Mèo Kha đáng thương, yếu đuối, và bất lực, lại còn phải ăn uống điều độ đang uốn mình nằm trong balo mèo thỉnh thoảng lại kêu lên meo meo, truyền đạt chỉ thị của cô cho Lý Cẩu Đản, cuối cùng cũng có thể làm nũng "đẩy ngược" được sự giận dữ vừa bộc phát đột ngột của mẹ Ôn.
Trong lúc đó, Lý Khoa nhân cơ hội đục nước béo cò ra vẻ nịnh bợ mẹ Ôn, lại cố gắng thể hiện sự bảo vệ của anh đối với Lý Cẩu Đản.
Hành động này trong mắt mẹ Ôn rõ ràng đã thể hiện được sự tồn tại, khiến mẹ Ôn càng nhìn càng thấy người con rể tương lai này rất vừa mắt, thiện cảm với anh cũng tăng lên rất nhanh.
Đợi đến khi ra khỏi công viên của khu phố, tập hợp với ba Ôn và Ôn Cẩm, mẹ Ôn đã trò chuyện vui vẻ với Lý Khoa, Lý Cẩu Đản bị bỏ rơi ở sau lưng.
Trong đầu Ôn Cẩm bây giờ vẫn còn suy nghĩ đến những lời mẹ Ôn nhắc trong hôm qua, giờ phút này thấy Lý Khoa và mẹ Ôn ở bên cạnh nhau vui vẻ như vậy, anh lại càng cảm thấy tức nghẹn.
"Mẹ, hôm nay con không đi cùng cha mẹ được rồi, công ty còn có chuyện phải làm, không thể không lo được. Đợi lát nữa con đưa cha mẹ đến Quảng trường Nhân Dân rồi sẽ lên máy bay đến tỉnh bên cạnh tham gia một cuộc hội nghị..."
Mẹ Ôn vẫy tay ngắt lời Ôn Cẩm, trách mắng với giọng nói vô cùng không hài lòng: "Bình thường coi như bỏ qua đi, bận đến mức quanh năm suốt tháng cũng không về nhà. Hôm nay là sinh nhật của Kha Kha, cha con mẹ con đặc biệt từ thủ đô chạy đến đây, hôm qua con có thể dành chút thời gian, hôm nay dành thêm chút thời gian cũng không được hay sao?"
"..." Ôn Cẩm xoa mũi, hai lông mày lộ ra vẻ uể oải, nhưng cũng không cãi lại mẹ Ôn.
Trợ lý ngồi ở ghế lái trên xe đang vội vàng tranh thủ thời gian soạn văn kiện hội nghị cho Ôn Cẩm nghe thấy vậy, liền nói: "Cháu chào bác gái, cháu là Tiểu Trình, trợ lý của anh Ôn. Buổi chiều ngày hôm qua, anh Ôn đã từ chối hai cuộc họp video, rạng sáng này cũng gấp gáp xử lý công việc. Vốn dĩ hôm nay anh ấy có thể dành thời gian để mừng sinh nhật với cô Ôn, chẳng qua có tình hình đột xuất xảy ra, có công việc cần anh Ôn phải bay đến gấp để xử lý. Nếu tiến triển thuận lợi, chuyến bay không bị hoãn lại thì năm giờ chiều là có thể quay về cắt bánh sinh nhật với bác, bác trai còn có cô Ôn nữa ạ."
Trợ lý Tiểu Trình cũng làm việc suốt đêm với Ôn Cẩm, đương nhiên hiểu rõ Ôn Cẩm vất vả đến mức nào, lúc này cũng không nhịn được mà phản bác lại mấy câu. . Kiếm Hiệp Hay
Người có con rể lại "quên con trai" như mẹ Ôn lúc này mới chú ý đến sắc mặt mệt mỏi và hai quầng xanh đen dưới mắt anh, lập tức có chút mềm lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Mở công ty lớn, có nhiều nhân viên như vậy, có chuyện gì cũng phải cần đến con tự mình làm hay sao? Tự bản thân mình không biết điều chỉnh giờ giấc nghỉ ngơi cho mình, con còn chưa đến ba mươi đâu, ngộ nhỡ hói đầu sớm thì sao, mẹ thấy cô bạn gái của con cũng không giữ được đến qua Tết đâu."
"..." Bàn tay Ôn Cẩm để ở hai bên người không tự chủ co rút lại, anh đột nhiên nhớ đến sáng nay khi soi gương đường mép tóc đã hơi lui về sau một chút, nghĩ lại mà thấy sợ, vì vậy Ôn Cẩm hiếm khi không xoắn quýt vì những câu giễu cợt của mẹ Ôn, ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi, lát nữa con sẽ làm thời gian biểu nghỉ ngơi."
