Bách Yêu Phổ 3

Chương 31: Phật Nhãn 4




Bách yêu phổ 3

Nam tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, không đi về phía trước cũng không rời đi, chỉ nhìn vào cây gậy đồng không biết từ khi nào đã quay về lại trên tay hắn, lại nhìn vào đống đổ này kia, lắc đầu: "Vẫn là lần đầu nhìn thấy có ngươi tự đào đất chôn mình như thế."

Hắn cảm thấy nàng hơn nửa là chết rồi, cho dù là một ngôi nhà cũ, cũng là một ngôi nhà cũ thực sự, đến mái ngói xà nhà gì cũng đều bị sập xuống cả thế này, trọng lượng thế nào cũng nặng hơn cái đầu lâu kia.

Vạn nhất như nàng mạng lớn không chết, vậy hắn có nên giang hồ tương cứu đào nàng ta lên không nhỉ?

Bỏ đi, a đầu này tính tình cổ quái, nếu như đã dám tìm hắn quyết đấu thì hẳn cũng sẽ có bản lĩnh bò ra ngoài thời. Đó là nếu như nàng ta còn sống!

Hắn đang muốn rời đi, thì trong đống đổ nát đột nhiên có động tĩnh, âm thanh kỳ quái vang lên, một cánh tay từ trong đám gạch ngói vươn lên, sau đó là một cái đầu toàn bụi, Đào Yêu vừa nhả đất trong miệng ra bừa hét lên với hắn: "Nhanh nhanh nhanh kéo ta một tay! Ta hình như bị kẹt mất rồi! Phù phù phù!"

Hắn lúc này đây cuối cùng đã hiểu được cảm giác của người bình thường khi gặp phải quỷ rồi, là ngươi không mời mà đến, là ngươi yêu cầu vô lý, là ngươi tự nhảy lên nóc nhà, bây giờ lại còn muốn hắn ra tay cứu giúp?

"Nhưng lúc nãy ngươi ra rõ ràng là muốn giết ta. Ta sẽ cứu một người muốn giết ta sao?" Hắn thẳng thắn nói: "Ta thấy cô nương cũng không phải là kẻ tầm thường, họa mình gây ra thì tự mình xử lý đi, cáo từ."

Hắn quay người rời đi, cũng đã nghĩ đến việc nàng sẽ mắng chửi theo cho đến khi không nhìn thấy hắn nữa.

"Ta sai rồi được chưa!! Ngươi một đại nam nhân sao lại có suy nghĩ tầm thường giống một tiểu cô nương như ta được, phải không nào?" Đào Yêu kêu gào đến tê tâm liệt phế.

Đây là nhận sai chịu thua rồi sao?

Thật bất ngờ, vốn còn chuẩn bị nghe một tràng âm thành khó nghe từ nàng nữa chứ.

Hắn ngừng lại: "Ta nếu như có suy nghĩ giống ngươi, thì phụ mẫu ngươi bây giờ đã không còn đứa con gái như ngươi rồi." Hắn quay đầu đánh giá nàng một phen: "Nghe tiếng ngươi cũng vang lắm, có lẽ không bị nội thương, tự bỏ chút thời gian mà bò lên đi."

"Ngươi thử rời đi xem! Ta nhớ dáng vẻ của ngươi rồi! Đến ngươi có mấy sợ lông mày ta cũng nhớ cả! Chỉ cần ngươi dám thấy chết không cứu, ta liền vẽ hình ngươi dán khắp thành Lạc Dương, đến cửa nhà xí cũng không bỏ qua, trên chân dung còn viết một hàng chữ lớn 'mặt người dạ thú chà đạp con gái nhà lành'!" Đào Yêu vừa dùng sức vùng vẫy vừa nói, phát hiện ra dùng hết sức rồi vẫn không thể nhấc thân thể lên, hơn nửa thân thể đều bị chôn dưới đám đất đá, phía trước còn có một cái xà nhà vắt ngang, một con chuột thoát chết sợ hãi chạy ngang qua, cái đuôi của nó suýt chút nữa thì sượt qua mặt nàng.

