“Quỷ vương Chung Quỳ trong truyền thuyết, cang cường chính trực, văn võ toàn tu, không sợ quỷ tà, trừ tà diệt ma, đầu báo mắt to, mặt sắt râu hùm, tướng mạo cực xấu…” Đào Cảnh chậc chậc miệng, dùng hồn thể đụng đụng vào bả vai Thập Diệp, đáng tiếc không thể chạm vào: “Hiện giờ xem ra, chẳng những không xấu, mà còn có vài phần tuấn tú. “
Thập Diệp: “Truyền thuyết thôi mà, tự nhiên không đáng tin. “
Đào Cảnh: “Cũng đúng, quỷ sai trong truyền thuyết âm trầm khủng bố cỡ nào, nhưng ngươi xem đám người trước mắt này, thực sự không đáng tin cậy một chút nào, ôi —— ta thật sự vô cùng lo lắng cho cuộc sống sau khi chết của mình a. “
“Lão Chung, hạ thủ lưu tình!” Đám quỷ sai không đáng tin cậy kia đại biểu cho Bạch Huyên đại nhân treo cổ họng nhào tới, hai tay gắt gao nắm chặt chuôi đao của Chung Quỳ. Ước chừng động tác quá vội, máu của vết thương hắn thấm ra toàn bộ lưng, ướt đẫm.”
Thập Diệp nhíu nhíu mày.
Mũi đao của Chung Quỳ vẫn không nhúc nhích: “Quy bắt lệ quỷ là do quỷ bộ quản. “
Bạch Huyên: “Nàng ta còn chưa phải lệ quỷ. “
“Chỉ thiếu có một chút nữa thôi.”
“Cho dù chỉ có một đường sinh cơ cũng không thể từ bỏ.”
“Nàng ta đã làm tổn thương ngươi. Nếu ta không xử lý, trở về không cách nào giao phó được. “
“Có cái gì để giao phó cơ chứ, ta cũng đâu có hồn quy đại địa.”
Trong bóng đêm, Chung Quỳ mắt lạnh như đao, Bạch Huyên thần sắc ngưng trọng, một người không cho, một người không nhường, đám quỷ vô thường trốn ở một bên, câm như hến, thậm chí ngay cả xiềng xích khóa hồn trong tay Hắc Vô Thường cũng không thấy có động tĩnh gì.
Thập Diệp nhìn Bạch Huyên, ánh mắt hắn trợn tròn, mím chặt môi, hơi ngửa cằm, ánh mắt vô cùng kiên định —— thì ra, hắn cũng có lúc đứng đắn thế này. Không thể tưởng tượng được, quỷ sai của Minh giới cũng có lòng bi thương cứu vớt thương sinh như thế.
Chung Quỳ hung hăng trừng mắt với Bạch Huyên một cái, buông đao xuống: “Một cơ hội.”
“Đa tạ lão Chung.” Bạch Huyên thở dài một hơi, đi quanh Trần Kế Tổ hai vòng.
Trần Kế Tổ tựa hồ bị Chung Quỳ trấn trụ, Quỷ Trảo thành thành thật thật buông xuống bên người, giá y đỏ thẩm phảng phất như một đoàn máu ngưng tụ giữa không trung, không dám nhúc nhích.
Bạch Huyên vẫy vẫy tay với Thập Diệp: “Đến đây. “
Thập Diệp khép ống tay áo lại, không hề chớp mắt.
Khẳng định không phải gọi hắn, nơi này nhiều quỷ sai như vậy, thậm chí quỷ vương đều xuất hiện rồi, làm sao có thể đến phiên một phàm nhân như hắn đi ra ngoài làm xấu mặt được.
