Ngày thứ hai nơi chúng tôi đi chính là chùa Sensoji ở Tokyo.
Vốn tôi là muốn đi tìm nguyệt lão miếu, có người nói có một nguyệt lão miếu đặc biệt linh, nhưng Cúc Tịnh Y lại nói tôi ấu trĩ, không muốn cùng tôi đi!
Không có cách nào.
Trời đất bao la, Cúc Tịnh Y là to lớn nhất.
[nữ vương muôn năm~.~]
Hai chúng tôi bằng mặt không bằng lòng mà đi tới chùa Sensoji, kỳ thực chúng tôi đã định trước kế hoạch sau đó lại nói muốn đi chùa Sensoji, hết cách rồi, tôi đành phải nghe Cúc Tịnh Y.
Trời xanh nhẹ, có điểm vài nấm mây.
Chùa Sensoji người vẫn rất nhiều rất nhiều, kéo lấy Cúc Tịnh Y ở cổng lớn chụp một bức ảnh rồi chúng tôi bắt đầu đi vào.
" Hey, có cái này hỏi em. " Cúc Tịnh Y vừa ăn đồ ăn trong tay nàng vừa lấy cùi chỏ chạm chạm tôi.
"Em không ăn đâu. " tôi nhìn xung quanh người người tới lui, hững hờ đáp lời.
"Không phải! " Cúc Tịnh Y hơi tăng cao âm lượng, vỗ cánh tay của tôi một cái.
"Thật sự, có cái này hỏi em. " nàng nhíu nhíu mày nói tiếp.
Tôi nhìn nàng, quay đầu, tiếp tục nghiên cứu quán ăn nhỏ ven đường cùng với du khách các nước, miệng còn không quên tiếp tục trả lời nàng : "Agar-agar"(thạch rau câu)
"Triệu Gia Mẫn! " nàng có chút thở hổn hển kêu to.
Mấy người xung quanh đã nhìn sang, dẫu sao nữ sinh xinh xắn tức giận lên, vẫn có chút lực hấp dẫn mà.
"Chị nói chị nói. " Tôi kéo một tay nàng qua.
"Không muốn nói. " nàng quay đầu đi.
"Chị nói đi."
"Không nói."
"Nói mà."
"Không muốn."
"Có nói hay không! "
"Không nói! "
Tôi bất mãn ngoác miệng ra, lòng hiếu kỳ của tôi lại phát tác vì sao không nói cho tôi.
"Nhìn xem tính tình chị đi. " Tôi hừ một tiếng, quay đầu, không nhìn nàng.
Nàng đắc ý nhíu nhíu mày : "Thế nào? "
"Không thế nào. "
Tôi và Cúc Tịnh Y ở ven đường mua thật nhiều đồ ăn, lại đi dạo cửa hàng bán vật lưu niệm một chút.
Mua cho Đình Đình lão sư cái nam châm tủ lạnh. . . Kẹp Tóc sẽ thích bưu thiếp sao? Đều mua một cái đi.
Sau khi mua xong vật lưu niệm, chúng tôi bắt đầu đông đi một chút, tây đi một ít, sau đó đi cầu phúc.
Thật may, tôi và Cúc Tịnh Y cầu ra đều là thẻ cát.
Sau khi từ chùa Sensoji ra ngoài tôi và Cúc Tịnh Y đi ăn shushi.
Ăn xong đồ chúng tôi gọi điện thoại kêu người lái xe tới đưa chúng tôi đi tháp Tokyo ngắm cảnh đêm.
Tháp Tokyo có hai đài quan sát, chúng tôi đi tới cái đài cao nhất kia, người ở đài quan sát cao nhất sẽ tương đối ít một chút.
"Này, Triệu Gia Mẫn, nơi này có thể viết gì đó ." Tôi đang cầm điện thoại chụp ảnh, một lát thì nghe thấy âm thanh Cúc Tịnh Y.
Chụp chiếu xong, thu hồi điện thoại, đi về nơi Cúc Tịnh Y đang đứng.
