Lúc Hắc Diệp từ ” Âm Luật Ty” đi ra, Bạch Huyên đã ở bên ngoài gần một canh giờ rồi, cứ phải gọi là mỏi mắt ngóng trông.
”Sao rồi? Ngươi đã qua chưa? Tên Ngũ Đạo kia có làm khó ngươi không?”
Chưa đợi Hắc Diệp trả lời, đã thấy Ngũ Đạo tướng quân sắc mặt âm trầm đi ra đại môn Âm Luật Ty, lạnh lùng trừng Bạch Huyên một cái, lỗ mũi hướng lên trời hừ một câu “Thật là phung phí của trời”, sau đó hiên ngang rời đi.
Khuôn mặt Bạch Huyên nhất thời suy sụp: “Không phải người thi không qua đó chứ?”
Hắc Diệp có chút bất đắc dĩ, từ trong tay áo rút ngọc bài ra, trên ngọc bài hiện lên dãy chữ vàng nóng bỏng “Quỷ Lại Bộ tuyển chọn quỷ sai kỳ thi Âm Luật khoa, thí sinh Hắc Diệp, xếp hạng giáp đẳng”. (Giáp đẳng là thủ khoa đó ạ, anh Diệp sất sắt Hà)
”Ôi!” Bạch Huyên yêu thích không buông tay vuốt ve ngọc bài, ngươi đúng thật là vận cứt chó, cư nhiên lăn lộn tới hạng giáp đẳng.”
Hắc Diệp thu hồi ngọc bài: “Là thực lực.”
Thí sinh quỷ sai mới đi ngang qua đều chúc mừng Hắc Diệp.
”Hắc Diệp ngươi quá lợi hại, Âm Luật điều văn mấy trăm ngàn điều, ta học ba mươi sáu năm mới khó khăn thi đậu một cái bính đẳng, ngươi mới học ba năm thôi đã có thể thi được giáp đẳng rồi.”
”Thật sự là quỷ so với quỷ tức chết quỷ mà!”
”Đi đi, cái đầu ngốc nghếch kia của ngươi có thể so sánh với Hắc Diệp sao? Hắc Diệp người ta chính là Câu Hồn khoa giáp đẳng, Võ Thí khoa giáp đẳng, Âm Luật khoa giáp đẳng, liên tục lấy ba cái giáp đẳng, nếu ở nhân giới ít nói cũng là trạng nguyên tam đẳng rồi.”
Bạch Huyên ở bên cạnh nghe được cứ phải gọi là vô cùng đắc ý hài lòng, cái đuôi đều muốn vểnh lên trời luôn, ai ngờ câu tiếp theo của mấy người kia lại khiến hắn phải xù lông.
”Hắc Diệp ngươi thật sự không suy nghĩ một chút sao? Thành tích như vậy của ngươi nếu đi Binh Bộ hẳn là tiền đồ như gấm, tội gì phải đi làm cái vị trí Hắc Vô Thường không được chào đón này?”
” Đi đi đi!” Bạch Huyên giống đuổi như ruồi khoát tay áo: “Các ngươi thì biết cái gì hả, hắn là Hắc Vô Thường sớm ta đã định sẵn, há có thể tùy tiện để cho mấy thứ A Miêu A Cẩu cướp đi?”
Các thí sinh bật cười.
”Đó cũng không phải là A Miêu A Cẩu gì, mà là Quỷ Vương đại nhân đó.”
”Họ đã tìm đến Hắc Diệp rất nhiều lần rồi.”
”Tục ngữ nói nước chảy quỷ ở chỗ thấp đi lên chỗ cao, Bạch Huyên chính ngươi không có chịu vươn lên, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản tiền đồ của Hắc Diệp sao?”
Ánh mắt Bạch Huyên trông mong nhìn Hắc Diệp: “Lão Chung muốn đào ngươi đi sao?”‘
Hắc Diệp: “Ừm.”
”Ngươi ngươi ngươi ngươi… “
”Vừa rồi ta nộp đơn xin vào làm việc.” Hắc Diệp nói: “Ý định nhập chức đầu tiên là quỷ sai Vô Thường, ý muốn đầu tiên ghép đôi là Bạch Vô Thường Bạch Huyên ở khu Giác Túc Quân Thiên bộ.”