Nghe nàng nói thế, hắn ngẫm nghĩ một hồi, đổi ý quả đoán đi đến trước mặt nàng, ngừng lại cách nàng không xa, chiếc gậy đồng trong tay đột nhiên không chút khách khí thay đổi phương hướng, lạnh lùng chỉ vào đỉnh đầu nàng: "Nếu như không muốn tự bò ra ngoài, thì đừng có ra nữa, đỡ cho ngươi sau này phải mất công vẽ tranh cho ta."

Tên ngốc này sợ là thực sự tin lời nói bậy bạ của nàng rồi? Nếu không sao đột nhiên lại nổi lên sát khí như thế...hóa ta có một số người thực sự không nên nói đùa với họ...

"Ngươi muốn giết người diệt khẩu?" nàng nhấc cánh tay phải khó khắn lắm mới kéo ra được, chỉ vào mắt hắn nói: "Ngươi cư nhiên muốn giết một tiểu cô nương đáng thương vô hại như ta."

"Một tiểu cô nương yếu đuối thì sao có thể chỉ dựa vào sức của mình làm đổ cả một ngôi nhà được." Hắn mặt không chút biểu cảm.

Khắp thiên hạ này người có thể chỉ dựa vào một câu nói có thể chọc cho nàng tức muốn chết, trước mắt chỉ có một mình Ti Cuồng Lan mà thôi, khác với vẻ lãnh đạm âm dương quái khí của Ti Cuồng Lan, mỗi một câu nói của nam nhân này đều rất thẳng thắn, nói vào đúng sự thực, nhưng lực sát thương không hề nhỏ hơn cái kẻ trước kia.

"Ý của ngươi là ta nặng quá?" Đào Yêu liều mạng ngẩng đầu: "Cái căn nhà nát xiêu vẹo kia, đừng nói ta có khi đến một con chuột cũng có thể đè nát nó ấy chứ."

"Không phải như thế, căn nhà này tuy đã có tuổi, nhưng cũng không đến nổi cũ nát như thế, vốn nghĩ rằng ngươi nhảy lên đó cùng lắm chỉ làm thủng một lỗ thôi." Hắn vẫn nghiêm túc như thế, mỗi một chữ nói ra đều không có chút vòng vèo: "Nếu ngươi không phải ba phen bốn lượt làm khó ta, khiến ta ghét bỏ, thì ta đã khen người một câu trời sinh thần lực rồi."

Thấy hắn nghiêm túc đánh gia mình, Đào Yêu nắm chặt quyền, cố đè nén sự tức giận trong lòng, nhếch mép cười: "Ngươi khẳng định là chưa từng thành thân rồi?"

Hắn sửng người: "Thế thì đã sao?"

"Biết vì sao không?" Đào Yêu tiếp tục cười mỉm.



Hắn cau mày: "Ta vì sao phải biết?"

"Ngươi không phải là lần đầu tiên khen một cô nương có "trời sinh thần lực" chứ nhỉ?" Đào Yêu đồng tình nhìn hắn.

Hắn một mặt mơ hồ, hoàn toàn nghe không hiểu nàng đang nói gì.

"Ăn nói bừa bãi, a đầu ngươi quả thực là thiếu giáo huấn mà." Thần sắc hắn lạnh lùng, một gậy đánh xuống, xà nhà trước mặt Đào Yêu bỗng vỡ vụn văng ra tứ phía.

Đào Yêu bị một gậy này của hắn làm cho đổ mồ hôi lạnh, đưa tay che trước mắt đề phòng vụn gỗ rơi vào.

Lúc này đây, ánh mắt hắn đột nhiên tập trung trên cánh tay nàng.

