Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 37: Túi xách chữa trăm bệnh




Ngày xưa có Lưu Bị đến mời Khổng Minh ba lần, nay có Tề Vanh đến ổ mèo n lần, thái độ lần sau ôn hòa hơn lần trước. Một tuần trôi qua, bây giờ tới nhà, gần như cô ấy không hề đề cập tới chuyện khuyên Lý Khoa quay về công ty làm nữa.

Các cuộc điện thoại đầy kiên trì của đàn anh bắt đầu ngừng từ khi Tề Vanh tới đây. Lý Khoa biết rõ chỉ số thông minh của Tề Vanh cao thế nào, đầu óc hoạt động mạnh mẽ bao nhiêu, anh nhanh trí không để Lý Cẩu Đản thực sự tiếp xúc chính diện với cô ấy.

Nhưng...

Mèo người Ôn Kha và con mèo thật Vương Nhị Cẩu, từ sau lần trèo lên bả vai Tề Vanh, mỗi ngày đều ngồi xổm chờ cô ấy đến. Hai tên tranh nhau bò lên người cô ấy, trong lòng quan hót phân cao cấp chính quy là Lý Khoa đây thực sự không thoải mái chút nào.

"Kính coong."

Tiếng chuông cửa vang lên, Lý Khoa ngẩng đầu lên, vừa lúc thoáng nhìn thấy hai con mèo phi như bay ra ngoài. Ôn Kha thuần thục giẫm lên lưng Vương Nhị Cẩu treo lên nắm cửa, dùng cân nặng mở cửa cho Tề Vanh.

Đứng nhìn toàn bộ quá trình, Lý Khoa yên lặng lau mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Luyện được tuyệt kỹ đó từ bao giờ thế, sao anh không biết gì cả..."

"Đại Cẩu, Nhị Cẩu thật ngoan, xem chị mang cái gì cho các em này." Tề Vanh ôm cái thùng giấy to, khóe miệng mang theo nụ cười đứng ở cửa.

Hai con thân mèo tim chó loanh quanh bên chân Tề Vanh, kêu meo meo hết tiếng này tới tiếng khác, kêu đến mức Lý Khoa không thể khống chế nổi mà cơn ghen bốc lên đầu.

Ôn Kha quay đầu lại meo một tiếng với Lý Khoa, móng vuốt nhỏ lặng lẽ múa may vài cái.

Ngay lập tức hiểu tiểu sư muội có ý gì, Lý Khoa lập tức đứng lên, hoan nghênh Tề Vanh vào nhà, cũng ngoan ngoãn mà nhận lấy thùng giấy to trong lòng cô ấy.

"Cũng nhẹ nhỉ, đây là cái gì thế?"

"Là quà cho hai Cẩu."

"..." Lý Khoa liếc mắt nhìn trên khuôn mặt dẹt to của Ôn Kha viết mấy chữ cao ngạo lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng cái đuôi phía sau lại vui vẻ lắc lư, còn có Vương Nhị Cẩu đang trèo lên đùi Tề Vanh, liêm sỉ ngay từ đầu đã biến sạch.

Hai Cẩu... Không đúng, tiểu sư muội và Cẩu đã hoàn toàn rơi vào viên đạn bọc đường của Tề Vanh, không thể tự kiềm chế được nữa.

Nhưng tại sao... rõ ràng Tề Vanh thầm mến anh, bây giờ trong lòng lại chỉ có mèo nhà anh thế?

Lý Khoa, người dốt đặc cán mai đối với tình yêu, sau đó nhờ Ôn Kha thông não cho một chút thì mới phát hiện ra Tề Vanh rất có thiện cảm với anh, người ta thường gọi là thầm mến. Vì không rành về chuyện này nên Lý Khoa lẳng lặng giảm bớt tiếp xúc với Tề Vanh và giảm bớt một vài trò đùa quá giới hạn.

Nhưng... Từ khi Ôn Kha và Vương Nhị Cẩu trèo lên bả vai Tề Vanh một lần, Tề Vanh không còn tập trung quá nhiều tinh lực về anh nữa, Lý Khoa lần đầu tiên nảy sinh sự hoài nghi với mị lực của mình.

Chuyện này là… anh còn không được yêu thích bằng hai con mèo sao?

Tề Vanh dùng chìa khóa để rạch băng dán trên thùng, mở thùng và lấy ra hai ba lô cùng một kiểu nhưng khác màu.