Bạch Huyên lập tức vui vẻ như hoa, liếc mắt nhìn đám người qua đường Giáp Ất Bính Đinh bên cạnh, tràn ngập vẻ đắc ý.
Các thí sinh nhao nhao lắc đầu tiếc nuối nói:
”Phí phạm của trời a… “
Bạch Huyên: “…”
Đợi tất cả mọi người đi rồi, Bạch Huyên mới phản ứng lại, tức giận nói: “Vừa rồi tên Ngũ Đạo kia quả nhiên là khinh bỉ ta! Ta đi tìm hắn nói lý lẽ mới được!”
Hắc Diệp: “Tỉnh lại, ngươi còn thiếu Ngũ Đạo tướng quân năm vạn hộc pháp lực đó.”
”……”
”Đi thôi, ta đã đặt chỗ ở quán mỳ Dương Xuân nơi đường Hoàng Tuyền Tam Lộ.” Hắc Diệp cất bước đi về phía trước nói: “Mọi người đang chờ đấy.”
Bạch Huyên vui vẻ đuổi theo, ôm lấy bả vai Hắc Diệp còn không quên luôn miệng đòi tiện nghi: “Ta không phải sợ Ngũ Đạo, ta là không thèm chấp hắn!”
Hắc Diệp: “Ừm.”
”Bữa này ngươi mời trước, sau này ta có thêm bổng lộc sẽ trả lại ngươi.”
”Không sao.”
”Còn tiền thuê nhà…”
”Không sao.”
”Sau này chúng ta cùng nhau trả nợ, dựa theo năng lực của hai chúng ta, nhiều thì một trăm năm, ít thì năm mươi năm nhất định có thể thực hiện bổng lộc tự do rồi!”
”……”
”Sao vậy?”
”Quỷ Lệ Bộ Lệnh có viết, làm quỷ phải sống biết đủ với cái có trước mắt, chớ có tham vọng cao xa.”
”Đại gia nó, khó khăn lắm ngươi mới không đọc quán quy của Thất Tinh Quán, sao bây giờ lại bắt đầu đọc Quỷ Lệ Bộ Lệnh rồi a…”
*
Cửa hàng mì Dương Xuân chỗ Hoàng Tuyền Tam Lộ hôm nay được bao trọn, Hắc Diệp và Bạch Huyên vừa mới vào cửa hàng, đã bị rắ một đống cánh hoa trên mặt, Lưu Nhị Ngưu cùng Tiểu Cẩm cười to xách lẵng hoa từ xà nhà nhảy xuống, nhanh như chớp chui tới phía sau Lý Tú Lan, còn chưa đợi hai người phản ứng, Đào Cảnh lại mang theo mười hai sư huynh đệ xông lên, bổ đầu che mặt ném ra một đống pháp khí không giải thích được, đem Hắc Diệp và Bạch Huyên đập một cái kim quang bắn ra bốn phía, vô cùng vui vẻ.
”Chúc mừng Hắc Diệp liên tục nhận được tam giáp đẳng, thành công nhập chức Quỷ Lệ Bộ!” Mọi người ôm quyền quát lớn.
Bạch Huyên run rẩy gỡ cánh hoa trên đầu xuống, cũng ôm quyền nói: “Đồng hỉ đồng hỉ.”
Hắc Diệp: “Không nhanh như vậy, đợi đến lúc nhậm chức chỉ sợ còn phải chờ một khoảng thời gian nữa, thủ tục trước khi vào làm còn cần… “
Căn bản không có ai nghe hắn nói, một nhóm quỷ như tổ ong tràn vào trong cửa hàng muốn cướp đoạt vị trí tốt chuẩn bị ăn uống no nê, May mà Bạch Huyên coi như phúc hậu để lại cho hắn một vị trí, nếu không thì cái vị nhân vật chính là Hắc Diệp đây chỉ sợ sẽ phải ngồi xổm ở góc tường ăn mì mất. Mì dương xuân nơi này nhìn như bình thường, nhưng hương vị có thể nói là xếp nhất đẳng ở Minh giới, nghe nói là được Trù Thần đại nhân Trấn Thanh Long Côn Luân chỉ điểm.