"Ngươi thực sự động thủ sao." Đào Yêu hét lên, buông tay xuống nhổ ra mấy miếng vụn gỗ trong miệng, hôm nay thực sự là không giẫm đúng ngày hoàng đạo mà, bữa khuya con chưa ăn, thì hết bụi đất rồi vụn gỗ rơi vào miệng.

Cổ tay nàng bị hắn nắm lấy.

"Ngươi còn dám khinh bạc ta?" Đào Yêu tức giận mắng.

Hắn mới không thèm quan tâm đến nàng, chỉ lật cánh tay nàng lại, nhìn vào khuỷu tay nàng, hỏi: "Ngươi là ngươi của Thanh Hà Mộng Ti phủ?"

Đào Yêu sửng người, ánh mắt rơi trên khuỷu tay mình, một chữ "Ti" màu hơi đỏ sẫm nằm ở đó, một ngày nào đó sau khi được chính thức nhận vào làm tạp dịch ở Ti phủ, Miêu quản gia liền lấy một thứ mực có màu sắc rất lạ, tự mình viết lên tay nàng, nói một khi đã thành người của Ti phủ thì trên khuỷu tay đều phải viết một chữ "Ti" thế này, vừa là ký hiệu, càng đại biểu cho thân phận "đây là người của Ti phủ", mà màu mực này vô cùng khó phai, một khi đã viết lên da, thì trừ nước thuốc đặc chế của Ti phủ ra thì không có cách gì có thể làm bay màu được, đừng nói là tạp dịch nô bộc trong Ti gia, đến cả mấy bé ngựa cũng đều có viết chữ này... nói tóm lại trừ khi ngươi triệt để rời khỏi Ti phủ, thì chữ này mới có thể rửa đi, đồng nghĩa với việc không còn bất cứ liên quan nào đến Ti phủ nữa, sinh tử họa phúc, tự mình xử lý. Đào Yêu lúc bắt đầu còn không đồng ý, đây không phải là một hình thức "đóng dấu" khác sao, đóng một dấu này vào coi như ngươi chính là tài sản riêng của Ti phủ, cùng với những dấu đóng của nàng với các yêu quái có gì khác nhau đâu, phải biết rằng trước nay chỉ có nàng đóng dấu với yêu quái để tuyên bố chủ quyền, làm gì có đạo lý nàng chịu đóng dấu chủ quyền cho người khác! Nhưng lại không thể chống lại được các kiểu làu bàu khuyên nhủ của Miêu quản gia, nhất là một câu "không có chữ này, thì không thể tính là người trong Ti phủ, nếu như ngày nào đó phát tiền công bị sót cũng không thể theo lý mà đòi lại được." Coi như là nói đúng điểm yếu của Đào Yêu, lại nghĩ đến dù sao chỉ là một cái chữ nhỏ ở một vị trí không dễ nhìn lắm, cũng không đau không ngứa không dễ nhìn ra, cho nên mới hạ quyết tâm đồng ý, Liễu công tử và Ma Nha, bao gồm cả trên chân của Cổn Cổn cũng có viết, một nhà chỉnh tề đều đặn.

"Ngươi biết?" Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn.

"Diêm Vương đoạn sinh tử, Ti phủ giải thị phi. Ta đương nhiên biết."

Hắn buông tay nàng, nhìn khuôn mặt lấm lem của nàng: "Ngươi là a hoàn của....Ti phủ?" Hỏi xong lại lập tức phủ định: "Không đúng, với phong cách của Ti gia, sao có thể chứa chấp một nữ tử khong chút văn nhã đoan thục thế này được..."

Không chút văn nhã đoan thục... không chút ư?

"Cái thứ quái vật như Ti Cuồng Lan, làm gì có cô nương bình thường nào dám hầu hạ hắn cho được!" Đào Yêu mở miệng liền nói: "Cho nên không phải cứ là một tiên nữ nhân gian có tấm lòng bao la rộng lớn như ta mới có thể ứng phó được sao!"

