Sao – có thể?!
Thập Diệp ngồi trên mặt đất, quả thực là không thể tin vào mắt mình.
Bạch Huyên là Bạch Vô Thường?
Nhưng mà hắn ta?!
Hai mắt Bạch Huyên đỏ đến kinh người, hai tay chấn động, ống tay áo rộng theo cơn gió điên cuồng nhảy múa, chiếc lưỡi đỏ như máu trượt ra bên ngoài miệng, tựa như một sợi xích vững vàng trói gô Trần Kế Tổ lại, càng siết càng chặt, Trần Kế Tổ phát ra tiếng la hét chấn động trời đất, sau đó bắt đầu vặn vẹo, oán tinh hồng quang trên ngực nàng ta nảy lên kịch liệt , càng lúc càng phát sáng, càng lúc càng to lớn, bỗng nhiên “phanh” một tiếng Trần Kế Tổ thoát ly khỏi hồn thể ngã lăn xuống đất, biến thành một đám huyết thịt mơ hồ.
Bạch Huyên hất bay Trần Kế Tổ, đầu lưỡi vừa chuyển liền cuốn đám huyết thịt kia lại, ai ngờ vào lúc này, oán tinh đột nhiên nổ tung, đầu lưỡi Bạch Huyên đứt thành hai đoạn, một nửa còn ở trong miệng hắn, một nửa rơi xuống bên chân Thập Diệp.
Cảnh tượng trước mắt đã vượt xa tưởng tượng của Thập Diệp, hắn trợn trừng mắt, nhìn đầu lưỡi trên mặt đất vặn vẹo vài cái, rồi tản ra một đạo bạch quang, sau đó nằm yên bất động —— đó căn bản không phải là một cái đầu lưỡi thật sự, mà chỉ là một cái đầu lưỡi làm bằng vải, được làm vô cùng tùy tiện, có thể nhìn thấy hai đường khâu rất cẩu thả, thậm chí còn có hai miếng vá.
Suy nghĩ của Thập Diệp loạn thành một nùi . Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lại là “Đầu lưỡi này khâu cũng xấu quá đi”.
Bạch Huyên mắng chửi hùng hùng hổ hổ, bởi vì trong miệng còn cắn nửa đoạn đầu lưỡi vải còn lại, nên lời nói ra không được rõ ràng, nói cái gì Thập Diệp căn bản không nghe hiểu. Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu Bạch Huyên xuất hiện một tấm bùa trong suốt, sau đó lại hiện lên một chuỗi chữ viết, hình như là —— “Thay y phục phi pháp– pháp lực – nguy? ”
Bạch Huyên nháy mắt với Thập Diệp, miệng ô ô, tựa hồ như đang cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Thập Diệp gần như dùng hết định lực từ khi còn sống đến bây giờ mới có thể duy trì được phong phạm “Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc” của đệ tử Thất Tinh Quán, từ kẽ răng nặn ra hai chữ: “Cái gì? ”
“Mau đi diệt oán linh!” Bạch Huyên thè lưỡi kêu to, “Thời gian của ta không còn nhiều, sắp trấn không được nữa rồi! ”
Thập Diệp lúc này mới phát hiện, tạo hình Bạch Huyên hiện tại tuy rằng thoạt nhìn vô cùng uy vũ, nhưng tình huống thực tế lại không hề lạc quan chút nào, lúc nói chuyện, ngoại trừ cổ của hắn ra ra thì toàn thân đều không thể nhúc nhích, tựa như đang bị thứ gì đó giam cầm lại, hơn nữa y phục của hắn hình như cũng có chút không đúng, đường nét có hơi mờ ảo, nhất là chiếc mũ cao trên đỉnh đầu hắn, hình dáng thậm chí bắt đầu không còn trọn vẹn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ biến mất.
Quả nhiên, cái gì Bạch Vô Thường chẳng quả chỉ là chướng nhãn pháp để lừa gạt đám oán quỷ mà thôi.