”Không phải nghe nói, mà là thật.” Bạch Huyên vung đũa nói: “Bí kíp nước canh nấu mì là lão Kế nhờ ta đưa tới đây mà.”
Hắc Diệp: “Dung Mộc đại nhân cùng Kế Ngỗi đại nhân vì sao không tới?”
Bạch Huyên: “Tường vân nhà bọn họ lại bị hỏng rồi, hơn nữa lão Mộc sợ độ cao, đến Minh giới thật sự là một việc quá khó khăn đối với hắn.”
Hắc Diệp gật đầu: “Dung Mộc thượng thần thân thể quả thực có hơi yếu ớt.”
Bạch Huyên thiếu chút nữa bị mì sặc chết: “Ngươi nói ai? Lão Mộc yêu đuối sao?”
Đào Cảnh vỗ chân cười to: “Ha ha ha ha, bản mệnh pháp khí của vị kia chính là thương kiếm số một tam giới! Cho dù ta dùng tịnh thạch Oán Tinh luyện chế Tân Trảm Yêu Đao so ra cũng không bằng một sợi lông chân của người ta.”
Trong nháy mắt không khí trở nên tĩnh mịch.
Tiếng Hắc Diệp thay đổi sắc mặt: “Đào Cảnh tiền bối ngài vừa nói cái gì?!”
Bạch Huyên bóp cổ Đào Cảnh dùng sức lắc lắc: “Lão đầu chết tiệt, ngươi thế mà lại luyện thêm một thanh Trảm Yêu đao khác sao? Ngươi là ngại gây họa Tam Giới còn chưa đủ thảm hả?!”
”Khụ khụ khụ, không phải không phải.” Đào Cảnh giãy dụa kéo cổ mình ra: “Lần này không phải ta muốn luyện, là Diêm La điện hạ mời ta luyện, nói muốn chém một con Đọa Thần gì đó, yên tâm đi, lần này ta làm thiết kế phong ấn đặc biệt, cam đoan thỏa đáng không có gì đáng lo ngại cả.”
Hắc Diệp và Bạch Huyên bày tỏ: Quỷ mới tin ngươi!
”Đúng rồi sư huynh, ngày luân hồi của mấy sư huynh đệ chúng ta đã định rồi.” Thập Nhị sư đệ vui vẻ nói: “Đều là người tốt, qua năm mới sẽ đi đầu thai.”
Đại sư huynh: “Lại nói nhờ Bạch huynh đệ trượng nghĩa, cứu được một tia hồn thể chúng ta , không thì thật đúng là…”
Nói đến đây, Hắc Diệp không khỏi có chút lo lắng: “Sư phụ và sư bá ở Phong Đô Thành sống như thế nào?”
”Yên tâm đi, Hắc đại ca.” Lưu Nhị Ngưu nói: “Trước khi chúng ta nhập cảnh đã thăm nhị lão, tinh thần không sao, công đức đánh giá thỏa đáng, phỏng chừng qua ba năm tám năm không chỉ có thể nhập cảnh còn có thể làm quỷ sai như ngươi nữa.”
Tiểu Cẩm: “Công Tào Ty Úy chỉ thiếu không đem nhị lão làm Phật gia để cung phụng nữa thôi, chỉ sợ có một Bạch Huyên đại nhân khác đến xốc nóc nhà Công Tào Ty một lần nữa.”
Nói đến chuyện này, mọi người lại đem sự tích Bạch Huyên ngày đó tàn nhẫn đánh bẹp Tào Tư Úy như thế nào, làm thế nào đại náo Phong Đô Thành, làm sao anh hùng cứu mỹ nhân à mỹ quỷ, làm thế nào uy vũ danh chấn minh giới say sưa nói một lần, Bạch Huyên nghe được thì vui mừng nhướng mi, Hắc Diệp lại giống như ngồi trên bàn chông.