"Bất luận là tính khí hay dung mạo, ngươi đều không thể tính là tiên nữ được." Hắn lại nắm lấy cánh tay nàng, ngón tay chùi trên chữ viết kia mấy lần, xác định không thể làm cho nó nhạt màu được, mới buông tay ra nói: "Xem ra là thật rồi."

"Đương nhiên là thật rồi." Đào Yêu đau lòng nhìn làn da bị hắn chùi đến đỏ của mình, hận không thể phun nước bọt vào mắt hắn: "Ngươi thực đáng đời không có cô nương nào thích."

"Có hay không có cô nương thích ta không quan tâm." Hắn nhìn bộ dạng phồng mang trợn má của nàng: "Ngươi mở miệng liền gọi tên húy của đại nhân, có thể biết được bình thường ngươi cũng chẳng phải là người có quy củ gì, ngươi rốt cuộc có thân phận gì ở Ti phủ?"

(M:Nhị thiếu phu nhân, thiếu nãi nãi, phu nhân đại nhân của ngươi đó,.... hừm, ta lỡ lời lỡ lời😑)

Vừa nghe hai từ "đại nhân", Đào Yêu đảo mắt, nói: "Người quen đều gọi hắn một tiếng nhị thiếu gia, hoặc gọi hắn là Diêm Vương sống, ngươi mở miệng liền gọi là đại nhân, ngươi gọi hắn như, thế, trừ ngươi ra ta chỉ từng gặp một người." Nàng hồi tưởng lại một lúc: "Cái người...đúng, Khâu Vãn Lai và ngươi cùng một bọn sao?

Hắn sững người: "Ngươi biết Vãn Lai?"

"Ha, ta còn biết Bệ Hãn Ti, cũng biết Ti Cuồng Lan từng làm cái gì cái gì mà Tham Lang đại nhân của các ngươi cơ." Đào Yêu khẽ đắc ý lắc đầu, vội bĩu môi nhìn xuống dưới: "Ngươi là muốn ta tiếp tục bị chôn ở đây nói chuyện vui vẻ với ngươi sao?"

Hắn có hơi do dự, đột nhiên nâng gậy đồng lên, đánh vào chỗ trống giữa hắn vào Đào Yêu, khoảnh khắc chạm vào mặt đất, chợt có thanh âm vỡ vụn vang lên, Đào Yêu vừa cảm thấy đống đổ nát đang nhốt mình lại có chút động đậy, một giây sau đó bị hắn nắm lấy cổ tay kéo lên như kéo một chú gà con ra khỏi mặt đất.

Đào Yêu một lần nữa quay lại mặt đất thở phào một hơi, vừa nhả bụi đất trong miệng ra vừa phủi bụi trên đầu trên thân, vừa đánh vừa hắt xì mấy hơi.

Hắn bảo trì khoảng cách ba bước với nàng, lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy lượt, vẫn rất khó khăn liên kết cô nương có gương mặt lấm lem bụi đất này với Ti phủ trong lòng hắn lại với nhau.

Nàng bị chính bụi đất mà mình vỗ làm ho sặc khụ khụ, nghiêng đầu lại nhìn thấy ánh mắt đánh giá của hắn, khẽ hắng giọng: "Đừng có trừng ta nữa, nể tình người kéo ta cũng lười để cho ngươi đoán nữa, ta là tạp dịch của Ti phủ, công việc chủ yếu là chăn ngựa cho Ti Cuồng Lan."

Hắn đột nhiên hiểu rõ, gật đầu: "Như thế thì còn nghe được."

Lại là một sự châm biếm vô cùng chất phát, dáng vẻ này của nàng chỉ xứng để chăn ngựa thôi sao?

"Ngươi đừng có mà xem thường ta, ngươi tưởng công việc này dễ dàng như việc quét nhà tưới cây sao?" Đào Yêu trợn mắt: "Ngươi có biết nuôi ngựa của Ti phủ so với nuôi ngươi còn khó hơn không!"

