

  Ông nội nó, thiệt luôn nè!

  Thập Diệp thầm hít sâu một hơi: “Thế gian vạn sự đều có nhân quả, cái gọi là ngoài ý muốn, xét về căn bản, thì đều là lẽ tất nhiên.”

  Bạch Trạc nhướng nửa lông mày: “Ngươi có biết ngoài ý muốn đó là gì không?”

  Thập Diệp: “Là Thiên Kiếp cảnh và Bách Quỷ Dạ Hành.”

  ”Là ngươi.”

  Thập Diệp ngạc nhiên nhìn Bạch Trạc.

  ”Lúc Minh giới phản loạn, Diêm La tiền nhiệm Bạch Loan vội vàng phát Diêm La Lệnh gọi Bạch Huyên trở về Minh Giới bình phục chiến cục, lấy công đức này thăng cấp viên mãn, để có thể kế thừa vị trí Diêm La, nhưng tiểu tử kia cư nhiên gan to bằng trời đốt luôn Diêm La lệnh, kháng chỉ bất tuân, còn đem pháp lực từ Diêm La lệnh toàn bộ dùng ở nhân giới, khiến Bạch Loan tức giận gần chết, lúc này mới nhất thời vô ý bị tập kích làm tổn thương đến thần quang.”

  Lúc Bạch Trạc nói chuyện, vẫn luôn nhìn Thập Diệp, tựa hồ muốn từ trong biểu cảm của hắn nhìn ra cái gì đó.

  Nhưng lúc này Thập Diệp lại đang nghĩ, khó trách lúc ấy Bạch Huyên lại vô duyên vô cớ có nhiều nhiều pháp lực như vậy, thì ra là lấy từ trong Diêm La Lệnh.

  Lông mày Bạch Trạc nhướng lên cao hơn: “Tiểu tử kia là thuần mạch Quỷ Tộc, từ khi sinh ra chính là chí tôn Minh giới, nhưng lại không chịu học hành đàng hoàng, lang thang khắp tam giới. Hoang đường sống qua ngày hơn sáu trăm năm, chưa từng đem nhân tộc để vào mắt, duy chỉ có khi gặp được ngươi mới chịu chuyển tính tình, cũng là vì bảo vệ ngươi, mới ở lại nhân giới vào thời điểm quan trọng, vứt bỏ ngôi vị Diêm La.”

  Lời nói của Bạch Trạc giống như một cây kim đã đóng băng đâm vào trong lòng Thập Diệp, vừa tê vừa đau. Yết hầu Thập Diệp lăn một cái, nuốt xuống miệng đầy chua xót, nói: “Bạch Trạc điện hạ, lời này không thỏa đáng!”

  Bạch Trạc: “Sao lại không thỏa đáng?”

  ”Bạch Huyên tuy thân là quỷ tộc, nhưng trong tấm lòng lương thiện, tâm có chúng sinh, lúc ấy hắn ở lại trấn An Bình phá Thiên Kiếp cảnh, chiến thắng bách quỷ, chính là vì tính mạng của một trấn nhân tộc, vì Âm Sơn mạch Thành Hoàng thuộc, vì bình an của tam giới, tuyệt đối không phải là vì một cái tư tình! Ngươi nói hắn như thế, thì quả thực là quá mức hạn hẹp rồi.”

  Lông mày Bạch Trạc rớt xuống, cằm cũng rớt xuống: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?!”

  Thập Diệp lại ngồi thẳng người: “Minh giới Diêm La tất nhiên là một vị trí quyền cao chức trọng, người đứng ở vị trí càng cao thì trách nhiệm càng nặng như núi, người quyền trọng tất phải tự kỷ luật tự kiểm điểm, Bạch Huyên mặc dù hành vi hoang đường, nhưng tự hắn biết rõ, hắn biết rõ tôn vị này cùng chúng sinh tam giới có mối liên quan mật thiết, tất nhiên phải là người hiền có năng lực mới có thể làm được, mà hắn tuyệt đối không phải người thích hợp. Diêm La điện hạ nói hắn bởi vì bần đạo mà từ bỏ cho Diêm La vị, quả thực là quá hạn hẹp!”

  Miệng Bạch Trạc khép lại, đánh giá Thập Diệp từ trên xuống dưới đánh giá Thập Diệp một phen, quả thực có chút nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

  Tiểu đạo trưởng này câu nào câu nấy đều là có lý có tình, đem Bạch Huyên âm thầm khen ngợi một phen, lại âm thầm quở trách mình một trận, cuối cùng còn bất động thanh sắc vỗ mông ngựa nói mình là “đại năng hiền giả”. Làm cho nàng không cảm thấy tức giận khó chịu, bởi vì càng tức giận thì càng đuối lý.

  Chung Quỳ còn nói tiểu đạo trưởng này miệng lưỡi vụng về, không giỏi ăn nói, chẳng lẽ quỷ vương hắn mấy trăm năm nay lười rửa mặt, nên mắt bị mờ rồi?

  Thập Diệp lẳng lặng nhìn Bạch Trạc: “Bạch Trạc điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng.”

  Bạch Trạc: “…”

  Còn nói cái rắm á, lời tốt lời xấu đều để bị ngươi giành nói cả rồi!

  Nhưng nếu không nói hai câu, thì nàng sẽ ức chế lắm.

  ”Vậy ta nói thẳng.” Bạch Trạc hắng giọng: “Lần này, ta là tới đưa Bạch Huyên trở về Minh giới.”

  Thập Diệp trước nay cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không hề đổi sắc sắc mặt đột nhiên đại biến.

  Bạch Trạc thầm cảm thấy sung sướng: Ta thắng