Đào Cảnh tựa như biến thành tượng đá, vẫn là tư thế không nhúc nhích, dưới lòng bàn tay truyền ra tiếng gió vù vù, phảng phất dưới đất có một cái động không đáy.
Mảnh vỡ oán linh của đám huyết thịt trên mặt đất bắt đầu rục rịch hướng về phía trung ương, sau đó phát ra tiếng kêu khàn khàn, oán linh bốn phía cũng bắt đầu rục rịch theo
Thập Diệp thử triệu hoán Thất Diệu Kiếm, nhưng nó không hề đáp lại. Thập Diệp thầm rủa không ổn, nhất định là vừa mới dùng ngự kiếm thuật khống chế Thất Diệu Kiếm nên đã tổn thương đến thần thức rồi. Hắn ném ra một tấm hỏa chú lại bị oán khí của oán linh kia cắn nuốt, đến cặn bã cũng không còn lại.
Thập Diệp lần thứ hai triệu hoán Thất Diệu Kiếm, nhưng vẫn vô dụng như cũ, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.
Bạch Huyên: “Này này, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta ngươi không được rồi nha! ”
Thập Diệp thử lần thứ ba, lại phun ra một ngụm máu lớn.
Bạch Huyên: “Này này này, không được thì không được, đừng cố gắng chống đỡ nữa! ”
Thập Diệp: “Ngươi mới không được ấy! ”
Đống huyết thịt oán linh giống như ốc sên không vỏ trườn đi, chỗ mặt đất bị nó bò đều bị oán khí ăn mòn tạo thành những vết đen thật sâu, phát ra mùi hôi thối đến gay mũi, Trần Kế Tổ nằm sấp trên mặt đất, quỷ thể kịch liệt run rẩy, quỷ trảo bị bẻ gãy dần dần khôi phục, quỷ hỏa tán loạn lại lần nữa ngưng tụ, tám mươi con oán linh lơ lửng đứng dậy, ánh mắt lộ ra hung quang.
Bạch Huyên phun ra một ngụm máu, bốn chữ “Thấy ta sinh tài” trên mũ cao đã biến mất một nửa, vừa vặn xóa đi hai chữ “sinh tài”. Vết thương trên vai hắn lại bắt đầu chảy máu, giống như vết thương vừa mới khép lại liền bị cứng rắn kéo ra.
“Bạch Huyên!” Thập Diệp muốn xông qua, thế những lại bị áp lực vô hình quanh người Bạch Huyên bắn trở về.
[Phải cắt đứt trận mạch!]
Thập Diệp nghe được thanh âm của Đào Cảnh. Đào Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế kia, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không mở ra.
Là thần thức của hắn?
Thập Diệp: “Cắt như thế nào? ”
Giữa các ngón tay của Đào Cảnh tràn ngập ánh sáng màu vàng vỡ vụn chậm rãi bay lên, dệt thành một quả cầu ánh sáng trống rỗng, hoa văn trên quả chú cầu đều là chú văn hoa lệ tinh xảo.
[Đây là pháp khí Lăng Không Trảm của ta, chỉ thiếu một bước cuối cùng, cần máu người tu đạo thuần chí dương làm huyết dẫn mới có thể luyện thành công.]
Đồng tử Thập Diệp co rút kịch liệt, ngưng khí lại rồi hung hăng cắt đứt lòng bàn tay, một đoàn huyết tương trôi nổi bay lên, soạt một tiếng chui vào trong quang cầu của Lăng Không Trảm, chỉ trong thoáng chốc, kim quang rực rỡ chói mắt, quang cầu soạt một tiếng mở ra, tạo thành kiếm trận màu vàng vô cùng rực rỡ, kiếm quang đầy trời như vạn ngôi sao băng xuyên qua mặt đất.
Trần Kế Tổ cùng đám oán linh nằm xuống dưới kêu thảm thiết thê lương, đám huyết thịt oán linh bị kim kiếm đâm thủng, bốc ra khói đen gay mũi.