Hắn lắc đầu: "Không phải xem thường. Đại nhân có thể lưu ngươi lại nuôi ngựa, có thể thấy địa vị của ngươi trong Ti phủ không tệ, ngài coi trọng ngựa như mạng người, có thể giao ngựa cho ngươi chăm sóc, đủ thấy ngài sự tín nhiệm ngươi... khó trách ngươi lại biết được Bệ Hãn Ti, còn biết một thân phận khác của ngài."

"Cái này cũng bị ngươi nhìn ra rồi?" Đào Yêu chuyển giận thành vui, coi như cũng nói được một câu hơi dễ nghe rồi, nàng hừ một tiếng: "Bây giờ ngươi biết được có mắt không nhìn thấy Thái Sơn rồi chứ gì, ta tuy là tạp dịch, nhưng đối với Ti Cuồng Lan mà nói lại là một người cực kỳ quan trọng, thậm chí đến ca ca Ti Tĩnh Uyên cũng hắn đều xưng huynh gọi muội với ta, một dã nhân như ngươi lại dám đem ta đi chôn sống."

"Dã nhân?" Hắn đối với xưng hô này vô cùng khó hiểu, cúi đầu nhìn mình: "Ta tóc không rối y phục không bẩn, sai lại gọi là dã nhân được? Mà ta cũng đâu có ý đồ chôn sống ngươi, đây không phải là do ngươi tự đào hố chôn mình ư?"

"Được được, đều là lỗi của cả được chưa! Ta gây rắc rồi cho ngài rồi!" Đào Yêu vội ngắt lời hắn, không nên tranh biện với mấy người đầu óc và miệng lưỡi không chịu chuyển động: "Lại nói, ngài đây là vị nào thế?"

Đại khái đã xác nhận được thân phận của nàng trong Ti phủ, lại ít nhiều cảm nhận được mối quan hệ chủ tớ không chút tầm thường của nàng với hai huynh đệ nhà họ Ti, hắn hơi lùi về sau nửa bước, ôm quyền nói với Đào Yêu: "Tại hạ La Tiên, ở trong Bệ Hãn Ti nhậm chức Kình Dương."



"Ồ..." Đào Yêu nhìn lại hắn một phen, khuôn mặt đột nhiên tràn ngập ý cười nhảy quay, nắm lấy tay hắn lắc mạnh: "Hóa ta là Kình Dương đại nhân ra, hân hạnh hân hạnh, hôm nay thực sự là nước lớn ngập miếu long vương rồi!"

La Tiên cố sức kéo ông tay áo lại, nghiêm túc nói: "Ta và ngươi không tính là ngươi một nhà. Theo lý mà nói đại nhân đã từ quan, đến ngài ấy còn không tính là người một nhà với ta."

"Buôn bán không thành thì nhân tình vẫn còn mà!" Đào Yêu cười hi hi: "Ngươi xem bây giờ ngươi vẫn không chịu đổi cách xưng hô với hắn, còn gọi hắn một tiếng đại nhân, có thể thấy trong lòng người vẫn còn xem hắn là người một nhà nè!" Nói đoạn nàng lại chuyển đề tài, ánh mắt lập tức chuyển đến cây gậy đồng kia: "Nếu như đều là người mình rồi thì ngươi mau kêu Phật Nhãn nhả thức ăn hôm nay của nó ra đi, giúp một chút nào, cùng lắm sau này ta mời ngươi ăn cơm! Có cô nương nào được được cũng sẽ giới thiệu cho ngươi biết."

"Đại nhân có ơn với ta, người trong phủ của ngài, ta đương nhiên cũng sẽ nể vài phần mặt mũi." Hắn thẳng thắn nói.

Đào Yêu cảm động muốn khóc, lần đầu tiên cảm nhận được sự tốt đẹp của thân phận "ngươi trong Ti phủ" sớm biết thế từ lúc bắt đầu đã vén tay áo lên cho hắn xem rồi.