“Thập Hoa, ngẩn người cái gì đó?” Bạch Huyên lại nói, “Mau đến đây. “
Đào Cảnh dùng bả vai trong suốt đụng vào người Thập Diệp, “Chỉ đích danh ngươi đấy. “
Thập Hoa chỉ có thể cương cứng da đầu đi qua: “Chuyện gì? “
Bạch Huyên: “Ngươi cảm thấy chấp niệm của nàng ta rốt cuộc là gì? “
Thập Diệp: “Bạch Vô Thường đại nhân, bần đạo chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể biết được? “
Cũng không biết là những lời này khẩu khí lớn quá hay là vì nguyên nhân gì, Chung Quỳ bên cạnh quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt làm cho Thập Diệp cảm thấy như bị gai đâm ở sau lưng.
Bạch Huyên hạ thấp giọng nói: “Lần này nếu không thể hóa giải chấp niệm của Trần Kế Tổ, lão Chung khẳng định sẽ chém nàng ta, lão Chung vừa động thủ, Trần Kế Tổ chỉ có thể hồn quy đại địa, không thể chuyển thế luân hồi được nữa, ngươi ngẫm lại nàng cả đời này đã thảm như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn nàng cứ như vậy mà hồn phi phách tán sao? Thất Tinh Quán các ngươi không phải có một đống quán quy lộn xộn? Chẳng lẽ không có nói đến việc cứu một mạng người như xây bảy tháp phù đồ sao? “
Lúc Bạch Huyên nói những lời này, hai mắt chợt lóe lên, rõ ràng là quỷ mục màu đỏ khủng bố, lại làm cho Thập Diệp nhìn ra hương vị của sự ủy khuất.
Thập Diệp có chút bất đắc dĩ: “Ta không phải không muốn giúp, mà là ta không biết giúp như thế nào. “
“Dù sao ngươi cũng tính như là một con người, giúp ta phân tích suy nghĩ của con người đi.” Bạch Huyên nói.
Thập Diệp trừng mắt: cái gì gọi là dù sao hắn cũng tính là một người?!
“Khụ, ý của ta là, ta làm quỷ sai quá lâu, cho nên thật sự là không hiểu suy nghĩ của con người.” Bạch Huyên vuốt cằm nói, “Lúc trước nàng hỏi ta nàng là ai, ta chiếu theo trong sổ sinh tử không đọc không sót một chữ, nhưng cuối cùng vẫn không đúng ——”
Thập Diệp: “Có lẽ là do ngươi biết chữ không nhiều cho nên mới đọc sai? “
“Phốc!” Trong quỷ sai có quỷ phun cười.
Bạch Huyên: “Sao, làm sao có thể?! Ta chính là dựa vào thực lực để thông qua khảo hạch Bạch Vô Thường đó, thành tích là thượng đẳng đó nhé! “
Đám quỷ vô thường: “Xí——”
“Tóm, tóm lại, ghi chép trong sổ sinh tử không phải là đáp án Trần Kế Tổ muốn, ngươi mau suy nghĩ thứ khác đi.” Bạch Huyên nghiến răng, “Chỉ có ngươi và ta nhìn thấy hồi tố của nàng ta thôi, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm.” “
Đúng là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời giáng xuống. Tại sao hắn phải chịu trách nhiệm? Thập Diệp nghĩ.
Hắn lại cảm giác được ánh mắt Chung Quỳ đang chậm rãi quét dọc trên người mình một vòng, có một loại loại cảm giác nói không nên lời chạy dọc sống lưng—— giống như lúc nhỏ hắn chạy đến hậu sơn đào măng nướng lên ăn, lại nướng nửa vời, ăn vào dạ dày liền trở nên đau xót.
Đột nhiên, Trần Kế Tổ động đậy, Quỷ Trảo chậm rãi nâng lên, Bạch Huyên sợ tới mức vội vàng nắm chặt tay áo nàng ta lại cứng rắn kéo xuống. “Mau mau, nàng ấy thật sự sắp thành lệ quỷ rồi!”
Thập Diệp thở dài, tiến lên một bước nhìn Trần Kế Tổ. Trần Kế Tổ vẫn còn đội khăn trùm đầu đỏ thẩm, vẫn không thể nhìn thấy mặt nàng như cũ, càng không nhìn thấy biểu cảm của nàng, bất quá, phỏng chừng nhìn thấy cũng không có tác dụng gì, hắn căn bản nghĩ không ra chấp niệm của Trần Kế Tổ là cái gì.
