Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 74




Sau năm hai, mấy kỳ nghỉ của Tô Lâm toàn dành trọn ở công ty, vào năm bốn thì lại càng không cần phải nói, sau khi khai giảng chưa được bao lâu thì đã phải lập tức trở về thành phố B bắt đầu thực tập một cách chân chính.

Mà Lộc Viên Viên cũng không nghĩ tới năm ba sẽ bận như vậy.

Cuối cùng cô về nhà nói suy nghĩ của mình cho ông bà nội nghe, hai người tán thành việc cô học cao học bằng cả hai tay.

Nhưng nếu cô muốn nhảy qua chuyên ngành máy tính thì phải tự học rất nhiều thứ.

Tuy rằng học cao học nhảy ngành rất khó nhưng cũng phải thử một lần, cũng cần phải báo danh tham gia trại hè, tự đọc những sách tham khảo về máy tính vô cùng dày đó, bài tập chuyên ngành năm 3 lại quá nhiều so với năm hai, mà bọn cô lại còn là khoa toán học…

Cô vẫn còn nhớ rõ vào năm hai, lúc Tô Lâm học năm ba, cũng phải học vô cùng nhiều, mấy cuốn sách GMAT cùng ESTcũng dày đến phát sợ, còn phải làm biết bao nhiêu là đề, toàn tiếng Anh là tiếng Anh, Tiếng Anh của cô cũng không kém, nhưng mà khi nhìn thấy những thứ đó thì cũng đau hết cả đầu.

Do Toefl có thời hạn hai năm, lúc anh mới khai giảng năm tư chưa được bao lâu thì đã đi thi, khi có điểm thì cô hỏi là gần 110.

Mỗi lần Lộc Viên Viên đọc sách đến mức đau cả đầu thì cũng không nhịn được nhớ đến người này, lại âm thầm bội phục anh trong lòng một lần nữa.

Cho đến nay ở mảng học tập, cô chưa bao giờ cảm thấy quá mức vất vả, nhưng sau khi lên năm ba thì lại hận không thể chia một ngày thành hai ngày để dùng.

Mấy người trong ký túc xá, Lâm Thiến cùng Vương Nhất Hàm cũng định học cao học, hơn nữa đều không muốn học ở trường này, cả hai người đều định chuyển đến thành phố B.

Vương Nhất Hàm không định học chuyên ngành, Lâm Thiến có ý định chuyển sang học ngành kinh tế, thế cho nên mỗi khi rảnh là phải đọc sách, ngày nào cũng cùng Lộc Viên Viên đến thư viện đọc sách quên trời quên đất.

Điều đáng kinh ngạc nhất đối với Lộc Viên Viên, có thể là khi mấy người ngồi cùng nhau thảo luận chuyện tương lai, mấy năm nay đầu tóc của cô bạn cool ngầu càng cắt càng ngắn, giống như ấn tượng ban đầu của người khác dành cho cô ấy vậy, vô cùng phóng khoáng kiêu ngạo, vẻ mặt lạnh nhạt mà bảo là sau khi cô ấy tốt nghiệp thì sẽ lập tức đi làm giáo viên.

Qủa nhiên là cô bạn cool ngầu không bao giờ khiến người khác thất vọng.

Trừ cái này ra, bởi vì còn có nhiệm vụ dạy gia sư, cho nên nếu bàn về chuyện bận rộn thì Lộc Viên Viên vẫn như là người bận nhất trong cái ký túc xá này.

Lộc Viên Viên sau hai năm lắng nghe tâm sự tuổi teen của cô bé, cuối cùng khi học lớp 12, Thư Điềm cũng tu thành chính quả cùng anh Giang Dịch của con bé, không biết con bé thuyết phục mẹ Thư như thế nào, nhưng tóm lại —— lượng công việc cùng với tiến trình làm việc của Lộc Viên Viên vẫn như cũ nhưng chỉ có điều là học sinh bổ túc thì biến từ một người thành hai người.

Đáng lẽ ra cô là chị gái dạy kèm thì sẽ không để cho loại chuyện như thế này xảy ra.

Nhưng người ta một chút cũng không ảnh hưởng thành tích học tập, còn không ngừng cải thiện, hơn nữa hình như mẹ Thư cũng rất quen thuộc Giang Dịch, cho nên Lộc Viên Viên dứt khoát triển khai kỹ năng mới.

