Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 28: Chỉ là một chút thôi, một tí tì ti thôi




"..."

"...!"

Nam đang ngồi học bài cũng phải nhíu mày, hạ cây bút ở trên tay xuống bởi vì hàng loạt những âm thanh ầm ĩ, lộn xộn ở ngoài sân.

Cô lầm bầm chửi ở trong miệng "không để cho người khác học bài à?" rồi đẩy cửa phòng ngủ của mình bước ra bên ngoài hành lang, nhìn một nhà ba người nọ đang làm ồn làm ào ở trước cửa bởi vì ông Lập uống rượu về nhà muộn, không ăn cơm Mỹ Hạnh nấu.

"Ông là đồ vô tâm! Ông suốt ngày chỉ bạn nọ bạn kia thôi! Chẳng coi vợ con ở nhà ra cái gì cả!"

Ông Lập bị Mỹ Hạnh trách móc, cả người vốn đã nóng do rượu vào rượu ra, lại bị tiếng khóc nức nở của thằng Vĩ làm đau cả đầu nên không thể kiềm chế được nữa mà lớn tiếng bật ngược lại dì ta.

"Thế thì tôi hỏi cô! Cái nhà này ai làm chủ? Cái nhà này ai kiếm tiền? Bạn nọ bạn kia? Cô không hiểu thì ngậm miệng lại, đừng có nói xằng bậy. Tôi là đang kết giao, tìm kiếm đối tác cho mình để kiếm thêm nhiều tiền nữa cho cô lấy mà tiêu xài, mua váy mua vó đấy! Đồ ăn bám!"

Mỹ Hạnh bị câu chửi của ông Lập làm cho choáng váng đầu óc, nước mắt từ lúc nào đã tuôn ra như thác đổ, hơi thở phì phò gấp gáp.

"Ông nói ai là đồ ăn bám! Này! Tôi cũng đi làm việc để kiếm tiền đấy!"

"Đi làm việc? Đi làm việc mà suốt ngày lên mạng livestream, lên mạng chát chít, thế một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"

"Đồ, đồ tồi!"

Ông Lập kênh kênh mặt lên để chửi Mỹ Hạnh, nào ngờ dì ta ức quá nên không còn kiểm soát được tay chân nữa, trong lúc nóng giận đã vung tay lên cao rồi vã "yêu" một cái nhớ đời vào một bên má của ông ta làm cho ông Lập xoay vòng vòng ở giữa sân nhà.

Nam đứng ở trong hành lang đã chứng kiến được tất cả. Cô há miệng nhìn ông Lập lảo đảo sau cú tát rất kêu ấy của Mỹ Hạnh rồi trợn tròn mắt nhìn ông ta không tự chủ mà lùi chân dần về phía chiếc xe máy điện mà cô đang dựng ở trong một góc sân.

"N-Này...?!"

OẠCH!

RẦM!!!

Ông Lập vấp chân, ngã dúi dụi vào chiếc xe máy khiến cho nó đổ rầm xuống dưới mặt đất, gương chiếu hậu và một vài bộ phận của xe bắn bay đi tứ lung tung ngay trước mặt của Nam.

Đó là chiếc xe cô dùng để đi làm thêm, cũng là chiếc xe duy nhất mà cô dùng để lái đến trường.

Cuộc cãi vã đã kết thúc, để lại hậu quả là ông Lập bị đánh cho gãy mất một cái răng cửa và chiếc xe máy điện của Nam bị phá hỏng tanh bành, không thể cứu vãn được nữa.

Hết rồi... hết thật rồi...

...

Mười một giờ tối, tại nhà của Quý.

*Tinh tinh!*

[Quý, cái bài toán sáng nay thầy giảng có chỗ tao chưa hiểu, mai đến lớp mày giảng cho tao.]

Quý nằm ở trên giường, miệng há to ngáp dài một tiếng, tay bấm phím nhắn đáp lại cho cô bạn nọ: [Ok!] rồi thò một chân ra khỏi chăn, nhấn tắt công tắc điện ở cuối chân giường.

Nhưng thở còn chưa kịp thở thì điện thoại để ở trên đầu giường cậu lại rung tiếp.

"Gì vậy trời? Nhắn lắm thía?"

Quý chèm chẹp miệng rồi lật người để với lấy chiếc điện thoại đang sạc pin gần đấy, mở vào ứng dụng tin nhắn. Vẫn là cô bạn nữ kia là người gửi tin nhắn đến cho cậu.