"Nhưng bây giờ không được." Một câu nói của hắn trực tiếp tạt gáo nước lạnh vào mặt Đào Yêu.

"Không được?" thanh âm của Đào Yêu đột nhiên cao lên mấy tầng.

La Tiên nhìn chiếc dậy đồng, nghiêm túc nói: "Lần này ta đến Lạc Dương là có công vụ trên người, Phật Nhãn ăn không no, thì khó mà giúp ta được một tay. Nếu như người đã cầu xin ta, vậy thì đợi ta xử lý xong chuyện này, sẽ giúp ngươi."

Đào Yêu cả ngươi đều nhún thẳng dậy, hữu khí vô lực nói: "Công vụ của ngươi phải xử lý bao lâu? Nếu như vượt qua ba ngày thì hai chúng ta hôm nay vẫn chưa xong đâu."

La Tiên ngẫm nghĩ: "Không quá hai ngày."

"Ngươi xác định? Đảm bảo?" Đào Yêu trừng mắt.

La Tiên gật đầu: "Ta làm việc lâu nay không kéo dài thời gian, tối nay nếu không phải bị ngươi bám riết, lày này sợ là đã đến nơi rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn trời đêm, một vầng trăng khuyết không tình nguyện nhích ra, lộ ra ánh sáng lạnh như tuyết: "Lời đã nói thông rồi, hai ngày sau chúng ta cứ gặp mặt ở đây. Ta đi trước một bước."

Đào Yêu vội kéo hắn lại: "Không được. Vạn nhất ngươi thất tín chạy mất thì phải làm sao?"

Hắn bất lực nói: "La Tiên ta chưa từng thất tin."

"Ta cũng không thân với ngươi." Đào Yêu nỏi: "Ta không quan tâm, ta phải đi theo ngươi mới yên tâm được."

"Xử lý công vụ, bên người há lại mang thêm kẻ nhàn rỗi." Hắn cau mày: "Ngươi nếu như đã biết đến Bệ Hãn Ti, thì nên biết được chúng ta đều là người nhận mật lệnh để hành sự. Nếu như không phải niệm tình ngươi là người của Ti phủ, thì ngươi chỉ với việc ngươi ba lần bốn lượt ngăn cản ta thế này, thì ta có xử chết ngươi ở đây cũng không tính là quá đáng.

Đào Yêu một chút cũng không sợ, ngược lại còn cười đầy tự tin: "Ngươi xử chết ta là chuyện nhỏ, làm mất mặt hai diêm vương sống của Ti gia, hậu quả mới không thể tưởng tượng được."

"Ta chỉ là nói thế thôi, để ngươi biết được sự việc nghiêm trọng đến mức nào." La Tiên thờ dài một hơi: "Ti phủ xưa này đều coi trọng người nhà, cho dù ngươi chỉ là một tạp dịch chăn ngựa hay là quét đất, chỉ cần một ngày là người của Ti phủ, thì người ngoài không được tự ý làm càn, cho dù ngươi có phạm tội giết người thì cũng là do họ giết, không đến lượt người ngoài nhúng tay."

Đào Yêu cười nói: "Xem ta ngươi thực sự rất nể mặt Ti phủ."

"Là tôn trọng." La Tiên chỉnh lời nàng, lại nhìn vào bàn tay đang bị nàng nắm lấy: "Ngươi còn không nhanh buông tay, nếu còn ngăn cản nữa, làm trễ nãi thời gian thì đều do ngươi hết."

Đào Yêu lắc đầu: "Ta vẫn muốn đi theo ngươi, nhưng tuyệt đối không làm phiền ngươi, ngươi cứ làm công vụ của mình, cứ coi như mang theo một cây gậy biết hô hấp là được."

"Ngươi..." bàn tay nắm chặt gậy đồng, La Tiên sắp không nhịn nổi rồi, sợ rằng chỉ có đánh ngất nàng mới bớt chuyện được.