Bạch Huyên thật sự là đánh giá hắn quá cao, hắn đích thật là người, nhưng chỉ sợ so với Trần Kế Tổ càng không giống con người hơn nữa. Từ lúc bắt đầu ghi nhớ chuyện ở Thất Tinh Quán, thứ ở cùng hắn bao nhiêu năm nay bất quá chỉ có mỗi bùa chú, sách cổ, mỗi ngày hắn đều làm bốn việc, vẽ bùa, luyện kiếm, ngồi thiền, đọc sách. Có đôi khi, hắn cảm thấy mình không khác gì những ngọn nến, lư hương, hay vật chết của Chung Đỉnh, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đều không có gì thay đổi. Ước chừng là do cuộc sống thường ngày của hắn quá nhàm chán, thậm chí sau khi ngủ ngay cả mộng cũng rất ít nằm thấy.
Người như hắn, sống một ngày cùng sống trăm năm đâu có gì khác nhau, không có chấp nhất càng không có ý niệm, làm sao có thể hiểu được chấp niệm của người khác?
Chung Quỳ cười lạnh, “Vẫn là để đó cho ta. “
Bạch Huyên quay đầu nghiến răng: “Ngươi đừng xen vào, làm ảnh hưởng đến Thập Hoa nhà ta. “
Thập Diệp ghé mắt: Từ khi nào mình lại trở thành nhà của hắn rồi?
“Ta tin ngươi.” Bạch Huyên nắm chặt quyền.
Bất quá chỉ là bèo nước tương phùng, vì sao phải tin tưởng hắn? Thập Diệp thật sự là không hiểu rõ suy nghĩ của Bạch Huyên, rõ ràng là quỷ sai, ngôn hành cử chỉ lại không như thế, thậm chí ngay cả mời hắn ăn cơm cũng chỉ mời ăn bánh bao.
Thập Diệp ngẩn ra: Đúng vậy, bánh bao.
Nghĩ như vậy, hắn tựa hồ cũng không phải là vô dục vô cầu, thỉnh thoảng ở trong Quán mỗi khi các món chay được đổi cách làm thành những món ăn phong phú, hắn cũng sẽ cao hứng mấy ngày. Lần này xuống núi, cũng là nghĩ có thể có cơ hội nếm thử thịt, chẳng lẽ chấp niệm của hắn chính là —— ăn?
Nó sẽ không đơn giản như vậy đâu … nhỉ…
Không có lẽ có lẽ… Mà nó chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Bạch Huyên, ngươi lại hỏi một lần nữa đi.” Thập Diệp nói.
Bạch Huyên: “Ngươi nghĩ ra rồi sao? “
Thập Diệp: “Có lẽ vậy. “
“Đừng có lẽ thôi a, vạn nhất không được thì phiền toái lớn lắm đó…”
“Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên, địa binh bộ ta còn một đống tấu văn chưa xem nữa!” Chung Quỳ mất kiên nhẫn ôm đao nói.
Chúng vô thường xiềng xích kéo hồn thể ầm ĩ rút lui thật xa.
“Được, đánh cược một phen vậy!” Bạch Huyên buông tay áo Trần Kế Tổ ra, lui về phía sau một bước, thanh âm tựa như mang theo tiếng kim loại kêu lẻng kẻng, “Trần Kế Tổ, chấp niệm của ngươi là cái gì? “
Trần Kế Tổ hồng y u ám lay động, nàng lại hỏi một lần nữa: “Ta —— là —— ai?”
Chung Quỳ nhíu mày, chúng quỷ sai ầm ĩ, hiển nhiên cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Thập Diệp lẳng lặng nhìn Trần Kế Tổ, màu giá y của nàng quá đỏ, tựa như cây kim đâm vào hốc mắt khiến hắn mơ hồ cảm thấy chua xót.
Phải, chấp niệm của nàng rất đơn giản, nàng chỉ muốn biết, nàng là ai?