[Quý ê, tao nghe thấy bọn nó nói thế này nhưng không biết mày đã biết chưa.]

[Cái con bé ở bên lớp A2 ấy, mày mới từ chối lời tỏ tình của nó hả?]

Quý nhìn đoạn tin nhắn ấy mà phải đơ mất một lúc mới có phản ứng lại.



Quý: [Ừ, tao từ chối nó rồi.]

Cô bạn: [Tại sao thế?]

Quý: [Không thích.]

*Tinh!* Cô bạn: [Gì vậy? Bình thường dù có không ưng ý người ta như thế nào thì mày cũng sẽ không bao giờ nói thẳng thừng ra như thế. Hay là có ai ở trong lòng rồi?]

[Mày đừng hiểu nhầm tao lắm chuyện, cái này là câu hỏi mà bọn trong lớp có nhờ tao hỏi mày. Dạo này tao thấy mày có biểu hiện lạ lắm đấy nhé, tao không quan tâm nhưng bọn con gái trong lớp, à không, cả trường đã bắt đầu đồn ầm lên về mày rồi.]

Chưa để Quý kịp đáp lại, cô bạn kia đã soạn tin nhắn tiếp.

[Bọn nó bảo mày đang để ý đến cái Nam. Có thật không thế? Mà tao cũng thấy CP bọn nó ghép hai đứa chúng mày "riêu" lắm, nhất là sau cái vụ trong tiết thể dục kia nữa, có khi tao sắp tin là thật luôn rồi.]

[Này Quý, khai thật đi. Mày thích Nam hả?]

Quý giật giật đuôi chân mày rồi đáp lại tin nhắn của cô nàng.

Quý: [Không. Bọn mày rảnh nhỉ?]

[Đừng có ngại, tao hứa là sẽ không kể với ai đâu, thật, uy tín.]

Quý: [Tao nói là không thích nó. Thay vì gán ghép linh tinh cho người khác thì bọn mày đi học bài đi.]

Nói rồi Quý tắt điện thoại, cắm lại dây sạc vào ổ điện rồi nằm yên vị ở trên giường, hay tay đan vào nhau để trước bụng.

Đã muộn rồi mà cậu mãi vẫn chưa được đi ngủ, hết những câu hỏi vớ va vớ vẩn của cô bạn nọ rồi đến một số những âm thanh ồn ào của một đám người đang đứng trước cổng nhà hàng xóm bên cạnh. Quý học mệt muốn lả rồi nên cậu chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều hơn nữa mà chỉ muốn tập trung ngủ mà thôi, nhưng chẳng hiểu sao, mấy dòng tin nhắn vừa nãy cứ khiến cho cậu phải suy nghĩ lung tung.

Nam sao? Cậu mà thích Nam?

Bọn nó thấy hai người bọn họ thân đến mức nghi ngờ đến thế sao?

Quý nhớ đến những lúc cậu với Nam bắt chuyện, khi cả hai cùng nhau nhảy xuống dưới hồ bơi của trường lúc nửa đêm rồi kéo nhau về nhà cậu ngủ, lại nhớ đến cái hôm tay trong tay chạy ở giữa trời mưa. Gần đây nhất là cô ôm cả người vào cậu, dựa vào lưng cậu, níu lấy áo cậu.

Cảm xúc thích thú thì cũng có nhưng chắc chắn là chưa đến mức rung động.

Đúng, cậu với Nam chỉ là bạn với nhau thôi.

Sau nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại thì đấy là kết quả cuối cùng mà cậu gật gù đồng thuận. Quý không muốn để mấy thứ suy nghĩ mà cậu xem là mất thời gian ấy làm phiền đến giấc ngủ ngon của mình nữa mà kéo chăn qua cổ, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng, tiếng của đám người nhà hàng xóm mãi cứ vọng vào phòng ngủ của cậu.

"Này, mày say quá rồi đấy cậu em! Đừng nhảy ngoài đường! Xe đâm cho bây giờ!"

"Ối! Mày trèo lên cây làm gì?! Xuống đây mau!"

"Là lá la la! Được rồi! Tao làm được rồi!... Hic!... Ha ha ha ha ha! Nàng cũng thích tao rồi!"

Tiếng của cái người uống quá chén kia phấn khích vô cùng, cứ như mới trúng số độc đắc vậy.