Trong lúc học dạy kèm thì cô sẽ ra một đề bài hỏi xem hai người có hiểu hay không, hai người ngoan ngoãn gật đầu thì ngay sau đó khi nghỉ ngơi cô tranh thủ đi WC, lúc đi xong thì nhìn từ khe cửa vào thì thấy hai người chụm đầu lại một chỗ, ngồi dính sát vào nhau.

Giọng nói của thiếu niên réo rắt dễ nghe, “Bài này anh cũng không biết, em giảng lại một lần cho nữa anh đi.”

Trên khuôn mặt tuấn tú từng được Thư Điềm khen ngợi không biết bao nhiêu lần là một sắc mặt đầy chân thành và tha thiết giống y hệt hồi nãy cậu ấy gật đầu bảo rằng mình đã hiểu rồi.



... Vào những lúc như thế này, Lộc Viên Viên coi như mình bị mù tạm thời.

Có đôi khi hiếm khi được rảnh rỗi ngồi ngẫm lại, yêu xa nửa năm nay chắc chắn là khoảng thời gian khó khăn nhất từ trước đến giờ, hầu hết thời gian hai người đều bận đến nỗi không thể dành ra một khoảng thời gian rảnh để call video cho nhau, chỉ có thể để nhắn tin WeChat với nhau trước khi ngủ.

Có một lần gọi điện thoại cho nhau, cô quá mệt, cứ như thế ngủ quên mất, đến ngày hôm sau thì lại phát hiện cuộc trò chuyện còn chưa cúp máy.

Lúc ấy cô hoảng sợ.

Sau đó nghĩ lại, nói không chừng là anh cũng quên cúp máy luôn.

Sau đó, cô gọi thử một tiếng.

Không nghĩ tới —— bên kia lập tức đáp lại, “Ừ, chào buổi sáng.”

Giọng rất khàn.

Giọng nói này khác hoàn toàn với giọng nói lần trước cô nghe thấy, lần này chỉ cần nghe một cái đã có thể để nhận ra sự mỏi mệt, mệt đến mức khàn cả giọng.

—— Chắc là anh, không, nhất định là thức suốt đêm.

Vốn dĩ đại não Lộc Viên Viên còn chưa thanh tỉnh lập tức tỉnh hẳn.

Tốc độ tim đập có chút nhanh, còn có chút đau.

Không nhìn thấy, không sờ được người ấy, thậm chí cô còn không biết nên nói cái gì vì cứ có cảm giác là nói cái gì cũng không hợp, cũng không thể diễn đạt được điều cô muốn diễn đạt.

Đột nhiên cô vô cùng muốn call video với anh, muốn nhìn thấy hình dáng của anh ngay lúc này.

Lời nói đến bên miệng, lại yên lặng nuốt trở vào.

Cô sợ rằng sau khi nhìn thấy… Tốt nhất là thôi vậy.

Lộc Viên Viên ngồi quỳ ở trên giường, hít sâu một hơi, nỗ lực khiến cho giọng nói của mình trở nên bình thường, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh… Anh lại suốt đêm…”

“Có một báo cáo cuối quý rất quan trọng, một nhân viên bộ phận làm sai một số liệu ban đầu, người kiểm tra không kiểm tra cho cẩn thận,” Giọng nói của anh vô cùng khàn, hắng giọng mới có thể nói tiếp: “Ngày hôm nay phải mở họp báo cáo, cho nên nên cả tổ phải sửa suốt cả đêm.”

“A… Thế anh,” Cô cắn môi một chút, “Anh họp xong nhớ phải ngủ đấy.”

Anh nghe vậy, không biết vì sao lại cười khẽ một tiếng, “Ừ, anh sẽ ngủ.”

Chuyện này khiến cho cô bần thần cả ngày.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được những bất tiện của sự ngăn cách khoảng cách, cảm giác bất đắc dĩ vào những lúc như vậy cô muốn ôm anh, cùng anh oán trách cái người làm sai mà lại liên lụy đến tất cả mọi người kia nhưng cũng không thể.

Buổi tối hôm đó có buổi liên hoan của câu lạc bộ máy tính.

Cô tham gia câu lạc bộ này đã được hơn một năm, bình thường khi tự xem sách có chỗ nào đó không hiểu thì sẽ chạy đến phòng máy tính để hỏi mọi người, phát triển mối quan hệ cùng các thành viên vô cùng tốt. Không khí của buổi liên hoan vô cùng tốt, ai cũng chơi xả láng, ngay từ đầu mọi người uống rượu, nhưng cô vẫn nhớ kỹ không thể uống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau đó, có lẽ là do cảm xúc trong ngày dâng trào, ngay trong bữa ăn, cô nhận được WeChat của Tô Lâm.