Ba Ôn đứng bên cạnh đẩy mắt kính, ánh mắt ôn hòa nhìn mẹ Ôn và Ôn Cẩm. Từ khi Ôn Cẩm trưởng thành rồi đi xây dựng sự nghiệp của anh đến giờ, anh ở cạnh người nhà thì ít mà xa cách thì nhiều, quanh năm suốt tháng cũng chẳng mấy khi gặp được Ôn Cẩm. Bây giờ nếu không phải đều ở Thượng Hải, chỉ sợ rất khó để gặp nhau được một lần, ba Ôn cũng không yêu cầu quá nhiều với các con của mình, ông chỉ cần bọn trẻ khỏe mạnh, vui vẻ thoải mái trải qua cuộc sống hạnh phúc của chúng là được. Cũng không phải là nuôi thú cưng, không cần lúc nào cũng phải ở trước mặt, ông phóng khoáng hơn mẹ Ôn rất nhiều!
Ba Ôn tự cho rằng mình phóng khoáng hơn mẹ Ôn vẫy tay với Ôn Cẩm, nói: "Đừng lãng phí thời gian như vậy nữa, bây giờ con đến sân bay vẫn còn có thể nghỉ ngơi một lát, buổi tối có thể về kịp cắt bánh kem với cả nhà là không sao rồi."
Ôn Cẩm chần chừ một lúc, hỏi: "Vậy ba mẹ làm sao đến những nơi muốn đi chơi?"
Mẹ Ôn cười híp mắt kéo Lý Khoa đến, lại bật chế độ chế giễu không chút nể tình với con trai ruột: "Vẫn nói là con rể như nửa con trai, Tiểu Lý đưa cha mẹ đi là được rồi, cũng đâu phải là cậu ấy không có xe, con cứ yên tâm đi."
"..."
Ôn Cẩm nhìn cảnh tượng ba mẹ và Lý Khoa, Lý Cẩu Đản xếp hàng đứng cạnh nhau vẫy tay tiễn anh, đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt mèo long lanh của mèo Kha, trái tim đầy thương tổn của Ôn Cẩm như được chữa lành, anh đau đớn mà vui vẻ rời khỏi khu nhà của Lý Khoa, chạy thẳng đến sân bay.
Mèo Kha nằm trong balo mèo, đưa mắt nhìn theo xe của Ôn Cẩm rời đi, vẫn nói anh em đồng lòng, tuy cô và Ôn Cẩm không phải là anh em sinh đôi khác trứng nhưng dù sao cũng là cùng một cha mẹ sinh ra. Vừa nãy khi Ôn Cẩm cảm thấy mũi cay cay, bên này mèo Kha nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ và Lý Cẩu Đản, Lý Khoa đứng bên cạnh nhau hòa thuận, trò chuyện vui vẻ, con mèo nhỏ vừa yếu đuối vừa đáng thương bất lực là cô cũng tủi thân đến mức sắp bật khóc rồi.
Mới phát ra tiếng nức nở khe khẽ, Lý Khoa đã chú ý đến cảm xúc nho nhỏ của mèo Kha, anh mèo nhét vào một con cá nhỏ sấy khô qua lỗ thông khí của balo, cách balo mèo dịu dàng vỗ lên đầu mèo Kha, an ủi nói: "Ngoan nào, không sao đâu."
Mẹ Ôn liếc mắt nhìn thấy động tác của Lý Khoa, mí mắt hơi giật, bà vươn cánh tay đập đập ba Ôn, liếc mắt một cái ra hiệu với ông, ông lập tức ngầm hiểu.
Hai người thừa dịp khi Lý Khoa đeo balo mèo đến gara khởi động xe, tránh mặt Lý Cẩu Đản rồi đi sang bên đường thì thầm nói.
"Bà nói xem có phải Tiểu Lý quá nuông chiều con mèo nhà cậu ta rồi hay không?"
Giọng điệu của ba Ôn vô cùng nghi ngờ hỏi ý kiến của mẹ Ôn.
"Tối hôm qua ông không ngủ ở đây, ở nhà không phải chỉ hơn mười một giờ tôi đã ngủ rồi sao? Đêm qua lại có chút khó ngủ, định đi xem phim truyền hình, vừa hay nhìn thấy trong phòng khách tối om như mực, Tiểu Lý và con mèo ngồi chồm hỗm ở đó nói chuyện phiếm, một mình cậu ta mà nói đến hăng say. Hơn nửa đêm làm tôi sợ đến mức nhảy dựng, suýt nữa bị dọa hết hồn luôn."
Nghe mẹ Ôn sợ hãi kể lại những gì bà từng nhìn thấy tối hôm qua, ba Ôn vươn bàn tay ra sờ cằm, suy nghĩ nói: "Bà nói xem Tiểu Lý đối xử với mèo tốt hơn, hay là đối xử với Kha Kha tốt hơn?"
Mẹ Ôn sửng sốt một lát, sau đó giọng điệu không chắc chắn lắm nói: "Kha... Kha Kha tốt hơn một chút chứ nhỉ? Ít nhất Tiểu Lý không cho con mèo kia ăn bánh kem đâu."