"Đừng có mong đánh ngất được ta." Đào Yêu bĩu môi: "Ngươi nói cần Phật Nhãn giúp ngươi một tay, bản lĩnh lớn nhất của Phật Nhãn là gì, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, nếu như ngươi cần nó giúp, chứng tỏ công vụ của ngươi có liên quan đến thứ không phải người."

Hắn sửng người: "Thế thì lại làm sao?"

Đào Yêu chỉ vào mình: "Nói không chừng ta có thể giúp ngươi một tay đó, có khả năng là hai tay ba tay luôn."

Hắn không nói gì, mặt đầy hoài nghi.

"Mang theo ta không lỗ vốn đâu, ta đảm bảo." Đào Yêu nghiêm túc vỗ ngực: "Ta cũng không muốn giúp ngươi, chỉ là muốn nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ, cũng sớm chút lấy lại con yêu quái xui xẻo kia! Mục đích của hai ta tuy không giống nhau, nhưng phương hướng lại nhất trí, vì thế không cần phải hoài nghi làm gì."

Hắn trầm mặc hồi lâu, gật đầy: "Vậy thì buộc phải đảm bảo, không được cuồng ngôn vọng ngữ, toàn bộ đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành sự." Hắn ngừng lại một lúc lại bổ sung: "và đảm bảo sau khi việc này kết thúc không được nói với ai."

"Đảm bảo!" Đào Yêu gật đầu như gà mổ thóc.

La Tiên hít sâu một hơi nói: "Vậy đi thôi."

"Đi đâu?" Đào Yêu hiếu kỳ.

"Phủ Quy Đức tướng quân." Hắn nói một nơi mà nàng chưa từng nghe đến.

"Phủ tướng quân?" Lòng hiếu kỳ của Đào Yêu trực tiếp dâng trào, những ngày tháng đến nhân giới, hình như nàng còn chưa từng đi qua một nơi khí thế như vậy.

***



Vỹ thanh

Ánh trăng thảm đạm chiếu trên con đường núi, hai bóng người một cao một thấp đang chạy đi,

"Hỏi một câu nhé... vì sao lại dùng Kính Thuật trên bộ xương?"

"Kẻ tập võ không thể lười biếng dù chỉ một ngày. Lấy đất làm sân bãi, coi vạn vật đầu là kẻ địch, là thói quen của ta nhiều năm nay."

"Đem vạn vật trên thế gia biến thành bao cát để tập luyện quyền cước có phải hơi ác độc rồi không?"

"Kẻ địch thực sự đến chặt đầu của ngươi sẽ càng ác độc hơn."

"Ngươi... ngươi chạy chậm chút... ta sắp tắt thở rồi."

"Không thể kéo dài thời gian nữa."

"Ngươi sao không... cưỡi ngựa!!"

"Ta không biết cưỡi ngựa."

"...Vì thế ngươi đều dùng chạy ư?"

"Cưỡi ngựa chỉ sợ không nhanh bằng ta được."

"Vậy người có thể... có thể nào cõng ta chạy không?"

"Không thể."

".... Các ngươi cái kia... Bệ Hãn Ti... toàn bộ đều là quái vật cả nhỉ?"

"Quả thực không phải người thường, nhưng cũng không có ai kỳ quái đến mức tự chôn mình cả."

"Ngươi...."

"Ta khuyên ngươi đừng nên mở miệng nữa, chuyên tâm đi về phía trước đi."

"Ngươi rốt cuộc... đi tướng quân phủ.. chấp hành công vụ gì thế?"

"Đưa thuốc."

"Hả??"

21.12.2020

Kết thúc bằng thêm một bé yêu quái nữa rồi. Đường đến một trăm yêu quái nó còn xa vời vợi, trước mắt vẫn mong sớm gặp lại Lan Lan hơn.

Nhớ share like vote cmt cho em nhé. (Câu này là ctrl+c)