Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm

Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm - Chương 24




Buổi sáng 7 giờ.



Tôi bị phá cửa mà vào, bị Manh papa dọa sợ tôi chuẩn bị ngồi dậy.



Vừa ngồi dậy, chăn từ trên người trượt xuống, tôi vì lạnh mà lập tức run lập cập, đột nhiên ý thức được mình không mặc quần áo, tôi lại lập tức nằm vào trong chăn.



Cúc Tịnh Y này lại không có khóa cửa cẩn thận đây mà! Lúc tối hôm qua hỏi nàng nàng còn nói với tôi đã khóa kỹ, bây giờ thì hay rồi đó.



"Manh. . . Manh papa . . ." Tôi giả bộ như chưa có gì phát sinh.



Manh papa đứng ở cửa, cũng ngây ngẩn, nghe được giọng nói của tôi mới hoàn hồn lại, sau đó dùng mặt biểu cảm: "Ta rất hiểu " nhìn tôi "A. . . Các con nghỉ ngơi một chút rồi dậy thu thập đồ đạc đi, NewYork và Trung quốc có sự chênh lệch thời gian khá lớn, lúc chúng ta là 11 giờ, bọn họ đã là năm mới, Mạc mama con nhất định phải bây giờ đón năm mới một lần, sau đó buổi tối theo như thời gian ở NewYork lại đón năm mới lần nữa."



Manh papa nói xong cũng lui ra khỏi phòng.



Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị thức dậy trước đem quần áo trên đất nhặt lên.



Kết quả. . . Cửa lại bị đẩy ra, tôi lập tức lần nữa chui vào trong chăn.



"Ta chẳng qua là tới nói với con một chút. . . Lần sau nhớ khóa cửa." Manh papa dò xét đưa cái đầu vào, sau khi nói xong lại lập tức thu đầu về, đóng cửa lại.



Tôi liếc một cái, ngồi dậy mặc quần áo vào.



Lại giúp Cúc Tịnh Y cầm quần áo sau đó mới gọi nàng ngồi dậy.



"Ngủ một lát nữa. . ." Cúc Tịnh Y đem đầu tiếp tục rúc vào trong chăn.



Tôi đưa tay nhéo nhéo mặt nàng: "Dậy đi, lát nữa 11 giờ Trung Quốc thì đã ăn tết rồi, mau dậy đi, qua 11 giờ, ăn cơm trưa xong ngủ tiếp có được không?"



Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, đem đầu thò ra khỏi chăn, lại bất mãn cong môi nhìn tôi hồi lâu, mới thò ra mộ cánh tay trắng nõn khỏi chăn.



Tôi ngồi lại gần, nàng đưa tay ôm lấy tôi, tôi sợ nàng cảm lạnh, lại giúp đem chăn kéo kéo lên, ở trên má nàng hôn một cái "Được rồi, dậy đi."



" Ừ. . ." Nàng gật đầu "Quần áo đâu. . ."



Tôi vội vàng đi lấy quần áo cho nàng, chờ nàng từ trong chăn chỉ đưa ra hai tay trần nhận lấy quần áo tôi mới xoay người đi vào phòng vệ sinh đánh răng.



Cũng chu đáo giúp Cúc Tịnh Y lấy một ly nước, nặn kem đánh răng đặt ở một bên rồi tôi mới bắt đầu đánh răng.



Đang chà răng được một nửa thì Cúc Tịnh Y xỏ dép đi vào, dép nện vào gạch sứ trong phòng vệ sinh, phát ra âm thanh "Lạch cạch lạch cạch" .



Vì nhà vẫn luôn có chút lạnh, cho nên Cúc Tịnh Y mặc một cái áo len dày tiến vào.



Nàng đi tới bên cạnh tôi, cầm bàn chãi đánh răng tôi để ở một bên cùng với ly nước bắt đầu đánh răng.



Tôi liếc nàng một cái, nàng cũng liếc tôi một cái.



Sau đó tầm mắt đồng thời rơi vào cái cổ của nàng lộ ra khỏi áo len.



Đang nhìn thì trên mặt nàng chợt có màu đỏ nhàn nhạt, nhất thời tôi lại nhìn vết đỏ do hôn để lại kia, tôi súc miệng suýt bị sặc, ho nhẹ một tiếng nói "Lát nữa em mang cho chị cái áo len cao cổ." Vừa nói xong thì bắt đầu không nhịn được mà phì cười.



Nàng thấy tôi cười, đầu tiên là nhướng mày một cái, sau đó ngậm bàn chải đánh răng hàm hồ mở miệng "Cười cái gì mà cười, còn không phải là do em." Tôi lập tức im bặt, cầm khăn mặt che mặt lén lút cười trộm.