Là nam? Là nữ? Hay là quái vật không nam không nữ? Là nam nhi Trần gia để nối dõi tông đường? Hay là nữ nhi đã chết còn bắt kết âm hôn? Hay là kẻ ngay cả hồn phách đều phải cống hiến cho gia tộc như một vật phẩm?
“Ngươi không phải là ai cả,” Thập Diệp nhẹ nhàng nói, “Ngươi là ngươi, là chính ngươi.” “
Một mảnh im lặng.
Chung Quỳ, chúng vô thường toàn bộ đều ngây người, chân Bạch Huyên nhoáng một cái thiếu chút nữa thì té ngã.
“Này này này, ngươi nói bậy cái gì đó?! Đây là đáp án chó má lộn lạo gì hả? “
Âm phong đột nhiên nổi lên, cát bay đá nổi, Chung Quỳ thần sắc khẽ rúng động, đao đang muốn xuất khỏi vỏ, thế nhưng đã dừng lại vào giây phút cuối cùng. Quỷ hỏa chợt sáng chói, ngọn lửa màu xanh đen liên miên thiêu thành một mảnh, Trần Kế Tổ phiêu dật trong quỷ hỏa, giá y đỏ nương theo cơn gió vần vũ, vải trùm đầu đỏ thổi lên cao, bay vào trong ngọn lửa bị thiêu thành tro tàn.
Quỷ hỏa hóa thành vô số đốm lửa bay tán loạn trên không trung, tựa như bầu trời đầy sao. Thập Diệp rốt cục cũng thấy rõ mặt Trần Kế Tổ, mi thanh mục tú, tựa hồ như giữa thiếu niên và thiếu nữ, nàng vừa khí chất thiếu niên, lại có vẻ ôn nhu của thiếu nữ, nàng ta khẽ mỉm cười, giống như một đóa hoa giữa ngày xuân.
Cơ thể của nàng ta chậm rãi biến thành một hồn thể trong suốt, giống như quang cầu nhẹ nhàng bay đến trước mặt Thập Diệp. Thập Diệp nghe thấy giọng nói cuối cùng của nàng.
[Thì ra, ta chính là ta.]
Cổ họng Thập Diệp khẽ nghẹn ngào, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Quả nhiên, nàng chỉ muốn bị coi là một “người” mà thôi.
“Không cần khách khí, đây đều là chuyện chúng ta nên làm!” Bạch Huyên nhảy qua, hai tay thật cẩn thận nâng lấy hồn thể Trần Kế Tổ, hít hít mũi, “Lão Chung, thấy chưa, đây chính là lệ quỷ ta dựa vào bản lĩnh của mình tinh lọc đó! “
Sắc mặt Chung Quỳ không tốt lắm: “Biết rồi. “
“Vậy khảo hạch tháng sau?”
“Bổng lộc tăng lên ba trăm hộc.”(*)
(*) hộc (dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.)
“Sao chỉ có ba trăm thôi, không phải nói thanh lọc Lệ Quỷ thì có thể có năm trăm hộc sao?”
“Vừa rồi ngươi cũng nói, nàng ta còn chưa phải lệ quỷ, cho ngươi từng đó đã rất nhiều rồi đó.”
“Quá đáng, các ngươi đây là ép người quá đáng!”
“Không phục sao? Thế đi tìm Ngũ Đạo tướng quân mà khiếu nại đi. “
Da mặt Bạch Huyên run rẩy, đột nhiên kéo Đào Cảnh qua, “Vậy tên này thì sao, hồn thể này công đức siêu cao, ta đi theo hơn hai tháng, cũng coi như là thành tích của ta đi! “
Đào Cảnh: “Này? “
“Thật ngại quá, hồn thể này đã vượt ra ngoài phạm trù quản lý của Minh giới, tự nhiên không thể tính thành tích của ngươi.” Chung Quỳ nói.
“Dựa vào cái gì?!”
