Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm

Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm - Chương 15-2: Phiên ngoại cổ trang




"Tiên sinh sớm! " Triệu Gia Mẫn vẫn bước vào lớp học sớm nhất như thường lệ.



Cúc Tịnh Y đã ngồi ở trước bàn lật xem nội dung lên lớp hôm nay.



"Gia Mẫn, ngày hôm nay cũng đến rất sớm ha. " Cúc Tịnh Y nghe được thanh âm Triệu Gia Mẫn sau lại cười sờ sờ đầu Triệu Gia Mẫn .



"Vâng. " Triệu Gia Mẫn cười tìm tới vị trí của mình, ngồi xuống.



Ngày hôm nay khí trời thật vô cùng tốt, ánh mặt trời chiếu vào phòng học, chiếu lên người Cúc Tịnh Y, Cúc Tịnh Y toàn thân áo trắng càng tôn thêm vẻ sáng ngời.



Tiên sinh ngày hôm nay, vẫn thật thật ưa nhìn, càng ngày càng đẹp.



"Gia Mẫn. " Cúc Tịnh Y đột nhiên ngẩng đầu gọi.



Triệu Gia Mẫn ngẩng đầu nhìn Cúc Tịnh Y : "Tiên sinh, sao vậy? "



"Gia Mẫn, tôi muốn dời trường học đi, em và cha mẹ em nghĩ thế nào ? " Cúc Tịnh Y đột nhiên hỏi.



Việc muốn dọn trường học mình đã biết từ lâu, dù sao đây cũng là thời đại trọng nam khinh nữ, một trường học có thể làm cho "khinh nam", "trọng nữ" sẽ không thể tồn tại được lâu dài, có thể mình vẫn làm bộ không nghĩ chuyện này nữa, cũng vì chính bản thân mình không muốn Cúc Tịnh Y rời đi.



"Còn chưa từng đề cập với các học trò khác, tiên sinh, trường học của người muốn chuyển đi đâu đây? Gia Mẫn còn có thể... Còn có thể đi cùng người không ? " Triệu Gia Mẫn hai mắt thủy linh sáng lên.



"Ừ ? Nói là muốn chuyển, kỳ thực chính là phá bỏ đi, tôi cũng không có ý định mở lại, tiền cũng kiếm lời đủ rồi, đi chu du khắp "thiên sơn hạ thủy", sau đó sẽ ẩn cư núi rừng, như vậy cũng rất tốt. " Cúc Tịnh Y cười nói.





Triệu Gia Mẫn sững sờ, không mở? Như vậy mình đến cơ hội nhìn thấy Cúc Tịnh Y cũng không còn sao ?



"Tiên sinh! " Triệu Gia Mẫn đột nhiên gọi.



"Sao vậy? "



"Trò... Trò có thể hỏi ngài một vấn đề không? " Triệu Gia Mẫn cố lấy dũng khí.



"Nói đi. " Cúc Tịnh Y nói.



Triệu Gia Mẫn mượn giấy bút, nhấc bút trên giấy trôi chảy mà viết một câu thơ:



"Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi



Tâm duyệt quân hề quân bất tri."



"Tiên sinh, ngài cũng biết... Ý tứ của câu thơ này đi? " Triệu Gia Mẫn một mặt đường hoàng trịnh trọng nói.



Cúc Tịnh Y trên mặt ửng đỏ, thấy bộ dạng Triệu Gia Mẫn một mặt nghiêm túc, cũng không giống đùa giỡn, bất đắc dĩ ho khan vài tiếng sau đó mở miệng nói "Đại khái ý tứ là :



"Núi có cây, cây có lá, trong lòng tôi có người, nhưng người lại không biết.. "




Triệu Gia Mẫn gật đầu rồi lại lắc đầu : "Không, em biết, bởi vì em cũng yêu thích người mà, tiên sinh. " Triệu Gia Mẫn trên mặt chứa ý cười.



Cúc Tịnh Y sửng sốt lúc lâu sau mới mở miệng : "Tốt! em tiểu quỷ này dám trêu chọc tôi! " Cúc Tịnh Y đứng dậy đuổi theo Triệu Gia Mẫn đang chạy.



Triệu Gia Mẫn ra khỏi phòng học thì hướng rừng trúc chạy.



Chờ tới lúc Cúc Tịnh Y đuổi kịp Triệu Gia Mẫn hai người đã ở rừng trúc.



"Tiên sinh, ngài có thích em hay không, em không biết, thế nhưng em thích ngài, việc này không phải là đang trêu ngài. " Triệu Gia Mẫn sau khi dừng lại, hơi thở hổn hển nói .



"Hừ! Tiểu quỷ xấu xa, hai ngày nữa tôi muốn chuyển đi, em còn nói yêu thích tôi, em hiểu được cái gì gọi là thích không? " Cúc Tịnh Y nói.



Triệu Gia Mẫn nhướng mày : "Việc này không ảnh hưởng! chuyển đi thì đã làm sao, em nguyện ý theo tiên sinh đi! "




"Cha mẹ em mặc kệ? "



"Vậy cũng không quan trọng bằng tiên sinh! "



"Xú tiểu quỷ! "

Ngày thứ ba.



Thanh Vy thư viện( nơi dạy học của Cúc Tịnh Y) được bán ra ngoài, sáp nhập vào nhà mới.



Mà Triệu phủ bên trong ngân phiếu mất không ít, tiểu thư nhà mình cũng không biết đi nơi nào, thị vệ võ công cao cường trong nhà là Triệu Việt cũng biến mất không còn tăm hơi.



Cùng lúc đó.



Vùng ngoại thành.



"Tiên sinh, chúng ta đi nơi nào? " Triệu Gia Mẫn nắm tay Cúc Tịnh Y hỏi.



"Trời đất bao la, muốn đi đâu thì đi tới đó. " Cúc Tịnh Y lơ đãng nói.



"Tiên sinh, em biết võ công, nếu như trên đường gặp phải nguy hiểm em sẽ bảo vệ người! " Triệu Gia Mẫn vừa nói vừa vung tay.



"Tiểu thư! Cẩn thận kẻo ngã ! Tiểu thư võ công sứt mẻ, đối phó với một lũ du côn lưu manh thì còn được . " Triệu Việt đi theo phía sau cõng lấy bao lớn bao nhỏ hững hờ mở miệng.



"Hừ! "



Thật mất hứng mà.