Tầm bảy giờ tối, anh nói vừa xong việc, chúc cô ngủ ngon.

Sau đó, anh...

Lộc Viên Viên thậm chí không muốn đếm xem anh đã không ngủ bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi.

Ngồi được một lúc thì cô không nhịn được nữa, dặn trước đàn chị ở tầng một, nhờ chị ấy dẫn cô về ký túc xá rồi sau đó bắt đầu hò hét uống rượu.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại thì thấy đang nằm trên giường cô bạn cool ngầu.

... Dù hoàn toàn chẳng nhớ được gì, nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Mắt đau.

Có lẽ là đã khóc.



Cô cẩn thận hỏi cô bạn cool ngầu cô có làm chuyện gì không tốt không, mái tóc ngắn của cô bạn cool ngầu ngủ đến hơi rối, mặt mày vô cảm, “Chẳng có gì, cậu chỉ sờ tóc tớ, ôm tớ gọi Tô Lâm.”

“...?”

Cô ấy lại gãi gãi tóc nói: “Nhất quyết không buông tay.”

Lộc Viên Viên: “...”

Khi trường khai giảng vào tháng 3, Tô Lâm quay lại trường và bắt đầu vùi đầu vào làm luận văn.

Vào mùa đông anh đã thi xong toàn bộ tất cả các môn, cũng xin xong trường học rồi, bây giờ chỉ cần chờ kết quả. Thế cho nên mặc dù nói là bận, thế nhưng rảnh hơn thời gian trước rất là nhiều.

Sang đầu tháng tư, anh nhận được offer.

Chuyện lớn như vậy, Lộc Viên Viên cho rằng bọn họ phải mở một bữa tiệc lớn để chúc mừng, nhưng không nghĩ đến là anh lại vô cùng bình tĩnh nói: “Dựa theo những cái tài liệu mà anh nộp cho họ, lại còn thành tích của anh nữa, ba anh với cả hai giáo sư trong trường trường đều viết thư đề cử, nếu bọn họ không nhận anh thì——” Anh dừng lại một chút, híp mắt, giọng điệu nghe qua vô cùng muốn đánh cho một cái: “—— tin anh đi, nếu thế thì chắc chắn là không có sinh viên nào có thể đi học ở đấy được đâu.”

“...” Tuy rằng thiếu đánh, hơn nữa còn có thành phần khuếch đại, nhưng mà ngẫm lại… Thế mà cô không thể phản bác được.

Tháng năm, Lộc Viên Viên sửa sang lại tư liệu, đăng ký tham gia làm việc tại trại hè cao học.

Tháng sáu, cô nhóc mà cô dạy ba năm thi đại học xong, tốt nghiệp cấp ba.

Cũng vào tháng sáu, người bạn trai yêu đương với cô trong vòng ba năm tốt nghiệp đại học.

Tô Lâm tỏ ra vô cùng bình thản đối với những ngày mà cô cảm thấy vô cùng quan trọng đối với anh.

Vào ngày ngày lễ tốt nghiệp của anh, sau khi cô học xong, lúc nhìn thấy anh thì anh đã cởi trang phục cử nhân ra rồi, trên người chỉ mặc áo T shirt màu đen vô cùng bình thường, mặc dù vẫn vô cùng đẹp trai bắt mắt…

Nhưng Lộc Viên Viên vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, “Em thấy ở trên đường có rất nhiều đàn anh đàn chị vẫn mặc đồ cử nhân mà…”

“Em còn chẳng nhìn thấy anh mặc,” Mặt mày cô gái nhỏ ỉu xìu, ánh mắt có vài phần oán giận, “Sao đàn anh lại cởi ra chứ…”

Tô Lâm ngây ra một lúc, sau đó cười, “Quần áo kia thì có gì đẹp đâu,” Anh duỗi tay xoa tóc cô, “Nhìn người là được rồi.”

Anh nắm tay cô gái nhỏ đi về phía ký túc xá của cô.

Lộc Viên Viên nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tiếc nuối, “Em cảm thấy hôm nay là ngày vui của anh, em còn mặc áo sơ mi muốn chụp ảnh chung nữa mà.”

“...”

Nghe vậy, lông mày Tô Lâm nhếch lên, nhìn sang cô.