Lý Tú Lan nhìn biểu cảm của Hắc Diệp, che miệng cười nói: “Ta dạy ngươi cách may vá có học được chưa?”
Hắc Diệp cuối cùng cũng tìm được đề tài: “Cũng được.”
Lý Tú Lan: “Ta thật sự sự không hiểu, ngươi đường đường là Hắc Vô Thường, vì sao phải học bản lĩnh thêu hoa.”
Hắc Diệp cười cười, không lên tiếng.
”Lại nói tiếp sư đệ mấy ngày trước không phải nhận được được bổn mệnh pháp khí rồi sao?” Nhị sư huynh nói: “Đưa chúng ta xem thử chút đi!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tràn đầy hứng khởi, đồng loạt nhìn về phía Hắc Diệp.
Muốn nói Hắc Diệp bổn mệnh pháp khí này chính là vật vô cùng thần bí, chưa bao giờ có người gặp qua dáng vẻ thật của nó, thậm chí ngay cả Bạch Huyên cũng chưa từng thấy.
”Pháp khí còn chưa hoàn thiện, không tiện đưa ra.” Hắc Diệp uyển chuyển cự tuyệt.
Bạch Huyên hừ mũi một tiếng: “Hắn ấy hả, chính là keo kiệt!”
Hắc Diệp ghé mắt nhìn Bạch Huyên, cụp mắt cười khẽ.
Nhìn thấy biểu cảm này, mọi người còn có cái gì không rõ, không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm chua lè.
Xem ra lần đầu tiên xuất hiện của bổn mệnh pháp khí kia, tự nhiên sẽ phải dùng đến trên người vị Bạch Vô Thường đại nhân nào đó rồi.
*
Âm trạch mà Hắc Diệp và Bạch Huyên thuê nằm ở đường số mười bảy cầu Nại Hà, cách cầu Nại Hà một con đường, vị trí xa xôi, nhưng được cái ở giá thuê rẻ. Bạch Huyên ở nhân giới tìm kiếm Hắc Diệp tám mươi sáu năm, còn phải thế chấp bổng lộc, thế chấp âm trạch, cuối cùng vẫn còn thiếu Ngũ Đạo tướng quân hai vạn hộc pháp lực, ngày qua ngày tiền lợi nhuận càng cao, cuối cùng nợ nần cao tới năm vạn, thật là thảm không chịu nổi.
Tiền thuê nhà bây giờ cơ bản dựa vào học bổng của Hắc Diệp để duy trì, Hắc Diệp còn chưa vào làm việc, đã bắt đầu vì sinh kế tương lai mà lo lắng.
”Tiền thuê nhà một tháng ba mươi sáu hộc, Quy Nguyên chú một lần năm hộc, đổi y phục quỷ sai một lần mười hộc. Nói cách khác, làm một nhiệm vụ nhất định phải kiếm đủ sáu mươi ba hộc mới không lỗ vốn… ” Hắc Diệp ngồi ở trong sân, một tay lạch cạch tính toán, một tay ghi chép trong sổ sách, bóng mây màu hồng phấn rơi vào trong sổ sách, đem tất cả chữ đều chiếu thành hai chữ “thâm hụt”.
Hắc Diệp thở dài.
Nhân sinh à quỷ sinh gian nan quá a.
”Đến nếm thử cái này đi.” Bạch Diệp xách bình lưu ly ngồi đến bên cạnh Hắc Diệp, đổ đầy chén rượu cho Hắc Diệp.
Hắc Diệp: “Cái gì đây?”
”Vì chúc mừng ngươi liên tục nhận được tam giáp đẳng, ta đặc biệt đến Diêm La điện đòi, đây chính là vật báu của tỷ tỷ ta.”
Lúc nói những lời này, Bạch Huyên cười rất ngây thơ, hai cái đồng điếu lấp lánh ánh sáng thuần khiết lương thiện.
Trong lòng Hắc Diệp có chút hồ nghi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi rượu thuần hậu, thấm vào lòng người, miệng hơi ngọt, còn mơ hồ có mùi trái cây.
Bạch Huyên: “Thế nào?”