Nàng dành ra một cái tay gõ đầu tôi "Cười nữa đi!" Tôi lập tức rửa mặt xong "Không cười không cười."



Thuận tay đem nước trong bồn rửa mặt xả đi, giúp nàng xả nước vào, còn lập tức đem khăn mặt của nàng tới.


Vỗ đầu nàng một cái rồi chạy ra cửa, sau đó đứng ở cửa, quay đầu về chỗ nàng :"ha ha ha ha ha ha!" một tràng cười to xong lập tức đóng cửa biến ra ngoài.



Ngay sau đó lại là một tiếng hét dài quen thuộc: "Triệu Gia Mẫn!"



Giúp nàng mang tới cái áo len cao cổ xong, tôi đi xuống lầu tìm Mạc mama.



Mạc mama đang trong phòng bếp cùng dì Trần đi theo Mạc mẹ đã lâu đang bận bịu nấu cơm.



"Mạc mama, dì Trần." Tôi cười lên tiếng chào.



"Này, Gia Mẫn dậy rồi sao, Tịnh Y đâu ?" Dì Trần trên mặt tràn đầy nét tươi cười, vừa đánh trứng vừa nói.



"Còn ở trên lầu rửa mặt, một lát sẽ xuống ngay ạ." Tôi chỉ chỉ trên lầu.



"Bữa sáng ở bên ngoài, con đi trước ăn đi." Mạc mama hất cằm hướng ra bên ngoài, tỏ ý tôi nhanh lên một chút mà đi ăn điểm tâm đi, chớ ở bên trong gây thêm loạn.



Tôi bĩu môi, chạy ra bên ngoài.

Manh papa đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, tôi cũng chào hỏi Manh papa một tiếng rồi ngồi vào bàn ăn ăn điểm tâm.



Đợi cũng không lâu lắm, Cúc Tịnh Y từ dưới lầu xuống, mặc áo len cao cổ mà tôi mang cho nàng, bên ngoài là áo lông có mũ trùm đầu.



Tôi quay sang nở một nụ cười ngọt ngào với nàng.



"Cười nữa nhổ hết răng em đó." Nàng lườm tôi một cái sau đó ngồi vào chỗ đối diện tôi.



Tôi lập tức bụm miệng lại, làm một động tác tay với nàng "tuyệt đối không nói lời nào" rồi mới dám tiếp tục ăn bánh mì của mình.



----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------




Mười giờ rưỡi.



Mạc mama đã làm cơm xong.



"Còn bao lâu, còn bao lâu nữa?" Manh papa cầm điện thoại, gắt gao nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình.

"Ai dà, cưng cũng không ăn nhiều cơm mà? Còn có nửa giờ nữa thôi! Cưng gấp như vậy làm cái gì." Mạc mama đoạt lấy di động của Manh papa, sau đó thu vào trong túi quần mình.



Tôi & Cúc Tịnh Y nhìn nhau cười.



"Được rồi, Manh papa, ngài làm sao lại phải gấp như vậy, chúng ta cũng không vội, đúng không, Tiểu Cúc." Tôi vừa uống đồ uống vừa hất cằm với Cúc Tịnh Y.



Cúc Tịnh Y cũng cười nhếch mép, vừa ăn đồ ăn vừa nói: " Đúng vậy, Manh papa gấp như vậy làm gì chứ?"



"Ai nha, sang năm mà, có hưng phấn một chút, đúng không, Mạc Mạc" vừa nói vừa quay đầu nhìn Mạc mama.



Mạc mama cho papa một cái liếc mắt, gắp một đũa thịt, bỏ vào trong bát Manh papa : "Ăn cũng không chặn nổi miệng cưng."



Manh papa ngây ngốc cười cười, cầm đũa lên ăn cơm.



Thẳng đến lúc mười giờ năm mươi chín.



Tôi cầm điện thoại đếm ngược.

"20... 15... 10... 5... 3... 2..." Tôi bất chợt để điện thoại xuống, trong lòng thầm đếm đến 1.



Quay đầu tới bên tai Cúc Tịnh Y "Năm mới vui vẻ." Còn cười tít mắt với nàng.




Cúc Tịnh Y cũng có chút ngây ngốc, ngay sau đó là các loại chuông từ điện thoại không ngừng vang lên .



Tôi cầm điện thoại lên, mở ra.



Đủ loại chúc phúc năm mới.



Đột nhiên, nghe thấy bên cạnh một tiếng cười khẽ.