Ở trên cổ áo sơ mi của cô gái nhỏ dùng một sợi dây màu đen thắt thành cái nơ con bướm, cái váy màu đen có chiều dài ở phần trên gối, eo nhỏ mà chân cũng nhỏ.

Hướng lên trên chút nữa.

Có thể là do áo áo sơ mi khá là ôm vào người cho nên có thể nhìn nhìn thấy những chỗ cần to không hề nhỏ một chút nào, nhưng đường cong lại không quá khoa trương, đẹp đúng chỗ.

Mắt to nhấp nháy, anh càng nhìn đáy lòng càng ngứa ngáy.

Đột nhiên anh dừng lại không đi nữa.

Lộc Viên Viên nghi hoặc quay đầu lại, “Anh làm gì thế?”

“Nhìn em.” Anh trả lời lại rất nhanh, “Nhìn xem tại sao bạn gái anh lại đẹp như vậy.”

“...” Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, mặt hơi đỏ, giọng nói mềm mại không có lực uy hiếp gì hết: “... Anh đừng có nói sang chuyện khác, anh nghĩ rằng như thế thì em sẽ quên luôn sao?”

Nói sang chuyện khác?

À, nhớ rồi.

Ngày vui của anh.

Không muốn để cô phải phơi nắng, Tô Lâm kéo cô đến dưới bóng cây, “Hình như lúc nào em cũng cảm thấy ngày nào cũng là ngày vui của anh hết.”

Ngày kết thúc thực tập, nào là ngày quyết định đề tài luận văn tốt nghiệp,rồi thì ngày nhận được offer, ngày bảo vệ luận văn kết thúc, sau đó chính là hôm nay.

Tư thế kia cứ như là đang định mấy ngày này phải nghĩ cách ăn mừng thế nào mới được.

Cô gái nhỏ nhận ra vài phần bất đắc dĩ trong lời nói của anh, có chút không phục, “Nhưng mà vốn dĩ những ngày đó chính là ngày vui mà.”

Anh nhìn đôi môi không tự giác chu lên của cô, không nhịn được mà giơ tay lên cọ cọ, “Nhưng anh cảm thấy những ngày đó chẳng phải ngày vui gì cả.”

“... Hả?”

“Đối với anh, ngày vui phải là…” Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Đầu tiên... Sinh nhật của em.”

“...”

Nhìn cô ngơ ngơ ngác, anh tiếp tục đếm: “Sau đó... Là ngày kỉ niệm kết hôn với em.”

“...” Trên mặt cô dần dần đỏ bừng, Tô Lâm không ngừng cố gắng, cúi người sát vào bên lỗ tai cô nhỏ giọng nói một câu cuối cùng, “Cuối cùng... Là ngày ăn thịt tiểu tiên nữ lần đầu tiên đó.”

Nói xong, anh chậm rì rì đứng thẳng dậy, vừa lòng mà nhìn thành quả ——

Đôi mắt long lanh của tiểu tiên nữ trừng anh.

Mặt đỏ như sắp nổ.

Tô Lâm nghĩ, cảm thấy khi yêu đương với bạn gái nhỏ trong vòng ba năm nhưng vẫn còn chưa thực hiện chuyện nên làm của một người bạn trai đại học một lần nào ——

Mời khách.

Phim truyền hình hay trong tiểu thuyết, chẳng phải là phải mời tất cả những bạn bè trong ký túc xá của nhà gái đi ăn một bữa như đi gặp ba mẹ hay sao.

Anh thừa dịp hôm nay tốt nghiệp làm luôn chuyện này.

Có lẽ là do hai người bạn cùng phòng của cô đều rất biết cách điều tiết không không khí, hơn nữa thật ra là, anh làm chủ tịch câu lạc bộ của Lâm Thiến được hai năm, nhất định cũng coi như là người quen, anh cũng không phải chưa từng gặp Vương Nhất Hàm khi cô ấy hẹn hò cùng Tần Phóng, cho nên bữa cơm này vô cùng hài hòa.

Lâm Thiến rủ Lộc Viên Viên uống, hai người thành công say đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng mặt Lộc Viên Viên đỏ rực, nằm xoài ra bàn ngủ đầy ngoan ngoãn, Lâm Thiến còn giơ cái ly hô to: “Đúng là không dám giấu giếm! Hồi năm nhất ăn tết hai cậu đưa thiệp chúc phúc! Bà đây cũng đi chúc! Cũng đi cầu nguyện! Sao mà ——nấc —— sao mà bây giờ, chỉ còn có mình tớ độc thân là sao?!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“...”