Hắc Diệp: “Rượu ngon.”
”Ta là hỏi ngươi cảm giác thế nào?”
”Có chút ngọt.”
Bạch Huyên sắc mặt không tốt lắm, trừng mắt nhìn bầu rượu trong miệng thì thầm cũng không biết đang nói cái gì.
Hắc Diệp có chút buồn cười, lại nhấp một ngụm.
Gió Minh giới rất lạnh, thổi lên mái tóc Bạch Huyên, trong sương mù màu xanh lam, làn da hắn trắng sáng như ngọc ấm.
Ước chừng là hơi rượu xộc lên, tim Hắc Diệp đập có chút nhanh, chần chừ hồi lâu, rốt cục lấy dũng khí đem thứ giấu trong ngực móc ra, đó là một cái hộp đen tinh xảo.
”Tặng ngươi.”
Bạch Huyên đột nhiên có chút căng thẳng.
Biểu cảm của Hắc Diệp có chút nghiêm trang, nói như vậy cũng không đúng, biểu cảm của Hắc Diệp vẫn luôn rất nghiêm trang, chỉ là hôm nay đặc biệt là nghiêm trang, một đôi mắt đen nhánh, đáy đồng tử lại mơ hồ tỏa sáng, Bạch Huyên thấy vậy có chút run rẩy.
Chẳng lẽ trong cái hộp này có cái gì đó vô cùng tuyệt vời?
Bạch Huyên nhớ rõ nhân giới có phong tục đổi canh thiếp, còn có tục tặng tín vật định tình, nghe nói còn có cái gì điển cố “Hồng đậu sinh ở nước nam, vật này tương tư nhất” – Bạch Huyên hít sâu một hơi, mở cái hộp ra, sau đó, sợ ngây người.
Cái hộp đích thật có màu đỏ rực, xếp lại gọn gàng, đúng là một cái đầu lưỡi Bạch Vô Thường mới tinh.
Bạch Huyên: “…”
Tín vật định tình này cũng có hơi kinh khủng.
”Thích không?” Hắc Diệp hỏi.
Da mặt Bạch Huyên run rẩy: “… Đầu lưỡi này giá thị trường ba trăm hộc một cái, ngươi lấy pháp lực từ đâu ra?”
Hắc Diệp nhất định nhìn Bạch Huyên thật lâu, thở dài: “Ngươi quả nhiên đã quên.”
”Có?”
”Là ngươi nói, tự may tự dùng.” Hắc Diệp đem đầu lưỡi vải kéo ra, phản chiếu bóng đêm bày ra đường kim khâu tỉ mỉ phía trên: “Sau này muốn bao nhiêu cái liền khâu bao nhiêu cái.”
Bạch Huyên há miệng to đến nỗi có thể nhét đầy mười cái đầu lưỡi: “Cái này… là ngươi may?”
Hắc Diệp liếc mắt: Nếu không thì sao?
”Nhưng đây là pháp khí mà, ngươi dùng thứ gì có thể may được, tuy rằng vải vóc này không đắt, nhưng sợi chỉ khâu đầu lưỡi này chính là phải dùng niệm ti của Thiên Đình … ” Bạch Huyên vuốt ve vết khâu trên đầu lưỡi vải, sợi tơ nhỏ rậm mơ hồ lóe lên ánh sáng, vàng kim lấp lánh, như bóng đêm ngưng đọng, hắn thậm chí nhìn ra được thấp thoáng có mấy chú văn của đạo gia.”
Bạch Huyên đột nhiên hiểu ra: “Pháp khí bản mệnh của ngươi là cái gì?!”
Gương mặt Hắc Diệp ửng đỏ, mở bàn tay ra, một cây kim thêu vàng rực rỡ từ trong thần quang dâng lên, kéo ra ánh sáng màu vàng mềm mại.
”Thu Hồn Tố.”
Bạch Huyên: “…”
Nhà người ta Thu Hồn Tố đều là xiềng xích uy vũ khí phách, sao đến chỗ Hắc Diệp liền biến thành cây kim thêu mảnh mai yếu đuối thế này?!