“Ông nội nó, các ngươi đang làm gì vậy?!” Bạch Huyên rống to, bốn chữ trên chiếc mũ cao của hắn đã hoàn toàn biến mất, quyển sách không chữ trong tay hắn lại điên cuồng lật qua, phát ra tiếng ào ào, cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không, thanh âm kia hình như là đang cảnh cáo điều gì đó.
Một đạo kim kiếm cuối cùng bay tới trước mặt Thập Diệp, kim quang điên cuồng chớp động, lòng Thập Diệp chợt sáng ra, giữa hư không cầm Lăng Không Trảm đâm vào mặt đất.
Trần mạch pháp trận dưới lòng đất đồng loạt vỡ vụn, tám mươi tiểu pháp trận vù một tiếng liền bị diệt sạch, Trần Kế Tổ cùng đám oán quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng vỡ thành mảnh vụn quỷ hỏa, đám huyết thịt oán linh ở trong quỷ hỏa cũng biến thành tro tàn.
Bạch quang quanh thân Bạch Huyên tán loạn, trường bào tay áo rộng mũ cao toàn bộ đều đã biến mất, hắn rợi xuống mặt đất, sau đó lại vội vàng đứng dậy chạy tới cầm lấy quyển sách không chữ chiếu vào người Thập Diệp, vẻ mặt sụp đổ: “Dương Thọ sao lại ít đi bảy ngày lại bốn canh giờ rồi?! ”
Thập Diệp ngạc nhiên. Làm sao hắn ta biết được? Lại còn biết chi tiết đến thế?
“Bởi vì huyết dẫn sẽ tổn hại đến dương thọ.” Đào Cảnh mở mắt ra, thân thể nghiêng người ngồi trên mặt đất.
Bạch Huyên quay đầu lại giận dữ trừng mắt: “Ngươi——” nửa câu sau của hắn còn chưa nói xong, dừng một chút, lại quay đầu, điên cuồng lật quyển sách không chữ của hắn, cũng không biết nhìn thấy được cái gì, sắc mặt tựa như tang thi.
Thập Diệp: “Không sao, ta vốn sắp chết, dương thọ giữ lại cũng không có tác dụng gì lớn, còn không bằng dùng sớm một chút thì tốt hơn. ”
“Ha ha ha ha, nói rất hay, không dùng thì thật đáng tiếc .” Đào Cảnh cười lớn, “Không thể tưởng được ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tính như thế này này, bội phục bội phục. ”
“Tiền bối khách khí rồi.”
“Tiểu đồ tôn, vừa rồi có nhìn thấy Lăng Không Trảm của ta không? Có phải là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu hay không? Ha ha ha ha, đây phỏng chừng là pháp khí lợi hại nhất mà Đào Cảnh ta đời này luyện chế ra rồi. ”
Thập Diệp cong cong khóe miệng, rất muốn hùa theo, đáng tiếc, công lực không đến nơi đến chốn, cuối cũng vẫn không thể cười được.
“Là lợi hại, lợi hại chết đi được!” Bạch Huyên nói, hắn tựa hồ đang cảm thấy vô cùng tức giận, biểu cảm tựa như là muốn chạy đến cắn Thập Diệp một cái, Thập Diệp giơ ngón tay lên, lại bị Bạch Húc bắt lấy.
Bàn tay Bạch Huyên tỏa ra lục quang ôn nhu, phảng phất như một khối băng mềm mại phong bế miệng vết thương của Thập Diệp lại, Thập Diệp nhìn thấy bùa chú trong suốt trên đỉnh đầu hắn lại xẹt qua chữ viết mới, lần này chỉ còn lại một chuỗi chữ “Nguy nguy nguy nguy”.
Thập Diệp: “… Trên đầu ngươi có chữ ——”
Bạch Hé: “Câm miệng đi! ”
Chữ trên đầu của hắn liền trở thành “sắp thiếu hụt thiếu hụt thiếu hụt …”
Thập Diệp: “…”
“Ầm ĩ quá đi!” Bạch Huyên huơ huơ tay trên đỉnh đầu, ném ra tấm bùa tử sắc lên giữa không trung, bùm một tiếng nổ thành pháo hoa.