“Dựa vào cái này.” Ngón tay Chung Quỳ giơ lên, một tấm bùa chú vàng rực rỡ sáng lên. Chất liệu bùa chú vô cùng đặc biệt, thẳng tắp lại đơn bạc, giống như được làm từ lá vàng, màu sắc chú văn cũng hoa lệ mộng ảo vô cùng, phảng phất như dùng bút lông chấm vào ánh bình minh để vẽ lên.
“Bùa triệu hồn của Thiên Đình? Bạch Huyên vẻ mặt suy sụp, “Chẳng lẽ ——”
Không đợi hắn nói xong, Chung Quỳ liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai dán kim bùa lên ót Đào Cảnh, toàn bộ hồn thể Đào Cảnh chợt tỏa ra ánh sáng sáng như ban ngày.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái gì đây?! Ai sẽ giải thích cho ta?! “Trong tiếng thét chói tai của Đào Cảnh, ánh sáng trên người hắn toả ra ngoài, trong bóng tối chiếu ra một con đường dài ngoằn nghèo, có một tấm bảng màu đen nằm ngay giữa giao lộ, trên bảng viết “Đường đến cầu Nại Hà”, hai bên còn treo thêm một câu đối: “Bước vào suối vàng không có đường trở về, trên cầu Nại Hà thở dài phải làm sao”.
“Đào Cảnh tiên hữu, trước tiên theo ta đi Minh giới đi một chuyến.” Chung Quỳ làm ra tư thế mời.
Đào Cảnh: “Hả? Thế là phải đi rồi à? Chờ ta dặn dò hai câu, tiểu đồ tôn ngươi nhất định phải nhớ rõ chuyện đáp ứng ta, đừng quên nhé, ấy ấy ấy?! “
Kim phù trên đỉnh đầu hắn thoáng cái bay lên, dắt hồn thể của hắn bay vào bài phường(*), dư quang phía sau chiếu sáng con đường dài âm u.
(*)Bài phường: một công trình kiến trúc giống như cổng chào (2 trụ) hay cổng tam quan (3 trụ) xưa dùng để tuyên dương những nhân vật Trung, Hiếu, Tiết, Nghĩa theo lễ giáo phong kiến.(google)
Chúng quỷ sai cao hứng phấn chấn đi theo phía sau.
“Thật tốt quá, đường tắt!”
“Tiết kiệm một khoản pháp lực!”
“Bạch Huyên ngươi cố gắng nha, chúng ta trở về trước.”
Chúng vô thường chào hỏi lẫn nhau, ào ào kéo hồn thể bay vào trong bài phường, trong nháy mắt liền nhìn không thấy bóng dáng.
Chung Quỳ quay đầu, mở bàn tay ra nói, “Đi thôi. “
Hồn thể Trần Kế Tổ từ trong tay Bạch Huyên bay lên, rơi vào lòng bàn tay hắn, hồn quang trong suốt phản chiếu gương mặt hắn tuấn tú của Quỷ Vương, thoạt nhìn lại có thêm vài phần ôn nhu.
Bạch Huyên hình như ngốc rồi, không hề nhúc nhích chút nào.
Chung Quỳ tựa hồ khẽ nở nụ cười, xoay người phất áo, áo choàng màu đen giống như màn đen che khuất bài phường tối đen.
Trong nháy mắt, tất cả đều khôi phục lại như bình thường, chỉ còn lại những ngôi sao yên tĩnh lóng lánh trong màn đêm màu xanh lam.