Lý Khoa vốn giỏi lắp ráp nên tự giác tiến lên, lấy phụ kiện mà lắp ráp xong hai cái ba lô, một ba lô phi hành gia cho mèo có lỗ thông khí kiểu thiếu nữ màu hồng, một ba lô phi hành gia cho mèo có lỗ thông khí kiểu nam màu xanh.

Hai con mèo háo hức nâng chân trước lên, muốn vào thử, trong lòng Lý Khoa lại càng khó chịu, "Bà mua hai cái ba lô đựng mèo làm gì?"

"Đại Cẩu Nhị Cẩu ngày nào cũng ở nhà, ông thì bận phá cửa ải khó khăn, khẳng định không có thời gian dẫn bọn nó ra ngoài. Tôi lên mạng tìm kiếm hai cái ba lô đựng mèo, muốn dẫn chúng nó đi ra ngoài chơi."

"Ừm... Thật ra, sáng nào tôi cũng dẫn hai đứa ra ngoài đi dạo, không dùng đến ba lô đựng mèo đâu. Tôi toàn dùng dây dắt mèo để đưa chúng nó đi dạo, vòng quanh công viên trong khu này vài vòng là hai đứa không đi nổi nữa rồi."

Tề Vanh khó hiểu, "Dùng dây dắt mèo đi dạo không an toàn, lỡ chó thật của nhà người ta dọa Đại Cẩu Nhị Cẩu, ông mà không giữ chặt dây, chúng nó chạy mất thì làm sao bây giờ? Vẫn là ba lô đựng mèo an toàn hơn, không chạy đi đâu được, cũng không bị dọa, chúng nó lại có thể ngắm phong cảnh tốt hơn."

"... Bà dắt mèo đi dạo, là vì để cho mèo ngắm phong cảnh?"

"Mèo đáng yêu như vậy, ông nỡ để đệm thịt hình hoa mai của chúng nó giẫm xuống mặt đất bê tông bên ngoài sao?" Dường như ý thức được nếu nói như vậy sẽ làm hình tượng cao ngạo lạnh lùng của cô ấy từ trước tới giờ sụp xuống, Tề Vanh cứu vãn lại tôn nghiêm nói: "Ý của tôi là đi bên ngoài không an toàn, Đại Cẩu Nhị Cẩu ít tiếp xúc với bên ngoài, mèo đều sợ chó, nếu thật sự bị dọa rồi chạy lạc mất thì phải làm sao bây giờ?"

"Chuyện này thì không cần lo lắng đâu, ngựa già thuộc đường, hai Cẩu... hai con mèo này của tôi thuộc đường về nhà. Tôi dẫn hai đứa nó đi ra ngoài không phải để ngắm phong cảnh mà là để cho hai đứa giảm béo." Lý Khoa thuận tay nhéo mặt dẹt to và bụng thịt của Ôn Kha một phen, khiến lời nói của anh càng có sức thuyết phục, "Bà xem thịt trên người Ôn... Lý Cẩu Đản này, lượng mỡ vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, mèo ở tuổi nó có rất ít đứa nặng đến thế này, không giảm không được, dễ phát triển thành bệnh gan nhiễm mỡ."

Ôn Kha, người đang một lòng nhào vào ba lô hồng nhạt, độc thoại nội tâm: Tại em ăn nên mới thành thế này chắc?

Tề Vanh yên lặng một chút, nghi hoặc hỏi: "Mèo còn cần giảm béo?"

Làm được một bước liền muốn làm tới bước thứ hai, Lý Khoa không sợ chết mà nâng mèo mập lên, bóp thịt trên bụng cô và giảng giải cho Tề Vanh nhìn tận mắt, "Mèo và người thật ra cũng là không khác nhau lắm, bà xem thịt trên người Cẩu Đản đi, từng ngấn từng ngấn, thể trọng vượt quá tiêu chuẩn, không giảm béo thì về sau nó chỉ có thể ăn ức gà luộc thôi."

Ôn Kha đang định vươn móng vuốt nhỏ ra cào cái tên quan hót phân không biết trời cao đất rộng, dám động thủ trên đầu thái tuế này, thì lại nghe thấy nếu không giảm béo thì chỉ có thể ăn thịt ức gà luộc của Lý Khoa, cô lẳng lặng buông móng vuốt xuống.

Tề Vanh yên lặng cất ba lô đựng mèo vào thùng, sờ đầu Vương Nhị Cẩu, thở dài nói: "Mấy nhóc đáng thương, không thể ăn đồ ngon, còn phải chú ý dáng người nữa."

Ôn Kha: Ba lô - hồng nhạt - của tôi!