Đôi mắt Lâm Thiến mơ hồ hết rồi, nhưng vẫn nỗ lực nhìn anh: “Tô đẹp trai anh xem xem, anh như thế là không được đâu!!!”

Tô Lâm: “...”

Sau khi liên hoan một hồi, đến cuối cùng cũng chỉ còn có cô gái chào hỏi anh một câu lúc đầu là tỉnh táo.

Một bạn nữ với kiểu tóc và khí chất đều giống con trai vô cùng, còn cao hơn cả bạn gái của Tần Phóng, chắc là phải 1m75.

Anh là người không giỏi bắt chuyện với người khác, vào lúc đấy ở trên bàn có hai người say, Vương Nhất Hàm đi ra ngoài gọi điện thoại với bạn trai, chỉ còn có anh với bạn nữ này ngồi mắt to trừng mắt nhỏ.

Anh cảm thấy dù gì cũng mời khách rồi, tại sao lại không để cho người ta một ấn tượng tốt về mình cơ chứ.

Tô Lâm đang nghĩ xem nên nói gì với cô ấy, không nghĩ đến là bạn nữ kia đã nói trước.

“Cậu có biết là học kỳ 1, có một ngày Lộc Viên Viên khóc,” Giọng nói của cô hơi lạnh nhạt, có lẽ là không chứa bất kì cảm xúc gì khác, nhưng nghe rất lạ và có cảm giác rất lạnh lùng, “Cậu ấy đi tham gia liên hoan câu lạc bộ rồi uống say, nửa đêm nửa hôm chạy lên giường tôi, khóc lóc gọi tôi là Tô Lâm, gọi tôi là đàn anh.”

“...” Anh kinh ngạc một chút, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó,” Mí mắt của cô ấy hơi mỏng, làn da cũng trắng, hơi nhếch môi cười, khi nhìn qua còn cool ngầu hơn khối đứa con trai, “Cậu ấy cứ khóc lóc nói là đàn anh đừng khóc… Tôi cũng chẳng hiểu tại sao.”

Tô Lâm: “...”

Tô Lâm: “Vậy sao.”

“Cậu ấy có nói mấy câu, cái gì mà là do người khác làm sai, tại sao cậu lại phải suốt đêm...” Cô ấy nhíu mày, “Hơi lâu rồi tôi không nhớ rõ nữa, tôi không biết, nhưng chắc là cậu biết có chuyện gì.”

“Cậu ấy khóc to lắm…” Cô ấy lại nhìn sang bên cạnh một lần nữa, “... Vô cùng lo lắng cho cậu, nghe nói cậu sắp ra nước ngoài, nói cho cậu những chuyện này cũng không phải vì cái gì, mà chỉ muốn nói… Đối xử với cô ấy thật tốt.”

Tô Lâm trầm mặc một lúc.

Sau đó cười, không nói gì nhiều, chỉ đáp lại một chữ “Ừ”, sau đó nâng chén rượu với cô ấy.

Uống xong.

Anh thuận miệng hỏi: “Cậu ngủ ở tầng trên của cô ấy à?”

“Không phải.” Cô ấy lắc đầu, khuyên tai màu đen trên vành tai chợt lóe lên, “Ở tầng trên giường tầng bên cạnh.”

“...”

Hình như nhận ra sự khó hiểu của anh, cô ấy cười cười, chỉ vào đầu mình, “Chắc là do tóc tôi nhắn cho nên cậu ấy nhận nhầm tôi thành cậu.”

“...”

Đầu cô gái nhỏ ngọ nguậy, một sợi tóc hất lên mặt anh, ngứa đến trong lòng,

Kỳ nghỉ hè của sinh viên năm ba muộn hơn so với bình thường, Lộc Viên Viên đã dành hơn nửa tháng để chuẩn bị cho các bài kiểm tra khác nhau ở trại hè, còn phải mất nửa tháng nữa mới có thể chính thức tham gia trại hè cao học, lúc đó đã là cuối tháng 8, gần đến tháng 9.

Tô Lâm định bay từ thành phố S sang nước Mỹ, đặt vé máy bay vào trước ngày khai giảng của anh tầm 2 ngày, đầu tháng 9, sớm hơn một tuần so với thời gian nhập học của trường đại học S.