"Nàng chắc chắn là có ý với tao rồi! Mày coi xem! Nàng mới e thẹn hẹn tao là sáng mai chở nàng đến trường, đây có nghĩa là tao sắp có bạn gái rồi hả? Tao sắp chinh phục được nàng rồi phải không? Thích quá thích quá! Hahahahaha!"

"Nàng cho anh một cái hẹn đón đưa nàng đến trường~ Có phải là để ý tới anh rồi không?~ La la la~"

Quý bị mấy người bọn họ làm phiền cho phát bực, lăn lộn mãi ở trên giường, thậm trí là dùng cả hai tay để bịt tai lại nhưng vẫn không sao có thể xua đuổi được những tiếng động oang oang từ ngoài đường vọng tới.

Được người mình thích nhờ chở đến trường sao? Nghe có vẻ vui phết nhể? Sao không để trong lòng đi mà còn đi khoe?

Quý bĩu môi cằn nhằn rồi tiếp tục nhắm mắt lại, nhưng thêm một lẫn nữa, giấc ngủ vốn đã chẳng bình yên gì của cậu lại bị những tiếng "tinh tinh tinh" từ điện thoại phá hỏng.

Quý thề, đứa nào mà nhắn tin vào giờ này cho cậu thì sáng ngày mai cậu sẽ cho nó thăng thiên luôn!



Màn hình điện thoại sáng lên ở trước mặt Quý, bỗng dưng, khí thế hừng hực hỏa giận của cậu chỉ trong thoáng chốc đã bay biến đi hết. Quý há hốc, nhìn một cái tên hiện lên một cách rõ ràng trong mắt cậu:

"Nguyễn Kiệt Nam".

Không có hình ảnh đại diện, tài khoản của cô cũng rất đơn điệu, mà nói thẳng ra là chẳng có gì ngoài cái tên cả, Quý dám cá là cô vừa mới lập gần đây thôi.

Nam: [Quý.]

[Cậu đã ngủ chưa?]

Quý suýt nữa thì nhảy cẫng cả lên, hai tay cậu cuống quýt, hớt ha hớt hải nhắn lại cho cô.

Quý: [Chưa ngủ đâu.]

Nam: [Tôi nhắn giữa đêm thế này có phiền cậu không?]

Quý: [Không phiền không phiền.]

Nam thả tim cho tin nhắn ấy của Quý rồi nhắn tiếp.

[Ngày mai cậu có thể chở tôi đến trường được không?]

... Hả? Gì, gì thế? Cô, cô, cô nhờ cậu chở đến trường?!

Lúc ấy, tâm trí của Quý như bùng nổ, cái điệu hát chết tiệt của gã trai say xỉn vui sướng ở ngoài đường kia vẫn cứ vang vọng vào đầu của cậu.

"Nàng cho anh một cái hẹn đón đưa nàng đến trường~ Có phải là để ý tới anh rồi không?~ La la la~"

"Nàng yêu anh rồi phải hông? Nàng mến anh rồi phải hông?~ Ú a ú a~"

"Anh cũng yêu nàng lắm người hỡi!~"

Làm ơn yên lặng một chút cũng không được hả?!

Tim Quý đập bình bịch bình bịch, sau khi hít vào thở ra để lấy lại được bình tĩnh, cậu soạn tin nhắn rồi hồi hộp gửi cho Nam.

Quý: [Tại sao?]

Nam ngay lập tức nhắn lại cho cậu.

Nam: [Xe tôi hỏng rồi. Mà tôi cũng không có ai khác để nhờ ngoài cậu cả.]

[Có được không?]

Quý vội vàng trả lời ngay "được được" rồi chúc cô ngủ ngon. Lúc nằm ở trên giường, tình trạng mắt mở trừng mãi mà vẫn không nhắm lại được của cậu lại càng thêm nghiêm trọng hơn nữa.

Chết rồi! Làm sao bây giờ? Nam nhờ cậu chở cô đi học!

Nếu đúng như người thanh niên ngoài đường kia đã nghêu ngao thì Nam cũng đang để ý đến cậu sao? Làm sao đây!

Quý sờ soạng ở trên lồng ngực đang phập phồng lên xuống của mình, tự hỏi thứ cảm xúc lâng lâng đang tồn tại ở trong người mình này là như thế nào.

Mày thích Nam hả?

Không, cậu không thích Nam.

Quý nhắm mắt, bặm môi nằm trên giường.

... Nhưng cậu thừa nhận là mình cũng có một chút cảm xúc với cô.

Chỉ là một chút thôi. Một tí tì ti thôi.