"Muốn viết gì? " tôi nhìn nàng cười hỏi.
Nhìn nàng mặt nàng đầy biểu tình mong đợi cũng biết, khẳng định là muốn viết gì đó không nói được .
Nàng gật gật đầu.
Tôi hơi nhấc cằm, ra hiệu nàng đi lấy giấy và bút.
Nhận lấy giấy và bút, muốn mau chân đến xem Cúc Tịnh Y viết những gì.
Kết quả Cúc Tịnh Y còn che, không cho tôi xem.
"Vậy chị viết đi viết đi, em không nhìn. " vừa nói, vung tay lên, trên giấy viết hai cái tên.
Triệu Gia Mẫn & Cúc Tịnh Y
Đem trang giấy kề sát tới trên tường, chờ Cúc Tịnh Y cũng đi tới cạnh mình, thật tốt.
"Em viết cái gì? " Tôi đứng trước mặt kính xem cảnh đêm, nàng đột nhiên sáp tới gần hỏi tôi.
"Chị muốn biết sao? " Tôi quay đầu sang nhìn nàng.
Nàng vô cùng thật lòng gật đầu một cái, nhìn tôi ánh mắt giống như sẽ toả sáng vậy.
Đài quan sát này ánh đèn rất mờ, hơn nữa người cũng không nhiều lắm.
Có thể là ánh đèn mờ ảo, hoặc là ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào nhàn nhạt, in trên mặt Cúc Tịnh Y, luôn luôn có một luồng cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Tôi cười, nhanh chóng nhìn xung quanh một chút.
Không có ai chú ý tới chúng tôi.
Tiến đến bên tai của nàng nhẹ giọng nói : "Em viết chính là. . . Em yêu chị. "
Cảm giác được thân thể nàng hơi chấn động một chút, sau đó tôi lập tức nhắm mắt lại, bởi vì tôi đã dự liệu được một giây sau sắp phát sinh chuyện.
Nàng giơ tay, đột nhiên đẩy tôi ra: "Triệu Gia Mẫn! " nhìn biểu tình nàng lại lẫn nữa thẹn thùng nén giận, tôi không nhịn được cười.
Nhìn trên mặt nàng đỏ ửng, tôi trêu chọc : "Cúc lão sư, mặt ngài làm sao đỏ như vậy? Có phải là quá nóng? Có muốn cởϊ áσ khoác hay không? Em giúp ngài cầm. " Tôi vẻ mặt giả vờ hết sức tốt bụng.
Kết quả, thu được vẫn là một ánh mắt siêu cấp đã hiểu của Cúc Tịnh Y : "Tôi cảm ơn em nga! "
Tôi nghiêng đầu một chút, cười một tiếng: "Không cần cảm ơn. "
Cúc Tịnh Y trợn mắt nhìn tôi rồi xoay người đi luôn.
"Hey, bây giờ đi về sao? " Tôi đuổi theo, dắt nàng tay.
Nàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình: "Sắp chín giờ, đi dạo một chút sau đó chín giờ hai mươi về khách sạn? "
Tôi gật đầu.
Ra sau tháp Tokyo, chúng tôi lại ở dưới tiệm đồ lưu niệm mua vài món đồ chơi nhỏ.
"Ngày mai đi đâu? " Tôi hỏi.
"Em muốn đi đâu? " nàng nói.
"Trước hết là Tokyo sau đó đi Odaiba ngồi ferris wheel ! " Tôi nói.
"Ferris wheel? " nàng đột nhiên nhấc lên vẻ hứng thú.
Tôi gật đầu.
"Không đi. "
? ? ?
? ? ?
? ? ?
"Tại sao vậy. " Tôi bất mãn hỏi.
"Ngồi nhiều lần như vậy, em không thấy nhàm chán sao? Ở Tokyo cũng có rất nhiều chỗ chơi, chúng ta ở lại đây một ngày. " nàng nói.
Tôi lại mếu máo.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Dù sao, trời đất bao la, Cúc Tịnh Y vẫn là to lớn nhất.
"..."