Một lúc lâu sau, Thập Diệp mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn, “Đào Cảnh tiền bối đây là —— đi Minh giới? “
” Đi cái rắm!” Bạch Huyên giật tóc kêu to, “Hắn sắp thành thần rồi, muốn đi thiên giới! Đại gia, ta đi theo hắn hơn hai tháng, còn tưởng rằng lần này rốt cục có thể câu được một hồn thể có giá trị công đức cấp cao, sẽ có hy vọng thăng chức, kết quả cư nhiên bị Thiên Đình xen ngang, hơn hai tháng nay ta bận rộn uổng phí rồi! “
Thập Diệp: “… Đào Cảnh tiền bối… Thành thần… Có phải không? “
“May mắn chuyện của Trần Kế Tổ có thể kiếm về được một khoản, nếu không thì mất trắng rồi, Thiên Đình cũng thật quá đáng, cư nhiên ăn bớt của quỷ sai! Quả thực là không thể nhẫn nhịn được mà! “
Thập Diệp nghe Bạch Huyên ríu rít nửa ngày, cuối cùng cũng sắp xếp lại được chút lý lẽ: “… Chẳng lẽ, ngươi liều mạng muốn tinh lọc hồn thể Trần Kế Tổ là vì…… bổng lộc? “
“Ta tính toán coi, pháp lực tiêu hao hơn hai tháng này, ai nha, mới tăng ba trăm hộc pháp lực thôi, có thể bổ sung thâm hụt hay không đây trời, lỗ vốn rồi lỗ vốn rồi lỗ vốn rồi…” Bạch Huyên ngồi xổm trên mặt đất, nhặt cành cây ngồi một bên vừa lẩm bẩm vừa vẽ vẽ gì đó lên mặt đất.
Thập Diệp nhắm mắt lại, trong lòng chợt bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Hắn cư nhiên còn cho rằng cái con hàng cà lơ phất phơ này có thể có tâm xót thương gì đó, hắn là quỷ sai, là Bạch Vô Thường chuyên câu hồn người, làm sao có thể có cái gì từ bi tâm gì đó chứ. Miệng nói thì hay vậy đó, chứ trong đầu toàn là chuyện làm ăn thôi!
Thập Diệp quay đầu muốn đi, lúc lướt qua lại nhìn thấy đến vết thương trên vai Bạch Huyên, giờ đây vẫn còn đang chảy máu, bước chân hắn dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một tấm bùa cầm máu, bụp một tiếng dán lên miệng vết thương của Bạch Huyên.
Bạch Huyên: “Ấy? “
Thập Diệp xoay người rời đi: “Cáo từ. “
“Này này, cùng nhau đi đi!” Bạch Huyên bước ngắn bước dài theo sau.
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu!”(*) Thập Diệp thi triển cửu thiên bát phong bộ nhanh chóng đi về phía trước.
(*)Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được. Ở đây bạn Huyên nhà chúng ta nghe theo nghĩa đen có nghĩa là không cùng đường thì không thể đi chung được.
“Ai nói, chúng ta rõ ràng thuận đường!”
“Ngươi có thể đọc thêm chút sách không?!”
“Ta nhận được cấp thượng đẳng trong cuộc khảo thí vào Diêm La điện đó nhé, ngươi có biết cái gì gọi là thượng đẳng không? Trong một trăm quỷ sai mới có một thượng đẳng, chính là một trong một trăm người đó. “
“Đừng đi theo bần đạo!”
“Thượng đẳng khó thi lắm, phải học thuộc âm luật cao như núi, ngươi khẳng định không tưởng tượng được lời của người bên trên vòng vèo đến thế nào đâu, ta phải học thuộc lòng phải mất hơn năm mươi năm đó!”
“……..”
“Đoạn thời gian đó thật sự là gió tanh mưa máu nhưng lại không thể quay đầu, vốn định thi làm quỷ sai, ăn công lương, có thể sống qua ngày là được rồi, ai ngờ lại càng khổ sở mệt mỏi hơn như thế này, càng thảm hơn chính là bọn họ tác hợp cho ta với mấy tên Hắc Vô Thường, thế nhưng không có một tên đáng tin cậy, ta chỉ có thể tự mình làm, một quỷ làm việc của hai quỷ, ô ô, thật là ai oán, phải làm sao mới thoát khỏi chữ khổ này đây!”
“…..”
Bên trời loé lên một vệt sáng, dọc theo đường chân trời tối tăm chậm rãi trượt ra. Trong linh đường, ba người con dâu của Trần gia cùng đám nha hoàn sai vặt lần lượt tỉnh lại, lúc nhìn thấy thi thể ba đứa con trai nhà họ Trần sớm đã cứng ngắc, liền la hét một trận chói tai.
Trời, sáng rồi.