Tôi tò mò sít lại gần nhìn Cúc Tịnh Y đang xem cái gì.



"Cái quỷ gì đây? Viên Vũ Trinh giở trò quỷ gì vậy." Tôi có chút buồn cười nhìn người trên màn hình điện thoại.



Viên Vũ Trinh giơ giơ điện thoại, ngồi bên cạnh mặt đầy lạnh nhạt là Doãn Vân.



"Hello! Cúc lão sư! Nghe thấy không? Viên Vũ Trinh phất phất taytrước màn hình điện thoại.



Nghe giọng nói bát quái của Viên Vũ Trinh, Cúc Tịnh Y đúng là không nhịn được cười, giơ điện thoại gật đầu "Nghe thấy nghe thấy."

"Năm mới vui vẻ nha! Em biết Triệu Gia Mẫn ở bên cạnh lão sư có phải không? Em còn biết các cô ra nước ngoài! Có phải không! Có phải không!" Viên Vũ Trinh mặt đầy hưng phấn nói càng thêm gây cười.



"Đúng vậy." Vừa nói đem cam chuyển hướng sang tôi.



Tôi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã nhìn thấy Viên Vũ Trinh vỗ vỗ đùi Doãn Vân bên cạnh: "Doãn Vân, cậu xem mình nói đúng không? Thật, thật hâm mộ mà! Còn ra nước ngoài chơi nữa ! Ai ya, thật tốt mà!"



Tôi nén cười nhìn Viên Vũ Trinh lại bắt đầu tìm đường chết.



Chỉ thấy Doãn Vân nở một nụ cười không lộ răng với cậu ta, sau đó mở miệng "Viên Vũ Trinh cậu có tin hay không mình sẽ cho cậu hai cái bạt tai ."



Sau khi nói xong còn nhìn về màn hình, sau đó lên tiếng chào tôi " Xin lỗi, không quản giáo tốt."



Tôi cười khoát khoát tay "Không có sao không có sao, mình cũng đã quen rồi."

Trò chuyện một lát sau thì tắt cuộc gọi video.



"Này, các con khi nào thì đi đây?" Manh papa đột nhiên lên tiếng hỏi.



Tôi mặt đầy nghi vấn nhìn cha, tôi mới đến mấy ngày đã đuổi tôi đi? Cha mẹ người ta cũng chỉ mong con trẻ ở nhà mà thôi, thật sự tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được kiểu vừa qua năm cũ thì đã đuổi người ta đi.



"Đợi đến khai trường." Cúc Tịnh Y biết tôi đang suy nghĩ gì, cười thay tôi tiếp nhận lời.



"Cái gì? ! Khai trường? Các con muốn ở lâu như vậy sao?" Manh papa mặt đầy kinh ngạc nói.



Tôi không hề hoài nghi nhướng lông mày một cái "Vé máy bay quá mắc, thế này cũng được chơi nhiều hơn mấy ngày mà."



"Không mắc không mắc, nếu con là ngại đắt ta giúp các con mua, mua khoang hạng nhất, bao máy bay cũng được, các con thật muốn chơi lâu như vậy sao?" Manh papa vội vàng nói.

"Bao máy bay? Cưng kêu chiếc máy bay tư nhân đưa hai đứa trở về là được, nổ súng tiễn đưa cũng được hết, cưng làm gì đuổi người đi đây? Ta cứ vui vẻ chiều ý hai đứa nó thêm mấy ngày! Không có sao, ở lâu mấy ngày thôi mà." Mạc mama hung ác mắng Manh papa một trận, sau đó quay đầu nhìn chúng tôi nói.



Tôi cũng cười nói "Tốt, Manh papa, không quấy rầy thế giới hai người các người nữa, chúng con qua vài ngày nữa sẽ đi, các người có thế giới hai người, con cũng cần cái đó." Nói xong còn nhìn Cúc Tịnh Y đắm đuối, không cẩn thận còn liếc tới cổ áo nàng một chút.



"Này, Tiểu Cúc con không nóng sao? Mặc hai áo, còn có lò sưởi." Mạc mama khi thấy tôi chăm chú nhìn cổ áo Cúc Tịnh Y mở miệng nói.



Tôi và Cúc Tịnh Y đồng thời sững sờ, sau đó chỉ thấy tai Cúc Tịnh Y đỏ bừng "Không... Không nóng... Ha ha... Ha, không có gì." Cúc Tịnh Y có chút lúng túng cười.

Mạc mama đang nhìn nhìn Cúc Tịnh Y, rồi lại nhìn tôi một chút, đột nhiên tỏ ra vẻ đã hiểu, ho nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.



"..."