Thập Diệp: “Ngươi là muốn ăn mừng sao?” ”
“Đúng vậy, ” Bạch Huyên đứng dậy, khoanh tay lại trừng mắt nhìn Đào Cảnh nói, “Chúc mừng hắn rốt cục cũng tự giết chình mình. ”
Đào Cảnh cười rộ lên.
Thập Diệp lúc này mới giật mình phát hiện không đúng, Đào Cảnh rõ ràng ngồi ở giữa từng đám quỷ hỏa, nhưng hắn lại không có —— bóng…
“Đào Cảnh tiền bối!”
“Lăng Không Trảm lấy huyết nhục của người luyện khí làm năng lượng, một khắc khi luyện thành kia, thân thể thối nát của ta sẽ không còn nữa.” Đào Cảnh chống thắt lưng, biểu cảm còn rất đắc ý: “Nhìn xem thân thể của ta bị ăn mòn sạch sẽ chưa này, một chút cũng không lãng phí, quả không hổ là ta mà! Ha ha ha ha ha. ”
Thập Diệp sững sờ vươn tay, ngón tay xuyên qua thân thể Đào Cảnh, cái gì cũng không chạm tới được.
Thì ra, Đào Cảnh tiền bối đã…
“Đừng sờ lung tung, giữ cho ta chút tiết tháo cuối cùng đi.” Đào Cảnh phất phất tay, lại hỏi Bạch Huyên, “Hiện tại phải làm sao đây? Đi với ngươi hả? ”
Hai má Bạch Huyên tức giận hừ hừ phụng phịu như chú ếch: “Ta không đủ pháp lực để dọn dẹp cái mớ lộn xộn này, vừa nãy có kêu chi viện rồi. ”
Vừa dứt lời, trên không trung truyền đến tiếng gió vù vù, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, trở nên dị thường âm lãnh, quỷ hỏa kịch liệt lắc lư đem hết thảy quỷ khí bốn phía chiếu đến âm u tĩnh mịch. Từng đám mây đen che lấp bầu trời, bảy tám cặp Hắc Bạch y nhân từ trên mây nhảy xuống.
Hắc y nhân mặc hắc bào giày đen, dây xích trong tay kéo lê trên mặt đất rầm rầm, mũ cao trên đầu viết ” Gặp ta tức chết”, bạch y nhân khoác một bộ bạch bào, tạo hình giống hệt như bộ y phục trước đó của Bạch Huyên, chỉ có chữ trên mũ là không giống nhau mà thôi, toàn bộ đều viết là “Không chết cũng chết”.
Bọn họ nhìn thấy Bạch Huyên, đều là vẻ mặt ghét bỏ, sau đó nhìn ra xung quanh hắn một vòng, vẻ mặt càng thêm ức chế.
“Ta biết ngay mà, thứ Bạch Huyên ngươi giới thiệu khẳng định không phải là công việc tốt gì.”
“Ngươi nhìn xem tên hòa thượng này, tam hồn mất một hồn rưỡi, cái này sao có thể tu bổ nữa hả?”
“Ôi trời, nương nó, tám mươi oan hồn uổng tử tháng trước tìm không thấy cư nhiên đều ở đây cả.”
“Mấy người này cư nhiên từ biên giới lệ quỷ được kéo trở về.”
“Ba đứa con trai Trần gia này cũng quá kỳ lạ rồi, sao so với dương thọ trong sổ sinh tử ít hơn ba năm thế này? Ngũ đạo tướng quân tra ra thì ta phỉ giao phó sao đây?! ”
“Hôm nay là ngày nghỉ, dựa vào cái gì lại gọi ta đến câu hồn.”
Thập Diệp ngơ ngác nhìn đám hắc y nhân kia ném xiềng xích ra, đem đám oán quỷ nằm sấp trên mặt đất từng chuỗi từng chuỗi khóa lại, bạch y nhân tay cầm sách không chữ, giống như đang thì thầm đối sách.
Họ thực sự là hắc bạch vô thường!