Hắc Diệp phảng phất nghe được tiếng lòng Bạch Huyên, sắc mặt có chút không được tự nhiên: “Khi bổn mệnh pháp khí sinh ra, ta đang nghĩ mua pháp lực đầu lưỡi còn kém bao nhiêu hộc, cho nên…”
Bạch Huyên dở khóc dở cười: “Rất tốt, rất thực dụng.”
Thật sự là quá thực dụng, về sau còn có thể thêu đầu lưỡi bán để bổ sung gia dụng.
Ai ngờ nghe được những lời này, Hắc Diệp lại đột nhiên trầm mặc, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Bạch Huyên.
Bạch Huyên nhanh chóng đoán sắc mặt hắn: “Làm, làm gì?”
”Rốt cuộc đây là rượu gì vậy?” Hắc Diệp hỏi.
”Chính, chính là rượu rất bình thường thôi!”
Hắc Diệp thở dài: “Kỳ Lân quả ngàn năm Diêm La bệ hạ mang về Minh giới lần trước có phải còn thừa hay không?”
Bạch Huyên: “Cái, cái gì?”
Hắc Diệp lại thở dài, trong con ngươi đen kịt dấy lên ánh lửa, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, hắn đột nhiên run run cổ tay, kim thêu vèo một cái bay đến chỗ hai tay, hai chân Bạch Huyên xoay ba vòng, tơ vàng mềm mại vững vàng trói chặt tay chân hắn.
Cảm giác run rẩy giống như đã từng quen biết làm cho Bạch Huyên toàn thân lông tơ dựng đứng: “Ngươi, ngươi làm gì đó? Thả ta ra!”
Hắc Diệp tiến lên ôm ngang người Bạch Huyên, hai má, lỗ tai, cổ của ha đỏ như son, tựa như bị hoa đào nhập thân: “Chớ nóng vội, lát nữa sẽ buông ra.”
Nói xong, Hắc Diệp bước đi như gió ôm Bạch Huyên đi vào trong phòng, ống tay áo hắc y vung lên đẩy gió khép cửa sổ lại, chỉ lưu lại một bóng đèn đêm chiếu lên thân ảnh triền miên quấn quýt trên ô cửa sổ, cộng thêm tiếng kêu thảm thiết của Bạch Huyên.
”Hắc Diệp, ngươi bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện này không thể gấp được … đừng … đại gia nó! Đừng nhúc nhích ở đó! Dừng, dừng tay… Đừng… Tỷ tỷ ơi! Tỷ giết đệ rồi!”
Cùng lúc đó, Bạch Trạc ở Diêm La điện ngắm mây nghe khúc hắt hơi một tiếng thật lớn, sờ sờ mũi nói: “Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, Tiểu Bạch Huyên, nhất định phải hưởng thụ vui vẻ nha~”
*
Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, khi Hắc Diệp nhận được lời mời bổ nhiệm vào vị trí Hắc Vô Thường, Bạch Huyên cuối cùng mới có thể vịn thắt lưng rời giường, việc đầu tiên rời giường chính là đi Diêm La điện Bạch Trạc kia tính sổ, quá trình cụ thể không ai biết được, dù sao đợi đến khi Bạch Huyên trở về Quỷ Lại bộ báo danh, mặt hắn đã đe đến mức dọa người.
Ngũ Đạo tướng quân ngồi ở phía sau thư án, nhìn biểu cảm của Bạch Huyên cứ phải gọi là vui sướng khi người gặp họa: “Chuyện đã đến nước này, nhận mệnh đi.”
Bạch Huyên tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
Quỷ sai cùng đường đều che miệng buồn cười, thỉnh thoảng còn giơ ngón cái lên về phía Hắc Diệp, Hắc Diệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, lỗ tai có chút đỏ lên, liền bị Bạch Huyên hung hăng đấm hai quyền, khóe miệng nhịn không được lại nhếch lên, nhìn thấy chúng quỷ sai miệng đầy mồm chua lè.