Anh dành trọn kỳ nghỉ của anh ở thành phố B, trước khi bay thì đến thành phố S ở cùng với cô một tuần.

Vốn dĩ Lộc Viên Viên cảm thấy thời gian một tuần không ngắn, nhưng đến khi mỗi ngày hẹn hò thì lại hận không thể mỗi phút đều chậm lại, sau khi một tuần trôi qua, cô đọc tin nhắn Wechat anh gửi cho mình [bé yêu, ngày mai đừng ra sân bay tiễn anh].

Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng trống trải đầy khó chịu.

Cuối cùng vẫn đến à…

Anh phải đi.

Cô sụt sịt, chậm rãi trả lời lại: [Em muốn tiễn anh.]

Cô biết anh đang lo lắng cái gì.

Nhưng mà... Sao lại không tiễn được cơ chứ.

Nghĩ nghĩ, lại gửi một câu: [anh yên tâm, em sẽ không khóc.]



Ngày kế, ở sân bay.

Tô Lâm lấy khăn giấy ra, cau mày lại rút ra một tờ, nửa hối hận nửa đau lòng, “Hôm qua ai hứa với anh là không khóc thế hả?”

Cô gái nhỏ nghẹn ngào muốn lấy khăn giấy, nhưng lại bị anh tránh ra, cứ thế ngẩng mặt lên để cho anh lau nước mũi cho mình, “... Là do em không nhịn được mà.”

Lau xong, cô lại đẩy anh một chút, giọng nghẹt mũi vô cùng, nhưng lại cứ nói đạo lý, hồng hốc mắt nhìn anh: “Anh sắp đi rồi, em không khóc thì anh khóc.”

“...”

Lời này, cứ như nói lắp vậy.

Nhưng Tô Lâm vẫn nghe một cái là hiểu.

“Ừ, anh hiểu.” Tim anh như bị thứ gì đó bóp lấy, mềm mại vô cùng, duỗi tay kéo cô vào trong lòng ôm, “Cảm ơn nước mắt của bạn gái anh, để cho anh không cần phải khóc.”

Người ở trong lòng anh ngọ nguậy, không nói gì.

Thực ra hai người đã ở cùng nhau phải hơn nửa giờ, không biết hôn bao nhiêu lần rồi, bay chuyến quốc tế phải kiểm tra an ninh, Tô Lâm lại dỗ dành cô một lúc, cô gái nhỏ mới dần dần bình tĩnh.

Lộc Viên Viên đi theo anh đến cổng kiểm tra an ninh, vẫy anh với anh, “Anh đi đi,” cô sụt sịt, “Lát em về, anh đừng lo lắng.”

Anh lại không nhúc nhích.

Anh đứng nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên thở dài, xoay người ôm cô, hơi thở quen thuộc vây quanh cô ngay lập tức.

Lộc Viên Viên cũng ôm eo anh, nghe thấy giọng nói của anh vang lên từ đỉnh đầu, “Bé yêu, em 21 tuổi rồi.”

“Ừ.” Cô gật đầu.

Sinh nhật 21, anh bay từ thành phố B sang để chúc mừng sinh nhật cô.

Anh lại nói: “Nhưng anh vẫn còn trẻ.”

Lộc Viên Viên không phản ứng lại kịp, ngẩng đầu nhìn anh: “... Hả?”

“Xời,” Anh cười nhàn nhạt, dùng giọng điệu cứ như là đang nói chuyện thời tiết: “Tháng 11 anh mới 22, anh tra rồi, nam phải 22 tuổi mới được kết hôn, anh vẫn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp.”

“...” Trái tim đột nhiên bắt đầu đập kịch liệt không giảm tốc.

Cứ như là đang đón chào lời nói tiếp theo của anh.

“Cho nên ——” Anh cụp mắt, giống như vô số lần nhìn cô, trong đôi mắt đen láy có rất nhiều điểm sáng nhỏ vụn, cụp lông mi xuống, nhìn cả người nhu hòa hẳn lên.

Anh mở miệng, nhếch môi mỏng thành một độ cong, giọng nói rất nhẹ nhàng, hạ giọng, nhưng câu chữ rõ ràng.

Rõ ràng là câu hỏi.

Anh lại chẳng thèm dùng một chút giọng điệu hỏi han gì cả.

“Bé yêu,” Tay Tô Lâm di chuyển đến mặt cô, đầu ngón tay giống y sì giọng nói, có lưu luyến vô tận, “Chờ anh về, anh cưới em được không.”