Bạch Huyên cùng Đào Cảnh ngồi bên cạnh, vẻ mặt xem náo nhiệt, đã thế còn rì rầm bàn tán với nhau.
“Tại sao không có ai đến đón ta?” Đào Cảnh Hỏi.
“Giá trị công đức của ngươi không tầm thường, phỏng chừng phải phái một kẻ cấp cao hơn.” Bạch Huyên nói.
“Nè nè, Bạch Huyên, ngươi lại ngồi nhàn nhã ở đó, không thể đến giúp đỡ một tay sao?” Một tên bạch vô thường kêu to.
Ngón tay Bạch Huyên búng vào không khí trên đỉnh đầu một chút, một tấm bùa chú mờ ảo viết “Thiếu hụt” hiện trên không trung, vừa nhỏ vừa dài, giống như một dải ruy băng phiêu dật trong gió.
“Ha ha ha ha, Bạch Huyên ngươi lại thiếu hụt?”
“Bạch Huyên ngươi cũng khoa trương quá đi, tại sao tháng nào cũng thiếu hụt thế?”
“Bạch Huyên: “Ta kính nghiệp không được sao? ”
“Xí, ngươi khẳng định là lại đi dùng pháp lực lung tung rồi!”
“Ngươi nên nhanh chóng đi tìm Hắc Vô Thường để ổn định lại đi, cứ tiếp tục như vậy hoài ngươi khẳng định không có biện pháp hoàn thành khối lượng công việc lớn, sớm muộn gì cũng bị xuống cấp thôi.”
Bạch Huyên: “Ta chính là tài tử tinh anh sáu trăm năm khó gặp, đương nhiên phải tìm một Hắc Vô Thường phong nhã hào hoa, sao có thể giống các ngươi hợp tác lung tung lộn xộn như thế cho được. ”
Đám Hắc Bạch Vô Thường đồng loạt cười vang.
Thập Diệp chỉ cảm thấy trong đầu ong ong rung động, trước mắt giống như tẩu mã đăng(*) đem cảnh tượng hắn cùng Bạch Huyên quen biết qua một lần, vẫn là không cách nào tin được, hỏi một câu: “Bạch Huyên, ngươi thật sự là bạch vô thường sao? ”
(*) Tẩu mã đăng: chỉ cảnh tượng hiện ra trong đầu trước khi chết…
Ai ngờ hắn vừa nói chuyện, đám Hắc Bạch Vô Thường vừa rồi còn líu ríu bỗng nhiên đều an tĩnh, đồng loạt trừng mắt nhìn Thập Diệp, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Bạch Huyên: “Lời này của ngươi có ý gì, ta đương nhiên là bạch vô thường hàng thật giá thật! ”
Thập Diệp: “… Hắc Bạch Vô Thường đều ồn ào như vậy sao? ”
Bạch Huyên: “Ta đây là người dễ gần nhé! ”
Thập Diệp chỉ vào đống: “Ta hỏi mấy người kia.” ”
Một đám quỷ sai nhất thời loạn thành một đoàn.
“A a a a a a! Nam nhân này vẫn còn sống, người sống nhìn thấy ta! ”
“Không thể nào, hôm nay lúc ra ngoài ta rõ ràng đã kiểm tra kỹ càng dáng vẻ dung mạo rồi, sao lại có thể bị người sống nhìn thấy được chân thân cơ chứ?”
“Chẳng lẽ mũ của ta lại bị rách? Ta đã sớm nói trong phòng chúng ta không nên nuôi ba con rùa kia, chúng nó cứ thích đi gặm mấy chiếc mũ! ”
“Hình ảnh của ta thế nào, có đủ đáng sợ không? Ngàn vạn đừng làm tổn hại đến thể diện của Minh giới chúng ta nha! ”
“Cái lưỡi ngươi mới nhận được hôm qua đâu rồi? Cắn chặt vào! ”
Thập Diệp: “…”
Bạch Huyên đỡ trán, Đào Cảnh vỗ chân cười điên cuồng.
“Mọi người đừng hoảng, tiểu tử này có tịnh mục!” Một tên Hắc Vô Thường trong đó hét lớn.