Ngũ Đạo tướng quân hiếm khi bày ra vẻ mặt ôn hoà bố trí công việc, thả chúng quỷ sai đi nhân giới, trên đường mọi người đúng đối sổ sinh tử, quả nhiên lại phát hiện ra điều quái lạ.
Quỷ Sai Giáp: “Ai ai ai, thật sự là gặp quỷ rồi, sao lại là hai người này?”
Quỷ Sai Ất: “Không phải, ngươi cũng gặp à?”
Quỷ Sai Bính: “Các ngươi cũng vậy ư?!”
”Làm sao vậy?” Bạch Huyên tiến lại gần hỏi: “Chẳng lẽ lại có Tà Túy làm loạn?”
”Vậy cũng không phải, hiện tại nhân giới thái bình thịnh thế, không có Tà Túy nào ra tác quái, chỉ là…” Quỷ Sai Giáp thở dài nói: “Lòng người hiếm ác, còn hơn cả Tà Túy a!”
Quỷ Sai Ất cũng nói: “Nói đến cũng kỳ lạ, cứ cách một đoạn thời gian, lại gặp được hai người kia ở hiện trường câu hồn.”
Quỷ Sai Bính: “Càng tà môn hơn chính là, chỉ cần có hai người kia ở đây, hồn câu được tuyệt đối đều là uổng tử quỷ.”
Bạch Huyên: “Tại sao, ta không hiểu?” (thể chất Conan đó anh, khổ)
Hắc Diệp: “Ý anh là, có hai người thường xuyên xuất hiện tại hiện trường cái chết của uổng tử quỷ?”
Quỷ sai Giáp Ất Bính gật đầu.
Bạch Huyên: “Là hai người kia giết?”
”Vậy cũng không phải, hai người kia tính tình thiện lương, giá trị công đức kỳ cao, chính là không biết vì sao lại có vận khí này … ” Quỷ Sai Giáp đập vào miệng một chút: “Có chút mốc meo.”
”Nghe danh không bằng gặp mặt, các ngươi hôm nay hẳn là cũng có thể nhìn thấy bọn họ.”
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Tuyền Lộ đã đến điểm cuối cùng, ánh trăng nhân giới xuyên thấu qua bài phường màu đen chiếu vào.
Chúng quỷ sai tìm đường mà đi, Hắc Diệp cùng Bạch Huyên đạp gió vượt trăng, rơi xuống một tòa nhà cũ hoang phế.
Ánh trăng sáng đến dọa người, mặt đất trắng như giấy.
Một nữ quỷ quỳ trên mặt đất khóc lóc, canh giữ thi thể của mình … có lẽ gọi là thi thể cũng không xác thực, đó chỉ là một bộ phận thi thể, là một cánh tay bị cắt nhỏ.
Cho dù Bạch Huyên và Hắc Diệp có kiến thức rộng rãi, nhìn thấy tình cảnh này cũng phải cả kinh.
Nữ quỷ quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, nói: “Hai vị đại nhân, cầu xin các ngươi, xin nhất định giúp ta bắt được hung thủ!”
Khiến Bạch Huyên và Hắc Diệp kinh ngạc hơn chính là, nữ quỷ quỳ lạy cũng không phải Hắc Bạch Vô Thường, mà là hai nhân tộc đứng bên cạnh thi thể.
Một người là nữ tử thân đeo đoản đao, một người là nam tử tay cầm quạt gấp, nữ tử lông mày dài nhướng lên, tư thế oai hùng hiên ngang, nam tử dung mạo tuấn lệ, cẩm y hoa phục.
Nữ tử: “Thủ pháp chặt xác giống hệt nhau.”
Người đàn ông: “Là cùng một người làm.”
Hai người liếc nhau.
Nữ tử: “Ngươi quả là một tên xui xẻo.”
Nam nhân: “Giống nhau.”
Hai người đồng thời hừ lạnh, trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó chia nhau tìm kiếm hiện trường.
Bạch Huyên và Hắc Diệp liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bạch Huyên búng tay một cái, trên đỉnh đầu hai gười một nam một nữ kia đồng thời hiện ra hai cái tên.
Nữ: Lâm Tùy An.
Nam: Hoa Nhất Đường.