Một tiếng này hét này cũng không hề hấn gì, một đám Hắc Bạch Vô Thường ầm ĩ vây quanh, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Thập Diệp, miệng chậc chậc khen ngợi.
“Thật sự là tịnh mục!”
“Thật kỳ lạ.”
“Còn may còn may, không phải dung mạo của ta xảy ra vấn đề.”
“Ấy ấy ấy, các ngươi nhìn hồn quang của hắn đi, có phải rất xinh đẹp hay không?”
Bọn họ đều có quỷ mục màu đỏ, nhưng lại không giống Bạch Huyên, màu sắc của đồng tử của Bạch Huyên tinh khiết tươi sáng hơn, mà ánh mắt của bọn họ thì lại hơi là màu đỏ thẩm —— không đợi Thập Diệp nhìn cho rõ ràng, Bạch Huyên vội vàng gầm gừ vọt tới, bắt lấy Thập Diệp đẩy về phía sau lưng mình: “Tránh ra cho ta! Hắn là người ta nhìn trúng trước rồi! ”
Thập Diệp: “…”
Câu nói này sao nghe có vẻ…
“Dựa vào cái gì?!”
“Đây chính là hồn thể mấy trăm năm khó gặp! Tại sao lại nhường cho ngươi! ”
“Bạch Huyên ngươi tránh ra cho ta!”
“Vị tiểu đạo trưởng này, chúng ta làm quen đi!”
“Nào nào, đừng sợ, đến chỗ ca ca trò chuyện chút nào.”
Chúng Vô Thường triệt để lơ đi sự thân cận giữa Bạch Huyên với Thập Diệp, Bạch Huyên cũng không cam lòng yếu thế, vừa cắn răng vừa giậm chân, lấy một địch mười đánh bừa một trận, đến cuối cùng lại bất lực vì sức một mình hắn thì không thể chống lại một đám người thế này, hắn lúc này giống như một quả bóng da bị đẩy tới đẩy lui, càng lăn càng xa, động tác của hắn lớn đến nỗi kéo rách miệng vết thương, đầu vai bắt đầu chảy máu. Thập Diệp nhíu mày, không chút suy nghĩ liền kéo Bạch Huyên trở về.
“Đừng lộn xộn, ngươi lại chảy máu rồi này.” Thập Diệp nói.
Bạch Huyên: “Hả? ”
Chúng Vô Thường sửng sốt, xoẹt một tiếng tản ra thật xa.
“Bạch Huyên ngươi không sao chứ?”
“Không liên quan gì đến chúng ta nha.”
“Chúng ta cũng đâu có làm gì.”
“Này này, vết thương này thoạt nhìn giống như lệ quỷ ——”
“Không phải chứ, có cần phải xui xẻo như vậy không?”
“Không phải lệ quỷ, mà là một hồn thể bình thường.” Bạch Huyên vội vàng xua tay nói, “Là Trần gia ——”
Đột nhiên, sau lưng Thập Diệp lông tơ dựng thẳng lên, kéo Bạch Huyên né ra cả trượng, phản xạ có điều kiện nở ra một vòng huyền quang hộ thể.
Vị trí vốn đứng thẳng của bọn họ xuất hiện một bóng ma, giá y đỏ thẩm, khăn che đầu đỏ thẩm, là Trần Kế Tổ, nàng ta giơ cao quỷ trảo, đầu móng tay lóe ra hồng quang quỷ dị.
Phía sau Trần Kế Tổ còn có một nam nhân, thân cao tám thước, vai bạc giáp đen, mặt mày anh vũ, thế nhưng lại có một cái miệng anh đào đỏ thẫm.
Trong tay hắn cầm một trường đao màu đen, lưỡi đao hiện ra ánh sáng rực rỡ như sao, đang kề ngay ngắn trên cổ Trần Kế Tổ.
Chúng vô thường đồng loạt biến sắc, quỳ xuống đất thi lễ.
“Tham kiến Quỷ Vương đại nhân!”